
Càng ngày càng
gần đất, xa trời… không có gì lưu lại với bà con, bạn bè, tôi xin trích vài phần
trong hồi ký gia đình “Đời tôi” chia sẻ những thành công, thất bại
của tôi cùng Quý Vị, qua 3 tiêu đề rút gọn:
·
Tị nạn, làm lại cuộc đời
·
28 năm ở Hong Kong và Quảng Châu
·
Buôn bán với người Mỹ, người Nhật
Đời tôi được Thượng
Đế ưu đãi, tôi cảm tạ Ơn Trên cho tôi nhiều cơ hội để thi thố tài
năng và hiểu rõ câu: “Tận nhân lực mới tri thiên
mệnh”
Hè năm 1965, Đại
Tá Nguyễn Vĩnh Nghi lên Dalat, Ông mời các Sĩ quan TVBQGVN quen biết,
trước đây khi Ông làm Tham Mưu Trưởng ở Trường dùng cơm tối. Gặp lại tôi, Ông
ngạc nhiên vì sao tôi vẫn còn ở TVB, trong lúc đa số sĩ quan khác đã
tung hoành trên các nẻo đường đất nước.
Ông đề nghị: Có
một lớp học Báo Chí ở Mỹ, lâu nay Cục Tâm Lý Chiến chọn Sĩ Quan đi học, mà
chưa được, nếu anh thi đậu Anh ngữ, tôi sẽ chọn anh. Sở dĩ Ông đề nghị như
vậy, vì Ông biết tôi đã từng được “Trường Tác Chiến trong Rừng” của Quân
Đội Hoàng Gia Anh, ở Malaysia (1959) giữ lại sau khi mãn khóa để làm Huấn
Luyện Viên cho các khóa tiếp; Anh ngữ chắc không tệ lắm.
Tôi xin phép Đại Tá
Đỗ-Ngọc-Nhận, Chỉ Huy Trưởng TVB để đi học khóa này. Ông cười và nói:
Lúc này là mùa Văn
Hóa, tôi cho Anh về Sài Gòn thi Anh Văn, cũng như cho anh một tuần đi phép vậy…
Khó lắm không pass nổi đâu! mà nếu có đi được, sau khi mãn khóa, cũng phải trở
về Trường nhen.
Người có số, tôi
trình diện Chỉ Huy Trưởng Trường Anh Ngữ Quân Đội xin thi Anh Văn để theo học lớp
Báo Chí, gặp Thiếu tá Phan Thông Tràng, CHT, ngày xưa dạy Anh Văn ở
TVB. Ông nói: Anh không thi nổi đâu, tôi cho anh theo học một khóa Anh Ngữ, may
ra…(vì nếu thi rớt, phải trở về đơn vị liền) thế là tôi được học 3 tháng
Anh ngữ.
Hết khóa, gần đến
ngày thi, Ông nói với tôi:
anh thi để học lớp
Báo Chí chắc không pass nổi, anh xin phép 3 ngày vì chuyện gia đình, anh vắng
mặt, không thi, trở lại tôi cho anh học tiếp khóa cao cấp, thì may ra
… thế là tôi học thêm nữa và sau cùng pass, được đi Fort Benjamin
Harrison, ở Indiana, học lớp Báo Chí.
Khóa Báo Chí này
có 27 Sĩ Quan Mỹ, 6 Sĩ Quan Âu Châu và 2 Sĩ
Quan VN: Anh Lê Trung Hiền và tôi.
Số TỐT vẫn tiếp tục…
Khi mãn khóa, tôi đậu hạng nhì (runner-up).
Tình cờ, ngày Lễ mãn
khóa lại có bão tuyết, các chuyến bay đình bay, Thiếu Tướng Kiểm, Trưởng Phòng
Nhân Viên, BTTM, đang đi thăm Trường Quân Cảnh gần đó, không đi được, nên
Vị CHT Trường Defense Information School mời dự Lễ, vì có
Sĩ Quan VN đậu cao.
Tan lễ, tôi trình diện
Thiếu Tướng, Ông hỏi:
– Anh ở đơn vị
nào?
– Kính thưa Thiếu Tướng:
tôi ở Trường Võ Bị.
– Không được, khi về
Sài Gòn, anh gặp tôi, anh phải về TCCTCT, tôi sẽ nói với Thiếu Tướng
Trung.
Thế là cuộc đời thay
đổi.
Sau Tết Mậu Thân, vì
phải đương đầu với hơn 150 ký giả, phóng viên, ngoại quốc ồ ạt đến
VN, nên Thủ Tướng Trần Văn Hương bổ nhiệm tôi làm Giám Đốc
Nha Báo Chí, BTT. (8/1968)
Tôi đến nhậm chức đi
xe của Phủ Tổng Thống, tài xế của Phủ lái ( vì lúc đó tôi làm Bí Thư
Trưởng Văn Phòng Tổng Thư Ký, Phủ Tổng Thống, có xe, có tài xế của Phủ ), nhiều
người tưởng rằng Tổng Thống bổ nhiệm tôi, nên đến khi Thủ Tướng Trần văn Hương
từ chức, Thủ Tướng Trần Thiện Khiêm lên thay, Tổng Trưởng Ngô khắc Tỉnh thay thế
ông Nguyễn ngọc An, vẫn giữ tôi lại.
Ở Nha Báo
Chí 2 năm, Anh Em ký giả, Quý Vị Chủ Nhiệm thúc giục tôi ra ứng cử Hội Đồng
Đô Thành, nhiệm kỳ 1970-1974.
Đắc cử và sau đó được bầu: Chủ Tịch Hội Đồng Đô Thành Sài Gòn.
Tị Nạn, làm lại cuộc đời:
Chiều 25/4/1975,
tôi mời Trung tá Bob M… , Tùy viên báo chí tòa Đại Sứ Mỹ, cũng là bạn đồng học
Khóa Báo Chí với tôi, dùng cơm tiễn biệt vì Ông này phải rời VN.
5 giờ sáng hôm sau,
Ông điện thoại cho tôi, yêu cầu tôi đến gặp Ông có việc khẩn, mà
không nói qua điện thoại được. Khi gặp nhau, Ông cho biết: tôi
phải rời Sài Gòn ngay, vì Sài Gòn sẽ mất trong nay mai.
– Không sao, nếu
đối đế, tôi sẽ về Vĩnh Long.
– Không phải vậy, cả
Miền Nam sẽ mất, Anh về chuẩn bị, 8 giờ sáng tôi lại đón, đưa Anh lên phi
trường đi lánh nạn.
Tôi như người mất hồn,
về kêu vợ con thức dậy chuẩn bị chạy giặc. Hôm đó có cả em gái tôi và 3 đứa con
của nó đến nhà tôi ngủ, để tránh pháo kích, nhà tôi có 3 từng lầu.
Mẹ vợ tôi không chịu
đi.
Ba tôi ở Vĩnh Long
lên, thấy vậy, Ông liền trở về Vĩnh Long.
11 giờ, Bob tới rước,
gia đình tôi và em tôi, 10 người, xe không đủ chỗ, Ông đề nghị đưa gia đình tôi
trước, rồi trở lại rước gia đình em tôi sau.
Tôi biết nếu rước gia đình tôi rồi, không chắc gì Ông trở lại, nên đề nghị đưa nhà tôi, em gái tôi, và 3 con cháu gái đi trước, trở lại rước tôi và mấy đứa con trai sau. Ông đành phải chịu và đến gần 5 giờ chiều, ông mới trở lại rước tôi. Đêm đó ngủ ở Phi Trường, sáng hôm sau bay qua Guam. Không phải đi “lánh nạn, mà là đi tị nạn”.
Tôi được Ông Bà
Albert L…, quen lúc học Báo chí ở Indiana, sponsor về Indianapolis. Gặp lại Mayor
Lugar, mà năm 1972, tôi là khách của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, mời tham sát cuộc Bầu
cử tổng thống ở Mỹ, có ghé Indianapolis thăm Ông Bà Albert L…, thăm thành phố
này và đề nghị kết ”Sister Cities”, Sài Gòn-Indianapolis. Mayor
Lugar (sau này là Senator Lugar) tận tình giúp tôi tìm việc, nhưng không kết
quả.
Ngày nào cũng
đi interview, nhưng không có job nào!
Em gái tôi, Giáo
Viên trường Tiểu Học ở Sài Gòn, nhờ khéo tay, cắm hoa nên được một tiệm hoa mướn.
Nhà tôi, dân Marie
Curie, thông thạo Anh văn, được Trường Alisson mướn. Chỉ có tôi, thất nghiệp
dài dài: you are overqualified.
Một Ông chủ hãng,
sau khi interview thành thật nói với tôi:
Đọc resume của
anh, ai cũng muốn mướn anh, nhưng ai cũng ngại, vì anh do Ông Thị Trưởng
giới thiệu, mướn anh thì dễ, cho anh nghỉ thì khó; anh là người Việt đầu tiên tới
đây, không biết có thích hợp cách làm việc ở Mỹ không? Anh nên đến “Sở Tìm
Việc”, họ khảo sát anh, rồi họ tìm việc cho anh.
Sáng ngày sau, tôi đến
“Snelling Snelling”, họ coi resume của tôi, rồi hỏi:
– Làm việc chỗ không
an toàn lắm, anh có ngại không?
– Tôi là người tị nạn
từ xứ chiến tranh, đâu có gì ngại.
– Làm Ca đêm được
không?
– Ngày đêm gì cũng
được, miễn có việc làm là quý rồi.
Anh này đưa tôi đến
tiệm ” Burger Chef ” (nay là Burger King) ở downtown, khu da đen; Tiệm
vừa bị ăn cướp cách đây vài ngày, Manager ca đêm sợ quá, xin nghỉ. tôi thế chỗ.
Tuy là Manager, nhưng tôi phải làm hết, vì các em giúp việc sợ, nên sau 6 giờ, xin về; tôi vừa lau nhà, vừa nướng thịt, vừa thâu tiền, bao sân cho đến đóng cửa. Chừng 10 ngày sau, các em lần lượt đi làm đủ hết, tôi đỡ một chút.
Sáng thứ Sáu họp,
tôi hỏi nguyên do, một em nói:
– chúng tôi biết
anh có kungfu, bảo vệ chúng tôi được.
Tôi súy bật cười, cố
giữ nghiêm hỏi:
– Làm sao các
em biết?
– John nhìn thấy anh
tập ...
Thì ra, vì không quen làm việc ban đêm, tôi buồn ngủ quá, không lẽ ngủ trong office, nên đi ra parking múa tay, đá chân vài vòng cho tỉnh ngủ, các em tưởng tôi là Lý Tiểu Long? …ha…ha…
10 giờ đóng cửa,
nhưng dọn dẹp, đi bỏ tiền vô Bank v.v… loay quây cũng nửa đêm mới xong, nhà lại
xa, có khi buồn ngủ quá, xe dừng đèn đỏ ở ngã tư, tôi ngủ gục trên tay lái; đèn
xanh, mặc cho các xe sau bóp kèn, cũng không nghe, đến khi có người gõ cửa
mới thức, chạy tiếp.
Một hôm, tình cờ,
tôi thấy hãng Woods Wire Products. INC. là một xưởng làm dây điện nhỏ,
lối 40-50 nhân viên, ở Carmel, Ind.
Tôi đến xin việc. Chủ
Hãng, Fred St… interview tôi.
Tôi nói: xin
Ông đừng coi quá khứ của tôi, trong resume, tôi là người tị nạn, ông cho tôi
job thấp nhất, khi tôi làm, ông thấy tôi làm được, thì ông tăng lương cho tôi.
– ồ, nếu vậy
thì anh qua nhà máy, gặp Supervisor Bill Cl… , ảnh sẽ cho anh công việc.
Tôi gặp Bill,
anh này nhìn tôi, rồi nói: you look neat.
Rồi chỉ tôi mấy
thùng cây đựng Plastic, ABS, …, bảo tôi khui ra đem bột đổ vào các bồn chứa
trong kho; ván, giấy bao… đổ vào xe rác… nghĩa là job mới của tôi là JANITOR (
$ 2.75/ giờ).
Tuy lương ít, nhưng gần nhà, làm ban ngày, và trong môi trường của tôi… Không sao, có job là được; cũng như bao nhiêu anh em tị nạn gian khổ, quên mình là ai, hy vọng, mong sao kiếm được chén cơm, nuôi vợ, nuôi con, làm lại cuộc đời.
Trớ trêu, mấy tháng trước, là Tổng Giám Đốc Thành Mỹ Kỹ Nghệ Cty., 2000 nhân viên, công ty sản xuất cable điện lớn nhất VN, bây giờ Janitor xưởng dây WWP, chưa tới 50 nhân viên .
Vài ngày sau,
Bill hỏi tôi:
– Sao anh biết
Plastic nào, ABS nào đổ vào bồn nào?
– Trước đây ở VN,
tôi có biết qua
– Vậy anh coi kho được
không?
Job mới, warehouse
keeper, tăng lương: $ 4.50/ hr.
ha.. ha…Võ Bị… đa hiệu
mà.
Mỗi ngày tôi đi làm
thật sớm, xem production order, rồi đổ bột vào các máy, pha màu cần thiết. Các
Machine Operators ngạc nhiên, thích thú vì có người làm cu li cho họ, tới là mở
máy chạy liền, khỏi đi lãnh bột, pha màu v.v… Tôi còn làm cu li hơn nữa, là rửa
tách coffee của họ, rồi rót coffee đúng theo ý họ, tôi biết anh nào
black coffee, anh nào bao nhiêu cream, bao nhiêu đường… nhờ vậy mà họ để tôi
yên, không ganh Tị:
”thân Lươn bao quản lấm đầu” ; vì ông Chủ Hãng,
Fred thường xuống xưởng buổi trưa, kéo tôi đi ăn Lunch. Fred còn trẻ, WWP
là do ông Già Vợ dựng lên, nên khi gặp khó khăn gì thường hay hỏi tôi, vấn kế.
Ví dụ: Hãng bị
mất Đồng (copper), không biết tại sao? .
– Dân Carmel rất
hiền, lương thiện, chắc không có ai ăn cắp?
Fred hỏi tôi; suy
nghĩ một chút, tôi nói:
Có lẽ Copper bị mất
trong lúc processing, hãng mua copper theo cân, nặng nhẹ, bán ra theo dây,
chiều dài, nếu trong lúc kéo dây, chểnh mảng, không thay DIES đúng
lúc, dây sẽ to hơn, do đó mất copper. Phải quy định bắt buộc thay DIES mỗi
3 ngày, để có dây đúng tiêu chuẩn, không mất copper.
Quả thật, tháng sau, stock copper trở lại bình thường .
Lâu ngày
thân thiện hơn, có một Operator cao tuổi, Ray M… hỏi tôi:
Anh biết nhiều, sao
không chạy máy, Machine Operator được $7.50/hr
– Tôi chưa làm qua,
không biết có làm được không?
– Tôi chỉ anh, làm
được, lương cao.
Sau vài tuần, tôi chạy
máy được.
Lúc đó, bắt đầu mùa
Đông, tuyết nhiều, đa số operators từ Florida lên, không quen tuyết, ở nhà
không đi làm; 4, 5 máy bỏ trống.
Tôi đề nghị với Chủ
Hãng Fred St… :
– Tôi có thể chạy
được 2 hoặc 3 máy cho Ông, nếu ông cho vài người trẻ giúp tôi lên
dây, xuống dây, vì quá nặng, tôi làm không nổi.
Fred cho tôi 3 cậu
thanh niên, drop out high school, giúp tôi chạy 3 máy.
Một hôm vui miệng,
tôi hỏi:
– Sao các anh
không học chạy máy, có nhiều tiền hơn?
– Bọn tôi dốt lắm
anh Lu ơi! chữ học còn không xong, làm sao học chạy máy được!
– Không sao, ngày
xưa ở VN, tôi dạy SVSQ, tôi chỉ dẫn các anh được, miễn là các anh nghe theo,
ghi nhớ, làm đúng là được.
Thế là vài tuần,
tôi đào tạo được 3 operators thành thạo.
Đông qua, Xuân tới,
Operators đi làm lại; Chủ Hãng mở ”Ca đêm”.
Tôi được đề cử làm
Supervisor ca đêm với 3 chú operators trẻ.
Với vai trò
supervisor, tôi nhìn thấy hãng có nhiều thiếu sót; tôi nói với Fred:
Sao Hãng Ông không
có Lab để pretest chính thức products khi làm xong, như vậy Hãng nhẹ
đóng Liability Insurance.
Ngày xưa ở VN, tôi
bán dây cho DAO, tôi có LAB. test trước, DAO tin tưởng,
thương mại rất tốt.
– Anh có thể
làm một Lab. TEST cho WWP không?
Đã ở trần, đâu sợ
rách áo, tôi gật đầu!
Về nhà, nhờ Vợ Con
đi Thư viện, tìm ”how to set a quality Lab. to test Electrical wires
according to UL regulations” biên lại, copy máy móc, tôi viết lại thành
Project, đưa cho Fred.
Từ Supervisor, nay
thành Quality Control Manager, lương tính theo tháng, đi làm ” khăn
đóng, áo dài ” tề chỉnh, vì phải thường xuyên tiếp UL inspectors, mời
họ đi ăn Lunch, Hãng đài thọ… ngon chưa?
Christmas
1976, tôi xin phép nghỉ 2 tuần để đi Taipei và Hong Kong thăm bạn bè
củ. Fred gọi tôi:
– tôi cho anh 3
tuần nghỉ phép, Hãng trả tiền round trip air ticket cho anh. Anh
coi bên đó có gì có thể đem về đây bán được không?
Đến Taipei, tôi
gặp lại 3 Kỹ sư Taiwan, trước đây Thành Mỹ mướn, sau 75, csVN sung công Thành Mỹ,
họ về lại Taipei. Chỉ vài ngày sau, Kỹ sư Kwo tìm được một hãng làm chụp
đèn ở Đài Trung. Tôi đến thăm xưởng, đưa mẫu để họ làm và cho giá. Hàng mẫu
rất đẹp, giá FOB Taiwan $ 0.48 /each; cũng giống vậy, Woods mua ở NY,
giá $ 0.89/ each, mỗi tháng hơn 100,000 cái (nếu mua ở Taiwan, saving:
0.89 – 0.48 = 0.41, mỗi tháng saving= $ 41,000.00 ) .
Đây chỉ là một loại
thôi, cả series này có 4 loại, tổng cộng dùng trong tháng có khi
trên 300,000 cái.
Trở về Mỹ, tôi đưa
cho Fred coi và lập tức làm thủ tục mua 100,000 cái mỗi tháng, giá $0.48. Nhập
khẩu, phải mở Letter of Credit (tín dụng thư), vì hãng nhỏ, không ai biết
làm sao; tôi thì rất rành, nên tôi được đề cử Vice President Purchasing để
lo các việc này.
Tôi vào Woods, bắt đầu
từ JANITOR (9/75) warehouse keeper, Machine Operator, Supervisor,
Quality Control Manager, Vice President (2/77)
18 tháng bò lên từng
bậc …
Hàng nhập trôi chảy,
tốt đẹp… Có tháng mua đến 200,000 cái.
Một hôm Fred nói với
tôi. Ông có việc, out of town, lối 10 ngày và nhờ tôi coi Hãng dùm.
Khi trở về, Fred mời
tôi lên văn phòng:
– Mấy hôm nay,
tôi đi Taiwan, tôi đến chỗ anh mua chụp đèn, tôi muốn check giá anh mua,
vì càng ngày số lượng mua càng nhiều. Họ cho giá tôi là $0.53. tôi nói sẽ mua số
lượng lớn, họ cũng không chịu bớt. cuối cùng tôi nói, có người mua của các ông
giá $ 0.48, sao các ông bán mắc cho tôi.
Họ nói: đúng,
chúng tôi bán giá đặc biệt cho ông Luu, Ông Luu trước ở VN đối với
người Taiwan rất tốt, nay tị nạn ở Mỹ, chúng tôi giúp ổng.
– Fred, ông
nghĩ tôi ăn gian Hãng phải không?
Lúc ở VN, tôi lên xuống
xe, có người mở cửa, tiền bạc dư dả; sau khi Sài Gòn thất thủ, thành
người tị nạn, cầm dĩa xin cơm. Người sanh ra không có đem tiền theo,
lúc chết cũng không mang theo được.
Tiền là của Trời
cho, tôi cần gì phải ăn gian…
thật ra giá 48 cents
là hãy còn mắc, nếu mình tự làm còn rẻ nhiều. Trading Co. ít lắm
cũng lời .08 cents, xưởng cũng vậy, Factory cost không quá .32 cents.
Fred liền nói: Vậy
thì làm đi.
Tôi nói: Ông mở
hãng, tôi quản lý cho.
– Không được,
Asia xa xôi quá, tôi không quen, anh làm đi, tôi giúp.
– Ông cũng biết,
tôi là người tị nạn, tiền đâu mà làm?
– Anh tính đi…
Mấy tuần liền, tôi
thấy cơ hội, nhưng không biết làm sao?
Cùng tắc thông, thông
tắc biến… cuối cùng tôi nghĩ ra cách:
“Mượn đầu heo nấu cháo”.
Tôi đề nghị với
Fred:
– Tôi sẽ mở
Hãng làm chụp đèn ở Á Châu, Woods đặt hàng 6 tháng, mỗi tháng 50,000
reflectors giá $ 0.48;
tổng cộng: 50,000 x
6 x 0.48 = $144,000.00
Cash advance: $70,000.00
Irrevocable letter
of credit: $74,000.00 , partial shipment allowed .
Sau số lượng này,
tôi sẽ bán cho Woods: Fob. $ 0.38/each.
Hãng của tôi có thể
cung cấp toàn bộ chụp đèn cho Woods, 300,000 reflectors mỗi tháng hoặc hơn nữa.
Độc quyền, chỉ bán cho Woods thôi .
Fred đồng ý ngay.
Thế là ” Khởi đầu dựng lại sự nghiệp “
Clamp Lights: sản phẩm
khởi nghiệp
Tôi chọn Hong
Kong để lập công ty, vì HKG thuế nhẹ (16.5 – 17 %), luật lệ minh
bạch, thương trường dùng tiếng Anh, thợ thầy có kỷ luật, lương thiện,
thẳng thắng.
Lưu-Vĩnh-Lữ
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.