
"Có người gọi
30/4 là Ngày Thống nhất - điều mà tôi không thể hiểu nổi. Đất nước thống nhất
hai miền nhưng nhà nhà chia ly. Tôi không biết đó có thật sự là thống nhất hay
không," nghệ sĩ gốc Việt Đinh Mỹ Loan chia sẻ với BBC News Tiếng Việt.
Gia đình bà Loan, những
người rời khỏi Sài Gòn đúng vào ngày 30/4/1975 khi Sài Gòn sụp đổ, không đặt
tên cho ngày này.
"Chúng tôi chỉ
gọi đó là ngày 30/4," bà Loan cho biết.
Nhưng nghệ sĩ đa
phương tiện sinh năm 1972 tại Việt Nam này cũng nói rằng bà hiểu vì sao 30/4 được
gọi là Ngày Giải phóng.
Đã 50 năm trôi qua kể
từ khi kết thúc cuộc chiến tranh mà Mỹ và báo chí phương Tây gọi là Chiến tranh
Việt Nam - Vietnam War, còn Hà Nội gọi là cuộc Kháng chiến chống Mỹ cứu
nước, hiện vẫn có nhiều cách gọi khác nhau về ngày này.
Một cách chính thức,
nhà nước gọi đó là Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Tuy nhiên, một
số cơ quan báo chí chính thống vẫn gọi là Ngày Thống nhất đất nước. Trên mạng
và ở một số diễn đàn đó đây, có nhiều đề xuất, chẳng hạn gọi đó là Ngày Hòa
bình, Ngày Kết thúc chiến tranh...
Những tên gọi khác
nhau thể hiện những mối quan tâm, tâm tư và mong muốn, lẫn những cách tiếp cận
khác nhau.
Nhà nghiên cứu
Đinh Kim Phúc, hiện giảng dạy Đông Nam Á học tại một số trường đại học ở
TP HCM, cho rằng "ngày 30/4/1975 nên đặt là Ngày hòa bình, thống nhất đất
nước là phù hợp nhất".
"Tại vì chúng ta thấy rõ rằng khi nhắc đến ngày 30/4 thì có 'triệu người vui, và triệu người buồn'. Nhưng trong khi cựu thù của Việt Nam là Mỹ đã hóa giải, hàn gắn, đã thành Đối tác chiến lược toàn diện, nhưng giữa những người Việt - cả người Việt trong nước với nhau, lẫn người Việt trong nước với người Việt ở nước ngoài - vẫn chưa thông tên gọi của ngày 30/4," ông Phúc nói với BBC News Tiếng Việt.
Theo nhà nghiên cứu
này, cuộc chiến tranh đã chấm dứt 50 năm rồi, và tất cả những gì trong 21 năm
Chiến tranh ở Việt Nam đã thuộc về quá khứ, thuộc về lịch sử.
"Mà lịch sử là
câu chuyện của ngày hôm qua, không có chữ nếu," ông nêu quan điểm.
"Tôi thấy rằng,
nên thống nhất đối với cả cơ quan ngôn luận chính thức của Đảng và Nhà nước
cũng như các báo chí chính thống của Việt Nam, nên thống nhất một tên gọi Ngày
hòa bình và thống nhất đất nước," ông Phúc nói thêm.
"Ngày hòa bình,
thống nhất đất nước là ngày hàn gắn những gì còn vướng mắc giữa người Việt với
nhau," ông Phúc lập luận.
Nhưng ông Phúc cũng
nêu thêm quan điểm rằng có một số người đánh giá rằng đây là cuộc nội chiến được
quốc tế hóa.
"Còn bản thân
tôi, tôi nghiên cứu cuộc chiến tranh Việt Nam, thì tôi cho rằng cuộc chiến
tranh này là một cái cuộc nội chiến được quốc tế hóa, nhưng vẫn có mang yếu tố
giải phóng dân tộc vì có yếu tố quân đội nước ngoài ở trên lãnh thổ này,"
ông chia sẻ.
"Nhiều nơi Mỹ
và hải ngoại, tôi nghĩ 30/4 được gọi là Tháng Tư đen còn ở phía bên kia là sự
giải phóng. Và tôi hy vọng rằng thế hệ tiếp theo sẽ tiến lên và có lẽ chúng ta
có thể gọi đó là ngày chữa lành," đạo diễn gốc Việt Naja Phạm Lockwood nói
với BBC.
Bộ phim tài liệu ngắn On
healing land, birds perch (Đất lành chim đậu) vừa ra mắt của bà nói về những
dư chấn sau chiến tranh Việt Nam, xoay quanh bức ảnh Hành quyết tại Sài
Gòn nổi tiếng được chụp vào dịp Tết Mậu Thân 1968.
Nữ đạo diễn Naja Phạm
Lockwood cho biết bộ phim của bà hướng tới sự chữa lành, hàn gắn.
Nghệ sĩ Đinh Mỹ Loan
cũng đồng cảm: "Tôi cũng nhìn thấy nỗi buồn ở đó, tôi cũng hiểu vì sao với
một bộ phận người Việt sống lưu vong ở Mỹ họ gọi là Black April (Tháng Tư
Đen)."
Nghệ sĩ gốc Việt này
cho hay bà không muốn đặt tên cho ngày này, một sự kiện mà bà cho là đầy xúc động
đối với hàng triệu người trên thế giới.
"Tôi nghĩ một
trong các vấn đề là đặt tên cho một điều gì đó, phải không? Đối với nhiều người,
nỗi đau, các câu hỏi vẫn còn đó. Với tôi, khi nhắc đến ngày này, một từ nảy ra
trong đầu tôi: Sự vắng mặt (absence). Đó là ngày của sự vắng mặt, ngày của sự
chia ly," bà chia sẻ.
Theo bà Loan, thay
vì đặt tên cho sự kiện này, câu hỏi cần đặt ra ở đây là chúng ta học được gì từ
các cuộc chiến tranh.
"Cuộc chiến ở
Ukraine. Cuộc chiến ở Palestine. Cuộc chiến Iraq và Afghanistan. Cuộc chiến ở
Việt Nam. Chúng ta nhìn thấy những vụ giết người hàng loạt trên internet. Chúng
ta có học được điều gì từ đó? Làm thế nào để ngưng giết chóc lẫn nhau?" bà
nêu quan điểm.
Ông Young, người từng
làm việc cho Cơ quan Phát triển Quốc tế Hoa Kỳ (USAID) từ năm 1968-1972, sau đó
là Đại sứ quán Mỹ ở Sài Gòn, nói với BBC rằng vào thời điểm 30/4/75,
"khoảng 30-40% người dân Mỹ cảm thấy vui mừng khi chiến tranh chấm dứt,
nhưng khoảng 50-60% cảm thấy hoang mang vì nước Mỹ chưa bao giờ thua một cuộc
chiến tranh".
"Lúc Mỹ coi như
là không giúp được Việt Nam, nhiều người Mỹ họ hoang mang, rồi đến lúc sau thì
họ muốn bỏ qua, không muốn nhớ đến, tại vì cái đó buồn quá. Mà thái độ đó, cho
tới bây giờ vẫn có," ông Young cho biết.
Cách thế hệ trẻ được
giảng dạy về Chiến tranh Việt Nam
Lịch sử Chiến tranh
Việt Nam được phổ biến tại Việt Nam, đặc biệt là trong nhà trường, được coi là
chỉ phản ánh quan điểm, lập trường của bên thắng cuộc.
Về cách dạy lịch sử
cho học sinh, hiện cách tiếp cận chính được coi là vẫn là tuyên truyền để hun
đúc lòng yêu nước, yêu Đảng Cộng sản.
Phó Giáo sư
Alex-Thái Đình Võ tại Trung tâm Việt Nam và Lưu trữ Việt Nam, Đại học Texas
Tech, Mỹ cho rằng kể từ 30/4/1975, khi Việt Nam thống nhất về mặt địa lý và
chính trị thì lịch sử cũng bị định hình lại dưới một trật tự duy nhất: một trật
tự chịu sự kiểm soát của đảng và nhà nước cộng sản.
Bài viết có đoạn:
"Kể từ đó, lịch
sử chính thống đã nghiêng hẳn về việc phản ánh và bảo vệ quan điểm, lợi ích và
tính chính danh của chính thể ấy, hơn là thể hiện tính đa diện, đa chiều vốn
có của lịch sử dân tộc. Giới viết sử - từ các nhà nghiên cứu, biên khảo hàng đầu
cho đến những người làm sử ở cấp cơ sở - từ lâu đã bị kìm hãm trong khuôn khổ định
sẵn, buộc họ phải tự giới hạn mình, không thể lên tiếng một cách trung thực và
đầy đủ về những điều cần được nói," ông nhận định.
Kết quả là toàn bộ
tiến trình lịch sử Việt Nam đã bị giản lược một cách cực đoan - đóng khung trong
một hệ thống kể chuyện mang tính huyền thoại về những cuộc chiến tranh chống
ngoại xâm. Trong hệ hình ấy, Chiến tranh Việt Nam đã bị tái định nghĩa hoàn
toàn thành một cuộc kháng chiến chống ngoại xâm - một cuộc 'chống Mỹ cứu nước'
- dù rằng phần lớn những người trực tiếp tham gia hay bị ảnh hưởng, từ giới
lãnh đạo đến binh lính và thường dân, đều là người Việt và mang cùng một dòng
máu."
"Chính lối kể
đó khiến lịch sử bị sử dụng như một thứ công cụ chính trị để cai trị,
thay vì là một không gian đối thoại trung thực với quá khứ và con người. Nó
làm lu mờ những sắc thái, những mâu thuẫn nội tại, và cả những khát vọng bất đồng
trong lòng một dân tộc từng và vẫn tiếp tục bị chia cắt."
Trong khi đó, giảng viên Đinh Kim Phúc nhận định rằng chương trình lịch sử được giảng dạy phổ thông, thậm chí là đại học, ở Việt Nam chỉ phản ánh một "lịch sử chính trị", chứ không phản ánh được đầy đủ chức năng của môn lịch sử.
"Người ta với
cái tinh thần - tôi phải nói thẳng là của bên thắng cuộc – để biên soạn, do đó
không thuyết phục được người học, và thậm chí người dạy, dạy xong cũng mắc cỡ,
vì những số liệu, sự kiện chưa được phản ánh đầy đủ."
"Và không phải
là dạy lịch sử để làm thay đổi bản chất của 21 năm chiến tranh. Nhưng chúng ta
phải làm sao cho người học hiểu rõ được bản chất sự kiện đó như thế nào, thì nó
mới có thể thuyết phục được người học," giảng viên Đinh Kim Phúc nêu ý kiến.
"Hiện nay, người học lịch sử có thể truy cập được tất cả các trang mạng
trên thế giới, tất cả những tài liệu về lịch sử, khác với những năm 80 chỉ có một
nguồn duy nhất."
Ông Phúc nêu ví dụ rằng
sau ngày 30/4, có một cuốn sách được xuất bản tại Việt Nam tên là Chân
dung những tướng Ngụy Sài Gòn.
"Thời điểm đó
ai đọc thì cũng cảm thấy rằng mình mới biết được bản chất của những tướng lãnh
Sài Gòn, nhưng sau này rồi, thì sự thật nó không phải như vậy. Họ - dù muốn dù
không - là bên thua cuộc, nhưng họ là những trí thức được đào tạo rất bài bản.
Nếu như họ bất tài, vô dụng, chỉ ăn chơi, thì cuộc chiến tranh chỉ kéo dài 1,
2, 3 năm, 4 năm, 5 năm là cùng, chứ tại sao phải kéo dài 21 năm?" ông Phúc
đặt vấn đề.
Nhà nghiên cứu này
cho rằng: "Chính thể Việt Nam Cộng hòa cùng với hàng triệu con người từng
là công dân dưới thể chế đó bị gán cho cái tên 'ngụy quân, ngụy quyền' - như một
tội danh chính trị phản dân tộc, phản tổ quốc. Lá cờ vàng ba sọc đỏ - từng là
biểu tượng của một quốc gia, một nền cộng hòa, một giai đoạn lịch sử - bị tuyên
truyền như một hình ảnh cần phải ruồng bỏ, xóa sạch, bất chấp chiều sâu và sự
phức tạp của nó trong ký ức tập thể."
"Các sản phẩm
văn hóa - từ âm nhạc đến văn chương miền Nam - bị định danh là 'đồi trụy,' 'phản
cách mạng' và bị cấm đoán, thiêu hủy. Những câu chuyện về tù cải tạo, về các cuộc
vượt biên, vượt biển của hàng triệu người và cả lịch sử của cộng đồng người Việt
hải ngoại - tất cả bị làm lu mờ, tái định nghĩa, hoặc bị đẩy ra bên lề dòng
chính sử Việt Nam."
"Đó không chỉ
là sự lãng quên có chủ đích - mà là một nỗ lực có hệ thống nhằm tái cấu trúc ký
ức, áp đặt một bản tường thuật duy nhất và xóa nhòa mọi vết tích của một lịch sử
phức hợp và đa chiều. Và chính sự giản lược này khiến chúng ta, nhiều thập niên
sau khi chiến tranh kết thúc, vẫn tiếp tục lặp lại những khuôn mẫu cũ - ca tụng,
kỳ thị, hoặc im lặng - thay vì đối diện với sự phức tạp và nhân tính trong lịch
sử của chính mình."
'Quyền được biết sự
thật lịch sử'
Mỗi năm cứ đến ngày
30/4 thì chuyện hòa giải, hòa hợp dân tộc lại được bàn luận, không chỉ giữa người
Việt trong nước với người Việt ở hải ngoại, mà còn giữa người Việt trong nước với
nhau.
Nửa thế kỷ sau khi
chiến tranh khép lại, sự phân cực trong xã hội vẫn ở cao trào, một "cuộc
chiến" giữa "đỏ" và "vàng" vẫn hết sức gay cấn.
Trên mạng xã hội, vẫn
liên tục xuất hiện những cuộc đấu tố những người được cho là "không yêu nước",
"không thông cảm cho những hoạt động kỷ niệm 50 năm mới có một lần",
"phản động", "Cali", "khát nước"… bằng những lời
lẽ tục tĩu, thậm chí là rủa xả, trong khi cũng có những lời công kích từ phe
"cờ vàng" đối với phe "cờ đỏ".
Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc cho biết chính ông cũng là nạn nhân của những cuộc chiến trên mạng, cho biết "cả hai bên đều tấn công tôi, thậm chí nói là thằng già này kia chết đi".
"Và thế hệ trẻ
được quyền biết sự thật lịch sử, được quyền hiểu rõ lịch sử, từ đó có thể rút
ra được bài học để mà giữ nước và xây dựng đất nước," giảng viên lịch sử
nêu quan điểm.
Còn theo nhà sử học
Alex-Thái Đình Võ, để hòa giải, người Việt Nam cần hòa giải với chính lịch sử,
bằng cách can đảm đối diện với nó, nhận diện sự hiện diện của nhau trong lịch sử,
trong hiện tại, và cả tương lai.
"Bởi nếu không
thể thừa nhận sự tồn tại của nhau, thì chúng ta lấy gì để bắt đầu một cuộc hòa
giải đúng nghĩa?
"Và nếu chúng ta không thể mở lòng để làm được điều đó, có lẽ chúng ta sẽ mãi giậm chân trong sự lão hóa của năm tháng, chứ không bao giờ đủ trưởng thành để hiên ngang đứng trên nền tảng của lịch sử mà bước tới tương lai," ông kết luận.
Cộng sản hay...chơi chữ lắm.Thường thì chữ giải phóng (liberation) để chỉ các phong trào nhằm khai phóng các cộng đồng khỏi sự áp bức, bất công bởi các chế độ độc tài. (Througout history,there have been various movements that sought to liberate people from unjust and oppressive regimes).Tuy nhiên,CSBV sau khi chiếm được miền Nam thì chúng áp dụng chế độ"chuyên chính vô sản "để giải phóng (biến thành cướp đoạt) tài sản, nhân quyền của người dân,tức là thành lập một chế độ áp bức, độc tài kiểu mới, còn độc địa tàn ác hơn bất cứ chế đô độc tài nào khác còn sót lại trên thế giới mà chúng nhân danh đánh đổ tiêu diệt. Cho nên, ngày 30/4/1975 là ngày người dân Việt bị mất quyền công dân,tài sản vào một tập đoàn độc tài,thực dân ... kiểu mới cộng sản, không biết bao giờ mới có thể sống xứng đáng là con người có đầy đủ quyền tự do quyết định tương lai và cuộc sống bình thường của mình?
ReplyDeleteKV