Tôi hồi trẻ làm
cave, đến khi có tí tuổi, ngực dài, háng rộng, toan về già rồi, thì chuyển qua
làm tú bà. Cái này cũng giống như mấy cầu thủ bóng đá, khi hết thời thì quay
qua làm huấn luyện viên vậy. Cầu thủ chuyển qua làm huấn luyện viên có nhiều
thuận lợi lắm, bởi họ có kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên sân cỏ. Còn tôi, từ
cave chuyển qua làm tú bà cũng không gặp khó khăn gì mấy, bởi tôi có kinh nghiệm
nhiều năm lăn lộn trên giường.
Có lẽ sau nghề buôn
thuốc phiện và trộm cướp thì cave là nghề bị xã hội khinh rẻ nhất. Tôi thấy có
chút bất công. Bởi dù gì thì cave vẫn kiếm tiền bằng chính công sức của họ (dù
ít hay nhiều), chứ họ không lấy trộm, không cướp giật, không ăn chặn của ai.
Trong khi đó, đầy những kẻ làm giàu bằng những cách thất đức, bẩn thỉu hơn thì
lại được người đời ngợi ca, trọng vọng.
Người ta bảo mại dâm
làm cho đạo đức xã hội suy đồi. Ở vị trí là một tú bà, đương nhiên tôi không đồng
tình với quan điểm ấy. Bởi cái việc mà đàn ông làm với cave về bản chất nó cũng
chẳng khác gì cái việc vẫn được các tiểu thuyết tình yêu hay các sách văn
chương gọi là sự thiêng liêng, sự thăng hoa, là đặc ân mà tạo hóa ban cho loài
người (và cả loài vật). Đàn ông và cave làm việc đó với nhau sòng phẳng, “tiền
đưa, dưa thúc”, chứ họ không loạn luân, không hiếp dâm.
Nếu bắt buộc phải chịu
cái tiếng xấu là làm cho xã hội suy đồi, thì sự suy đồi mà mại dâm tạo ra cho
cái xã hội này cũng nhỏ xíu thôi, chẳng ăn thua gì so với bao nhiêu thứ suy đồi
ngoài kia cả.
Người ta còn bảo mại
dâm làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của các gia đình. Ở vị trí là một tú bà, tôi
đương nhiên lại không đồng tình tiếp. Bởi đàn ông tìm đến cave chủ yếu để giải
quyết sinh lý, không phải để yêu thương. Hiếm có thằng đàn ông nào vì đi chơi
cave mà bỏ bê vợ con, chán nản gia đình. Thậm chí, khi mà quan hệ vợ chồng
không được thuận hòa thì việc đàn ông đi chơi cave có lẽ lại là một cách để giải
tỏa, để tránh những cuộc bạo hành trên giường, tránh những cuộc yêu (lẽ ra là
thiêng liêng) của chồng của vợ bị biến thành một cuộc cướp giật, cưỡng đoạt ghê
sợ giống như ở ngoài đường, ngoài chợ; để không còn cảnh sau mỗi cuộc bạo hành ấy,
kẻ nằm hả hê, phì phò, người thì nghẹn ngào, nức nở, co ro.
Có người cho rằng,
càng quản lý chặt, càng khắt khe với mại dâm thì sẽ càng làm tăng thêm những vụ
hiếp dâm và lạm dụng tình dục. Họ ví von rằng: hiếp dâm giống hiện tượng vỡ ống
nước do dòng lưu thông bị tắc dẫn đến áp suất tăng cao. Nếu không bị bóp nghẹt,
nếu cứ cho phép nước chảy thảnh thơi, hiền hòa, thì sẽ thât hiếm khi ống vỡ. Lý
luận này dù có vẻ hơi cùn nhưng tôi tin là rất nhiều anh sẽ đồng tình, gật gù
tán thưởng.
Tại Anh, Hà Lan, Tây
Ban Nha và khoảng hơn chục nước thuộc Châu Âu khác, người ta đã công nhận mại
dâm là một nghề, ở đó, cave được bảo vệ và tôn trọng. Tức là những đóng góp của
ngành này cho việc cân bằng ham muốn sinh lý của cộng đồng (chủ yếu là nam giới)
đã được thừa nhận. Tôi cũng rất mong một ngày không xa, ngành cave ở Việt Nam sẽ
được công nhận như thế. Khi ấy, sẽ có một bộ gọi là Bộ Cave, ngày 6-9 sẽ được
chọn làm ngày cave. Hằng năm, đúng ngày này, Bộ trưởng Bộ cave sẽ xuống đường,
đến tận các ổ chứa, nhà nghỉ, ra tận các gốc cây, vỉa hè để thăm và tặng quà
cho cán bộ công nhân viên trong ngành. Và tôi tin, cave sẽ là ngành đóng thuế
nhiều và ổn định nhất cho ngân khố quốc gia.
Nghề cave còn giống
nghề cầu thủ bóng đá ở cái điểm là tuổi thọ nghề rất ngắn. Với cầu thủ, ngoài
30 tuổi là không chạy nổi nữa rồi, nếu có cố chạy cũng không còn sức chiến đấu.
Cave cũng vậy, ngoài 30 là không nằm nổi nữa rồi, nếu có cố nằm cũng không còn
sức chiến đấu. Bởi vậy, tôi luôn khuyên nhủ các em cave trong đội của mình rằng
khi còn đương trẻ, còn sung sức thì phải cố cày cuốc, dành dụm lấy ít vốn, sau
này giải nghệ có cái mà chuyển qua làm ăn buôn bán, hoặc không thì cũng có khoản
mà trông vào.
Mới hôm kia thôi,
cái Trinh – trước làm cave ở chỗ tôi, giờ sức đã yếu nên về quê mở cửa hàng cắt
tóc gội đầu – có gọi cho tôi khoe rằng nó vừa được phong tặng danh hiệu cá nhân
ưu tú. Tôi hỏi sao được hay vậy, thì nó bảo là vì nó vừa ủng hộ 10 triệu cho quỹ
bảo trợ trẻ em của làng, 10 triệu cho hội phụ nữ, thêm 10 triệu cho hội người
cao tuổi. Tôi nể nó quá! Hồi còn xuân trẻ thì làm cave hầu hạ đàn ông, giờ giải
nghệ về quê thì góp tiền ủng hộ hội phụ nữ, rồi quan tâm đến trẻ con, lo toan
cho người già, thử hỏi còn thành phần nào của xã hội không được hưởng thụ tấm
lòng nhân ái của nó? Nó mà không ưu tú thì ai dám ưu tú?
Chưa hết, hôm qua,
tôi lại nghe mấy đứa kháo nhau rằng cái Thảo – cũng là cave cũ ở đội của tôi, mới
nghỉ hưu – vừa được người làng nó dựng tượng dưới gốc đa, đặt ngoài ngã ba. Lý
do là vì nó đã bỏ ra gần nửa tỉ để xây cho làng một cái nhà văn hóa to, đẹp và
hiện đại như cái quán bar. Tôi cũng đã xem qua bức tượng con Thảo đăng trên
Phây của nó rồi. Nhìn qua là biết bức tượng đó được dựng mô phỏng theo tượng Nữ
thần tự do của Mĩ: tay phải con Thảo cầm cái ca giơ cao, tay trái cầm con ve
chuẩn bị bỏ vào, đầu mũ có cái chỏm xinh xinh nhìn như cái bao.
Khá nhiều đứa đang
làm cho tôi thì bỗng đâu lại kiếm được một anh tử tế, vậy là chúng xin nghỉ việc
để lấy chồng. Dù chúng nó lấy chồng nghĩa là tôi mất đi một nhân viên, nhưng
cùng là kiếp cave, tôi hiểu và mừng cho chúng nó.
Mấy đứa cave đi lấy
chồng, may mắn vớ được những thằng đàn ông có tư tưởng tiến bộ, phóng khoáng
thì không sao, nhưng nếu gặp phải những người có suy nghĩ khắt khe, cổ hủ, đặt
nặng chuyện trinh tiết thì các em ấy buộc phải đứng giữa hai lựa chọn: một là
dùng màng trinh giả để thay cho cái màng trinh thật; hai là tìm một lý do giả để
giải thích cho sự biến mất của cái màng trinh thật.
Việc dùng màng trinh
giả thì dễ rồi, bạn gái nào quan tâm thì lên Google tìm, sẽ ra hết: từ mẫu mã,
giá cả, hướng dẫn sử dụng đến các chương trình khuyến mại. Nhưng xin lưu ý một
điều rằng chỉ nên dùng màng trinh giả nếu người đàn ông của bạn là một thằng
ngu và chưa làm chuyện đó bao giờ. Cái này giống như việc một người lần đầu được
ăn sò huyết vậy: dù là sò luộc chín tới, miệng khép hờ, ruột hồng tươi, hay là
sò bị quá lửa, mồm há toác, ruột nhão nhoét, thì khi cho vào mồm cái thằng ngu ấy
cũng đều thành ngon hết. Còn nếu người đàn ông của bạn là một gã sành ăn thì đừng
dại gì dùng cách ấy. Bởi một thằng sành ăn sẽ giống như một tên thợ vá xe
chuyên nghiệp, tháo cái săm xe ra, nhìn cái săm nát bét, thâm sì là nó biết
ngay săm đã bị chọc bao nhiêu nhát, vá bao nhiêu lần.
Tôi vẫn khuyên mấy đứa
ở đội của tôi nên chọn cách thứ hai, tức là tìm một lý do thật thánh thiện để
biện hộ cho cái sự không hiện diện của cái tấm màng chết tiệt. Chỗ tôi, khá nhiều
đứa đã chọn cách này, và giờ chúng đang có một gia đình rất vẹn tròn, hạnh
phúc.
Có thể kể ra đây trường
hợp của cái Tâm, biệt danh Tâm Giặc (vì nó nghịch như giặc). Hồi ấy, mới đang
tán tỉnh nhau, chồng nó rủ nó đi đạp xe. Tuy nhiên, chồng nó chỉ vừa dắt cái xe
đạp ra là nó ôm mặt sợ hãi, khóc thét, và không dám leo lên xe. Chồng hỏi tại
sao, nó bảo rằng vì hồi nhỏ nó tập xe, đang đi thì cái yên xe bị rơi ra, nó
không biết nên cứ vậy ngồi lên, bị cái khung xe dài dài, tròn tròn nó chọc cho
một phát. Thành ra, giờ cứ nhìn thấy xe đạp là cái cảm giác đau rát khủng khiếp
ấy lại ùa về… Chồng nó nghe thế thì thương nó quá, mới ôm nó vào lòng an ủi, dỗ
dành. Vậy là chẳng cần phải giải thích nhiều, chồng nó cũng tự hiểu, nó đã bị
cái khung xe đạp cướp mất đời con gái.
Một trường hợp nữa
là của cái Thu, biệt danh Thu Kích (vì nó hay kích bác đểu). Mấy hôm đầu mới hẹn
hò, đi chơi với chồng, nó ăn mặc rất hở hang, khêu gợi. Thằng chồng nó tất
nhiên là không chịu nổi, cứ nhăm nhăm nhào tới đòi xơi. Nó cũng mặc cho chồng
ôm hôn, tay chân quờ quạng đủ kiểu, nhưng nhằm lúc chồng đang cuồng nhiệt nhất
thì nó đẩy bắn chồng ra, rồi cũng ôm mặt khóc tu tu. Khi chồng vỗ về, hỏi lý do
tại sao thì nó mới nức nở rằng hồi mới dậy thì, nó đã bị ông anh họ bên nhà bà
dì hiếp dâm, nên giờ, cứ đàn ông chạm vào người là nó rùng mình, hoảng loạn.
Khóc một hồi xong, nó nhẹ nhàng ôm chồng từ phía sau, áp chặt bộ ngực to bự vào
lưng chồng day day, thì thào vào tai chồng lời xin lỗi và bảo muốn chia tay, vì
sợ không hoàn thành được nghĩa vụ của một người vợ.
Chồng nó cũng chỉ là
một thằng đàn ông, mà đàn ông thì thường khó giữ được tỉnh táo trước những lời
nỉ non và những hành động gợi đòn của đàn bà. Tại sao không thể tỉnh táo? Bởi
lúc ấy máu đã không còn dồn về não, mà sẽ tập trung dồn vào chỗ khác, khiến cái
chỗ khác ấy u lên thành một cục, và cái cục đó sẽ thay não, điều khiển mọi hoạt
động của đàn ông. Bởi thế, thằng chồng nó lập tức quay lại, giọng tha thiết: “Đừng
sợ! Có anh ở bên em đây rồi! Chúng ta sẽ cùng nhau phối hợp để giúp em quên đi
ký ức đáng sợ ấy! Hãy tin anh, anh sẽ làm được!”.
Mà đúng là thằng chồng
nó làm được thật. Chỉ sau một hai lần phối hợp, những ám ảnh hãi hùng gây ra bởi
ông anh họ bên nhà bà dì đã biến mất, nó đã tìm lại được chính mình: cuồng nhiệt,
đê mê, say đắm, như chưa hề có cuộc hiếp dâm.
Người đời có câu: Lấy
đĩ về làm vợ chứ đừng lấy vợ về làm đĩ. Thế nghĩa là quá khứ không quan trọng,
quan trọng là khi về với nhau sẽ thế nào. Trong tiếng Anh có từ “white lie” -
nghĩa là lời nói dối vô hại. Và tôi cho rằng, việc nói dối chồng như hai trường
hợp nêu trên cũng là “white lie”, bởi nó chẳng chết ai, chẳng khiến ai đớn đau,
chẳng làm ai đói ăn, chẳng đẩy ai vào đường cùng ngõ cụt.
Mà thực ra đó cũng
chỉ là cái màng mỏng tanh, việc nó bị rách bởi cái khung xe hay bởi công cụ
chuyên dụng nào khác cũng không ảnh hưởng đến hạnh phúc của một gia đình. Cái
quyết định đến hạnh phúc của một gia đình là sự thủy chung, là sự hết lòng yêu
thương, quan tâm, chăm sóc cho nhau - chỉ như thế thôi là đủ rồi, còn cái bí mật
về cái màng trinh kia không cần thiết phải phanh phui.
Lại có người bảo rằng
nếu nói dối chồng như vậy thì hạnh phúc có được chỉ là hạnh phúc giả tạo. Không
hẳn! Hạnh phúc chỉ giả khi tình yêu và sự quan tâm dành cho nhau là giả. Còn nếu
bạn yêu thật, và sự quan tâm dành cho người bạn yêu là thật, thì hãy tin tôi, hạnh
phúc sẽ luôn là thật!
Võ Tòng Đánh Mèo