
Cuối niên học vừa
qua, gia đình tôi có bốn cháu tốt nghiệp đại học, là con của các em. Hai cháu
ra trường với bằng tiến sĩ và hai cử nhân. Ba cháu sinh ra lớn lên ở Mỹ, một
cháu qua Mỹ 12 năm trước, cả bốn đều là nữ sinh.
"Giáo dục là
chìa khóa mở cửa tương lai" là câu nói thường nghe được ở Mỹ để khuyến
khích trẻ em hãy cố gắng học, lên đại học nếu có thể, không nên bỏ học ở bậc phổ
thông.
Lãnh đạo Hoa Kỳ gần
đây nhất đã khuyến khích người Mỹ theo đường học vấn là Tổng thống Barack
Obama.
Tháng 7 năm 2009, chỉ
ít tháng sau khi vào Bạch Ốc, trong bài diễn văn tại trường đại học cộng đồng
Macomb Community College ở thành phố Warren, bang Michigan, ông đã khuyến khích
học sinh nên học ít nhất một năm đại học, qua câu nói "Everyone should go
to college" (mọi người nên vào đại học), mà những nhà giáo dục sau đó thường
dùng để nhắc nhở các em học sinh và những ai muốn tiếp tục con đường học vấn
sau khi học hết lớp 12.
Trình độ đại học mà
Tổng thống Obama nhắc đến là đại học cộng đồng, những trường theo hệ 2 năm để
sinh viên lấy bằng AA (Associate of Arts) hay AS (Associate of Science), tiếng
Việt gọi là bằng cao đẳng, hay để học nghề. Chính quyền Obama đã chi 16 tỉ đô
la giúp cải tiến hệ thống đại học này cho hợp với nhu cầu phát triển kinh tế của
nước Mỹ, khi nhiều việc làm đã theo các công ty ra nước ngoài. Nhưng có ý kiến
cho rằng không phải ai cũng có thể học đại học mà cần có chính sách hướng dẫn học
nghề từ những năm còn ở trung học.
Theo số liệu năm
2020 từ Bộ Giáo dục, Hoa Kỳ có 1.022 trường đại học cộng đồng với khoảng chín
triệu sinh viên theo học và, ngoài bằng AA hay AS, nay có một số ít đại học cộng
đồng cũng đã có chương trình cử nhân.
Một di dân vào Mỹ,
tiếng Anh chưa biết và đủ 18 tuổi là có thể ghi danh học tại đại học cộng đồng.
Học ESL trước và từ đó học nghề, nếu giỏi các môn căn bản để chuyển lên đại học
bốn năm cũng sẽ có cơ hội. Nhiều người Việt khi mới qua Mỹ đã vào đại học cộng
đồng trước khi chuyển trường để lấy bằng cử nhân, thạc sĩ hay tiến sĩ.
Một người cháu của
tôi đã vào đại học theo đường này và vừa tốt nghiệp tiến sĩ toán thống kê từ Đại
học U.C. Berkeley sau 12 năm đến Mỹ định cư.
Bang California với
39 triệu dân, đông nhất nước Mỹ, kinh tế phát triển đứng thứ tư trên thế giới
(nếu tính là một nền kinh tế riêng biệt) và có nhiều trường đại học danh tiếng
như U.C. Berkeley, U.C. Los Angeles, U.C. San Diego là trường công; Stanford,
University of Southern California, California Institute of Technology là trường
tư. Đây là những trung tâm giáo dục đào tạo chuyên viên kỹ thuật cho bang, cho
vùng thung lũng điện tử Silicon Valley nơi đi đầu trong phát triển công nghệ
thông tin.
Đa số người Việt đã
chọn tiểu bang vàng California để định cư vì ở đây có nhiều cơ hội học hành,
nhiều việc làm trong mọi ngành nghề.
Gia đình nghèo ở
California với tổng thu nhập dưới 80.000 đô la mỗi năm thì con được trợ cấp tài
chánh để đi học, dù là học đại học cộng đồng, có 116 trường, hay các đại học
trong hệ thống California State University - 23 trường, hay University of
California - 10 trường, thì bố mẹ không phải lo chi tiêu về giáo dục vì con em
sẽ được trợ giúp từ quỹ liên bang và bang để trả học phí, ăn ở cho hết bậc cử
nhân.
Nếu thu nhập của bố
mẹ trên 80.000 và dưới 150.000 đô la, trợ giúp tài chánh sẽ theo tỉ lệ trong mức
đó. Gia đình có thu nhập trên 150.000, con đi học đại học xem như phải tự lo mọi
chi tiêu, chính phủ nếu có giúp chút gì thì là cho vay vài ngàn đô mỗi năm.
Nhiều gia đình người
Việt, sau mấy chục năm ở Mỹ, đã có cuộc sống ổn định, thu nhập ở mức trung lưu
nên con cái vào đại học bố mẹ phải lo hết mọi chi phí. Nếu vào học các trường
California State University hay University of California phải chi từ 25-30.000
đô la cho một năm ăn học, học 4 năm cần 100-120.000, là số tiền không nhỏ.
Hết bậc cử nhân, học
lên thạc sĩ hay tiến sĩ thì chi phí cho các đại học công ở California cũng
không cao hơn bậc cử nhân nhiều lắm, nhưng chính phủ không còn những trợ giúp
tài chánh cho sinh viên, chỉ cho vay tiền để đi học. Sinh viên có thể tìm việc
làm trong phòng thí nghiệm, làm phụ giảng để có tiền phụ vào chi phí.
Học làm bác sĩ, nha
sĩ, dược sĩ hay luật sư chi phí rất cao, cần khoảng ba trăm ngàn đô la và đa số
sinh viên phải vay tiền để đi học.
Nhưng giáo dục là đầu
tư vào tương lai. Với bằng cử nhân khoa học kỹ thuật, việc làm ở California
lương khởi đầu ít nhất cũng 60.000 đô la mỗi năm. Thu nhập của bác sĩ, nha sĩ,
dược sĩ, luật sư trăm ngàn đôla mỗi năm nên thời sinh viên có phải vay tiền để đi
học, tốt nghiệp ra đi làm thì trả nợ dài hạn cũng không khó khăn gì.
Mảnh bằng đại học
giúp có việc làm vững chắc, lương cao, có cơ hội thăng tiến trong nghề nghiệp,
nhưng không phải ai cũng muốn hay có khả năng học đại học.
Số liệu năm 2022 từ
AAPIdata.org cho thấy ở tuổi 25 trở lên người gốc Á ở Mỹ có bằng cử nhân hay
cao hơn như sau: Đài Loan 82%, Ấn Độ 77%, Malaysia 62%, Hàn Quốc 61%, Hoa 58%,
Nhật 55%, Indonesia 53%, Philippines 52%, Thái 48%. Người Việt đạt 34% và chỉ
hơn Myanmar 23%, Campuchia 22% và Lào 19%.
Dân số gốc Việt đông
thứ tư trong nhóm các sắc dân châu Á ở Mỹ, sau người Hoa, Ấn Độ và Philippines,
nhưng trình độ giáo dục của cộng đồng Việt không cao, chỉ hơn các sắc dân
Myanmar, Campuchia và Lào.
Những con số trên
cũng phản ánh trình độ giáo dục, mức phát triển kinh tế tại các quốc gia nguồn
gốc của di dân.
Đáng chú ý về giáo dục
Mỹ là số phụ nữ có trình độ đại học đã tăng lên. Số liệu năm 2020 của Bộ Giáo dục
Hoa Kỳ cho thấy 58% sinh viên đang học đại học là phái nữ.
Theo khảo sát năm
2024 của Pew Research Center, phụ nữ ở Mỹ tuổi từ 25 đến 34 có bằng cử nhân chiếm
47%, so với nam giới 37%. Những con số khác biệt về giới tính này cũng tương tự
nếu phân chia theo chủng tộc: da trắng 52% nữ và 42% nam có bằng cử nhân, da
đen 38%-26%, Hispanic (gốc các nước nói tiếng Tây Ban Nha) 31%-22% và châu Á
77%-71%.
Qua Mỹ có nhiều cơ hội
và nếp sống bình quyền hơn nên phụ nữ đã có thể theo đuổi đường công danh sự
nghiệp và đang vượt qua nam giới.
Với người Việt ở Mỹ,
đi học không phải để ra "làm quan cả họ được nhờ" hay để vinh quy bái
tổ "ngựa anh đi trước, võng nàng theo sau" như có câu hát "Anh
chưa thi đỗ thì chưa động phòng…" mà nhiều người Việt lớn lên tại miền Nam
Việt Nam trước năm 1975 hẳn còn nhớ.
Thời Việt Nam Cộng
hòa có một bài ca trào phúng tên Mảnh bằng chế giễu sự tôn thờ bằng cấp
do ban AVT biểu diễn vang vang trên làn sóng Đài phát thanh Sài Gòn: "Cái
bằng nó chỉ một gang thôi, mà sao con gái họ mê quá trời." Ca từ nói lên một
nét của xã hội, nhưng nếu hát lên ở Mỹ có thể bị cho là kỳ thị giới tính.
Thập niên 1990, về
nước tôi gặp nhiều người là cán bộ, công nhân viên cũng đang học thạc sĩ, tiến
sĩ. Sau khi Mỹ bỏ cấm vận, gặp những phái đoàn doanh nhân Việt qua Mỹ tìm hiểu
thị trường, tôi nhận danh thiếp của nhiều người có ghi TS hay PTS là tiến sĩ,
phó tiến sĩ.
Vì xã hội quá coi trọng
bằng cấp, mà phải là văn bằng cao nhất trong sự học nên ngày nay Việt Nam có
nhiều tiến sĩ nhưng đóng góp cho đất nước, cho nhân loại không có gì nhiều, vì
là tiến sĩ học tại chức, nhiều tiến sĩ về hoạt động, xây dựng và bảo vệ Đảng Cộng
sản.
Ở Mỹ thỉnh thoảng
chúng ta nghe biết đến một vài người Việt có những công trình nghiên cứu nổi bật,
hay cá nhân thành công trong các công ty danh tiếng, nhưng trình độ học vấn của
người gốc Việt ở Mỹ cũng chỉ bằng với 35% của tổng thể dân Mỹ có trình độ cử
nhân hay cao hơn.
Theo nghiên cứu năm
2024 của Pew Research Center, số người Việt có bằng cử nhân là 24% và 12% có bằng
thạc sĩ hay cao hơn, trong khi nhìn cả cộng đồng châu Á số người có bằng cử
nhân hay cao hơn là 56%.
Trong số người Việt,
thế hệ thứ nhất có 29% học xong cử nhân hay cao hơn. Thế hệ sinh ra lớn lên tại
Hoa Kỳ con số này là 59%. Như thế có thể lý giải là phụ huynh không có cơ hội học
cao nhưng khuyến khích con theo đuổi đường học vấn cho tương lai.
Bốn người cháu trong
gia đình tốt nghiệp năm nay là cử nhân ngành khoa học môi trường và ngành xã hội
học, tiến sĩ là toán thống kê và dược khoa.
Cháu tốt nghiệp cử
nhân Đại học U.C. Davis năm nay mới 19 tuổi, cũng học phổ thông, nhưng trong
chương trình phối hợp giữa sở học chánh và đại học cộng đồng, vì thế các lớp
cháu học của đại học cộng đồng đều được tín chỉ tương đương, như sinh viên từ
đây chuyển trường vào đại học bốn năm. Bố mẹ đã tiết kiệm được một nửa chi phí
vì cháu chỉ học hai năm đã xong cử nhân, thay vì bốn năm.
Nền giáo dục Mỹ rất
mở và tự do học thuật là ngọn hải đăng dẫn đường nên đã đào tạo được nhiều người
tài giỏi, giúp Hoa Kỳ phát triển và thu hút nhân tài của thế giới.
Nay nước Mỹ đang
thay đổi theo chiều hướng không còn hấp dẫn cho di dân, du sinh, cho những nhà
nghiên cứu từ nhiều quốc gia vì chính quyền Trump đã và đang tạo nhiều áp lực
qua việc hủy bỏ chính sách DEI (Diversity, Equity, Inclusive - đa dạng, bình đẳng,
hòa nhập), giới hạn tuyển du sinh, giới hạn tự do phát biểu liên quan đến xung
đột Israel-Palestine hay những chính sách của Tổng thống Trump.
Hôm dự lễ tốt nghiệp
khoa toán thống kê của người cháu tại Đại học U.C. Berkeley, có một điều đáng
chú ý mà từ trước đến nay tôi không thấy có trong các lễ ra trường là trước khi
khai mạc, người dẫn chương trình đã xác minh những phát biểu của diễn giả đều
mang tính cách cá nhân, không phản ánh quan điểm của nhà trường.
Dù thế, một sinh
viên đại diện cho các bạn tốt nghiệp đã nói về hành trình du học Mỹ của mình và
phê bình việc đối xử với du sinh, di dân của chính phủ hiện hành. Một bạn khác
phàn nàn về chính sách trao đổi sinh viên của trường vì có quá nhiều du sinh.
Trong số 142 sinh viên nhận bằng cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ, hơn 80% mang tên gốc
Trung cộng, Hàn Quốc, Ấn Độ. Việt Nam có ba.
Trong lễ tốt nghiệp
của một cháu khác ở Đại học U.C. Santa Cruz, khi hiệu trưởng là Tiến sĩ Cynthia
Larive phát biểu, đa số sinh viên đã lo ó phản đối. Tại sao thế? Vì từ khi có xung
đột Israel-Palestine, bà đã giới hạn tự do biểu đạt trong trường và không quan
tâm đến những đòi hỏi của sinh viên muốn nhà trường rút đầu tư khỏi các công ty
hỗ trợ cho Israel chiếm đóng Gaza. Trong lễ tốt nghiệp năm ngoái, bà cũng đã bị
la ó phản đối.
Bùi Văn Phú
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.