Pages

Wednesday, November 13, 2013

Thơ ca dân gian: Đừng tưởng

image

Đng tưởng c núi là cao
C sông là chy, c ao là tù
Đng tưởng c dưới là ngu
C trên là sáng c tu là hin
Đng tưởng c đp là tiên
C nhiu là được c tin là xong
Đng tưởng không nói là câm
Không nghe là điếc không trông là mù

image

Đng tưởng c trc là sư
C vâng là chu c là ngoan
Đng tưởng có ca đã sang
C im lng tưởng là vàng nguyên cây
Đng tưởng c ung là say
C chân là bước c tay là s
Đng tưởng c đi là ch
C âm là nhc c thơ là vn
Đng tưởng c mi là tân
C ha là chc c ân là tình

image

Đng tưởng c thp là khinh
C chùa là tĩnh c đình là to
C già là hết h đ
C tr là chng âu lo bun phin
Đng tưởng c quyết là nên
C mnh là thng c mm là thua
Dưa vàng đng tưởng đã chua
Sm rn đng tưởng sp mưa ngp tri
Khi vui đng tưởng ch cười
Lúc bun đng tưởng ch ngi khóc than

***
Đng tưởng c nc là say
C ha là tht, c tay là cm
Đng tưởng c gic - ngoi xâm
C bè là bn, c dân là lành
Đng tưởng c tri là xanh
C đt và nước là thành quê hương

image

Đng tưởng c ln là khôn
C
bé là di, c hôn... là chng
Đ
ng tưởng chng có thì không
Ch
ng trai thì gái, chng ông thì bà
Đ
ng tưởng chng gn thì xa
Ch
ng ta thì đch, chng ma thì người
Đ
ng tưởng chng khóc thì cười
Ch
ng lên thì xung, chng ngi thì đi
Đ
ng tưởng sau nht là nhì
G
n quan là tướng, gn suy là hèn
Đ
ng tưởng c sáng là đèn
C
đ là chín, c đen là thường

Đ
ng tưởng c đp là thương
C
xu là ghét, c vương là tình
Đ
ng tưởng c ghế là vinh
C
tin là mnh, c dinh là bn
Đ
ng tưởng c c là lên
C
lỳ là chc, c bên là gn
Đ
ng tưởng c đu là cân
C
đông là đ, c ân là nh
Đ
ng tưởng c vn là thơ
C
âm là nhc, c t là tranh
Đ
ng tưởng c vi thì nhanh
C
tranh là được, c giành thì hơn
Đ
ng tưởng giàu hết cô đơn
Cao sang h
ết m, tham gian hết nghèo
***
image

Đng tưởng c bến là neo
C
sui là li, c đèo là qua
Đ
ng tưởng chng m là cha
C
khóc là kh c la là phin
Đ
ng tưởng c hét là điên
C
làm là s có tin đến ngay
Đ
ng tưởng c rượu là say
C
gió là s tung bay cánh diu
Đ
ng tưởng t tình là yêu
C
thơ ngt nht là chiu tương tư

***

Đng tưởng đi là s chơi
Lang thang d
o ph vào nơi hư người
Đ
ng tưởng vui thì s cười
Đôi hàng n
ước mt l rơi đm đìa
Đ
ng tưởng c mc là bia
Bút sa gà ch
ết nhân chia cng tr...
Đ
ng tưởng c gió là mưa
Bao nhiêu khô khát trong tr
ưa nng hè
Đ
ng tưởng c h là ve
Sân tr
ường vng quá ai khe kh bun...
Đ
ng tưởng thu là lá tuôn
Bao nhiêu khao khát con đ
ường tình yêu.

image

Đng tưởng c thích là yêu
Nhi
u khi nhm tưởng bao điu chng hay
Đ
ng tưởng tình chng lung lay
Ch
mt gic ng, chng may ... có bu.
Đ
ng tưởng c cu là hên,
Nhi
u khi gp hn, ngi rên mt mình.
Đ
ng tưởng vua là anh minh,
Nhi
u thng khn nn, dân tình lm than.
Đ
ng tưởng tìm bn tri âm,
Là s
có k mn đàm sut đêm.
Đ
ng tưởng đi mãi êm đm,
Nhi
u khi dy sóng, khó km bn thân.

image

Đng tưởng cười nói ân cn,
Nhi
u khi him đc, dn người tan xương.
Đ
ng tưởng trong lưỡi có đường
Nói l
i ngon ngt mười phương chết người
Đ
ng tưởng c chc là cười
Nhi
u khi nói móc biết cười làm sao
Đ
ng tưởng khó nhc gian lao
V
ượt qua th thách t hào lm thay
Đ
ng tưởng c gii là hay
Nhi
u khi tht bi đng cay muôn phn
Đ
ng tưởng c quỳnh là thơm
Nhìn đi nhìn l
i hóa ra cúc quỳ
Đ
ng tưởng mưa gió m ì
Ngày thì đã h
ết tri dn v đêm
Đ
ng tưởng nng gió êm đm
Là đ
i tươi sáng hóa ra đường cùng
Đ
ng tưởng góp sc là chung
Ch
là li dng lòng tin ca người
Đ
ng tưởng c tiến là lên
C
lui là xung, c yên là mn

Đ
ng tưởng rm s có trăng
Tr
i giăng mây xám mà lên đnh đu
Đ
ng tưởng c khóc là su
Nhi
u khi nh l mà vui trong lòng
Đ
ng tưởng c nước là trong
C
than là hc, c sao là vàng
Đ
ng tưởng c ci là than
C
quan là có, c dân là nghèo
Đ
ng tưởng c khúc là eo
C
lúc là mc, c sang là giu
Đ
ng tưởng c thế là khôn!
Nhi
u thng khn nn còn hơn c mình
Đ
ng tưởng li nói là tin
Có khi là nh
ng oán hn chưa tan
Đ
ng tưởng dưới đt có vàng
Vàng đâu ch
thy phí tan cuc đi
***

image

Đng tưởng c nghèo là hèn
C sang là trng, c tin là xong.
Đng tưởng quan chc là rng,
Đng tưởng dân chúng là không biết gì.
Đi người lc thnh, lúc suy
Lúc khe, lúc yếu, lúc đi, lúc dng.
Bên nhau chua ngt đã tng
Gng cay, mui mn, xin đng quên nhau.
đi nhân nghĩa làm đu
Thy chung sau trước, tình sâu, nghĩa bn.
Ai ơi nh ly đng quên...!

LỘNG GIẢ THÀNH CHÂN

image
Khi ba ông quan Tàu vượt khỏi Giang Nam, xuống yểm trợ văn hóa xã hội cho nhà nước ta thuở vừa tự lập quốc, từ hàng ngàn năm trước Công Nguyên, hẳn quý ông Nhâm Diên, Sĩ Nhiếp, Tích Quang cũng ít nhiều phổ biến tư tưởng giả chân, chân giả, để rồi lộng giả thành chân, nghĩa là cứ làm hoài cái giả, thì một ngày nào đó, những cái giả sẽ biến thành cái chân không chừng.
Mặc dầu lịch sử và dã sử chưa hề ghi lại những thành tích giả chân của ba ông quan Tàu nêu trên, nhưng trong cuốn sách mỏng thuở vỡ lòng, tôi đã biết dân tộc ta có tỏ vẻ biết ơn quý ông Nhâm Diên, Dĩ Nhiếp và Tích Quang là đã chỉ vẽ, hướng dẫn cho người Âu Lạc cày, cấy, làm bánh chưng, bánh dầy...

Chuyện chỉ viết gọn nơi một nửa trang, sách tập đọc. Nhưng chẳng lẽ chuyện cày, cấy, làm bánh chưng, bánh dày là giả, để kinh qua nhiều thế kỷ, đã trở thành chân sao! Tôi không nghĩ vậy, mà tôi muốn suy diễn một sự kiện gần nhất. Cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi, nay đã trở thành lớn, khởi sự lại từ hai em bé gái nhỏ: DƯƠNG BÁ NGHI 7 tuổi hát thực (chân), cho LÂM DIỆU KHẢ 9 tuổi biểu diễn thực (chân). Vậy thì trong sự việc này, điều gì là hư (giả) ở Olympic 2008 đây?

image
Trước hết, nếu như cô bé 7 tuổi hát thực kia la làng lên là: Tiếng hát đó của tôi, tại sao Ban Tổ chức thế vận hội BẮC KINH đánh cướp, hay cô bé 9 tuổi biểu diễn nụ cười, thao tác... khoe khoang rằng: Chính tôi vừa hát vừa diễn xuất đó chứ. Thì mới... đặt vấn đề.

Đằng này cả hai bé gái 7 tuổi, hát, 9 tuổi, biểu diễn đều vui vẻ phục vụ tổ quốc họ. Cả những phần hành tổ chức, trách nhiệm văn nghệ...cũng đều... thẳng thắn nhận định là chỉ cần làm tốt, làm đẹp cho đất nước, cho công cuộc đăng cai thế vận hội của họ, họ còn thí dụ luôn việc nối ráp các cảnh pháo bông buổi khai mạc, cũng chỉ để làm đẹp, làm vui lòng thiên hạ. Thành cái giả đôi khi cũng có phần nào ý nghĩa... xây dựng cuộc đời đấy chứ.

Trên đường từ Huê Kỳ về Việt Nam nghèo khổ, xa xôi, tôi bị một cụ bà níu lấy tay chất vấn:

  -Này cô, cô có nhớ ra tôi không?
  -Tôi ngần ngừ, vì thật ra tôi chẳng nhớ gì cả!
  -Dạ. Bà cụ tươi cười:
  -Năm ngoái, khi cô với tôi cùng đứng ở phi trường Los Angeles, có một ông cỡ 35 tuổi, đưa cho tôi một bao da, trong đựng cái máy ảnh...
Tôi chợt nhớ ra chuyện cũ, cụ bà tiếp:
  -A, ông ta muốn bán cho tôi 100 dollars, tôi nhờ cô trả giá, sau tôi trả 80 dollars đó...
  -Dạ, dạ, cháu nhớ rồi, cái máy ảnh mới tinh, còn nguyên trong bao ni lông, rồi để trong bao da của người Nhật Bổn đó.
  -Thế là cô cũng lầm rồi cô ơi, tôi định mua cho thằng rể tôi, nó thất nghiệp lâu nay. Cho nó thì nó mừng lắm, nhưng nó nghĩ đồ mới nguyên, đem bán có giá hơn. Đi bán cả chục tiệm, gạ cả chục người ở SAIGON, chẳng ma nào mua, dù chỉ muốn lấy lại y vốn thôi, mãi sau có một ông chuyên xài máy ảnh, ông ta bảo: Trời ơi, Trung Quốc bây giờ nó hay lắm, nó làm giả máy Nhật, mất công bao bì như thật, nhưng là giả, này xem, làm gì có mác, nó chẳng dại đóng mác, ai ham rẻ thì mua, đồ này chỉ dùng đỡ thôi, khôngg mua đi bán lại được, thì ra thằng đó không phải Nhật bán máy Nhật đâu, lúc đó, nó nói với cô nó là Nhật à?


image
  -Cháu không nhớ, nhưng nó có kể ra hàng loạt tên máy Nhật, vả lại mở bao ra thì nó bắt đền, phải mua đắt.
  -Tôi chẳng trách gì cô, gặp lại cô là vui rồi, nói chuyện cũ để nhớ thôi.
  -Dù sao thì cháu cũng xin lỗi bác.
  -Này cô, ở trong nước bây giờ khổ lắm, nhiều thứ khổ lắm, tụi lưu manh chúng dồn đâu đó được 200 triệu Việt Nam, ra cửa khẩu Hữu Nghị ngoài Bắc, tìm được mối lái buôn bán tiền, chúng sẽ đem về cả tỷ tiền giả, đâu cần phải đô-la Mỹ mới giả, mà đồng Việt Nam cũng giả, bọn đó càng làm dễ hơn. Thế rồi cứ tiền thực, tiền giả, tiêu song song ở thành phố cô ạ.


  -Dạ cám ơn bác, cháu sẽ... cẩn thận hơn.

Nhưng cẩn thận cái nỗi gì, chẳng lẽ cứ tối ngày đưa tờ bạc ra trước ánh sáng mặt trời soi, ngắm, rồi lỡ như giả, thì đi báo công an, hay thế nào đây. Rồi chính tờ bạc đó lại tiêu đi, trong cái xã hội khốn khổ ở quê hương, là biết cũng đành thôi. Cứ phải nhận trả và cứ phải chi tiêu như cái máy sắp hư nhiều bộ phận. Đến Tiền mà chúng còn làm giả như một hệ thống lưu truyền, thì tiếng hát và điệu bộ chỉ là phải chăng thôi.

image
Cái bình thủy đựng nước sôi hiệu Đồng Tiền Trung Quốc chính là một mẫu mã đáng nể, trong khi nhà hàng xóm tôi bể bốn bình thủy Thái Lan, mười bình thủy Việt Nam, thì cái bình thủy hiệu Đồng Tiền Tàu kia cứ năm này sang tháng khác bền bỉ với độ nóng pha sữa cho mấy đứa cháu tôi, đã từ lúc mới sanh, tới khi vô lớp 6 cấp 2, vẫn chưa giảm nóng.

Như vậy, một người Việt Nam nào cũng có thể hiểu tường tận một người Tàu, hay một người Trung Quốc nào cũng rõ thâm ý người Việt Nam. Huống chi hai cái Đảng Vô Sản mà nay đã biến thành các nhà Tư Bản Đỏ, cao hơn, hai con người Trung Hoa và Việt Nam có trình độ và có lương tri thực sự hiểu lòng dạ nhau đến có thể một mất một còn khi cần hoặc phải phản bội nhau, thanh toán nhau để bảo toàn lẽ...trời.

Song trình độ thì có thể là bạn, còn lương tri đòi hỏi điều thiết yếu hơn nữa, đó là bổn phận đối với tổ quốc, giang sơn liên tiếp các thế hệ ông cha ta bồi đắp.

Lộng giả thành chân không có nghĩa tàn sát, mà có nghĩa mài mòn, cả về thể chất lẫn tinh thần, làm suy thoái cuộc sống và niềm tin, nên chỉ cần biết điều giả đó, để truy quét hoặc xa lánh. 


image
Vì thế, xã hội Trung Hoa phong kiến xưa, đã có những sinh thái song song, đã có chính đạo, thì cũng có ma giáo, diện tích đã chiếm hẳn một phần Châu Á, nhân số sắp tới 1/3 lượng người trên thế giới, làm sao còn sự thống nhất hạn hẹp, để gọi là kiểm soát được sự gian lận huống chi sự gian lận được tổ chức như một kế sách.

Cái kho vô tận của nhân loại mà Trung Quốc được mặc nhiên hưởng, đó là trữ lượng người, khác với các dân tộc trên thế giới, là mỗi người sẽ chỉ làm một việc, với người Tàu mỗi người chỉ đóng một vai trong cái việc chung nào đó. Họ đã xử dụng hai em bé gái dưới 10 tuổi cho một bài hát, một dịp hát, nếu cần tiếng hát thôi, họ sợ không đủ sức thuyết phục.


image
Sống bên nhau gần 5000 năm văn hiến, Trung Quốc dư biết Việt Nam đang quá chán...lão ta, đang quá ư mê...Mỹ, từ trẻ tới già, từ đàn bà đến đàn ông, theo cách nghĩ chung chung, bao năm sống cơ cực quá rồi, nay ưa Mac Donald, Coca Cola hơn là cứ cà la thầu, lạp xưởng, thành chân lý lộng giả thành chân bị soi mói từng bước đi của các chính khách Việt Nam cộng sản từ HÀ NỘI qua HOA THỊNH ĐỐN, mà nước Mỹ trẻ trung lập quốc chưa đầy 300 năm, mọi sự đều mới mẻ, làm sao Tàu chịu và đọ được, đành ngó nhìn tức tối Việt Nam cộng sản mỗi lúc mỗi rời xa.

Thôi nhé người láng giềng gần, càng hiểu nhau từ cái chân, cái giả, cái thực, cái hư của người, càng tuyệt vọng, càng muốn đổi thay.




Cao Mỵ Nhân

image

Lộng giả thành chân
Yêu Việt kiều, mốt của phụ nữ Việt
Số du học sinh Việt Nam tại Mỹ đứng đầu các nước Đ...
Nông dân Việt mãi mãi nhọc nhằn
Ông Bá Thanh sẽ chỉ 'gọt giũa' chút ít?
Dạ tiệc Giáng Sinh 2013
Những cách vượt tường lửa
Chuyện bình thường
Những thử thách sắp tới của Trung Quốc
Hình ảnh bão Haiyan tàn phá Philippines
Nỗi đau từ rượu
Thế nào được gọi là thuốc Generic?
Mỹ làm lễ đặt tên cho thế hệ tàu sân bay kế tiếp
Bão Haiyan tàn phá Philippines
Núi Lang Biang sạt lở, điềm suy tàn của chế độ
Truyền thông xã hội là sức mạnh của dân chống lại ...
Hiến pháp: của ai, do ai, vì ai?
Vì sao trẻ nhỏ VN chịu nhiều áp lực?
Chiếc bàn ủi con gà
Bộ lạc uống rượu thay nước
Rượu đang giết dần người dân Việt
Thắng làm vua, thua làm giặc
Việt Nam chuẩn bị ứng phó với siêu bão Haiyan
Ông Hoàng Duy Hùng thất cử ở Houston
Đất nước của chiêu lừa "4T"
'Cậu Thủy' và 'Cậu Hồ'
Tối qua quá chén_sáng nay vật vờ
Lễ tưởng niệm 50 năm cố TT Ngô Đình Diệm và bào đệ...
Hai quả trứng gà và ông hàng xóm
Doanh nhân xã hội Lanvy Nguyễn: 'Vì tôi là người V...
Sám hối
Người Việt “Năm Bờ Oăn”
Bác Sĩ thẩm mỹ ĐVH Cát Tường
HISD Asian American College and Career Day
Please Join Us - MOL's "Love Without Border" Chris...
Từ nạn nhân trở thành nhà vận động cứu vớt trẻ em ...
Giới chức Việt Nam bị cáo buộc dính líu tới buôn b...
Biến đá thành ngọc thạch
Ban nhạc rock Việt vẫn biểu diễn tại Mỹ sau 40 năm...
Chi tiết vụ tai tiếng hối lộ của hải quân Mỹ ở Châ...
Có ai mua cha không?
The best Pho in Hanoi and HCM City, Vietnam
Kỹ nghệ: Thức ăn nhanh
Ứng dụng hiệu quả mạng xã hội
Giáo dân ở VN viếng TT Ngô Đình Diệm
VN và nền văn hóa nhà mặt tiền
Nỗi oan hủ tiếu gõ
Con CryptoLocker virus tống tiền
Lấy bằng tiến sĩ

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.