Pages

Thursday, January 31, 2013

Mối đe dọa của hacker ở Trung Quốc ngày càng tăng

image

Các tay 'hacker' Trung Quốc đã thực hiện ngày càng nhiều các vụ tấn công vào các công ty nước ngoài và các cơ quan chính phủ trong những năm vừa qua, khiến một phúc trình mới đây của Quốc Hội Hoa Kỳ phải gọi Trung Quốc là 'tác nhân gây đe doạ nhiều nhất trong không gian ảo'.
Mặc dầu các vụ tấn công còn rất khó lần ra dấu vết tới một nguồn cụ thể, nhiều người nghi rằng các tay hacker đang nhắm mục tiêu vào doanh nghiệp nước ngoài, giới truyền thông, các cơ quan chính trị và an ninh theo chỉ thị, hay được phép của chính phủ hay quân đội Trung Quốc.

Các giới chức Trung Quốc đã phủ nhận lời tố giác đó và nói rằng Bắc Kinh cũng là một nạn nhân của các vụ tấn công điện toán và sơ hở an ninh. Họ lập luận rằng chỉ vì các vụ tấn công mạng có thể phát xuất từ lãnh thổ Trung Quốc không có nghĩa là Trung Quốc bảo trợ cho các kẻ tấn công.

New York Times: Quân đội Trung Quốc là thủ phạm

Lời cáo buộc mới nhất được đưa ra hôm nay là của báo New York Times, nói rằng các tay hacker sử dụng các phương pháp mà người ta biết là đã đưọc quân đội Trung Quốc sử dụng để xâm nhập các máy điện toán của báo này, rõ ràng là để trả đũa một cuộc điều tra gay gắt nhắm vào tài sản của Thủ tướng Ôn Gia Bảo.

image
Câu chuyện này phù hợp với khuôn thức đối với nhiều ký giả và các tổ chức tranh đấu làm việc ở Trung Quốc từ lâu vẫn than phiến về những vụ tấn công có cơ sở điện toán và các kỹ thuật khác mà theo lời cáo buộc nhắm mục đích hăm dọa họ và các nguồn cung cấp tin để họ không tường thuật về các đề tài xúc phạm đến Bắc Kinh.

Mặc dầu báo Times có khả năng sử dụng một công ty lớn về an ninh điện toán để bảo vệ chống lại các vụ tấn công tin tặc, các quan sát viên nói rằng nhiều tổ chức nhỏ hơn với ngân sách khiêm tốn về kỹ thuật thông tin dễ bị tấn công hơn bởi vì họ không có khả năng cung cấp mức độ bảo vệ tương tự.

Phúc trình của Mỹ: Trung Quốc là 'tác nhân đe dọa nhiều nhất trong không gian ảo'

image
Các tay hacker Trung Quốc cũng được cho là đã do thám chính phủ các hoạt động của chính phủ và quân đội Hoa Kỳ, theo chi tiết của một bản phúc trình tháng 11 do Uỷ ban Xét duyệt An ninh và Kinh tế Hoa Kỳ-Trung Quốc đệ lên Quốc hội.

Bản phúc trình nói các tay hacker được nhà nước bảo trợ thường ăn cắp thông tin bí mật để góp phần thúc đẩy các mục tiêu chính trị, kinh tế và an ninh của Trung Quốc.

Phúc trình cũng nói Trung Quốc thường quyết định làm lơ khi các tay tin tặc hay các tội phạm mạng độc lập, tiến hành các cuộc tấn công nhắm vào các lợi ích doanh nghiệp hay chính phủ Hoa Kỳ.

Bản phúc trình nói vấn đề phức tạp thêm vì sự hiện diện rộng khắp của các công ty quốc doanh hay thuộc quyền kiểm soát nhà nước ở Trung Quốc, thường mướn các tay hacker để ăn cắp bí mật thương nghiệp nhà nưóc hầu giành lợi thế trước các công ty nước ngoài cạnh tranh với họ.

image
Vì các yếu tố này mà ủy ban Hoa Kỳ gọi Trung Quốc là 'tác nhân gây đe dọa nhiều nhất trong không gian ảo'.

Bằng chứng cho thấy sự can dự ngày càng nhiều của Trung Quốc vào hoạt động tin tặc

Các dữ liệu mới đây cho thấy vấn đề lại còn tệ hại thêm. Một báo cáo từng quý hồi tuần trước của Akamai Technologies cho thấy các vụ tấn công mạng trên toàn cầu phát xuất từ Trung Quốc tăng hơn gấp đôi trong quý ba năm 2012, so với 3 quý trước đó. Cuộc nghiên cứu cho thấy 1/3 các vụ tấn công mạng nay xuất phát từ Trung Quốc.

Mặc dầu ngày càng có nhiều bằng chứng cho thấy sự can dự của Bắc Kinh vào hoạt động tin tặc, các chuyên gia phân tích an ninh nói rằng khó mà lần ra dấu vết trực tiếp đến chính phủ Trung Quốc, một phần bởi vì các tay hacker dùng các phương pháp tinh vi để che giấu tung tích.

Bài báo hôm nay của New York Times nói rằng các tay hacker tìm cách che giấu hoạt động bằng cách chuyển các vụ tấn công qua các máy điện toán ở nước ngoài và liên tục thay đổi địa chỉ IP. Bài báo cũng nói Bắc Kinh tiếp tục đưa ra những lời phủ nhận hợp lý bằng cách mướn các tay hacker rành nghề làm việc này ở nước ngoài.

Mỹ có thể phải đối mặt với một vụ Pearl Harbor trên mạng?

image
Các giới chức ở Washington trong những tháng gần đây đã cảnh báo về mối đe doạ khủng khiếp đề ra bởi các tay hacker điện toán nước ngoài, trong đó có những tay ở Trung Quốc. Tuần này, Ngũ Giác Ðài đã có hành động giải quyết các mối đe dọa bằng cách gia tăng lực lượng an ninh mạng thêm hơn 4.000 người, vào con số hiện hữu là 900 người.

Quyết định được đưa ra chỉ vài tuần sau khi Bộ trưởng Quốc phòng Leon Panetta cảnh báo rằng Hoa Kỳ đứng trước khả năng một vụ tấn công “Trân Châu Cảng ảo” có thể gây gián đoạn cho mạng lưới điện năng trong nước, hệ thống giao thông chuyên chở và các mạng lưới tài chính.

image
Các giới chức Hoa Kỳ đã nhiều lần nêu vấn đề ra với Trung Quốc, và nước này tiếp tục phủ nhận sự can dự vào bất kỳ hoạt động gián điệp mạng nào. Trung Quốc lập luận rằng họ đã cố gắng diệt trừ tội phạm trên mạng Internet và nói rằng bản thân chính phủ Trung Quốc cũng là một nạn nhân lớn nhất của các vụ tấn công mạng.


image

Wednesday, January 30, 2013

Phạm Duy: Another perspective

image


Tôi viết những dòng tâm sự này, thay cho suy nghĩ của tôi suốt hai ngày qua, về, cái chết Phạm Duy.


image
Tôi là người có thể nói là hiếm hoi trong thế hệ trẻ mà khi nghe nhạc ông đã làm chuyển hướng nghề nghiệp của mình. Từ một khoa học gia chuyển thành nghiên cứu và phê bình nghệ thuật. Nhất là có khi còn tham vọng trở thành nhà Phạm Duy Học của Việt Nam. Tình cảm của tôi đối với toàn bộ tác phẩm của ông, dù là những tác phẩm không ai muốn nhắc, dù là chính ông. Đó là những nhạc phẩm ra đời theo tiếng nói thời đại, qua thời đó, chẳng ai còn muốn nghe nó. Riêng tôi thì muốn nghe, đơn giản vì muốn nghiên cứu Phạm Duy thì phải nghe tất tần tật những gì hay và chưa hay của ông.


image
Tôi nói vậy, để bạn đọc hiểu rằng, hình ảnh Phạm Duy trong tôi là rất lớn.

Nhưng khi ông mất, tôi là người nhận tin rất sớm. Ông mất lúc 14 giờ 30 thì 15 giờ tôi đã được nhận tin thông báo. Thú thật, tôi hờ hững. Chiều ngày hôm đó, thông tin ông mất lan truyền trên khắp facebook và báo chí loan tin nhanh chưa từng thấy. Tôi vẫn hờ hẫng. Sự thờ ơ là một cảm giác khó chịu của chính tôi. Tôi chạy xe đến tận nhà ông, nhìn những phóng viên đến săn tin rồi xầm xì, rồi họ chụp ảnh, rồi họ lên xe về. Cánh cổng nhà Phạm Duy đóng sập lại. Tôi hi vọng tìm chút cảm giác Phạm Duy còn quanh đây, nhưng không, không một cảm giác gì.

Anh bạn tôi tại Paris, là người vốn dễ khóc, anh gọi cho tôi và sướt mướt về tin Phạm Duy qua đời. Tôi an ủi anh, nhưng tôi không hiểu vì sao tôi vẫn không thể khóc khi hay tin ông qua đời. Tôi là người dễ xúc động, dễ khóc và sợ cái chết. Bất kỳ phim ảnh nào có chút máu me tôi đều rợn người, quay mặt đi. Khi đọc một tác phẩm văn học mà nhân vật mình yêu thích chết, tôi khóc. Ngay cả đọc sách triết của Plato, khi ông miêu tả về cái chết tuyệt vời của Socrate bằng những lời văn xúc động hiếm có của một triết gia, tôi khóc. Tôi nhớ đến Will Durant khi viết về Rosseau cũng với giọng văn mẫn cảm đó, tôi cũng khóc như đứa trẻ mới chào đời. Nhưng tại sao? Với một nhạc sĩ mà tôi yêu mến lại không?


image
Phạm Duy về Việt Nam, tôi có gặp ông cùng với phóng viên Đoan Trang. Ông nói rất nhiều, đó là tật chung của người già trong nỗi ám ảnh về quá khứ. Ông văng tục khi nói về Cộng Sản, ông nhắc đi nhắc lại về những nhạc phẩm của mình. Sau đó, ông còn đưa tôi và Đoan Trang đi thăm nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý, và ông Tý cũng theo tật chung của người có tuổi là... nói rất nhiều, dù, sức ông rất yếu. Ông kể ông vừa bệnh dậy, và ông phê phán bọn bên hội nhạc sĩ đã không biết đến thăm ông.

Sau lần gặp đó, tôi dự định viết về buổi gặp gỡ này. Nhưng rồi thôi. Thông qua điện thư email, Phạm Duy vẫn thường liên lạc với tôi, ông gửi cho tôi một số nhạc phẩm ông sáng tác thời nảo thời nào, thu âm còn rất tồi. Hình như ngụ ý của ông muốn tôi viết gì đó về nhạc của ông. Tôi viết ngay một bài phân tích và gửi ông. Ông khen. Sau này, tôi nghe giáo sư Nguyễn Hưng Quốc tại Úc cũng kể câu chuyện tương tự khi Phạm Duy ra mắt hồi ký, Phạm Duy kể rất nhiều về tình bạn của ông và nhà thơ Quang Dũng. Nguyễn Hưng Quốc cũng hiểu ngụ ý Phạm Duy là muốn ông viết một bài phê bình về hồi ký của ông.


image
Sau đó thì Phạm Duy có nhiều lần lâm bệnh, số lần gửi điện thư cùng ông cũng giảm theo. Ông cũng không còn quan tâm nhiều đến những bài viết về ông. Đôi lúc ông vẫn gửi điện thư. Mối quan hệ của ông với những người hâm mộ như tôi vẫn tốt. Nhưng tại sao tôi có phần hờ hững, thờ ơ trước cái chết Phạm Duy? Tôi cũng không hiểu nổi cảm giác của mình.

Có lẽ, cái chết của người nghệ sĩ, nhất là gạo cội và to lớn như Phạm Duy dù dưới bất kỳ tuổi nào, vẫn là cái chết trẻ. Cái chết sống sượng của tạo hóa. Nhưng, cũng như Phạm Duy từng nói, ông không chết, vì cái chết của ông chỉ là thân xác, hồn ông hiện trên môi người hát.

Đúng vậy.

Khoảng cách giữa tác phẩm và con người Phạm Duy là rất lớn. Với con người, ta nên hiểu là con người thì phải có nỗi vui buồn và những tật xấu. Phạm Duy càng đa tài bao nhiêu thì thói tật của ông cũng chẳng kém. Ông yêu nhạc bao nhiêu thì yêu đàn bà nhiều như vậy. Chuyện này chẳng lạ, Voltaire là triết gia lớn của Pháp và đến mức thế kỷ 18 được gọi là thời đại Voltaire. Thế nhưng Voltaire đủ tật xấu của thời công nghiệp đó. Nói dối, nhỏ nhen, tham vặt, hơn thua, mê gái v.v. Voltaire có đủ. Nhưng tác phẩm của Voltaire thì vượt xa con người ông, ông đã lý giải đặt nền móng cho cả một thời đại lý trí để khoa học phát triển. Những tác phẩm Voltaire sau 200 năm vẫn còn đầy trên kệ sách toàn thế giới và trong thư viện. Dù, những giá trị triết học của Voltaire không còn phù hợp với thời đại.


image
Nên ta hiểu rằng, Phạm Duy là có đến hai Phạm Duy. Một là Phạm Duy con người với đủ phẩm chất trần tục như bất kỳ ai. Hai là Phạm Duy nghệ thuật với những tác phẩm độc lập với con người ông. Không phải ai cũng có khả năng tạo nên những tác phẩm vượt ra khỏi con người mình. Một số người lầm khi nghĩ rằng một tác phẩm minh triết thì người tạo ra nó phải minh triết, một tác phẩm uyên bác thì người tạo ra nó phải uyên bác. Điều này sai, vì khi tạo tác một tác phẩm, người nghệ sĩ đều có vấn đề vô thức trong con người mình tham gia tạo tác, chính cái vô thức đó bất chợt làm tăng giá trị nghệ thuật của tác phẩm. Chính nhiều tác giả cũng bất ngờ khi biết mình vô tình đã tạo nên những tác phẩm đồ sộ. Đứng trước cái giới hạn tạo ra những thứ vượt cả bản thân, rất nhiều người đã buông bút dừng viết, buông cọ dừng vẽ, chặt tay để khỏi đàn.


image
Vậy nên, khi Phạm Duy còn sống, thì hai Phạm Duy kia là một, trộn lẫn vào nhau. Người nào không quen, thậm chí là chẳng ưa nổi con người Phạm Duy là một rào cản đến với tác phẩm của ông, từ cả hai bên chiến tuyến. Khi Phạm Duy của thể xác chết đi, thì chỉ còn lại sừng sững Phạm Duy nghệ thuật. Lúc đó, Phạm Duy vĩ đại hơn bao giờ hết. Bất kỳ ai còn chút chấp nhặt trong lòng đều phải cúi đầu trước sự vĩ đại đó.

Tôi nghĩ, cảm giác thờ ơ về cái chết của Phạm Duy là vì: Phạm Duy chưa hề chết trong tôi, thậm chí, còn mạnh mẽ và sung mãn như một đại lực sĩ.


image
Chào mừng Phạm Duy đã đến cõi bất diệt của nghệ thuật. Ở nơi đó, chỉ có một Phạm Duy mà thôi: Phạm Duy nghệ thuật.


Vô Danh.



THƠ ĐIẾU NHẠC SĨ TÀI DANH PHẠM DUY

image
Bác Duy thôi đã thôi rồi (1)
Chín mươi ba tuổi một đời chơi "vui"
Nhạc của Bác đủ mùi đủ vẻ
Kể tài hoa già trẻ đều khen

Tám năm về với chồn đèn
Hàng thần lơ láo, phận hèn ra chi ? (2)
Già hết cách kiếm tì tiêu vặt
Thôi cũng đành muối mặt ... làm ăn

Còn hơn cái bọn chó săn
Trở cờ nối giáo thơ văn thối ùm
Cùng một lũ mánh mum kiếm chác
Quậy cộng đồng tan nát lập công

Đuôi chồn đuôi khỉ dưới mông
Thò ra mấy tấc thật không giống người
Theo lệnh đảng đười ươi gian trá
Đeo theo người quấy phá không buông

Bác về trong nước diễn tuồng
Kiếm ăn cũng phải y uông với chồn
Rằng ai cũng "Về Nguồn" là phải
Rằng bây giờ "thoải mái tự do"

Chồn ban phép được hát hò
Van xin luồn lọt mặt mo quen rồi
Tám năm đã thoáng trôi chớp mắt
Bác bỗng đi, đi thật rồi sao ?

Duy Quang đi mới hôm nào
Bây giờ Bác lại phều phào đi theo
Bác về gặp Tám Keo dưới ấy
Vác cây đàn, chống gậy chào thưa

Tôi mần thơ để tiễn đưa
Đủ rồi một kiếp đã thừa vui chơi
Chín mươi ba tuổi trời kể thọ
Quậy tưng bừng dính lọ không màng

Thương thay tài nhạc giỏi dang
Mà dâm quá mạng, cho làng nước kêu!

Nguyễn Đạt
January 27, 2013


10 Bài Tục Ca của Phạm Duy



image




Phạm Duy qua con mắt Nguyễn Đắc Xuân

image
Ông Phạm Duy vui khi sống trong lòng người hâm mộ Việt Nam
Nhà nghiên cứu Nguyễn Đắc Xuân, một trong những người bạn tâm giao và cũng là người có thơ được ông Phạm Duy phổ nhạc, đã nói chuyện với BBC về cả tài năng lẫn sự 'ham chơi' của nhạc sỹ.
Ông Xuân coi ông và Phạm Duy là hai người cùng thời "khóc cười theo vận nước nổi trôi" và "tâm sự với nhau hết...không che giấu gì".
Trả lời phỏng vấn BBC hôm 28/1, nhà Huế học nói:
"Đối với tôi tất cả những chuyện về cá nhân rồi nó sẽ đi qua, nếu các tác phẩm còn lại mà nó tồn tại với thời gian...mà cái đó được càng nhiều giá trị nó càng lớn.
"Theo tôi thấy đối với sự nghiệp âm nhạc của Phạm Duy thì ở Việt Nam, trên thế giới tôi không biết thế nào, khó có người giống với Phạm Duy, có thể nói đó là cái đỉnh cao mà những người thấp cũng phải thấp cách xa chứ không thể gần được cái sự nghiệp âm nhạc của Phạm Duy.
Ông Xuân nói cố nhạc sỹ nổi tiếng Trịnh Công Sơn có gia tài khoảng 600 bài so với hơn 1000 bài của Phạm Duy.
Nếu tính cả những bài ông phổ nhạc cho thơ của người khác, con số lên tới 2000.

'Sướng hơn ở Mỹ'
Nhạc sỹ Phạm Duy trở lại Việt Nam hồi năm 2005, tròn 30 năm sau khi ông rời Sài Gòn tới Hoa Kỳ.
Ông Xuân nói ông là người từng được ông trùm văn nghệ Tố Hữu giao vào Sài Gòn mời ông Phạm Duy ở lại sáng tác nhưng nhạc sỹ đã rời đi khi ông Xuân tới nơi.
Nhà nghiên cứu và người cũng có ba bài thơ được ông Phạm Duy phổ nhạc nói về một trong số các lý do khiến nhạc sỹ trở về quê hương:
"Anh Phạm Duy đã nói một điều anh Phạm Duy kinh khủng nhất là nhìn cái thực tế anh Phạm Đình Chương, anh Duy Khánh, anh Hoàng Thi Thơ chết. Khi đau người ta cũng tới người ta nói chuyện hận thù, khi chết người ta đọc một cái điếu văn cũng hận thù mà khi lấp đất cũng nêu một cái hận thù thì anh ấy quá khiếp.
"Cho nên anh phải về Việt Nam, anh sống, anh chết ở Việt Nam mà anh tin chắc rằng giờ phút anh chết không có ai gây hận thù nữa.
"Và bây giờ sự lựa chọn của anh là đúng."
Ông Xuân nói nhạc sỹ Phạm Duy đã có được sự bảo vệ của người hâm mộ và cũng có được thu nhập từ con số khoảng 100 bài hát được cấp phép.
Nhà nghiên cứu cũng nói nhạc sỹ ở Việt Nam "sướng hơn ở Mỹ."

'Có tội với đất nước'

image
Ông Phạm Duy từng bị lên án khi rời bỏ vùng kháng chiến về thành, rời bắc vào nam và rời đi Hoa Kỳ.
Nhà lý luận Trần Bạch Đằng từng kêu gọi ông Phạm Duy hãy "tự sát" vì chỉ khi đó các tác phẩm của ông mới được cho phép diễn ở Việt Nam.
Ông Xuân nói các phát biểu như của ông Đằng mang dấu ấn của một giai đoạn và sau này khi gặp lại ông Phạm Duy, thái độ của ông Đằng đã khác.
Nhóm ba nhạc sỹ Phạm Tuyên, Trọng Bằng và Hồn Đăng cuối cùng cũng "xin lỗi" Phạm Duy sau khi có bài tấn công ông lúc nhạc sỹ mới về nước, theo ông Xuân.
Nhắc tới những chỉ trích với Phạm Duy, ông Xuân nói:
"Người ta có thể lên án chuyện ông bỏ Kháng chiến ông về. Nhưng mà nếu lúc đó có hại cho Kháng chiến một thì cái chuyện trở về của ông theo Nghị quyết 36 thì cái ảnh hưởng lớn đối với chính trị, đối với xã hội cái thời điểm ông về là có thể nói 10 lần giá trị so với chuyện ông đã ra đi.
"Ông có ra đi như vậy mới có sự trở về cho nên người ta không công bằng, người ta chỉ nói đến sự ra đi mà không nói đến sự trở về."
Ông Xuân nói với BBC bản thân ông cũng từng chất vấn ông Phạm Duy về những quyết định của nhạc sỹ trong quá khứ:
"Ví dụ như hồi năm 1996... hàng đêm tôi liên hệ qua điện thoại viễn liên thì có lần tôi đã hỏi anh là 'Anh Phạm Duy có khi nào anh nghĩ rằng anh có tội với đất nước không'?
"Ông nói 'Có chứ, mình cũng có chứ nhưng do hoàn cảnh. Mình biết chứ và bây giờ mình cũng phải làm cái gì đó để bù đắp lại cái tội đó của mình.'
"Đứng trên thế của người Kháng chiến mình là có tội.
"Anh Phạm Duy có nói một câu là thực tế anh cũng có suy tính là anh muốn tìm nơi nào an toàn nhất, nơi nào thuận lợi nhất để anh có thể phục vụ đất nước, phục vụ tổ quốc bằng tài năng của anh.
"Còn ở trong vùng Kháng chiến lúc đó trong hoàn cảnh của anh, anh phục vụ Kháng chiến không tốt, không đúng với khả năng của anh nên anh phải chấp nhận sự sai lầm, sự ..."khuyết điểm" của mình để mình có được một thành tựu lớn hơn."
Ông Xuân cũng kể lại một sự kiện hồi năm 2001 trong cuộc gặp gỡ giữa nhạc sỹ Phạm Duy với các cựu thiếu sinh quân, những người thích bài 'Thiếu sinh quân' của ông.
Một trong số các vị khách đã đứng lên hỏi tại sao ông Phạm Duy lại bỏ vùng kháng chiến ra đi sau khi đã sáng tác ra bài hát để "mê hoặc" họ.
Vị khách này cũng đọc một bài thơ của Huy Phương chỉ trích nhạc sỹ nhưng không thuộc hết.
Theo lời ông Xuân, ông Phạm Duy đã đứng lên và đọc toàn bộ bài thơ và nói tác giả đã không công bằng.
Nhạc sỹ cũng giải thích ông về thành không phải để hưởng nhà lầu, có lương bổng mà về đi làm để "nuôi vợ nuôi con hết sức khó khăn, nghiệt ngã" nhưng lại có thể sáng tác 'Tình ca' và 'Mẹ Việt Nam'.

'Ham chơi'
Nhạc sỹ Phạm Duy cũng từng bị chỉ trích nhiều về điều được coi là tính "ham chơi" của ông.
Về điều này, ông Xuân nói:
"Bản thân anh Phạm Duy anh ấy cũng biết là anh ấy có những cái gọi là 'ham chơi'.
"Trong toàn bộ cái nhạc của anh, hồi anh chưa về, tôi và Giáo sư Tiến sỹ Trần Văn Khê gặp nhau là thường hai anh em tâm sự cũng chê anh Phạm Duy nhiệt liệt lắm.
"Nhưng mà anh Phạm Duy là một nghệ sỹ là một nhạc sỹ chứ không phải là một chí sỹ, không phải là nhà tu hành và cũng không phải là nhà lãnh đạo mà phải gương mẫu.
"Anh là một nghệ sỹ mà anh lại có tài nữa nên anh sống như thế mới trung thực.
"Nhiều người che giấu nhưng anh không che giấu.
"Có nhiều người nói vậy mà không phải vậy."
Ông Xuân cũng nói ông cũng đem một số lời đồn về đời tư của ông Phạm Duy để hỏi chính nhạc sỹ.
Trong số này có những lời đồn tại về chuyện ông Phạm Duy có quan hệ với con dâu Julie, vợ của Duy Quang, con trai ông.
Nhạc sỹ đã bác bỏ chuyện mà ông gọi là "vu khống' này.
Nhưng ông Xuân nói ông cũng chưa tin cho tới khi chính Julie cũng nói tương tự trong một bài viết sau Duy Quang qua đời.

'Hồn Việt'
Đề cập tới chuyện gần 900 tác phẩm của Phạm Duy còn đang chờ được cấp phép biểu diễn, nhà Huế học nói ông "không hiểu cách làm việc của Bộ Văn hóa."
Ông Xuân nói nói các ca khúc của Phạm Duy như Quê nghèo cho Quảng Bình, Bà Mẹ Gio Linh cho Quảng Trị và Về Miền Trung là cho Huế, ba bài hát đã "đưa nhiều người đi kháng chiến, bao nhiêu người chết để có ngày hôm nay nhưng chính quyền ngày hôm nay lại không cho hát bài đó, bài Về Miền Trung."
Người bạn tâm giao của Phạm Duy cũng nói với BBC rằng chính quyền không nên cấp phép theo kiểu mỗi lần "dăm ba bài" khiến người ta có thể dị nghị là mỗi lần như vậy là "có qua có lại".
Ông nói ông tin rằng nhiều tác phẩm của Phạm Duy sẽ được phép biểu diễn ở Việt Nam sau khi nhạc sỹ đã nằm xuống:
"Tôi nghĩ không có lý gì mà không cho sau khi mà anh Phạm Duy đã mất rồi... Mà không cho là chúng tôi đòi.
"Phải để cho quần chúng, dân chúng họ hưởng được đúng cái nội dung của bài Việt Nam Việt Nam nó mới đúng cái hồn Việt của đất nước Việt Nam hiện nay, lấy cái tình thương, cái tình người, tình dân tộc để sống thương yêu nhau, bao dung giúp đỡ lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau.
"Cái đó nó rất đúng với cái tinh thần của dân tộc đang phấn đấu...
"Không cho cái đó là một sự thiệt thòi cho dân tộc mình."


Nguyễn Hùng
image

Lãnh đạo ở đâu?

Xả… stress !

image


Không có stress có lẽ con người cũng không thể tồn tại. Thế nhưng, vượt ngưỡng đến một mức nào đó thì con người cũng…không thể tồn tại, bởi chính stress gây ra nhiều thứ bệnh về thể chất và tâm thần, nên rất cần biết cách “xả” stress trong cuộc sống đầy căng thẳng, âu lo hiện nay.

Stress là một phản ứng bảo vệ, khi cơ thể bị một mối đe dọa, mối nguy hiểm xảy đến cho nó. Người ta gọi nó là phản ứng (hay đáp ứng) “chiến đấu hoặc bỏ chạy” (fight or flight response), nghĩa là trong tình huống đó, chỉ có hai cách để chọn lựa: chiến đấu để sinh tồn hoặc bỏ chạy để… sinh tồn!

image
Lúc đó, cơ thể phải huy động toàn lực để đối phó. Não thùy sẽ ra lệnh tiết các kích thích tố cần thiết, nào adrénaline, nào norepinephrine, cortisol…ồ ạt đổ vào máu. Tim đập nhanh để bơm máu về các cơ bắp lớn, phổi hổn hển tăng tốc bơm oxy, đường huyết vọt lên cao nhằm tăng cường khẩn cấp năng lượng, đồng tử mắt nở to để nhìn cho rõ, tai vểnh lên, mũi phồng ra… Tóm lại, mọi thứ đều phải trong tư thế sẵn sàng. Trong lúc các mạch máu lớn chuyển máu đến các bắp cơ thì mạch máu nhỏ ngoại biên co thắt lại, để nếu có bị thương thì máu cũng không bị mất nhiều… Vì thế mà người bị stress thường mặt mày tái ngắt, xanh lè, tay chân đơ cứng!

Stress cấp tính có những phản ứng mạnh hơn ta tưởng. Một người đang đứng trước chuồng cọp, thấy cọp sổng chuồng thì… phân, nước tiểu tóe ra mà không hay, tay chân bủn rủn, ngất xỉu. Nguy cơ qua đi, hiểm họa chấm dứt thì mọi thứ lại trở về trật tự cũ. Tim đập chậm lại, hơi thở điều hòa, bắp cơ buông xả. Nếu sự đe dọa không mãnh liệt nhưng cứ dồn dập, hết lớp này tới lớp khác, đến một lúc vượt quá mức chịu đựng gọi là “mất bù” thì sẽ tạo ra những hiệu ứng âm thầm gây tác hại không lường được lên thể chất và tâm thần của ta.

image
Thời đại ngày nay, con người ít có dịp chiến đấu một mất một còn trước thú dữ hay trước “hòn tên mũi đạn” như xưa. Nhưng con người ngày nay lại phải thường xuyên đối đầu với những “hòn tên mũi đạn” còn nguy hiểm hơn, kiểu:

 “bề ngoài thơn thớt nói cười / bề trong nham hiểm giết người không dao”.

Stress vượt qua ngưỡng lúc nào không hay và dẫn tới vô số bệnh tật mà bác sĩ cũng phải bó tay, đành gắn cho những cái tên mơ hồ như “rối loạn chức năng”, “mệt mỏi kinh niên”, “rối loạn thần kinh thực vật”… Đại học Y khoa Harvard ước tính có từ 60%- 90% bệnh nhân (ở Mỹ) tìm đến bác sĩ là do stress. Stress liên quan đến rất nhiều bệnh lý như nhồi máu cơ tim, tăng huyết áp, tiểu đường, suyễn, đau nhức kinh niên, mất ngủ, dị ứng, nhức đầu, đau thắt lưng, một số bệnh ngoài da, ung thư, tai nạn thương tích, tự tử, trầm cảm, giảm miễn dịch v.v… Tóm lại là rất phức tạp. Bác sĩ nếu không quan tâm đúng mức – đau đâu chữa đó – thì chỉ chữa đựơc triệu chứng bên ngoài còn cái gốc sâu thẳm bên trong là stress vẫn không đựơc giải tỏa, bệnh vẫn cứ luẩn quẩn loanh quanh , chuyển từ “bệnh” này qua “bệnh” khác, và do đó, chất lựơng cuộc sống bị giảm sút rõ rệt! Nhiều khi ta tưởng cholesterol xấu tăng cao trong máu là do thức ăn, nhưng không phải, do stress nhiều hơn! Tiểu đường tưởng do ăn nhiều chất ngọt, thực ra do stress nhiều hơn. Ta thấy đời sống càng căng thẳng, bệnh tiểu đường càng phát triển mạnh!. Ở nước ta mới mấy năm trước, tiểu đường chỉ lai rai, bây giờ thì… “năm sau cao hơn năm trước”, lan tràn cả ở thành thị lẫn nông thôn! Các nghiên cứu trên thế giới cũng cho thấy vào thời kỳ khủng hoảng kinh tế, người làm việc ở những khu vực dễ bị sa thải thì chết vi tim mạch, tai biến mạch máu não cao gấp đôi các khu vực khác…!

image
Stress thay đổi từ người này sang người khác. Cùng một sự việc, với người này thì nổi điên lên còn với người kia chỉ là một trò cười, với người này là cả một sự sụp đổ, với người kia là một bài học… Cùng là con ông bà “viên ngoại họ Vương”, cùng “sắm sửa bô hành chơi xuân”, mà Thúy Kiều thì khóc sướt mướt, thở than, nằm mộng, làm mười khúc đoan trường đầy nước mắt trong khi Thúy Vân ngạc nhiên sao chị mình “kỳ cục” vậy! Hẳn là bên trong Thúy Kiều có cái gì đó khác với Thúy Vân, bởi bên ngoài thì cả hai đều “mười phân vẹn mười” cả!

Người dễ bị stress là người thường có tính quá lo lắng, cầu toàn, hay tự chỉ trích, thiếu quyết đoán, hay do dự… Nếu bị thêm sức ép từ bên ngoài thì dễ suy sụp, dễ bị vượt ngưỡng! Nhiều học sinh học giỏi mà thi rớt cho là “học tài thi phận” một phần chính là do stress! Gia đình kỳ vọng nhiều quá, tạo một áp lực vô hình, khiến em không còn là chính mình nữa!

image
Những dấu hiệu sớm để nhận biết stress là có vấn đề về trí nhớ như hay quên, mất định hướng, thường hoang mang… Về cảm xúc thì dễ dao động, bứt rứt, dễ bị kích động, tâm tính bất thường, hay cáu gắt, lúc nào cũng có cảm giác bị tràn ngập, rất khó tìm được sự thư giãn. Trong lúc nghỉ ngơi mà vẫn cứ lo lắng, thậm chí còn lo lắng nhiều hơn! Các triệu chứng về thể chất dễ nhận ra như nhức đầu, đau lưng, rối loạn tiêu hóa, buồn nôn, chóng mặt.. Đặc biệt đau cột sống cổ hay cột sống thắt lưng. Cứ tưởng là loãng xương, là gai cột sống, là thoát vị điã đệm gì gì đó, thực ra gốc ở stress.

Người bị stress dễ bị bệnh vặt, cảm cúm triền miên vì sức đề kháng giảm sút đáng kể, dễ bị mất ngủ, tức ngực, tim đập nhanh và … dễ nổi mụn, nổi chàm trên da. Không có gì ngạc nhiên vì ở trong phôi thai, não và da vốn cùng xuất phát từ một lá mầm ngoài bì (ectoderme). Não mà bất an thì da cũng nhăn nhúm, nổi mụn, nổi chàm, chữa hoài không khỏi, thoa mỹ phẩm đắc tiền cũng vô ích. Não mà an vui thì da cũng tươi nhuận, hồng hào, sáng láng. Người bị stress còn hay có những hành vi bất thường như tự dưng thèm ăn, ăn hoài, lên cân đột ngột; hoặc bỗng nhiên bỏ ăn, sụt ký đột ngột… Có người còn đi qua đi lại, đi tới đi lui, cắn móng tay, nhai nhóp nhép. Các huấn luyện viện bóng đá, ông nào cũng hay đi qua đi lại, đi tới đi lui, nhai nhóp nhép “sinh-gom” hoặc phì phèo thuốc lá liên tục giữa lúc hai đội bóng vờn nhau trên sân. Họ bị stress. Nhưng đó là một thứ stress cấp, coi căng vậy mà hiền, chóng qua, hết trận đấu là xong, lại bắt tay nhau vui vẻ! Còn cái thứ stress nhai nhóp nhép kiểu “gặm một khối căm hờn trong cũi sắt”… mới là thứ stress nặng, mạn tính, triền miên, sinh đủ thứ chuyện.

image
Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Nguyên tắc là đừng tự đòi hỏi mình phải luôn hoàn hảo, phải luôn luôn đúng! Cũng đừng bao giờ so sánh mình với người khác. Con vịt là con vịt mà con gà là… con gà. Con gà mà dại dột so với con vịt thì sẽ chìm nghỉm trong nước! Lục súc tranh công không thể nào vui đựơc! Một khi đã so sánh thì dù hơn, dù kém, dù ngang bằng cũng đều khổ!

Nên tránh những kẻ chuyên “phun” nọc độc! Họ rất sung sướng khi “tiêm” được nọc độc cho kẻ khác. Bói ra ma quét nhà ra rác, dị đoan mê tìn… làm ta căng thẳng lo lắng vô lối. Một lời nói, một cử chỉ của thầy thuốc cũng có thể gây stress trầm trọng không ngờ. Bác sĩ vừa xem phim X quang vừa lắc lắc cái đầu đủ cho bệnh nhân thót tim, nhưng thực ra chỉ vì bác sĩ mỏi cổ do cả đêm thức coi bóng đá. Bác sĩ chỉ cần “phán” một câu mơ hồ như tim hơi lớn, gan hơi yếu, phổi hơi dơ… đủ cho bệnh nhân sống trong hoang mang ám ảnh dài lâu. Lời nói của bác sĩ không chỉ mang thông tin, mà còn truyền cảm xúc, gây stress, bởi người bệnh luôn ở trong một trạng thái tâm lý rất nhạy cảm khi tiếp xúc với thầy thuốc.

image
Có nhiều cách “xả” stress! Nhậu nhẹt, hút thuốc lá, ma túy… cũng là một cách xả stress, nhưng rõ ràng là có hại, “chạy ô mồ mắc ô mả”! Nhảy múa, ca hát, viết nhật ký, viết blog…. là những cách xả stress tốt. Nói chuyện tào lao (tám) cũng là một cách xả stress… , miễn là đừng có “chuyển lửa” từ người này qua người khác! Thực ra, nói ra đựơc với ai đó, một bạn thân thiết, một người có khả năng lắng nghe, một người sẵn sàng làm “thùng rác” cho mình thì mình sẽ cảm thấy nhẹ gánh! Không có bạn bè để tâm sự thì có thể tâm sự cùng tượng đá. Trải lòng ra một lúc, tượng đá cũng xiêu. “Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau” là vậy! “Chửi chó mắng mèo”, “Giận cá chém thớt” cũng được. Đập bể mấy cái ly cái dĩa… cũng hay! Có điều nên chọn trứơc một ít ly tách, chén dĩa mẻ, để dành sẵn, khi nào cần thì đập nghe vừa rôm rã vừa đỡ tốn kém! Nguyên tắc chung là phải làm một cái gì đó cho năng lượng bị dồn nén trong stress có chỗ “xì” ra, thoát ra. Ta vẫn thường nói “xả xú bắp”, “xả hơi” đó thôi… Tóm lại, đừng có ngồi đó mà gậm nhấm, suy nghĩ vẩn vơ. Giặt đồ, nấu ăn, rửa chén, lau nhà gì cũng tốt. Chạy bộ, đánh đấm, la hét, khóc lóc… cũng đựơc. Đọc sách, xem phim càng hay, miễn là biết chọn phim, chọn sách!

image
Thấy người chồng trằn trọc mãi không ngủ được, lăn qua lộn lại cả đêm, người vợ hỏi có chuyện gì vậy anh? “Anh mắc nợ anh John hàng xóm một số tiền, hẹn ngày mai trả mà không có một xu dính túi!”. Người chồng đau khổ nói. Lập tức bà vợ tung mền dậy, chạy ra bờ rào gọi với sang nhà hàng xóm: “Anh John ơi, ngày mai chồng tôi chưa có tiền trả cho anh đâu nhé!”. Xong, bà quay vào bảo chồng: Anh yên tâm ngủ đi, bây giờ là lúc để cho anh John trằn trọc! Cô vợ đã rất thông minh! Cô đã “chuyển lửa” từ chồng mình sang … chồng hàng xóm. Chắc chắn anh John sẽ trằn trọc cho tới sáng, còn ông chồng cô sẽ ngủ ngon! “Chuyển” như vậy vẫn chỉ là ở bên ngoài. Chuyển bên trong hay hơn. 

Chuyện xưa kể bà mẹ già có hai cô con gái, một cô bán dù, một cô bán giày vải. Cô bán dù sống nhờ những ngày mưa, cô bán giày làm ăn khá nhờ những ngày nắng ấm. Bà mẹ lo buồn cho cô bán giày suốt những ngày mưa và đau khổ cho cô bán dù ngày nắng ráo. Có người biết chuyện khuyên bà sao không làm ngược lại, mừng cho cô bán dù ngày mưa và mừng cho cô bán giày ngày nắng?

image
Não ta có một đặc điểm lý thú là không thể cùng lúc nghĩ tới hai việc. Đã nghĩ điều này thì quên điều kia. Và người ta đã “lợi dụng” đặc điểm này để dịch chuyển các điểm tập trung trên vỏ não từ vùng này sang vùng khác. Chẳng hạn đang giận sôi lên thì… xảy ra động đất hay cháy nhà, lập tức vùng “giận sôi” của vỏ não tắt ngấm để nhường chỗ cho vùng sợ hãi! Ta biết giận dữ hay sợ hãi đều tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Nó có thể làm ta kiệt sức, suy sụp, thở không ra hơi… Có thể chọn cách nào khác chuyển dịch hay hơn, có lợi cho sức khỏe hơn chăng? Có đó. Đó là cách thở sâu, thở bụng, đưa hơi xuống huyệt… đan điền (dưới rún chừng 4 cm). Nó giúp làm cho ta tĩnh tâm lại, nó chuyển dịch vùng căng thẳng ở vỏ não qua vùng êm ái của … cái rún, với điều kiện là phải để tâm quan sát xem cái hơi thở đó nó vào ra lên xuống ra sao. Khi chú tâm vào hơi thở, lắng nghe hơi thở , quan sát nó, dòm ngó nó, nghiền ngẫm nó… thì ta đã đánh “lạc hứơng” cảm xúc ta rồi! Vỏ não khi đã tập trung vào hơi thở thì “quên” tập trung vào các chuyện linh tinh khác. Cách đơn giản này có khả năng giải stress rất tốt. Tập luyện đúng mức, não thùy sẽ tiết ra một kích thích tố gọi là endorphine, một thứ á-phiện nội sinh, làm cho dịu nhẹ toàn thân, tạo sự sảng khoái, lâng lâng, mà không gây tác dụng phụ. 

image
Thiền, yoga, dưỡng sinh, tài chí, khí công… đều là những cách làm cho thân tâm hợp nhất, làm cho ta quay trở lại với chính mình bằng cách lắng nghe hơi thở của chính mình (có thể kết hợp với động tác hay không cần động tác) đó thôi. Hiện nay các kỹ thuật này ngày càng được nghiên cứu và ứng dụng rộng rãi ở các Trung tâm y khoa lớn trên thế giới để trị liệu các bệnh do stress gây ra, các chứng trầm cảm, tâm thần, lo âu, đau nhức…, kể cả nghiện rượu, thuốc lá, ma túy… một cách rất có hiệu quả.



BS Đỗ Hồng Ngọc

image