Chị
Linh ghé vào nhà chị Bông để trao tận tay tấm thiệp mời đám cưới cô con gái, ở
cùng thành phố, chị Linh đi chợ Việt Nam chỉ lái xe thêm 10 phút nữa là đến nhà
chị Bông.
Nhìn
nét mặt không vui vẻ lắm của chị Linh chị Bông ngạc nhiên:
-
Gần đến ngày đám cưới con gái, được con rể là bác sĩ tài giỏi có ai bằng sao
chị Linh lại có vẻ buồn buồn thế kia?:
Được
bạn hỏi đúng tâm tư chị Linh liền tuôn ra:
- Bởi
thế hôm nay tôi mới đến nhà chị trước là trao anh chị thiệp mời đám cưới sau là
tâm sự đôi điều.
Chị
Linh ngồi xuống ghế sofa đối diện bạn và tiếp:
- Chị
Bông à, tôi theo đạo công giáo, chỉ nhóm bạn cộng đồng nhà thờ Việt Nam thôi là
bao nhiêu chuyện nhức đầu rồi, từ việc nhỏ nhặt như cách ăn mặc họ cũng phô
trương hay dòm ngó nhau chứ đừng nói đến những chuyện quan trọng khác, thí dụ
như chuyện tôi gả chồng cho con gái họ cũng dèm pha lắm điều…
Chị
Bông ngạc nhiên ngắt ngang:
-
Chị gả con gái đàng hoàng, trai chưa vợ gái chưa chồng thì còn gì để thiên hạ
dèm pha?
-
Chị Bông ơi, chỉ vì con rể tôi là người Mỹ…
Chị
Bông lại cắt ngang:
- Người
Mỹ thì đã sao?
- Thế
đấy chị, các bà ấy lôi ra hàng đống lý do để chê bai chuyện tôi gả con cho
người Mỹ. Họ nói nào là lấy chồng Mỹ hạnh phúc không bền lâu, con rể Mỹ không
ưa mẹ vợ có ngày chúng tống tôi vào nursing home khi tôi gìa cả. Thà gả con cho
người mình cuộc sống có những điểm tương đồng về phong tục văn hoá, dễ ăn
dễ nói…
- Người
nước nào chẳng có kẻ tốt người xấu chứ.
Chị
Linh cao giọng thở than:.
- Nhưng
điều cay đắng nhất là có bà mỉa mai con gái tôi sắp thành me Mỹ..
Lần
này chị Bông phải kêu lên thảng thốt:
- Trời
ơi, thời buổi này còn có người suy nghĩ thế sao?
- Vâng
chị ạ, một buổi sáng chủ nhật thằng con rể tương lai đến nhà thăm chúng tôi và
cùng chúng tôi đi lễ nhà thờ Việt Nam , trong đám đông có bà đã xì xào
như thế.
- Theo
tôi đoán là do lòng ghen tị mà ra thôi. vì con rể chị là bác sĩ chuyên khoa mổ
tim giỏi của bệnh viện thành phố. Thử anh chàng này mà muốn cưới con gái họ có
ai từ chối vì những lý do như chị vừa nói không?
Chị
Bông chua chát thêm:
- Có
khi bản thân các bà ấy nếu có cơ hội đẩy đưa cũng lấy Mỹ chứ đừng nói là gả con
cho Mỹ. Có một bà Việt Nam sồn sồn đi làm ở hãng được ông cai Mỹ tán tỉnh sao
đó đã ly dị chồng để đi theo tiếng gọi tình yêu mặc cho chồng con can ngăn để
giữ gìn hạnh phúc và danh dự gia đình
- Tôi
cũng nghe và biết vài chuyện tương tự như thế. Khổ cái là cộng đồng nhà thờ này
nhỏ bé cứ nghe những lời xì xào sau lưng mình tôi thật khó chịu.
Chị
Bông khuyên bạn:
-
Đừng thèm để ý đến những lời cay độc của thiên hạ nữa, là những ghen tị hoặc
những thành kiến trong suy nghĩ hẹp hòi của họ
- Riêng
tôi thì…hơi lo là liệu mẹ vợ và con rể có nói chuyện thân tình với nhau được
không? thằng rể Mỹ này không biết nói tiếng Việt còn tiếng Anh của tôi thì lạng
quạng.
Chị
Bông trấn an bạn:
- Không
sao, nó lấy vợ Việt Nam thì
sẽ dần dần hiểu tiếng Việt Nam ,
mỗi bên có một ít vốn liếng ngôn ngữ của người đối diện thì mẹ vợ Việt Nam và
con rể Mỹ vẫn nói chuyện được mà..
Chị
Linh dí dỏm kể:
- Tôi
có chị bạn mới từ Việt Nam đến Mỹ thăm con gái, chồng nó là người Mỹ, nghe con
gái nói chồng nó biết chút ít tiếng Việt nên bà nói chuyện với con rể bằng
tiếng Việt, con rể không hiểu bà nói gì nó chỉ trả lời đúng 3 chữ: “Anh không
biết” làm bà vừa xấu hổ vừa tức giận vì con rể hỗn hào dám xưng “Anh” với
mẹ vợ. Sau con gái giải thích là cô đã dạy chồng noí “anh không biết” từ
câu tiếng Anh “I don’t know”
Chị
Bông bật cười:
- Thôi
chị cứ vui vẻ lo đám cưới cho con gái, mấy người nhiều chuyện kia cũng có con
lấy vợ lấy chồng cả đấy, biết ai sẽ hạnh phúc hơn ai.…
Chị
Linh mỉm cười:
- Nghe
chị nói tôi thấy có lý và tự tin hơn. Cám ơn chị Bông nhé.
Vợ
chồng chị Linh có một con gái duy nhất, chồng chị qua đời cách đây vài năm, con
gái học ngành y tá 4 năm và làm trong bệnh viện nơi mà cô làm chung với
anh chàng bác sĩ chuyên khoa giải phẫu tim người Mỹ, anh này vừa giỏi vừa đẹp
trai hèn gì các bà hàng xóm nhà chị Linh ghen tị.
Ngày
nay nhiều gia đình Việt Nam
ở Mỹ con cháu lấy người Mỹ, hay bất cứ người nước ngoài nào chẳng là điều ngạc
nhiên hay hiếm hoi gì.
Tại
Việt Nam ,
người miền bắc từng bao năm thù ghét và chống Mỹ trong thời chiến tranh nay con
cháu họ cũng lấy Mỹ đầy ra.
Ngày
xưa khoảng thời gian quân đội Mỹ sang miền nam Việt Nam chiến đấu bảo vệ cho
nền tự do dân chủ miền Nam, nếu ai lấy chồng Mỹ thì bị xã hội kỳ thị và
lên án gọi bằng hai từ “me Mỹ” một cách miệt thị.
Có
lẽ họ ấn tượng từ những hình ảnh cô giá bán ba ăn mặc diêm duá hở hang, váy
mini ngắn cũn cỡn ngả ngớn với lính Mỹ trên hè phố hay tại các quán ba..
Đó là những cô gái quê, gái nhà nghèo vì thời thế, vì cuộc sống phải đi kiếm
tiền trong môi trường ấy,.xã hội đã không nhìn họ bao dung và thương cảm, trái
lại còn vơ đũa cả nắm cho tất cả những phụ nữ nào kết hôn với người Mỹ.
Ngày
đó chị Bông là cô gái mới lớn.
Nhà
mẹ cô Bông bán tạp hoá nho nhỏ trong xóm, đối diện nhà cô Bông là nhà ông Giàu,
mà ông rất …nghèo, lại có hai vợ, con đông. Tất cả ở chung một nhà, cuộc sống
hoà thuận vì hai bà vợ đều biết sợ ông chồng và bà vợ hai biết thân phận
kẻ đến sau luôn vâng lời bà vợ cả.
Căn
nhà của ông Giàu vừa nhỏ vừa dơ bẩn, ban ngày các con ông phải uà ra sân cho
nhà bớt chật chội
Ông
Giàu làm nghề bán thịt chó đã lâu năm, tên ông luôn đi liền với nghề nghiệp là
“Giàu thịt chó”, nghe noí ông bị ho lao vì uống rượu nhiều và ăn uống kham khổ
thế mà hàng thịt chó của ông vẫn đông, làm ra con nào bán hết con đó trong
ngày, chẳng ai sợ lây bệnh, chẳng ai chê nhà ông dơ bẩn gì cả..
Mảnh
sân trước cửa là nơi ông Giàu thường đứng khạc nhổ và cũng là nơi mấy đưá con
nheo nhóc cuả ông đứng đó chơi đùa và …tiểu tiện mỗi khi chúng lười không chạy
vào nhà.
Mảnh
sân là nơi ông làm thịt chó, ông chất rơm ra sân để thui chó cho sạch lông
trước khi chế biến
Mảnh
sân cũng là nơi ông Giàu nấu nướng các món thịt chó. Ông bắc cái bếp ra sân để
luộc thịt chó, nấu món rựa mận, hấp dẫn nhất là khi ông quạt than nướng chả và
nướng dồi lòng. Món thịt chó nướng thơm lừng, món lòng chó sau khi nhồi với đậu
xanh, thịt nạc thịt mỡ, phổi phèo và gia vị đem phết mỡ nướng trên than
hồng cho đến khi khúc dồi chín vàng thơm béo.
Mặt
tiền nhà ông Giàu mở ra một khung cửa sổ, ở đó là cửa hàng của ông, có treo một
tấm bảng bằng miếng carton viết nguệch ngoạc mấy chữ “Giàu thịt chó nơi đây”
Một
tảng thịt chó luộc treo lên móc và cạnh đó là treo bộ dồi lòng chó đã cuộn lại
mà vẫn còn lủng lẳng, trên bàn có cái thớt và con dao phay cùng với các
gia vị mắm tôm, rau thơm ớt, giềng., .v..v..,
Cửa
hàng ông Giàu chỉ đơn sơ thế mà ông đi qua bà đi lại đều nhìn và thèm thuồng,
có người phải dừng chân ghé vào nếm thử miếng thịt chó hay một khúc nhỏ lòng
chó trước khi mua mang về nhà
Một
con chó làm xong buổi sáng bán đến chiều là hết, các con ông chỉ được ăn cơm
với nước sáo chó hay gặm xương.
Hai
bà vợ thi nhau gánh nước thuê trong xóm để thêm thu nhập. Họ nghèo khổ và túng
thiếu quanh năm nhưng hai bà cũng …thi nhau đẻ năm một chứng tỏ ta đây được
chồng yêu.. Tổng cộng hai bà cho ông Giàu đàn con 12 đưá, mấy đứa lớn chỉ học
xong tiểu học là ở nhà vì chẳng có tiền đâu mà quần áo, sách vở đi học tiếp,
đứa lớn theo hai bà mẹ đi gánh nước mướn, những đứa nhỡ nhỡ thì trông đưá nhỏ
hơn..
Ông
Giàu rảnh rang uống rượu và đi vòng vòng trong xóm tìm mua chó, ông đi đến đâu
chó sủa đến đó, con này sủa con khác huà theo, hèn gì trong dân gian có câu
“Chó huà”
Chắc
lũ chó đánh hơi thấy ông Giàu là người đã giết đồng loại chúng hoặc mùi thịt
chó còn ám trên người ông nên lũ chó gặp ông mới sủa tưng bừng như thế?
Ông
tên Giàu nên đặt tên còn toàn là cao sang và tử tế cho xứng nào là Ngọc, Ngà,
Châu, Báu, Vàng, Tiền, Nghiã, Nhân….
Đưá
con gái lớn con của bà cả tên Ngọc vừa 17 tuổi là đi bán quán snack bar cho
lính Mỹ để kiếm tiền phụ cha mẹ nuôi đàn em..cả nhà ông Giàu đều dấu diếm
chuyện cô Ngọc đi bán quán snack bar nhưng ở đời chẳng có sự thật nào dấu được
mãi.
Đứa
con gái lớn tên Ngà 16 tuổi của bà hai thì đi ở đợ cho một nhà giàu ở Saì Gòn.
Hai
cô đi một thời gian khi về xóm đã trở nên xinh đẹp và khôn ngoan hẳn ra.
Cô
Ngọc sang tiệm tạp hoá nhà mẹ cô Bông mua đồ và khoe với cô Bông tiếng Mỹ dễ
học lắm, em biết nói tiếng Mỹ rồi . Cô Bông và cô Ngọc sàn sàn tuổi nhau nhưng
cô Ngọc ra vẻ lịch sự gọi cô Bông bằng chị xưng em .
Cô
Bông liền thử tài cô Ngọc:
- Ngọc
thử nói một câu tiếng Mỹ đi
- Em
nói nè “xe đạp” đố chị là gì?
Thấy
cô Bông ngẩn ngơ, cô Ngọc liền giải đáp:
- Chị
đi học mà không hiểu tiếng Mỹ bằng em “Xe Đạp” có nghiã là “Im miệng lại”
đó.
Suy
nghĩ mãi cô Bông mới hiểu chữ “xe đạp” là từ chữ “Shut up”
Cô
Ngọc mua đồ trả tiền xong và đòi xem sổ nợ của mẹ cô đã mua thiếu, tờ giấy ghi
nợ của mẹ cô dài như sớ táo quân, bao nhiêu là cô móc bóp ra trả bấy nhiêu
Cô
Ngà không nhiều tiền bằng chị, nhưng cô ở với chủ sang trọng giàu có, cô mặc
quần áo thừa cuả con gái ông bà chủ trông cũng ra vẻ tiểu thư, ai biết là cô đi
ở đợ.
Một
hôm bà cả sang nhà cô Bông mua thiếu mấy bó củi và tâm sự với mẹ cô Bông là con
Ngọc sẽ lấy chồng Mỹ, bà đau khổ lắm vì nó sẽ là me Mỹ mang nỗi nhục về cho gia
đình, nó lấy Mỹ thì đừng hòng mang thằng Mỹ về nhà tôi. Bà đe dọa thế
Cô
Ngọc lấy chồng Mỹ thật, anh Mỹ gặp cô ở quán bar và yêu cô đòi lấy cô, anh
không phải là anh lính Mỹ quèn, chức vụ cố vấn gì đó, anh thuê một căn biệt thự
to lớn ở đường Nguyễn Huệ Phú Nhuận để hai vợ chồng ở.
Cô
Ngọc bị cha mẹ chửi mắng và cấm cửa không dẫn chồng về thăm nhà đã đành, chính
cô cũng không dám về thăm, nhưng cô vẫn nhờ người quen mang tiền về giúp đỡ cha
mẹ.
Dần
dần không biết vì nỗi đau nguôi ngoai hay vì họ nghèo khổ túng thiếu cần giúp
đỡ, ông Giàu, bà cả đã lén lút đến nhà thăm con gái, thấy nhà cửa cô Ngọc
to lớn sang trọng vợ chồng ông Giàu hoa mắt không tin là đứa con ít học
nhếch nhác đầu bù tóc rối ngày nào của họ lại làm vợ một ông cố vấn Mỹ trí thức
đẹp trai và ở nhà đẹp như dinh thự thế này . Mỗi lần thăm con gái bà cả lại
mang về bao nhiêu là đồ ăn và bánh trái , đồ hộp cuả Mỹ mà con gái bà ăn không
hết. Bà cả đã dặn dò cô Ngọc:
-
Hai vợ chồng sao mà mua nhiều thứ thế ăn làm sao hết, Con cứ để dành những thứ
còn thưà lần sau mẹ lên lấy về, đừng cho ai hay đổ đi.
Bà
cả bắt đầu hí ra và khoe với mẹ cô Bông rồi khoe khắp hàng xóm về con rể Mỹ, về
cuộc sống đầy đủ sung sướng của cô Ngọc. Nghe ai đó nói con bà là “me Mỹ” thì
bà cả liền bênh con đối đáp:
-
Tại tôi cấm cản không cho nó cưới hỏi, con gái tôi lấy Mỹ nhà cao cửa rộng kia
kià, bộ tưởng ai lấy Mỹ cũng được sao !
Cô
Bông có lần đi qua đường Nguyễn Huệ ở Phú Nhuận đã tin những gì bà Cả khoe là
đúng. Căn biệt thự to kín cổng cao tường, ai muốn vào nhà thăm cô Ngọc đâu phải
dễ, đứng xớ rớ ngoài cổng có khi còn bị chó trong nhà nhảy ra đòi cắn thì toi
mạng.…
Từ
ngày có con gái lấy Mỹ ông Giàu vẫn làm thịt chó còn hai bà vợ đỡ phải gánh
nước mướn. Ông Giàu hãnh diện tuyên bố với hàng xóm:
- Con
Ngọc nó giúp đỡ tôi không cần làm thịt chó cũng đủ ăn, nhưng…cái nghiệp của tôi
rồi, không làm thịt chó thì nhớ lắm.
Cô
Ngọc là người đầu tiên lấy chồng Mỹ trong cái xóm này, người thứ hai là cô Thi
con gái út của ông giáo Thịnh về hưu, cô Thi là người có ăn học, cô làm thơ ký
hãng Mỹ và quen một anh kỹ sư Mỹ. Họ muốn kết hôn
Gia
đình ông Thịnh ra sức ngăn cản y như gia đình ông Giàu trước kia.
Cô
Thi mang chuyện cô Ngọc lấy chồng Mỹ ra, khen chồng cô Ngọc là người Mỹ
tử tế liền bị mẹ đay nghiến::
- Cô
có ăn học mà so sánh với con nhà ấy à? Nó vô học đi bán ba , thứ ấy không lấy
Mỹ thì lấy ai ?
- Mẹ
làm như người Mỹ là rơm rác không bằng, mình ở nước nghèo thua kém nước Mỹ về
mọi mặt mà mẹ lại khinh tường và kỳ thị họ là sao?
Bà
Thịnh ngang tàng:
- Chẳng
sao cả, cô mà lấy Mỹ, làm me Mỹ thì nhà này từ cô.
Và
nhà ông giáo Thịnh từ cô con gái út thật, từ ngày cô Thi lấy Mỹ không ai thấy
cô về xóm, không ai nghe ngóng tin gì từ ông bà giáo, chuyện con gái lấy Mỹ của
nhà này không kết thúc đẹp như nhà ông Giàu thịt chó..
Một
năm sau nhà ông giáo Thịnh dọn đi vì xấu hổ với hàng xóm láng giềng, con gái
cãi lời cha mẹ, tự kết hôn với Mỹ chẳng khác nào từ bỏ gia đình…đi theo trai
Người
Việt Nam mình xem ra kỳ thị đủ thứ, chẳng riêng gì chuyện lấy Mỹ, mà
người Việt Nam với nhau vẫn còn kỳ thị nào là khác tôn giáo, khác miền, kẻ miền
Nam chê miền Bắc miền Trung khắt khe, hà tiện, hoặc ngược lại người miền Nam bị
người hai miền kia chê là “ăn xài hoàng tàn, sống hời hợt không biết lo cho
tương lại”, rồi người giàu chê người nghèo, người có học khinh thường người ít
học mà bao mối tình duyên cuả con cái phải trắc trở lỡ làng
Biến
cố 1975 cô Ngọc theo chồng về Mỹ cùng với hai con nhỏ, gia đình ông Giàu
phải đi kinh tế mới, chẳng biết nơi vùng đất mới ấy ông Giàu có bỏ nghề làm
thịt chó cùng hai bà vợ cày cấy ruộng vườn được không?
Khoảng
chừng 10 năm sau thì thằng em cô Ngọc tên Nghĩa về thăm xóm cũ, gặp chị
Bông hỏi thăm gia đình thì Nghiã kể:
- Vợ
chồng chị Ngọc vẫn sống với nhau. Cha em đã bỏ kinh tế mới dọn ra phố ở,
cha trở về nghề làm thịt chó, hai bà mẹ nhờ có vốn của chị Ngọc gởi về và
các con đã lớn đỡ đần nên ra chợ bán buôn đỡ vất vả hơn làm ruông làm vườn kinh
tế mới.
Chị
Bông khó mà hình dung ra cô Ngọc lúc này, cô Ngọc đang ở nước Mỹ văn minh giàu
có còn chị Bông thì nhếch nhác nơi quê nhà xã hội chủ nghiã...
Năm
1991 gia đình chị Bông sang Mỹ định cư, từ một người quen cùng xóm cũ chị Bông
nghe được tin tức nhà ông giáo Thịnh, kết cục huy hoàng hơn nhà ông Giàu thịt
chó,. cả nhà ông giáo Thịnh, dâu, rể cháu đều theo vợ chồng cô Thi sang Mỹ từ
tháng Tư năm 1975, dĩ nhiên là nhờ công chàng rể.Mỹ.
Đám
con cháu ông giáo Thịnh theo truyền thống của gia đình và đất lành chim đậu đều
ăn học giỏi giang thành tài., ông bà Thịnh rất qúy chàng rể Mỹ, nhờ nó mà cả
nhà ông đã đổi đời.
***
Chị
Bông cầm tấm thiệp cưới con chị Linh lên ngắm nghìa, Bên nhà trai tên họ người
Mỹ, bên nhà gái tên họ Việt Nam., chị sẽ đi dự đám cưới và cầu mong cho hai
ttrẻ trăm năm hạnh phúc, hai họ mãi qua lại thân tình.
Chị
cũng mong rằng không còn những thành kiến “Me Mỹ” như ngày xưa về người phụ nữ
Việt Nam lấy Mỹ nưã, có những cảnh đời người phụ nữ phải dấn thân kiếm sống, có
những mối tình Mỹ Việt tệ hại chẳng ra gì, nhưng bên cạnh đó cũng có những mối
tình đẹp, những lương duyên tử tế của phụ nữ Việt lấy chồng Mỹ , đời
thường và bình thường như bất cứ mối lương duyên nào du cùng chung hay khác
biệt màu da và chủng tộc.
Nguyễn
Thị Thanh Dương
*****
Jan
26, 2015
Cô
con gái lớn của chúng tôi năm nay 29 tuổi, cô kế 27 tuổi, và không hẹn mà gặp,
không mời mà đến, không tính mà trùng, cả hai làm đám cưới năm nay. Cô cả làm
vào tháng Hai, cô kế làm vào tháng Tám, Thứ Bẩy vừa rồi.
Oct
31, 2014
Dạ,
vợ con biểu chẻ củi để khi đám cưới có mà xài! - Thôi, thôi! Bây “bị” nó rồi!
Đi vô! Đi vô uống nước con! - Dạ, để con chẻ thêm một mớ nữa, ba! - Củi nầy ba
để bán cho lò bánh mì, đâu cần chẻ! Còn củi dùng cho đám cưới ...
Mar
14, 2013
Người
con gái Việt lấy đàn ông Mễ không nhiều, mà có chăng nữa thì ông này cũng phải
thuộc dạng cao ráo đẹp trai và tương đối có chức vụ, nhưng con trai Việt lấy
gái Mễ thì khá đông, mà kết quả sống lâu dài với nhau ...
Sep
25, 2013
Nhiều
người trong chúng ta khi mới đến Hoa Kỳ không phân biệt được người Mỹ trắng và
người Mễ, thấy họ khác chúng ta và nhất là thấy không phải là ông Mỹ đen thì
trong thâm tâm rất lấy làm kính trọng. Dăm ba tháng .
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.