Pages

Wednesday, May 7, 2014

Tại sao chế độ cộng sản tại Việt Nam vẫn sống?

image

TẠI SAO CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN VIỆT NAM KHÔNG SỤP ĐỔ NGAY?

Trong những năm gần đây, có nhiều bài viết có tính cách lạc quan, với những dẫn chứng cho rằng Cộng Sản sắp cáo chung vào năm này, năm nọ. Ngược lại, số đông những người hải ngoại quan tâm đến vấn đề tranh đấu cho Dân Chủ tại quê nhà vẫn mang mang, phẫn uất với rất nhiều câu hỏi khó giải đáp: Tại sao bọn Việt Cộng tha hóa quá đáng như vậy mà không sụp đổ? Tại sao áp lực quốc tế mạnh như thế mà chế độ đó không suy chuyển? Tại sao bị dân oan khắp nước nổi lên chống đối dữ dội như thế mà Nhà Nước vẫn thinh lặng? Tại sao Công An và quân đội tung hoành đàn áp dân chúng, cướp đất, lấy nhà, “giết người, cướp của” như vậy mà không có cuộc nổi dậy nào thành công? Tại sao trên đất nước Tôn Sư Trọng Đao, mà lại xẩy ra những thảm cảnh đau thương, cực kỳ vô lý, cực kỳ vô luân, không có luân thường, đạo lý, không có luật pháp, không thể lý giải được?

Thực tế cho thấy, tất cả các Quan Tòa đều là những tên bù nhìn, vô lương tâm, vô cảm, chỉ biết thi hành lệnh Đảng mà không tuân giữ Luật Trời, không bảo vệ Công Lý. Công An, Cảnh Sát là những tên cướp đường, cướp chợ, cuổng đồ, thảo khấu, không thèm học luật vì  “Luật ở miệng tao!” và chỉ biết tuân thủ điều mà Đảng phán: “Tự Do cái con cặc!”. Thật thế, trong khi nhân dân không được phép “Tự Do Tư Tưởng, Tư Do Tín Ngưỡng, Tự Do Phát Biểu hay Tự Do Hội Họp, thì lại được tha hồ “Tự Do Cái Con Cặc”, nghĩa là hoàn toàn tự do “Vô Văn Hóa”. Học sinh 14, 15  tuổi tự do sờ vú, bóp chim hay hôn hít trong giờ ra chơi ngay tại lớp, tự do đánh hội đồng, thi nhau tụt quần, xé áo cho bạn cùng lớp đứng xem và reo hò, cổ võ. Thầy và trò được tự do đánh lộn trên bục giảng, cô giáo tự do phạt học trò bằng đủ kiểu kinh hoàng, kể cả hình phạt bóp chim nam sinh  “cho chúng nhớ đời”. Đĩ điếm được tự do hành sự ngay trên đường phố lớn, trong công viên, trước trường học. Phu nhân các ông lớn tự do đi kiếm trai, đặc biệt là da đen, dẫn vào khách sạn làm tình cho đỡ buồn. Các chủ nhân ông tự do kiếm vợ nhỏ, bồ nhí, tự do thăng cấp cho người tình, cho  phe đảng, cũng như tự do sa thải nhân viên. Các Giám Đốc công ty được tự do trao đổi hàng hóa lấy tiền chênh lệch, tự do mang tiền quỹ về xây biệt thự, nuôi bồ nhí. Giám Đốc Ngân Hàng tự do lấy tiền quỹ cho nhân viên và chính mình đi “đánh số đề” hoặc tổ chức “chơi hụi”. Chủ tịch Phường tự do đổ đá lấp đường vào trường học, hoặc xẻ công lộ, không cho xe chạy ngang qua dinh thự của mình. Công An tự do bắn người, giết người trong đồn rồi đổ cho tự tử.. Tóm lại, nước Việt Nam, “hòn ngọc Viễn Đông” khi xưa bây giờ là một xứ Tự do trở thành Ổ ĐIẾM VĨ ĐẠI, trong đó, kẻ cướp làm vua, nhân dân là nô lệ. Thối tha như vậy mà sao chế độ đó lại chưa sụp đổ?

Tìm hiểu cặn kẽ, người ta sẽ thấy có hai nguyên nhân khiến Đảng Cướp Ngày này vẫn vững chãi và chưa đổ: Chủ Quan và Khách Quan.

1-Chủ Quan: Theo dõi những quan hệ chồng chéo của toàn bộ hệ thống hành chánh từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới, từ trung ương đến địa phương, từ ngành này sang ngành khác, người ta sẽ thấy đây là môt hệ thống gắn bó chặt chẽ, khó tách rời bởi vì chúng dựa trên một nguyên tắc rất đơn giản: TIỀN! Như câu vè mà dân Việt đang phổ biến: Tiền là Tiên là Phật, là Sức bật tuổi trẻ, là sức khỏe tuổi già, là cái đà danh vọng, là cái lọng che thân, là CÁN CÂN CÔNG LÝ, là ý nghĩa Tình Yêu.
Muốn được thăng quan, tiến chức, phải có tiền chạy chức. Chức nhỏ tiền nhỏ, chức lớn tiền lớn. Muốn làm Thứ trưởng, Bộ Trưởng phải nộp cả Triệu đô la Mỹ. Làm Giám Đốc, thì tùy theo ngành nghề, lợi tức, cũng từ một triệu đô đến chục triệu đô. Sau khi được bổ nhậm rồi, thì đương nhiên phải tìm cách móc túi của cấp dưới để lấy lại tiền nộp khi trước đồng thời làm giầu cho bản thân. Do đó, lại tìm cách đuổi thuộc cấp cũ, nếu kẻ ấy không chịu nộp tiền, giữ chức, rồi tuyển thêm người mới để lấy thêm tiền. Một khi làm lớn rồi, hoặc Giám Đốc hoặc Thủ Trưởng Cơ Quan, cũng phải nhìn sang những Bộ khác, cơ quan khác có liên hệ, để chia chác qua những dịch vụ song phương hay đa phương và như thế, Tiền là mối dây nối kết giữa phe đảng rất bền chặt. Muốn tránh Viện Kiểm Sát nhân dân nhòm ngó, làm khó dễ thì lại phải nộp cho Viện Kiểm Sát để đổi lấy sự  “làm ngơ”. Quan Tòa không buôn bán gì thì cho đàn em “chạy án”, nghĩa là muốn khỏi ở tù thì phải nộp tiền cho Ba Tòa Quan Lớn. Với các chức thuộc về hàng lãnh đạo, cũng phải nộp tiền cho các giới chức liên quan. Chính Thủ Tướng cũng phải chia tiền cho đàn em để tồn tại. Nguyễn Tấn Dũng, khi  bị vài dân biểu đặt vấn đề “Thủ Tướng nhận 150 triệu đô của Tầu Cộng để cho thi hành dự án Bô Xít”, thi phải bỏ ra vài triệu tiền lẻ cho các đàn em trong Quốc Hội mỗi người vài trăm ngàn, để Ban Thường Vụ Quốc Hội quyết định “ỉm” vụ việc bằng một câu nhẹ nhàng: “Không đủ chứng cứ để buộc tội Thủ Tướng”. Thế là xong.

Các công trình lớn như xây cầu đường, xa lộ, tốn tiền dân vài Tỷ Đô La thì các nhà thầu phải nộp cho mấy ông lớn mỗi ông môt triệu đô. Khi nộp nhiều quá, thấy không có lời mấy, thì chủ thầu cho “rút ruột công trình” để gỡ gạc, làm xi măng cốt tre, xây cầu bằng sắt dỏm, loại sắt không chịu nổi một đám tang có vài chục người đi qua cũng sập, rồi đổ lỗi “tại người ta đi nhanh quá”. Bộ Trưởng Y Tế “Thị Tiến” (bà con với Thị Hến) vì đã nộp cả triệu đô cho lãnh đạo và các giới chức liên hệ, nên chỉ chú ý đến việc gỡ lại tiền chung khi trước, bằng cách buộc đàn em, các bác sĩ, các bệnh viện phải nộp tiền, kệ xác dân đen chết bỏ. Khi vụ sởi bùng ra giết vài chục trẻ em, thì đổ lỗi “tại dân chúng dốt nát nên lâm bệnh”. Trả lời các yêu cầu từ chức, Thị Tiến nói: “Tôi được bổ nhậm nên không thể từ chức!” Từ chức sao được khi chưa lấy đủ vốn, chưa đủ giầu sang tột đỉnh? Từ chức sao được, khi đã nhận tiền của đàn em, bổ nhậm chúng vào các chức vụ béo bở, nếu từ chức, thì tụi đàn em sẽ mất chức theo khi có người khác đến thế chỗ, do đó, đàn em sẽ “làm thịt” Thị Tiến ngay.

Muốn thành lập công ty cỡ bự như tầu biển Vinaxin hay hãng Hàng Không với hàng chục tỉ đô la tiền vốn, thì phải chung cho các lãnh đạo trong Bộ Chính Trị và đưa tới nhà riêng của Thủ Tướng vài triệu đô, rồi đi mua xác tầu, xác máy bay về làm cảnh. Lúc vụ việc đổ ra, để thoát thân, lại phải nộp cho Thủ Tướng và các quan Thanh Tra vài triệu đô nữa để Thủ Tướng tuyên bố giải thể công ty, sát nhập vào công ty khác, thế là xù nợ, thoát án Tòa. Việc Tướng Ngọ đột ngột lìa đời, sau khi bi tố cáo cùng với mấy đàn em khác, nhận cả triệu đô của tội phạm để chạy án, ai cũng biết đó là âm mưu “giết người bịt miệng” kẻo lộ ra là kẻ đứng chủ mưu việc này chính là Thủ Tướng! Để Ngọ sống, thì Thủ Tướng mang họa, cho nên phải “thay ngựa giữa đường”, giết Ngọ chết rồi thì vụ án chỉ lên tới hàng Tướng thôi, không lên cao được nữa. Trước đây, vụ Năm Cam xẩy ra, cũng có vài “con dê tế thần” để vụ việc chấm dứt ở cấp dưới. Một Tướng Công An và một Đại Tá, một Trung Tá Công An là những người điều tra vụ việc, lại phải đi tù, vì không có tiền chung cho lãnh đạo, trong khi phe đảng với Năm Cam chung từng đống tiền cho Bộ Chính Trị. Thế là quan tòa, người điều tra cùng với phạm nhân cùng tù chung với nhau.

Như vậy, vì hệ thống lãnh đạo đất nước này được cấu tạo trên nền tảng TIỀN, thì làm sao mà sụp đổ được? Các đàn em của Nguyễn Tấn Dũng phải bảo vệ Dũng bằng mọi giá, không cho Dũng ra đi, vì đã nộp tiền cho Dũng nhiều quá rồi, để Dũng ra đi thì coi như tiền bốc hơi, làm sao chịu được? Các cấp Bộ Trưởng, Thứ Trưởng, Giám Đốc, Tướng Tá… đã chung nộp khắp nơi cũng phải sát cánh bảo vệ nhau, chỉ khi chết mới rời xa nhau thôi! Mặc dầu nhìn thấy bất công, nhũng lạm, thấy dân bị đánh, bị cướp, bị giết, cũng phải làm ngơ, nếu đứng về phía Công Lý thì.. mất tiền! Ngay cả các chức nhỏ, như Công An Hải Quan, cũng phải chạy. Tốt nghiệp Trường Công An ra, mà không biết chi tiền, thì phải đi hốt rác văn phòng, sống bằng đồng lương chết đói. Muốn ra đứng đường, chặn dân móc túi, thì phải biết chung tiền cho cấp trên. Một khi đã chung tiền cho cấp trên rồi, thì đương nhiên phải móc túi dân, gỡ vốn chứ! Bác Sĩ, Y Tá, Y Công.. muốn có việc cũng phải chi tiền. Y công mất một trăm đô, Y Tá phải mất khoảng Hai Ngàn đô, Bác sĩ phải mười ngàn đô. Do đó, mà dù biết bệnh nhân nằm 3 người một giường, bệnh người này sẽ lây sang người kia, hết thuốc chữa, Bác Sĩ Giám Đốc chỉ nhún vai đi qua. Thầy giáo muốn làm Hiệu Trưởng phải chi cho Bộ (Vô) Giáo Dục. Sau đó, thì tìm cách móc tiền học sinh, khiến cho học sinh nghèo không có đủ tiền đóng học phí, phải bỏ học. Nữ sinh thì làm nghề Ôm, quảng cáo Bia, Hớt tóc ôm, làm đĩ, còn nam sinh thì đi cờ bạc, ăn cướp, trộm cắp, hoặc phải biến thành Dân Tứ Đê (Đĩ Đực Đứng Đường), bán xác cho mấy mụ nạ dòng, cơm no rửng mỡ, lấy tiền sống qua ngày.
Tóm lại, với một hệ thống chằng chịt những liên hệ Tiền bạc như thế, làm sao mà chế độ này đổ được?

2-Khách quan: Có hai yếu tố: Quốc Tế và Cộng Đồng Hải Ngoại.
A-Quốc Tế: Hiện nay, hầu như các quốc gia có liên hệ đến Viêt Nam đều chú trọng đến việc thương mại và tạo nguồn lợi cho chính các quốc gia đó. Cho nên, các nước đều tránh lên án một cách chính thức việc Cộng Sản Việt Nam đang đàn áp dân chúng thô bạo. Thảng hoặc nếu có phản đối thì cũng chỉ nói xuông, như một lời khuyên răn bạn hữu, chứ không có biện pháp chế tài nào! Ngay như sự việc cộng đồng Việt Nam mang hơn 150,000 chữ ký lên Nhà Trắng, Tổng Thống Obama cũng chẳng có một thái độ cụ thể nào với Viêt Nam, ngoài vài lời trấn an cộng đồng một cách xã giao mà thôi.

Chỉ riêng Thụy Điển thì rút viện trợ về vì Việt Nam tham nhũng quá quắt. Ngoài ra, các lãnh tụ các nước Tự do, thì chỉ gửi những lời có tính ngoại giao đến Nhà cầm quyền Cộng Sản mà chưa ai dám làm bạo là đề nghị đuổi Cộng Sản Việt ra khỏi Ùy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, hay cấm vận Việt Nam, như Mỹ và các nước đồng minh đang thực hiện với Ukrain. Như thế thì làm sao mà Cộng Sản đổ được?

B-Cộng Đồng Hải Ngoại: Những năm tháng biểu tình chống Cộng vài chục ngàn người rầm rầm rộ rộ hầu như đã qua rồi, chỉ còn những cuộc lễ kỷ niệm 30-4 hoặc Ngày Quân Lực và những dịp đặc biệt khác chỉ có trên dưới 1000 người tham dự, trừ đại hội yểm trợ Thương Phế Binh do Nữ Trung Tá Hạnh Nhơn tổ chức thì kêu gọi được cả chục ngàn người. Ngoài ra, các cuộc biểu tình chống Tầu Cộng xâm lược chỉ có vài trăm người. Một sự thật đáng nản nữa là trong dòng người lũ lượt về Việt Nam có không ít những người từng là giới chức hành chánh cao cấp, cựu quân nhân và những tù cải tạo H.O. Khi chạy ra khỏi nước thì mặt tím ngắt, tim đập thùm thụp, chân run như giẽ, hú hồn hú vía, vượt biên chấp nhận bỏ cả vợ con, nhưng nay về nước thì mặt câng câng, áo gấm về làng, “nổ” như tạc đạn để lấy vợ nhỏ, bồ nhí, để làm thương mại với Cộng Sản hay để thưởng thức những món ăn chơi cao cấp. Có kẻ bệnh hoạn, vô liêm sỉ còn khóc lóc, đóng tuồng với Cộng Sản để được chúng vỗ vai, thí cho tí tiền còm, như Chuẩn Úy Nguyễn Phương Hùng (về Việt Nam bỗng biến thành Thiếu Tá), Thiếu Úy Nguyễn Ngọc Lập hí hửng đội một cái nón cối thiệt sự, khoác vai với lũ cờ đỏ, sao vàng mà nhẩy múa.

Thật kinh tởm! Bên cạnh đó, có rất nhiều giới trẻ, trước cũng chống Cộng, nay thì biến thành Việt Cộng như bọn ghẻ lở Việt Weekly, gồm Lê Vũ, Nguyễn Quang Trường (ETC), Vũ hoàng Lân. Một số không nhỏ trí thức, Luật Sư, Tiến Sĩ, Bác Sĩ, Kỹ Sư, Giáo Sư cũng ào ào về kiếm chác. Như thế thì làm sao mà Viêt Cộng đổ được?

Hơn nữa điều đáng chán là hiện tượng phân hai, có lẽ bắt nguồn từ Lạc Long Quân và vợ là Âu Cơ, đã lặng lẽ chia tay nhau, kẻ kéo con lên rừng, người lôi con xuống biển, nên cộng đồng Hải Ngoại luôn chia hai, chia ba. Các Hội Ái Hữu học sinh, sinh viên, các binh chủng oai hùng, các quân trường lớn như Đà Lạt, Thủ đức cũng xé ra làm hai, ba hội. Không ai muốn làm “lính” cho người khác. Ai cũng muốn làm “xếp” để được cái danh hiệu Chủ Tịch, một danh xưng mới phát triển sau khi sang nước người. Trước 1975, chỉ có danh hiệu Hội Trưởng, Trưởng Ban mà thôi, sau khi nghe câu “Hồ Chủ Tịch Vĩ Đại sống mãi trong sự nghiệp quần.. chúng ta”, thì “nhà nhà đều có Chủ Tịch, người người đều làm Chủ Tịch.” Nói theo kiểu Việt Cộng, thì “cứ ra ngõ là gặp Chủ Tịch”. Như thế thì làm sao mà Việt Cộng đổ được?

Vậy, phải làm sao  thì chế độ Cộng Sản mới đổ? Rất dễ dàng: Chỉ cần các ông, bà Chủ Tịch chịu ngồi lại với nhau, lấy câu châm ngôn “Tổ Quốc trên hết”, mà bỏ qua mọi dị biệt, quan điểm cá nhân, lòng ham mê danh lợi, để trở thành một tập thể to lớn, rồi đi bỏ phiếu bầu chính phủ và các dân biểu cho thật đông. Khi có số phiếu lớn là có sức mạnh đủ để làm cho các giới chức chính trị sở tại kiêng nể. Lúc đó, mới áp lực được chính phủ sở tại làm theo ý mình là áp lực lên Cộng Sản buộc chúng phải bỏ giáp quy hàng Nhân dân. Trong khi đó, phải có một tổ chức cũng to lớn, chính danh chuyên yểm trợ cho Dân Oan Việt Nam, để họ và gia đình họ có thể sống sót mà chiến đấu. Rất tiếc, hiện nay có quá nhiều tổ chức lẻ tẻ, ai cũng muốn mình trực tiếp gửi tiền để lấy tiếng, nên kết quả chẳng là bao, chưa kể bị dèm pha, nói ra nói vào.
Ngoài ra, cộng đồng phải sử dụng sức mạnh của Internet mà chuyển lửa về Việt Nam, hiện nay đang lao đầu vào làm tiền, kiếm tiền, xài tiền mà bỏ quên đất nước đang khổ đau dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Tầu Cộng. Bọn Tầu Khựa kia hoặc thí tiền cho các lãnh đạo khiến chúng hóc, không nói nên lời, hoặc dùng sức mạnh buộc Việt Nam phải bán đất, dâng biển cho chúng, nếu không thì Tầu Khựa sẽ cho thêm một bài học lần thứ hai. Đầu thàng 5 năm nay, Tầu Khựa cho nguyên một dàn khoan vĩ đại vào biển của mình, mà nhà cầm quyền câm như hột thóc, chỉ dám phản đối lấy lệ. Vừa cho hai ba cái tầu ra cản Tầu Cộng, bị bắn vài phát, Tướng Phùng Quang Thanh sợ quá, đã ra lệnh cho hải quân rút chạy thục mạng.

Một chuyện nhỏ nữa nhưng không kém phần quan trọng là phải tẩy rửa sự ô uế trên diễn đàn Internet, Facebook, Email do một số tay sai Cộng Sản nằm vùng và những tên trở cờ, những đứa ghen tị, những người thích nổ, các ông Phán, bà Phán…đang làm hoang mang dư luận, dọa dẫm người công chính, làm mất đi niềm tin vào tương lai dân tộc. Tẩy rửa bằng cách nào? Bất cứ ai, nếu đọc thấy những lời tựa mất dậy, khiêu khích tôn giáo, thì lập tức cô lập bọn khốn này lại, cho vào “spam” ngay, không đọc, không chuyển tiếp.
Được như thế thì mới mong đất nước sớm có Dân Chủ, Tự Do, và thế hệ thứ nhất mới có cơ hội về quê dưới bầu trời trong sáng, không Cộng Sản. Còn không thì chỉ 10, 15 năm nữa, thế hệ thứ nhất ra đi buồn bã, không nhắm mắt được khi nghĩ đến chế độ Cộng Sản- Thực Dân – Phát Xít này (Cộng Sản Việt Nam = cả 3 thứ gộp lại), vẫn hoành hành trên quê hương yêu quý của chúng ta.


Viết ngày 5 tháng 5 năm 2014.


Chu Tất Tiến


image

Chuyện Biển Đông: Muốn thắng Goliath thì cần David...
USS Midway ngày 30-4-1975 và Thiếu Tá Phi Công Lý ...
Đấu tranh dù ở bất cứ đâu
Trung Quốc ‘chủ động đâm tàu Việt Nam’
Lật tẩy trò lừa đảo của nhà ngoại cảm Phan Thị Bíc...
Phê bình văn học và bình luận chính trị
Chuyện bây giờ mới kể
Hồi âm : Bức “tâm thư“ bàn về văn hóa Việt
Bài học nặng ký
Việt Nam bắt 2 blogger về tội 'lạm dụng quyền tự d...
Chả lẽ mất độc lập tự chủ, lệ thuộc họ Bành?
Việt Nhật đang là đồng minh về tinh thần
Mỹ đã làm gì trong trận Điện Biên Phủ?
Giàn khoan 981 Trung Quốc đưa vào vùng biển Việt N...
Trung Cộng hóc thêm khúc xương Senkaku
Những nghề sắp thành dĩ vãng ở Sài Gòn
Luật lệ xứ người
Rút tên ra khỏi "chính nghĩa" group
Làm gì để giải quyết xung đột đất đai?
Phạm Chí Dũng : Tại sao báo chí Nhà nước cầm giữ i...
Kết Cuộc Đắng Cay _The Bitter End
Khánh Ly: Tình, tiền và những nghịch lý
Nếu không nhìn lại: Mình sẽ mất quá khứ và tương l...
Việt Nam có tự do báo chí?
Tự do truyền thông trên thế giới ở mức thấp nhất t...
Công nhân khắp thế giới tuần hành nhân ngày Quốc t...
Vụ CA đột kích tiệm vàng Hoàng Mai
Sự sụp đổ của chủ nghĩa Cộng sản tại Việt Nam
Hành trình tìm con của cựu binh Mỹ
Ngôn ngữ người Sài Gòn nghe đã thiệt
Chiến thắng dang dở
Ăn ngọt nhiều: vợ chồng bớt cãi nhau
Dân Dương Nội cắt máu ăn thề giữ đất !
30/4: 'Quốc gia thua để thắng, CS thắng để thua'
Nhìn quan hệ Mỹ - Việt từ ngày 30/4
Dân chủ, hòa giải, giải phóng
Ba người Việt trong "100 anh hùng thông tin"
So sánh 10 năm: Vận động & Không vận động
Ngày Tri ân thương phế binh: “Chúng tôi không bị b...
Phạm Duy và 10 bài tục ca

1 comment:

  1. TÂM SỰ CÙNG CÁC BẠN BÈ Ở HẢI NGOẠI.
    Bài viết của Nguyễn Thị Kim Chi

    Trước lúc trở về VN, tôi muốn gửi tới các vị dân biểu Hoa Kì : bà Loretta Sanchez và Zoe Lofgren lời cảm ơn chân thành đã mời chúng tôi tới nước Mỹ. Đặc biệt chúng tôi vô cùng cảm ơn kiều bào Việt Nam ở Hoa Kỳ đã dành cho chúng tôi nhiều sự quan tâm, chăm sóc đặc biệt.
    Tôi đã ứa nước mắt khi dự đêm “ Dòng nhạc lưu vong” của Việt Kiều ở Washinhton DC. Tôi đã đặt tôi vào vị trí của mọi người để hiểu được nỗi đau của những người li hương. Trong số những người phải sống ở khắp nơi trên thế giới không ít những người vẫn đau đáu nỗi nhớ quê nhà. Trong lòng tôi tràn ngập một nỗi đau.
    Một bạn Việt kiều mời chúng tôi tới nhà dự bữa cơm thân mật với gia đình anh và một số bạn bè. Ở đó có một người đã hỏi tôi:
    Khi trả lời với Mạc Lâm chị có kể chuyện bạn chị bị mấy người lính VNCH xẻo vú xào để nhậu. Chị nghe người ta kể hay tận mắt chị nhìn thấy?
    Tôi không tận mắt chứng kiến , chỉ nghe cụ già chôn em Điệp kể lại trong một lần về Hóc Môn dự đám giỗ của Điệp.
    Tôi là lính VNCH đây. Chúng tôi không bao giờ man rợ như thế...
    Ánh nhìn hờn dỗi của anh khiến tôi ân hận vô cùng vì tôi đã kể lại một câu chuyện chỉ nghe mà không thấy. Nhưng sâu thẳm trong lòng tôi chuyện “thù hận”không còn tồn tại. Chuyện nồi da xáo thịt trong quá khứ vậy là quá đủ , quá đớn đau rồi. Tôi thành tâm xin lỗi tất cả những người đã bị tổn thương vì câu chuyện tôi nói với Mạc Lâm.
    Xin gửi lời chào đến tất cả những người công dân Hoa Kỳ gốc VN ở Washinhton DC. Tấm lòng của các bạn dành cho quê hương khiến tôi biết ơn và quí trọng.
    Washinhton DC ngày 6.5.2014

    ReplyDelete

Note: Only a member of this blog may post a comment.