Sài Gòn những ngày cận Tết
mát lạnh và mang chút không khí của những ngày Giáng Sinh nơi Âu Mỹ. Đường
Nguyễn Huệ và quanh khu du lịch của trung tâm thành phố, hoa tươi đang rộn rịp
trang điểm cho mùa xuân, hoa và muà xuân là biểu tượng của hy vọng vào một thay
đổi nào đó tốt đẹp hơn, tươi sáng hơn. Nhưng nếu du khách rẽ vào ngõ hẻm từ một
con đường lớn, những con chuột to bằng những con mèo, những con dán biết bay
cùng ruồi muỗi, những ổ rác lộ thiên, những vũng nước ao tù… cho thấy một bộ
mặt khác của Sài Gòn. Bộ mặt của nghèo khó, bất hạnh và tù túng đã không hề
thay đổi suốt 70 năm qua, mặc cho bao nhiêu mùa xuân của hy vọng đã đến trong
quá khứ.
Một chút ít về cái “tôi” để người đọc cảm thông thêm về tính cách chủ quan của
lá thư này. Tôi đến Mỹ năm 1975 cùng làn sóng người tỵ nạn Cộng Sản sau khi
miền Nam
sụp đổ. Cha tôi là một Đại úy của Quân đội miền Nam; năm 1975 tôi mới 5 tuổi,
tôi chưa hiểu biết chút gì về lịch sử hay chế độ của đất nước, của dân tộc tôi.
Sang xứ Mỹ, cha mẹ tôi làm đủ mọi nghề, vất vả ngược xuôi, từ lao động chân tay
đến mua bán tiểu thương, để sống và để nuôi anh em tôi. Sau 30 năm, ông bà đã
lo xong cho con cái, đã về hưu với căn nhà nhỏ và cuộc sống ổn định. Tôi lớn
lên như một trẻ Mỹ, đi học, chơi đùa và coi xứ Mỹ như quê hương chính thức, dù
tôi vẫn biết nói tiếng Việt theo tiếng nói của cha mẹ tôi. Tốt nghiệp Thạc Sĩ
về điện tử, tôi có công việc tốt, lấy vợ và sống cuộc đời trung lưu như cả
triệu người Mỹ khác. Cha tôi và các bạn ông thường tụ họp bàn luận về tình hình
Việt Nam,
các ông hay nói với nhau về những thù ghét của các ông với nhà cầm quyền Cộng
Sản, nhưng tất cả những chuyện đó đều rất xa lạ với tôi. Khi học lịch sử ở
trung học, tôi có chút hãnh diện về Việt Nam, một quốc gia nhỏ bé đã đánh bại
được hai cường quốc là Pháp và Mỹ. Hai ông Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp là hai
anh hùng trong ký ức của tôi.
Cuộc sống bình lặng đó thay đổi khi vợ tôi qua đời vì tai nạn xe cộ ba năm về
trước. Không có con, thừa hưởng một số tiền bảo hiểm hơn 1 triệu đô-la, cộng
với giá nhà đang tăng cao và một khoản tiền tiết kiệm khá lớn, tôi không còn
thấy nhu cầu phải kéo cầy 11 tiếng mỗi ngày trước máy vi tính. Tôi quyết định
trở về Việt Nam
để làm ăn và tạo dựng một cơ nghiệp mới ở trong nước. Tất cả những gì tôi đọc
được cho tôi thấy một nước Việt Nam đổi mới với những con số rất tốt về sự đầu
tư của tư bản nước ngoài, về xuất khẩu, về cơ hội đầy tiềm năng của một “con
rồng mới”. Cha tôi không phản đối việc tôi về Việt Nam làm ăn, ông chỉ cho tôi một lời
khuyên:
- Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, mà coi những gì Cộng Sản làm.
Tôi về Sài Gòn vào tháng Mười năm 2007. Khi ấy chỉ số VNI của chứng khoán Việt
khoảng 1,000 và đề tài thời thượng khắp nơi là cơn sốt địa ốc và số tiền thu nhập
của các đại gia Việt Nam.
Số tiền 2.5 triệu đô la của tôi thật nhỏ bé khiêm tốn khi tôi bàn chuyện đầu tư
ở VN. Dường như ai cũng đầy tiền mặt và dự án, nhiều gấp mười lần khả năng của
tôi. Dù vậy, tôi cũng rất hưng phấn cảm nhận niềm lạc quan vô bờ bến về sự
thịnh vượng của nền kinh tế quốc gia.
Trong khi đó, dựa theo truyền thống khoa học từ đại học Mỹ, tôi nghiên cứu kỹ
hơn các con số từ các doanh nhân cũng như từ chánh phủ. Tôi thấy ngay có rất
nhiều điều sai trái và nghịch lý từ những con số, cũng như sự kiện thực tế về
kết quả hoạt động. Sự nghi ngờ của tôi được xác nhận khi so sánh và định chuẩn
theo mức sống thực sự của người dân, giàu cũng như nghèo. Việc chung đụng với
mọi thành phần xã hội giúp tôi nhìn rõ hơn về thực trạng của quê hương. Những
lời nói hoa mỹ, cũng như những biểu ngữ giăng kín thành phố, là một lớp son
phấn rẻ tiền, che dấu một bộ mặt thật điêu tàn và thê thảm.
Tôi nhận ra rằng cái cơ chế “kinh tế thị trường” mà nhà cầm quyền hứa hẹn khi
ký văn bản gia nhập WTO chỉ là hình thức. Tất cả những miếng mồi béo bở đều nằm
trong tay bọn quan chức và cán bộ Đảng Cộng Sản, cũng như trong tay những bà
con thân thuộc trong gia đình họ. Bộ Chánh Trị trung ương thì nắm chặt các công
ty quốc doanh và bán quốc doanh, quan chức địa phương thì có những đặc lợi về
ruộng đất, giấy phép, dịch vụ nhu yếu. Lãnh vực tư nhân chỉ được phép làm trong
địa bàn nhỏ, nhiều rủi ro và những ai làm ăn có lời đều phải chia chác cho bọn
quan chức bằng nhiều phong bì lớn nhỏ. Tầng lớp quan chức CS và gia đình họ,
qua hệ thống tham nhũng tinh vi, đã thâu tóm phần lớn lợi tức quốc gia và có
quyền hành không kém các quan lại của triều đại phong kiến.
Tôi nhận ra rằng cuộc chiến tranh dành độc lập với bao nhiêu xương máu của
người dân chỉ là một cái cớ để Đảng Cộng Sản cướp chánh quyền. Những quốc gia
láng giềng như Singapore, Mã Lai, Indonesia, đã dành độc lập mà không cần phải
hy sinh xương máu và giờ đây, dân họ (nhờ một nền dân chủ minh bạch) đã trở nên
giàu có. Ở VN thì những tay doanh thương ngoại quốc nay đang cấu kết với Nhà
nước CS Việt để trở thành những chủ nhân lớn của nhiều đơn vị kinh tế bằng cách
dùng đồng tiền mua lao động rẻ và tài nguyên định giá qua gầm bàn.
Tôi nhận ra rằng chế độ to mồm này thực sự sống nhờ phần lớn vào những khoản
viện trợ nhân đạo của các nước tư bản (mà họ từng lên án và đánh đuổi); vào
khoản tiền kiều hối của các cựu thuyền nhân (mà họ đã từng giam giữ tù đày khi
kết tội phản quốc); vào mồ hôi nước mắt của những người nô lệ mới qua danh từ
xuất khẩu lao động hay qua các cuộc hôn nhân mua bán áp đặt; vào những khoản lệ
phí và sưu thuế đầy phi nghĩa, cũng như một con số khổng lồ về hối lộ.
Tôi nhận ra rằng cuộc sống của hai vị anh hùng thời còn đi học của tôi có rất
nhiều bí mật xấu xa mà chế độ đã dùng mọi thủ đoạn để biến họ thành thần thánh.
Đọc kỹ tiểu sử của ông Hồ Chí Minh ta sẽ thấy ông ta là một chính trị gia quỷ
quyệt, làm nhiều việc mờ ám, hoàn toàn không có một chút chân thật gì, dù nhìn
ở bất cứ góc cạnh nào. Con người của ông Hồ có rất nhiều tên gọi; ông tự viết
cả tiểu sử để ca tụng mình (Trần Dân Tiên); ông không nhìn nhận cha mẹ ông cũng
như không ngó ngàng gì đến ít nhứt là 12 đứa con rơi, con rớt sinh ra từ những
cuộc tình của ông trên khắp thế giới; ông viết đơn cầu xin Thực dân Pháp ban ơn
với những lời tâng bốc trơ trẽn (lá thư gởi Quan Toàn Quyền Pháp năm 1912); ông
làm mật vụ cho Nga khi Pháp không đáp ứng lời khẩn cầu của ông, (chuyện kể do
Cựu Giám Đốc KGB Nga Vladimir Kryuchkov); ông bỏ Nga theo Tàu khi ông thấy theo
Tầu ông có lợi (Hồi ký của Li Zhi Sui); ông khoe là trọn đời sống độc thân để
phục vụ tổ quốc trong khi ông có ít nhứt ba người vợ và bao nhiêu người tình,
kể cả một tình nhân là vợ của một thuộc cấp (Nguyễn Thị Minh Khai, vợ Lê Hồng
Phong). Gần đây, nhiều tài liệu lịch sử kết tội ông ra lệnh giết bà Nông thị
Xuân và cô em bà Xuân, vì hai người này muốn tạo xì-căng-đan về mối tình khi
chung sống với ông (tài liệu trong cuốn sách ‘Ho Chi Minh: A Life‘ của William
Duiker và cuốn ‘Đỉnh Cao Chói Lọi‘ của Bà Dương Thu Hương). Chuyện ông Hồ
thủ tiêu không biết bao nhiêu là đối thủ chánh trị có thể hiểu được vì ông làm
chánh trị kiểu Cộng Sản, chỉ biết theo gương bậc thầy như Mao hay Stalin. Nhưng
tôi thật khó chịu khi phải đi khắp Việt Nam và nhìn những biểu ngữ ca tụng
“Gương đạo đức của Bác Hồ”.
Còn Đại tướng Võ Nguyên Giáp thì tôi không biết nghĩ sao khi đọc cuốn sách ‘China and the Vietnam wars‘ của Qiang Zhai. Tác
giả Qiang Zhai cho biết là một Tướng Tàu, Tướng Wei Gouqing, nguyên cố vấn quân
sự của Tướng Giáp, khẳng định là chiến thắng Điện Biên thực sự là do ông —
Tướng Wei Gouqing, cố vấn, đặt chiến lược và điều khiển; ông Giáp và ông Hồ đã
định đánh Pháp tại khu vực sông Hồng. Tướng Wei cũng tiết lộ là năm 1953, Hồ
Chí Minh muốn thỏa hiệp với Pháp để đình chiến, nhưng Mao Trạch Đông ra lệnh
cho Hồ là phải đánh đến cùng. Cuối cùng, Giáp và Hồ được nhận lãnh công lao về
chuyện xảy ra trên đất Việt, Tướng Tàu không thể công khai xuất hiện ở Việt Nam. Một câu
hỏi khác gây bàn tán là tài sản của con rể ông Giáp (Trương Quang Bình, người
giàu nhứt nước) có bao phần là của ông Tướng Giáp?
Sau 1 năm ở Việt Nam, tôi
hiểu được một sự thật căn bản của xã hội Việt thời này: tất cả mọi con người,
mọi con số ở Việt Nam
hiện nay đều là giả dối. Quan chức nói dối để giữ quyền hành, bổng lộc; doanh
nhân nói dối vì quan chức đòi hỏi; người dân nói dối vì nói sự thực sẽ làm mình
đau khổ rồi còn bị công an bắt. Nói dối trở thành một hiện tượng tự nhiên, như
ăn uống; và không ai suy nghĩ gì về khía cạnh vô đạo đức của hiện tượng Nói Dối
Cả Nước hiện nay.
Trong môi trường đó, tôi đã không làm gì được như dự tính. Suốt 14 tháng chạy
theo các dự án đầu tư, các cơ hội dài và ngắn hạn, tôi đành chịu thua. Thêm vào
đó, những thủ tục hành chánh rườm rà, bất cập và luôn thay đổi, tạo cơ hội cho
tham nhũng, đã làm tôi nản lòng. Cũng may, tôi chỉ mất hơn 200 ngàn đô la; một
giá quá rẻ cho bài học nặng ký. Tôi không tiếc than gì cho cá nhân tôi; tôi chỉ
thấy chua xót và thương hại cho những người Việt hiện sống ở Việt Nam.
Anderson Thái Quang
Oct
17, 2013
Kinh
hoàng những con số về nói dối của học sinh, sinh viên Việt Nam trong thời CS.
Học sinh cấp I, 22%, cấp II, 50%, cấp III, 64%, và sinh viên 80% nói dối cha
mẹ! “Tỷ lệ này tăng phi mã, càng học lên cao càng thạo nói dối”, ...
May
02, 2014
Chúng
ta sống trong một xã hội mà chúng ta phải tự nói dối với nhau để sống… image.
Bác và đảng đã gần hoàn thành việc vô sản hóa và lưu manh hóa con người VN (vô
sản lưu manh là lời của Lê Nin). Vô sản chuyên ...
May
02, 2014
Nếu
tôi tiết lộ sự hướng dẫn lạ kỳ này cho Bắc Việt, họ có thể đã nghĩ rằng tôi nói
dối họ, bởi vì bất cứ những gì họ làm, kể cả việc ấn định cho chúng tôi đậu
chiếc máy bay C-130 ở sân bay Gia Lâm ở Hà Nội cũng có một mục ...
May
01, 2014
Nói
dối, Lối sống của Cộng sản. image. Kinh hoàng những con số về nói dối của học
sinh, sinh viên Việt Nam trong thời CS. Học sinh cấp I, 22%, cấp II, 50%, cấp
III, 64%, và sinh viên 80% nói dối cha mẹ! “Tỷ lệ này tăng phi .
Apr
03, 2014
Kinh
hoàng những con số về nói dối của học sinh, sinh viên Việt Nam trong thời CS.
Học sinh cấp I, 22%, cấp II, 50%, cấp III, 64%, và sinh viên 80% nói dối cha
mẹ! “Tỷ lệ này tăng phi mã, càng học lên cao càng thạo nói dối”, ...
Nov
13, 2013
Kinh
hoàng những con số về nói dối của học sinh, sinh viên Việt Nam trong thời CS.
Học sinh cấp I, 22%, cấp II, 50%, cấp III, 64%, và sinh viên 80% nói dối cha
mẹ! “Tỷ lệ này tăng phi mã, càng học lên cao càng thạo nói dối”, ...
Oct
16, 2013
“Ừ,
nhưng sĩ quan lại biết mình toàn nói dối và thấy cấp trên cũng toàn nói dối, và
ai cũng biết chết thì mình chịu, thắng thì là chiến công của sếp, tội gì chết
thế!” Chúng tôi cười xòa, coi đó là câu chuyện cười nói cho vui, ...
Aug
13, 2013
Xin
các Ông đừng dối trá và ngụy biện nữa. image. Dòng suy nghĩ lan man khi vừa đặt
chân đến Hà Nội – Thủ đô Xã hội chủ nghĩa ! image. Cách đây không lâu có một
chị ở Thái Nguyên đã nói với Thùy Linh một câu với đại ...
Nov
07, 2013
Đó
là cái bệnh "nói một đằng làm một nẻo" "nói như rồng leo làm như
mèo mửa" hứa hão, hứa xuông trở thành phổ biến đến nỗi bất cứ chỗ nào cũng
có, trở thành cái tật nói dối từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ
trường ...
Nov
07, 2013
Kinh
hoàng những con số về nói dối của học sinh, sinh viên Việt Nam trong thời CS.
Học sinh cấp I, 22%, cấp II, 50%, cấp III, 64%, và sinh viên 80% nói dối cha
mẹ! “Tỷ lệ này tăng phi mã, càng học lên cao càng thạo nói dối”, ...
Oct
24, 2013
Kinh
hoàng những con số về nói dối của học sinh, sinh viên Việt Nam trong thời CS.
Học sinh cấp I, 22%, cấp II, 50%, cấp III, 64%, và sinh viên 80% nói dối cha
mẹ! “Tỷ lệ này tăng phi mã, càng học lên cao càng thạo nói dối”, ...
Oct
24, 2013
Phải
can đảm nhìn thẳng vào sự thật, và đừng tự dối lòng để giả tin vào lời lừa mị
láo khoét. Nếu ai cũng dám nhìn thẳng vào sự thực, nói lên sự thực, thì bọn dối
trá sẽ không còn đất sống, và không còn cơ hội ức hiếp, ...
Nov
18, 2013
Nói
dối, Lối sống của Cộng sản. image. Kinh hoàng những con số về nói dối của học
sinh, sinh viên Việt Nam trong thời CS. Học sinh cấp I, 22%, cấp II, 50%, cấp
III, 64%, và sinh viên 80% nói dối cha mẹ! “Tỷ lệ này tăng phi .
Oct
29, 2013
Như
quảng bá của tác giả và đơn vị phát hành là công ty Quảng Văn thì nội dung cuốn
sách hoàn toàn 100% sự thật, nhưng khi tập 2 được xuất bản thì độc giả đã phát
hiện ra nhiều điểm mà theo họ là dối trá. Với một tác ...
Mar
27, 2014
Nói
dối, Lối sống của Cộng sản. image. Kinh hoàng những con số về nói dối của học
sinh, sinh viên Việt Nam trong thời CS. Học sinh cấp I, 22%, cấp II, 50%, cấp
III, 64%, và sinh viên 80% nói dối cha mẹ! “Tỷ lệ này tăng phi .
Apr
03, 2013
Có thể nói, trong hơn 50 năm qua, cộng sản Việt Nam cai trị đất
nước bằng các thủ đoạn lừa bịp và dối trá. Trong một bài viết với nhan đề Nhật
Ký Rồng Rắn được phổ biến ra hải ngoại đầu năm 2001, ông Trần Độ, cựu trung ...
TÂM SỰ CÙNG CÁC BẠN BÈ Ở HẢI NGOẠI.
ReplyDeleteBài viết của Nguyễn Thị Kim Chi
Trước lúc trở về VN, tôi muốn gửi tới các vị dân biểu Hoa Kì : bà Loretta Sanchez và Zoe Lofgren lời cảm ơn chân thành đã mời chúng tôi tới nước Mỹ. Đặc biệt chúng tôi vô cùng cảm ơn kiều bào Việt Nam ở Hoa Kỳ đã dành cho chúng tôi nhiều sự quan tâm, chăm sóc đặc biệt.
Tôi đã ứa nước mắt khi dự đêm “ Dòng nhạc lưu vong” của Việt Kiều ở Washinhton DC. Tôi đã đặt tôi vào vị trí của mọi người để hiểu được nỗi đau của những người li hương. Trong số những người phải sống ở khắp nơi trên thế giới không ít những người vẫn đau đáu nỗi nhớ quê nhà. Trong lòng tôi tràn ngập một nỗi đau.
Một bạn Việt kiều mời chúng tôi tới nhà dự bữa cơm thân mật với gia đình anh và một số bạn bè. Ở đó có một người đã hỏi tôi:
Khi trả lời với Mạc Lâm chị có kể chuyện bạn chị bị mấy người lính VNCH xẻo vú xào để nhậu. Chị nghe người ta kể hay tận mắt chị nhìn thấy?
Tôi không tận mắt chứng kiến , chỉ nghe cụ già chôn em Điệp kể lại trong một lần về Hóc Môn dự đám giỗ của Điệp.
Tôi là lính VNCH đây. Chúng tôi không bao giờ man rợ như thế...
Ánh nhìn hờn dỗi của anh khiến tôi ân hận vô cùng vì tôi đã kể lại một câu chuyện chỉ nghe mà không thấy. Nhưng sâu thẳm trong lòng tôi chuyện “thù hận”không còn tồn tại. Chuyện nồi da xáo thịt trong quá khứ vậy là quá đủ , quá đớn đau rồi. Tôi thành tâm xin lỗi tất cả những người đã bị tổn thương vì câu chuyện tôi nói với Mạc Lâm.
Xin gửi lời chào đến tất cả những người công dân Hoa Kỳ gốc VN ở Washinhton DC. Tấm lòng của các bạn dành cho quê hương khiến tôi biết ơn và quí trọng.
Washinhton DC ngày 6.5.2014