Tuesday, May 31, 2011

Vẫn có em bên đời...

image
Linh, Huyền, và bé Tiến


BaoMai
Huyền đẹp. Không phải tôi khen, mà nhiều anh bảo thế. Huyền mặn mà. Không phải tôi nịnh, mà vì nàng là gái một con. Huyền dễ thương. Không phải tôi cho là vậy, mà do giọng nói nàng ẩn chút gì đó nét hồn nhiên...

Linh có duyên. Không phải tôi khen, mà nhiều cô bảo thế. Linh phong độ. Không phải tôi nịnh, mà vì chàng mang dáng dấp của một công tử đại gia. Linh thông minh. Không phải tôi cho là vậy, mà do kiến thức về nhiều lĩnh vực qua cách nói chuyện của anh...

Đôi bạn trẻ gặp nhau. Tình yêu chắp cánh. Hôn lễ thật ấm cúng với họ hàng hai họ. Ai cũng khen “Cứ y như đại gia lấy hoa hậu chân dài”. Với hai trái tim, họ nắm tay nhau bắt đầu xây lâu đài tình ái...

Nàng tập lái, chàng quẹo cua

Huyền chớp mắt kể: “Năm năm trước, em qua Cali với ba mẹ. Ai cũng khuyên một trong những việc đầu tiên phải làm khi đặt chân đến Mỹ là phải đi học lái xe. Có người giới thiệu, em ghi tên học ở văn phòng của anh Linh . Em nhát lắm, nên tập lái xe mà cứ run tay hoài, nhất là những lúc quẹo cua. Anh Linh la em hoài đó chứ. Nào là lúc quẹo cua, em phải thế này, thế nọ. Vậy mà...” - Huyền cười tinh nghịch – “Ảnh ‘quẹo’ hay quá nên ‘cua em dính’ hồi nào hổng biết nữa”.

image
Huyền và Linh đẹp đôi trong ngày cưới

Huyền tiếp: “Chúng em nghèo nhưng hạnh phúc lắm, nhất là sau khi bé Tiến ra đời. Thời gian đó công việc ở văn phòng anh Linh khá lắm, người học lái xe khá đông, công việc làm không kịp. Còn em thì làm nail, kiếm cũng khá nhiều tiền. Tụi em mua chiếc xe hơi mới toanh, anh Linh bảo em chở ảnh lái một vòng Bolsa lấy le cho vui. Ảnh còn nói:

‘Quẹo cua mà không xong là anh chấm rớt đó nhe’”.

Hạnh phúc tưởng chừng như mãi mãi...

Có ai học được chữ Ngờ...

“Ngày hôm ấy, em nhớ mãi” - giọng Huyền trầm hẳn xuống. “Gửi con cho Má, hai vợ chồng kéo nhau ra Mile Square Park cắm trại. Tự dưng nổi hứng, em thách anh Linh chạy đua. Ảnh chấp em chạy trước. Em cắm đầu chạy thục mạng, vậy mà chưa gì đã nghe tiếng ảnh rượt kịp sau lưng, và rồi bỗng dưng, em nghe một tiếng ‘rầm’. Anh Linh vượt qua mặt em, thì chúi cổ nằm sóng soài
trên bãi cỏ. Em tỉnh queo, vì em biết tính ảnh hay làm bộ để bà xã năn nỉ. Nhưng thấy ảnh nằm hơi lâu, và hình như có tiếng rên. Em bước tới nói to: ‘Dậy đi ông, làm bộ hoài’. Bỗng dưng anh Linh thều thào: ‘Kêu cấp cứu! Anh gãy cổ rồi, đau quá’. Em hoảng hồn bấm 911, và lát sau chúng em có mặt tại bệnh viện...”.

Một quyết định - một cuộc đời

“Má và em chờ đợi trong thấp thỏm lo âu. Bác sĩ bước ra và cho biết là ‘Bệnh nhân bị gãy hai xương cột sống ở nơi cổ, cần phải mổ, nếu không sẽ chết’. Em lo lắm, nên ký giấy đồng ý mổ. Cả hai gia đình em và ảnh chỉ biết ngồi ngoài, khóc và cầu nguyện. Ca mổ không thành công. Bác sĩ bảo: ‘Bệnh nhân sẽ bị liệt cả toàn thân vĩnh viễn’. Em nghe như đất trời sụp đổ. Em khóc không thành tiếng. Tại sao ông Trời lại bất công đến vậy?

Họ chuyển anh qua khu vật lý trị liệu. Ngày nào em cũng ở cạnh anh, vừa dìu tập cho anh đi, tìm chuyện nói cho anh vui, vừa ráng nuốt ngược nước mắt vào trong. Hễ giây phút nào một mình là em khóc, và cầu nguyện. Hơn một năm thì nơi ấy gọi em lên, bảo em phải chọn một trong hai quyết định: ‘Một là đưa anh Linh vào viện dưỡng bệnh (nursing home), hai là đem về nhà, vì chính phủ không chi trả cho các trường hợp không còn hy vọng nữa’. Nhìn vào đôi mắt anh buồn vời vợi,  không hồn, vô vọng, nên em đã không hề ngần ngại mà chọn ngay giải pháp thứ hai, vì ‘Một ngày, một buổi cũng là tình nghĩa vợ chồng’”.

Lửa thử vàng, gian nan thử sức

“Khổ lắm chị ơi” - Huyền nói. “Anh Linh không tự làm được một việc gì, dù nhỏ nhặt nhất, như là tự lăn người, hay đi tiểu tiện. Cứ hai tiếng đồng hồ là em phải xoay người anh ấy, nếu không thì sẽ bị hầm và lở loét lưng. Tắm rửa, gội đầu, hốt phân, thay tã, cũng chỉ một mình em.
Chị nhìn xem” - Huyền giơ cao cho tôi xem bắp tay với “con chuột” mà các thanh niên thường tự hào gồng người khoe, và nói: “Trước kia anh Linh nặng 225 pound, vậy mà sau tai nạn thì sụt ký kinh khủng, nay chỉ còn 170 pound, mà em phải lăn qua lại như vậy 10 lần mỗi ngày, rồi còn đỡ ngồi lên, nằm xuống, nên bây giờ tay em thành lực sĩ rồi”.  Huyền cười buồn...

Linh chợt kêu ngứa đầu. Huyền lật đật lấy cây lược đến chải đầu cho chồng. Linh cứ luôn miệng bảo: “Em ấn mạnh lên, mạnh nữa, ngứa quá. Em cào bên phải nè, rồi sau ót...”. Huyền làm theo như cái máy. Vừa làm cô vừa kể: “Cứ hai ngày là em phải gội đầu và tắm rửa cho ảnh. Chị nghĩ xem làm sao có thể xoay trở mà tắm?”. Tôi lắc đầu chịu thua.
Huyền chỉ tôi xem một dụng cụ để ngoài sân, trông từa tựa như chiếc cần cẩu. Huyền tiếp: “Em phải câu ảnh từ giường qua ghế ngồi”. Tôi thắc mắc: “Sức Huyền sao làm nổi?”. Huyền giải thích: “Em xoay người ảnh dựa lưng lên, phủ lên người ảnh cái áo đặc biệt này”. Huyền đưa tôi xem chiếc áo chằng chịt những dây, “xong móc một đầu cần cẩu vào chỗ đây, rồi bơm cái thanh sắt  này, thì cần cẩu sẽ kéo ảnh lên cao, rồi sau đó em thả tay từ từ để cần cẩu hạ ảnh xuống ghế ngồi”.

image
Dụng cụ cần cẩu đặc biệt để đưa Linh lên xuống xe lăn

Linh tiếp: “Lần đầu tiên khi bị câu như vầy, em khóc nức nở. Vừa buồn, vừa tủi, vừa nhục, cái cảm giác như mình là một con thú khiến em chỉ muốn được chết mà thôi. Em ráng cắn chặt môi mà nước mắt từ đâu cứ tự động lăn dài. Là người, ai cũng ráng bám víu để mà sống, dù cuộc đời có bất hạnh đến đâu. Chỉ
riêng em, thì em lại cầu mong được chết”.

Cái đau của bệnh nhân

Huyền đang nói thì bỗng dưng tay chân Linh co giật liên hồi. Tôi hơi sợ, vì lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Huyền bình tĩnh bước tới vịn tay chồng, như muốn truyền thêm can đảm cho anh đang trong cơn đau đớn.
Linh cất tiếng: “Đau lắm. Một ngày tay chân giựt như vậy không biết bao nhiêu lần, em không sao làm chủ được. Bất lực!”. Linh thở dài tuyệt vọng: “Nhiều lúc em chỉ ước mình được chết cho xong...”.
Huyền lại tiếp: “Sáng nào em cũng phải nhét vô hậu môn ảnh một viên thuốc để giúp làm mềm phân. Rồi chừng vài tiếng đồng hồ sau thì thọt ngón tay trỏ vào, ngoáy vài vòng cho phân mềm đều, rồi móc ra đem đổ. Hôi thúi mấy em cũng chịu. Mà chưa hết đâu, ảnh không đi tiểu được, nên một ngày chừng hai, ba lần,  em phải dùng que thọt giúp ảnh”. Thấy tôi có vẻ không hiểu, Huyền đưa tôi xem một bộ dụng cụ đặc biệt. Cô giảng giải: “Em lấy cái ống này nè” - Huyền giơ lên một ống dài rỗng như cây hút (sinh tố) vậy, “đâm vô đầu bộ phận sinh dục, đẩy
từ từ cho đến khi nào ống đụng bọng đái, khi đó em ấn thêm nữa thì nước tiểu xịt ra theo đường ống, vô túi nylon này, em gói lại mang đi đổ”. Linh tiếp lời vợ: “Đau kinh khủng, mỗi lần phải đi tiểu, đi tiêu là cực hình với em. Tù nhân có bị tra tấn cũng đến vậy là cùng. Lần nào em cũng cắn răng chịu trận, mà ngày ba bốn cữ như vậy, chịu không nổi nữa, khổ lắm”.

Nỗi khổ của người chăm sóc

Huyền nói: “Mà chưa phải hết đâu, có những lúc cơ thể anh Linh lại tự đại tiện một mình, không sao biết trước được. Ban ngày ảnh mang tã, tối lạnh thì mặc quần. Có lúc ảnh đang nằm bỗng dưng phân xịt ra ướt tèm nhẹp hết quần, dính cả lên giường. Thời gian đầu em còn cho ảnh mặc quần, mỗi lần vậy là em quăng luôn cái quần, nhưng rồi tiền đâu mà mua quần xoành xoạch, nên  em đành phải mang quần ra giặt tay, rồi phơi lên cho mau khô. Tủi thân lắm, cứ giặt quần là em nhớ Má, cả đời em chưa một lần giặt đồ cho Má, bây giờ thì mỗi ngày giặt quần phân cho chồng, vậy mà không dám than, không dám khóc, sợ ảnh buồn. Nghĩ lại mà thương Má em. Bà cứ an ủi, động viên em. Chưa bao giờ Má bảo em bỏ cuộc. Má hay nói: ‘Đã là vợ chồng, sướng khổ có nhau, còn nước còn tát, hai con đừng tuyệt vọng’”.

Rồi Huyền khóc: “Năm ngoái Má em mất vì bệnh ung thư. Trước khi ra đi,
Má nắm tay em căn dặn, ‘Má đi trước nhe hai con. Con ráng mà lo cho thằng Linh . Má ra đi vì căn bệnh nan y, nhưng vẫn còn sướng hơn nó, thôi vợ chồng con ở lại ráng đùm bọc lẫn nhau’. Chỉ có Má là người hiểu nỗi khổ của em nhất”.

Huyền lại nói: “Gần bốn năm nay, chưa đêm nào em ngủ được một giấc đầy. Cứ hai, ba tiếng là thức dậy, chạy qua phòng xoay người ảnh. Có lúc mệt quá, em ngủ vùi, không nghe tiếng ảnh gọi em qua vì đau quá. Chị nhìn mắt em nè, lúc nào cũng sưng húp, quầng thâm, em chỉ sợ một ngày nào đó thì sẽ bị mù luôn. Bao nhiêu ngày tháng nuôi chồng, là bấy nhiêu đêm nước mắt chung tình em rơi”.

Nguyện cầu

Huyền chỉ tôi xem tờ giấy “Cảm tạ công đức” treo trên tường, và nói:
“Tụi em đâu giàu có gì, vậy mà hễ có ai về Việt Nam là em ráng dồn hết tiền đang có nhờ họ đem về cúng chùa. Mà em ghi tên ảnh không hà, mong ảnh được phước mà mau hết khổ. Nhiều lúc chỉ cúng dường có 1, 2 đồng, em cũng khấn cầu có phép lạ nào giúp chồng bớt khổ, chứ nhìn ảnh đau đớn mỗi ngày, em không chịu nổi nữa. Đã hơn ba năm rồi, nhiều lúc khổ quá em muốn quăng bỏ hết mọi thứ, tự tử cho xong, nhưng nhìn bé Tiến lại thương. Gần bốn tuổi, nó nào được đến trường, cứ quanh quẩn ở nhà vì nếu đi học thì ai chở đi ai đón về, em phải túc trực bên chồng 24 trên 24. Ai cũng bảo đó là nghiệp của em và của ảnh, chính vì vậy mà nghèo đói cách mấy tụi em cũng ráng giúp làm từ thiện chỉ mong mau hết nghiệp.
Ai chỉ gì tụi em cũng làm, tụng kinh Dược Sư, Chú Đại Bi, niệm Phật. Nhưng giờ thì...”. Huyền im lặng. Chừng một phút sau, cô nói tiếp với giọng yếu ớt hẳn đi: “Mỏi mệt, tuyệt vọng và chỉ muốn buông xuôi. Đúng thật đời là bể khổ...”.

Kinh nghiệm chia sẻ

Linh lên tiếng nhờ vợ giúp trở mình, rồi sau đó anh bảo Huyền đỡ dùm lên để anh dựa lưng vào thành giường. Anh ngồi đó, trân trân nhìn lên tường, không nói một tiếng. Tôi đến bên Linh , bắt chuyện: “Nằm thế này hơn ba năm rồi, chắc Linh có nhiều thời gian ngẫm nghĩ về mọi chuyện, Linh có thể chia sẻ chút được không?”. Linh nhếch miệng khó nhọc: “Buồn, khổ, nhục, uất, hận... trăm ngàn cảm xúc khác nhau. Ba năm, đủ dài phải không chị? Nhưng vẫn còn quá ngắn với cả cuộc đời bại liệt còn đăng đẳng trước mặt. Giờ thì hết rồi, không có cảm xúc, cũng chẳng phiền trách gì. Chỉ chấp nhận, vậy thôi...”. Tôi im lặng. Linh tiếp:
“Em cũng muốn nói vài điều như thế này: Em tuy liệt cả toàn thân nhưng đầu em rất tỉnh táo. Em xem tivi để giết thời gian, nên em biết là kinh tế đang xuống dốc thê thảm. Nhưng tất cả những ai đang mất việc, mất nhà, khai phá sản..., kể cả những ai từng bị stroke và nếu chẳng may bị bán thân bất toại, hãy bảo họ đến gặp em, để họ hiểu ra rằng họ vẫn còn may mắn hơn em nhiều lắm. Đã rất
nhiều lần em có ý nghĩ tự tử, nhưng không sao thực hiện nổi vì tay chân mình không tự cử động gì cả thì còn làm gì được. Em ước gì có ai đó giúp dùm cho em chết đi, thì em sẽ mang ơn họ. Có những buổi sáng, mở mắt ra em đã khóc, chỉ vì tại sao mình lại tiếp tục sống, tại sao ông trời không thương mà cho em ngủ một giấc ngàn thu. Khi tai nạn xảy ra, em mới hơn ba mươi, còn sung sức lắm. Em chơi tennis, sức voi ăn no quậy mạnh, nên em rất ỷ y về sức khỏe. Nhiều năm trước em nhận thấy mình hay bị chứng hụt hơi, hễ mà làm gì hơi nặng hay quá sức là phải thở hổn hển, có lúc phải ngừng hẳn lại để thở, nhưng em cứ cho là không sao đâu, nên không bao giờ có ý đi khám bác sĩ. Hôm đó ở Mile Square Park chạy đua với Huyền, khi cố vượt qua vợ, em bị hụt hơi, nhưng không lẽ chịu thua mà ngừng lại sao. Thế là em cố ráng chạy vượt qua mặt Huyền. Vừa xẹt qua thì em không thở được nữa, trời đất tối sầm, em té chúi nhủi đâm đầu xuống bãi cỏ, chỉ kịp nghe tiếng ‘rắc’. Chừng lát sau mở mắt ra thì thấy đau nhức nhối từ chỗ ót đi xuống dọc theo cột sống rồi đến cả bàn chân, không sao nhúc
nhích gì được nữa. Em ú ớ kêu Huyền gọi cấp cứu. Giờ nhớ lại hối hận lắm thì đã muộn quá rồi...”.

Nỗi lòng biết tỏ cùng ai?

Giọng Linh bỗng dưng nghẹn lại: “Chị hỏi thì cho em nói. Có lẽ lời em
nói ra đây cũng không ai thèm để ý. Em tức và buồn lắm...”. “Chuyện gì
vậy Linh ?”. Tôi nhỏ nhẹ hỏi.

“Khi được chở vào bệnh viện cấp cứu, em gần như bị liệt cả người , kể từ cổ trở xuống rồi, vì không sao cử động được gì hết cả, nhưng chỉ trừ cái đầu. Lúc đó em vẫn còn tỉnh táo. Em hỏi bác sĩ về bệnh trạng mình. Ổng bảo: ‘Cậu cần mổ gấp. Nếu không mổ cậu chắc chắn chết, còn mổ thì hy vọng sống’. Hỏi chị, nếu chị là em thì chị chọn cái nào?”.
Tôi đáp ngay: “Dĩ nhiên là chọn mổ để được sống”. Huyền xen vô: “Sao
anh cứ nói hoài chuyện này vậy? Thôi chị đừng nghe nữa...”. Tôi vừa thắc mắc vừa tò mò: “Chuyện gì vậy Huyền? Để Linh nói hết đi đã”.

Tự dưng Huyền quay sang chồng: “Anh à, hôm đó bác sĩ có cho em và Má
biết về hiện trạng của anh, và em đã quyết định, chứ đâu phải bác sĩ quyết định cho anh đâu mà anh cứ nói hoài...”. Linh  vặn lại vợ: “Thế bác sĩ nói với em và Má sao đâu, em nhắc lại cho anh nghe đi”. Huyền nói rõ từng câu: “Bác sĩ bảo em với Má là anh bị gãy xương cổ C4 và C5, cần phải mổ gấp, nếu không thì anh chết, nếu mổ thì xác suất 80 hay 90% sẽ cứu được anh”. Linh la lên: “Đó đó, chị nghe rõ chưa? Nói chuyện với một cô gái trẻ trình độ trung học như vợ em và một bà già như Má, mà bác sĩ nói C4, C5 thì ai hiểu là gì? Tại sao không giải
thích cho rõ ràng là C4, C5 nằm ở đâu trên cột sống từ cổ trở xuống, và hai đốt xương này có vai trò quan trọng như thế nào? Rồi tại sao lại chỉ nhấn mạnh ở chỗ ‘Mổ thì sống 80, 90%, còn không mổ thì chắc chắn là chết’? Bác sĩ lẽ ra phải
nói cho bệnh nhân và gia đình hiểu rõ là ‘Nếu ca mổ không thành công, thì người bệnh sẽ bị như thế nào? Tàn tật ra sao và mức độ tàn tật như thế nào, kéo dài bao lâu?’. Nếu biết trước là mổ không thành công mà phải sống dở chết dở như thế này thì em đã chọn được chết lúc đó rồi.
Còn nếu như vì ham sống mà em chọn mổ thì dầu có bị tàn phế em cũng chịu, vì đó là quyết định của mình, còn đằng này, cứ nói vậy mà hại cả đời em, thì ai chịu khổ dùm cho em?”.

image
Linh đang ăn sáng với sự giúp đỡ của nhân viên trị liệu

Tôi nhìn Linh , đôi mắt anh vừa đau xót pha lẫn chút trách hờn. Huyền nói vội vàng, có lẽ để giảm bớt phần nào không khí không vui: “Thôi mà anh, bác sĩ cũng đã hết lòng mổ giúp cho anh rồi, sao anh cứ trách hoài vậy?”. Linh ngắt lời vợ: “Giúp?”. Quay qua tôi, Linh nhẹ giọng:
“Mà thôi,  nói ra được với chị thì em cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào
rồi...”.

Nói xong, Linh thở hắt ra rồi quay mặt vô vách. Huyền lật đật kéo tôi qua phòng bên: “Qua đây chơi chị, có chuyện đó mà ảnh cứ ấm ức nói hoài. Đây là phòng em với bé Tiến nè”. Tôi nhìn gian phòng nhỏ của hai mẹ con, đồ đạc vất lung tung. Huyền giả lả: “Thằng nhóc phá lắm, có một mình buồn nên nó cứ đòi Mẹ chơi chung, mà em làm gì có thời gian. Phòng này em cũng không có giờ dọn
dẹp nữa, cả ngày cứ quần quật, tối đến đặt lưng xuống là ngủ ngay vì đừ quá, nhưng hai, ba tiếng sau là em lại dậy, quen rồi, chạy qua xoay người cho ảnh”.

Kiếp hồng nhan

Tôi đứng tần ngần nhìn vài bức ảnh chụp lúc Huyền còn đi học, treo trên tường, gương mặt rất có nét với nụ cười thật tươi, cứ như một người mẫu. Tôi hỏi: “Có ai nói với Huyền là Huyền đẹp không?”. Cô bẽn lẽn: “Sao chị nói giống mấy đứa bạn em quá vậy? Hồi xưa đi học, các bạn cứ khen em hoài đó chứ”. Huyền có vẻ mắc cỡ. “Ai cũng chọc em là người mẫu chân dài. Tụi nó còn xúi em dự thi nữa. Mà em không dám, tại mình đâu biết khéo ăn nói để trả lời các câu hỏi đâu mà thi”. Tôi cười: “Chỉ cần cái tâm mình là được rồi, Huyền đẹp cả nết lẫn người, đó là điều rất quý”.
Giọng Huyền bỗng dưng tư lự: “Em còn nhớ, lúc ở Việt Nam , dì em hay nói, ‘Con gái mà xấu quá cũng khổ, nhưng đẹp cũng chưa hẳn là sướng’. Còn Má em thì lo lắm, bà cứ nói, ‘Hồng nhan thường bạc phận, đẹp chưa hẳn là hạnh phúc đâu con’”. Rồi mắt Huyền ươn ướt: “Chắc chị biết truyện Kiều chứ hả? Nếu giờ mà cho em được chọn, em sẽ chọn là Thúy Vân, vậy mà đời đỡ khổ...”.

Tôi hỏi: “Có bao giờ Huyền nghĩ đến việc mướn một người phụ lo cho Linh không?”. “Có chứ”, Huyền thở dài. “Nhưng tiền trợ cấp của chính phủ quá ít ỏi, nếu em tiếp tục làm nail thì khá giả hơn nhiều. Đằng này em ở nhà lo cho chồng, số tiền đó mà dùng hết để mướn người cũng không ai chịu làm, vì cực quá. Nói thật, có nhiều đêm quá mỏi mệt, em nằm khóc một mình, và cũng đã hơn một lần em nghĩ đến việc gửi anh Linh vào nursing home, nhưng...”. Huyền bỏ lửng
câu nói...

“Nhưng sao hở Huyền?”. Tôi hỏi.

“Chị có nghe bài nhạc này bao giờ chưa?”. Thế là Huyền ca nho nhỏ:

“... Vẫn thấy bên đời còn có em
 Tấm lòng em như lá kia còn xanh
 Rừng ơi hãy giữ cho bền nhé
 Những cánh hoa phai quá không đành...

Khi xưa em rất thích bài này. Giờ mỗi lần hát, em lại thấm vô cùng từng câu chữ, nhất là: ‘Những đóa hoa phai quá không đành’. Đã là vợ chồng, nên ‘phai quá không đành’, chị ạ...”.

Vẫn chỉ là mơ ước

“Em ơi!”.

Tiếng Linh gọi. Hai chúng tôi chạy sang. “Cho anh miếng nước, khát quá!”. Huyền mang ly nước cam, đưa tận miệng và cầm nghiêng cái ly cho chồng uống.

Tôi hỏi: “Hai em có mong ước gì không? Có bất mãn gì với cuộc sống hiện tại?”. Huyền nhỏ giọng: “Nhiều người nói em ngu, có người lại khen em là phụ nữ Việt Nam tuyệt vời, nhưng em không màng đến những danh từ đó. Thật lòng, em lo cho chồng chỉ vì chữ ‘nghĩa’. Nhưng cũng không biết mình sẽ gánh nổi trong bao lâu nữa. Chị nhìn hình em ngày xưa với em bây giờ, có phải là khác xa nhiều quá? Tóc em đã có nhiều sợi bạc, hai mắt quầng thâm, cả người phờ phạc. Mỏi mệt lắm chị ạ, vì đuối sức và mất ngủ kinh niên. Bé Tiến còn phải đi học, em sẽ phải đưa đón cháu. Đến một lúc nào đó mà sức em có hạn, thì em cũng phải buông xuôi thôi. Khi rời khu vật lý trị liệu, nhân viên trong đó có giới thiệu tụi em chiếc giường đặc biệt dành cho những bệnh nhân như anh Linh vậy. Mình vặn trước sẵn giờ giấc, cứ hai hay ba tiếng thì giường tự động nâng lên, xoay sang trái, rồi sang phải, trong mọi tư thế mà bệnh nhân và người chăm sóc không cần phải làm gì cả. Nhiều lúc em đuối sức quá, xoay ảnh không nổi, nên em có hỏi thăm thì được biết là cái giường này giá gần ba chục ngàn Mỹ kim, thế là tụi em không bao giờ dám mơ nghĩ tới nữa, bởi vì chiếc xe hơi mới mà em kể lúc nãy, sau khi anh Linh bệnh hơn một năm thì bị nhà băng kéo luôn rồi, tiền đâu mà trả”.

Huyền kể: “Tụi em cứ còn nước còn tát. Tiền dành dụm được bao nhiêu,
đem ra thử hết. Châm cứu, bấm huyệt, trị bằng nhân điện, gặp bác sĩ chỉnh hình, uống thuốc nam, thuốc bắc, ai chỉ gì cũng làm theo. Vậy mà sạch hết tiền mà bệnh vẫn vậy. Cái nghèo cứ đeo đuổi mãi. Giờ thì chính phủ gửi giấy báo là sẽ cắt tiền nữa, em không biết phải tính sao, thôi thì cứ để trời tính”.

Linh cười buồn bã: “Phần em, em chỉ hối hận vì đã không làm được hết những điều mình mong muốn. Tuổi ba mươi lúc ấy, em có nhiều mơ ước lắm. Trong mắt em, cuộc đời là một con đường phẳng lặng ngập ánh nắng hồng. Hơn ba năm nằm một chỗ,  ngẫm nghĩ lại mới thấm thía hai chữ “Vô thường”.

“Bạn bè, gia đình có đến thăm Linh thường không?”

“Lúc đầu cũng có một số người đến thăm, giờ thì chẳng còn ai. Người nào cũng bận mà, em hiểu. Chỉ còn mấy thằng homeless ngày xưa em giúp tụi nó, nên tụi nó thỉnh thoảng ghé thăm, nói chuyện này nọ cho em đỡ buồn. Chị biết đó, những đứa này bạc tiền thì không có, chỉ có dư dả thời gian và tấm lòng...”.

Với giọng đều đều, Linh bảo: “Em cũng đã xin ghi tên vô danh sách các bệnh nhân tình nguyện cho được thử nghiệm một phương pháp cấy ghép tế bào gốc (stem cell) mà công ty Gerone đang nghiên cứu, với hy vọng có thể tạo ra các tế bào mới để thay thế các tế bào nơi cột xương sống đã gãy. Em đã khẩn thiết xin được làm người thí nghiệm, bởi vì nếu thí nghiệm thành công, thì em còn hy vọng sống, dù vẫn biết là rất mong manh, còn nếu thất bại, thì em được chết. Với em, bây giờ, được chết lại là một hạnh phúc mà em ao ước...”.

“À, quên”. Linh tiếp. “Em đã quyết định là sau khi chết, em tình nguyện cho phép bệnh viện sử dụng tất cả những bộ phận trên cơ thể mình còn dùng được, hiến tặng hết cho những ai đang cần. Cả đời em đã làm khổ vợ con, là gánh nặng cho xã hội, nên chỉ mong lúc ra đi là cơ hội cho em được đền đáp những công ơn đó”.

Huyền nãy giờ loay hoay dưới bếp, cô bưng chén cháo nóng lên và múc từng muỗng đút cho chồng, nói nửa đùa nửa thật: “Hồi xưa Hàn Mặc Tử thời oanh liệt thì bao nhiêu cô bồ, đến chừng tật nguyền thì chỉ còn có mỗi một Mộng Cầm lo lắng. Ông này cũng vậy, giờ nằm một đống thì cũng chỉ mỗi Mộng Huyền này lãnh hết.
Thôi, cứ coi như là mình có duyên có nghiệp với nhau. Anh tụng Chú Đại Bi, em niệm Phật, mong Quan Thế Âm thương giúp tụi mình mau chuyển nghiệp, thôi còn sống thì mình phải ráng hy vọng, nhe anh...”.

Thấy Huyền vui, tôi nói: “Để xem, bài viết về hai em, mình lấy tựa đề là ‘Mãi có em bên đời’, được hôn?”.

“Đừng chị”. Linh ngắt ngang. “Bỏ chữ ‘Mãi’ đi. Cuộc đời này không có
gì là mãi mãi hết”.

“Anh này, sao mà kỳ quá!”. Huyền nhăn mặt nhìn chồng, rồi quay qua tôi: “Chị đừng để ý, ảnh giờ khó tính lắm”.

“Không sao”. Tôi đáp. “Vậy thôi ‘Vẫn có em bên đời’, được không Linh ?”.

Linh cười. Tôi thấy mấy đầu ngón tay anh run run. Huyền hiểu ý, để chén cháo lên bàn, bước đến nắm lấy bàn tay anh. Linh bảo: “Thôi vô thường đến lúc nào thì cứ đến. Nhưng giờ phút này, đã hơn ba năm, vẫn còn có em bên cạnh, thì đối với anh đã là một hạnh phúc. Cám ơn em”.

Huyền nhìn Linh , nhoẻn miệng cười. Tôi thấy ánh mắt cô lấp lánh niềm vui, dù chỉ là một niềm vui nhỏ, khi mỗi ngày sống bên cạnh một nỗi đau lớn trong lòng...

Được biết sinh nhật Huyền trùng với ngày Lễ Tình Yêu, bài viết này thân tặng Huyền - cô gái Việt Nam đẹp cả người lẫn nết. Món quà nhỏ, như một lời nhắn nhủ, rằng hai em “hãy khoan, đừng tuyệt vọng”:

Mỗi vết thương lành một nỗi vui
Hy vọng mong manh giữa khe bàn tay
Dù em khẽ khóc không thành tiếng
Vẫn ở trong anh nỗi đau dài...


Hoàng Thanh/Viễn Đông

Chú Thích:
Nếu ai biết được tin tức y học gì về chứng bệnh “spinal cord” hay phương pháp chữa trị mới về cấy ghép tế bào gốc (stem cell), xin vui lòng liên lạc:
Phạm Huyền (714) 737-3871. Rất mang ơn.

Vẫn Có Em Bên Đời - Khánh Ly

image


BaoMai

Bộ quần áo cũ

Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội...ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm. Tôi biết ông là người tốt, nhưng có cảm giác ông sống vì khối óc chứ không vì con tim, thiếu sự thông cảm.
Hôm nay đưa ông đi lễ ở nhà thờ, một lần nữa ông lại mặc bộ đồ vest cũ sờn rách mang từ Việt Nam sang. Tôi nhẹ nhàng:

-Bố nên thay bộ đồ con mua hôm trước, bộ quần áo này cũ quá.

-Nhưng bố thích mặc bộ này!

Tôi bắt đầu cau có:
-Nhưng mặc như vậy đi chỗ đông người rất kỳ, người ta sẽ nghĩ tụi con bỏ bê không chăm sóc bố.

Ông già buồn rầu, lập lại:
-Bố thích bộ quần áo này lắm.

Tôi cũng cương quyết:
-Bố nên thay ngay kẻo trễ, con không thấy có lý do gì để bố thích nó.

Ông già trả lời rất gọn ghẽ, chân thành, lâu nay ít khi nào tôi thấy ông minh mẫn như vậy:
-Chính mẹ đã tặng bố bộ quần áo này để mặc ngày kỷ niệm thành hôn. Khi chồng con ra trường, bố cũng mặc bộ quần áo này. Ngày đưa mẹ con ra nghĩa trang, bố cũng mặc bộ đồ này, bố thấy thật vui và xúc động khi mặc nó.

Nước mắt ông già hoen trên mi, rơi xuống gò má nhăn nheo. Tôi hụt hẫng và hết sức bối rối. Bố chồng tôi sống tình cảm và có lý hơn tôi nghĩ.
Trước khi quyết đoán người nào đó khô khan không có trái tim, tôi nên xét lại trái tim mình đã.

Bệnh và Lười

Cũng như các bà vợ khác ở hải ngoại, vợ tui kỳ này làm biếng quá. Đi làm về là nằm trên giường xem phim bộ, chẳng chịu nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa gì ráo. Tôi có la, nó ấp úng trả lời:
-Em thấy mệt quá, chẳng làm gì được cả. Nằm nhưng không ngủ được nên mới bật máy xem phim, chứ không cố ý xem phim.

Con vợ tui chơi chữ ghê, xem mà không xem, nó biện hộ kiểu này ai nghe cho được.
Tui định bụng hôm nay về mà bếp núc lạnh tanh, sẽ đập tan cái TV ra cho biết mặt. Về nhà, quả nhiên cơm canh không có, đứa con nhỏ hoảng hốt:

-Ba ơi, anh Hai đưa má vào bệnh viện rồi, má bị xỉu phải cấp cứu.

Tui vội vã vào nhà thương. Người ta đã chẩn bệnh xong. Vợ tui có lẽ bị ung thư xương. Hèn chi mấy tuần nay nó đau nhức, than thở mà tui nghĩ nó giả bộ nên không thèm nghe, cũng chẳng đưa đi bác sĩ.
Bệnh ung thư phát mạnh quá, sau vài tuần, bác sĩ cho biết nó không còn ở với tui được bao lâu nữa. Ung thư ngực thì cắt vú, ung thư xương không biết cắt ở đâu! Phổi vợ tui cũng có vấn đề, vì bao năm qua phải hửi mùi thuốc lá tui hút. Tui không dám nói với nó tui đã nghĩ xấu và giận nó không chịu nấu cơm, dọn dẹp.

Cô vợ đầu ấp tay gối bao nhiều năm mà nó đau đớn, bịnh nặng tui cũng không biết. Vậy mà nó vẫn cố gắng đi làm kiếm tiền, chỉ khi về mới nằm liệt ra thôi. Tui hối hận quá chừng, trốn vào nhà vệ sinh của bệnh viện khóc rấm rứt. Thằng Tây đen nhìn tui ái ngại, hỏi tui có OK không. Tui không biết than thở cùng ai, nên dù tiếng Anh dở ẹt, cũng sổ một tràng. Nó có vẻ thông cảm nhưng chỉ phán được một tiếng “sorry” rồi đi ra.

Tui trở vào phòng thăm vợ. Mới mấy tuần mà nó ốm nhom xanh lè, tay chân dây rợ, kim chích chằng chịt. Nó thì thầm:

-Ở đây buồn và ồn quá, em muốn về nhà. Em sẽ nấu món giả cày mà anh thích đó.

Tui vỗ về:
-Em ráng lo nghỉ ngơi, đừng bận tâm.
Tui ráng nấu mấy món ngon đem vào nhà thương, nhưng nó không ăn được nữa. Tui lại khóc. Lạ ghê, trước giờ tui rất oai phong, la mắng vợ con mỗi ngày, uy quyền lắm mà bây giờ mít ướt quá sức …

Khám Phá Về Gạo Lứt

image


BaoMai

Bộ Nông Nghiệp Hoa Kỳ USDA thường nhấn mạnh đến nhóm hạt nguyên chất (whole grains), như gạo lứt, là thành phần chủ yếu trong chế độ dinh dưỡng. Gạo lứt cung cấp nhiều complex carbohydrate. Chất xơ (fiber), chất dầu, vitamins và chất khoáng cũng được tìm thấy nơi phần bọc ngoài của hạt gạo lứt.

image

Trong gạo lứt có một dược chất tên là INOSITOL HEXAPHOSPHATE, rất nổi tiếng giúp ích cho cơ thể. Theo các cuộc thử nghiệm, ăn nhiều gạo lứt cũng chưa chắc đem đến cho cơ thể chúng ta đầy đủ số lượng chất INOSITOL HEXAPHOSPHATE. Lý do là vì sự cấu tạo của chất này trong gạo lứt rất phức tạp cho nên hệ thống tiêu hóa của con người khó có thể biến hóa gạo một cách hữu hiệu để lấy được chất này ra. Do đó các hãng bào chế lớn phải cần dùng đến những máy móc tối tân và tinh vi mới có thể lấy ra được dược chất INOSITOL HEXAPHOSPHATE từ gạo lứt ra và chế biến thành dạng thuốc viên. Sau đây là các ích lợi của tinh chất gạo lứt INOSITOL HEXAPHOSPHATE:

• Lọc máu, giúp tống các chất kim loại độc hại có trong máu như thủy ngân, chì, nhôm, cadmium, v.v... ra khỏi cơ thể (gây ra do ô nhiễm không khí và hóa chất nơi hãng làm) (J Agriculture Food Chemistry 47: 4714-17, 999)

• Tẩy độc thận, ngăn ngừa và giúp phòng chống sạn thận (Scandinavian Journal Urology Nephrology 34: 162-64, 2000)

• Bồi bổ tim (Br J Haematology 125:545-51, 2004)

• Làm sạch các mạch máu, ngăn ngừa bệnh xơ cứng động mạch (International Journal Cardiology 33: 191-9, 1991)

• Hỗ trợ bệnh có mỡ trong gan (FATTY LIVER), tẩy độc gan (Anticancer Research 19: 3695-98, 1999)

• Tẩy độc đường ruột, ngăn ngừa ung thư ruột già (Cancer 56: 717-18, 1985)

• Ngăn ngừa các bệnh liên quan đến trí óc như bệnh mất trí nhớ của quý vị cao niên (bệnh Alzheimer's Disease - cố tổng thống Ronald Reagan), bệnh Parkinson, Huntington's disease.....( Journal Alzheimer's Disease 6:291-301, 2004, Ann N Y Academy Sciences1012:306-25, 2004)

• Ngăn ngừa và phòng chống bệnh sạn mật (Gastroenterology 76: 548-55, 1979)

• Tẩy các chất cặn bã “Lipofuscin” ra khỏi óc, tim, mắt và làm tan biến đi các vết đồi mồi dưới làn da (quý vị trung niên và cao niên hay bị) (Free Radical Biology Medicine 33:611-9, 2002)

• Là một loại thuốc trụ sinh thiên nhiên giết vi trùng, vi khuẩn (Microbial Pathogenesis 36:263-71, 2004; Clinical Infectious Diseases 25: 888, 1997)

• Giảm tiểu đường, ngăn ngừa máu đóng cục (Diabetic Medicine 21:798-802, 2004)

image

Một cup gạo lức nấu chín cung cấp khoảng 230 calories, 3,5 gram chất xơ, 5 gram chất đạm, 50 gram carbohydrate và các chất sinh tố Vitamin B 6, Thiamin B 1, Riboflavin B 2, Niacin B 3, Folacin, Vìtamin E, cùng các chất khoáng khác.

Theo nhiều nghiên cứu khoa học cho biết chất xơ trong gạo lức giúp phòng ngừa các bệnh liên quan đến đường tiêu hóa và bệnh tim mạch. Viện Ung Thư Quốc Gia Hoa Kỳ khuyến cáo nên dùng 25 grams chất xơ mỗi ngày. Với một cup cơm gạo lức cung cấp 3.5 g, trong khi đó một cup cơm gạo trắng chỉ cho có 1 g.

image

Một thành phần quan trọng khác là chất dầu trong vỏ bọc ngoài của gạo lức có tác dụng giảm cholesterol trong máu, một yếu tố quan trọng gây nên bệnh tim mạch. Các nhà khoa học đã tìm thấy ở trong chất cám bọc ngoài hạt gạo lức có chất dầu tên là tocotrienol factor (TRF) có tác dụng khử trừ những chất hóa học gây nên hiện tượng đông máu và đồng thời giảm cholesterol. Bác sĩ Asaf Qureshi thuộc viện đại học Wisconsin, Hoa Kỳ đã thử nghiệm TRF trên một số người và cho kết quả giảm cholesterol từ 12 đến 16%. Ngoài ra, trong chất cám bọc ngoài gạo lức còn có thêm một chất khác có khả năng chống lại chất xúc tác enzyme HMG-CoA, một chất có khuynh hướng giúp gia tăng lượng cholesterol xấu LDL.
Ngoài cách lợi ích kể trên, tinh chất gạo lứt còn được nhiều bác sĩ coi là một dược phẩm rất quan trọng cho các bệnh nhân ung thư, giúp hủy diệt khối u, ngăn chận di căn. Để giúp lọc máu, tẩy độc, phòng chống các bệnh tim mạch và ung thư, ai cũng nên uống tinh chất gạo lứt tối thiểu mỗi năm một lần, mỗi lần uống khoảng 30 ngày liền. Quý ông trên 40 và quý phụ nữ đã mãn kinh nên dùng thường xuyên hơn (năm 2-3 lần, mỗi lần một tháng). 

Cách dùng: Ngày uống 2 lần mỗi lần 1 viên lúc bụng đói hoặc uống 2 viên lúc bụng đói trước khi đi ngủ. Bệnh nhân ung thư có thể dùng số lượng gấp đôi, gấp ba và dùng thường xuyên hơn.

Lưu Ý: trẻ em, phụ nữ mang thai hoặc quý vị đang thiếu máu không nên dùng tinh chất gạo lứt.

Được biết, hội nghị Hoá Học Quốc Tế International Chemical Congress được bảo trợ bởi: the American Chemical Society, the Chemical Society of Japan, the Canadian Society of Chemistry, the Royal Australian Chemical Institute, and the New Zealand Institute of Chemistry.

 image

Inositol Hexaphosphate is a unique substance naturally derived from defatted rice bran and is a rich source of phatate compounds.  These compounds serve as natural plant antioxidants that inhibit oxidative reactions initiated by excessive iron, one of the major contributors to the proliferation of free radicals in the human body.  Inositol Hexaphosphate would be a great supplement for those men concerned with the oxidative damage of iron leading to arterial damage and heart disease.
The main publicity regarding Inositol Hexaphosphate pertains to its anti-cancer activity, and there have been scientific studies done confirming this.  Hutchinson Cancer Research Center in Seattle, Washington has identified phytic acid containing plant compounds, especially Inositol Hexaphosphate, as having anti-canter activity.

Article researched & compiled by Nutrition Depot Inc.

For questions & answers, ask Dr. Bob at www.NDCharity.com, www.NutritionDepotForCharity.com, www.CongTyDuocThao.com  

Muốn biết thêm chi tiết và đặt mua dược thảo Tinh Chất Gạo Lứt trên mạng, xin vào: 


image


Khám Phá Về Gạo Lứt

image

Bộ Nông Nghiệp Hoa Kỳ USDA thường nhấn mạnh đến nhóm hạt nguyên chất (whole grains), như gạo lức, là thành phần chủ yếu trong chế độ dinh dưỡng. Gạo lức cung cấp nhiều complex carbohydrate. Chất xơ (fiber), chất dầu, vitamins và chất khoáng cũng được tìm thấy nơi phần bọc ngoài của hạt gạo lức.

Gạo lức là một loại thực phẩm nhiều dinh dưỡng khi so sánh với gạo trắng. Tuy nhiên, nó còn gia tăng nhiều dinh dưỡng hơn nữa khi được đem ngâm trong nước ấm, lâu khoảng 22 giờ. Đây là một khám phá mới nhất của khoa học.

Một nhóm các nhà khoa học Nhật Bản đã tìm thấy gạo lức ngâm lâu 22 tiếng đồng hồ chứa rất nhiều chất bổ dưỡng vì gạo lức ở trạng thái nẩy mầm. “Các enzyme ngủ trong hạt gạo ở trạng thái này được kích thích hoạt động và cung cấp tối đa các chất dinh dưỡng”.

Dr. Hiroshi Kayahara, giáo sư khoa sinh học và kỹ thuật sinh học tại viện đại học Shinshu University ở Nagano, đã nói như vậy trong bài tường trình kết quả nghiên cứu của nhóm ông tại hội nghị hóa học quốc tế “The 2000 International Chemical Congress of Pacific Basin Societies” ở Hawaii vào cuối năm 2000 vừa qua.

image

“Mầm gạo lức chứa nhiều chất xơ, vitamins và chất khoáng hơn là gạo lức chưa ngâm nước” Kayahara viết trong tờ trình. Gạo lức đã ngâm nước chứa gấp ba lần chất lysine, một loại amino acid cần thiết cho sự tăng trưởng và bảo trì các mô tế bào cơ thể con người, và chứa mười lần nhiều hơn chất gamma-aminobutyric acid, một chất acid tốt bảo vệ bộ phận thận (kidneys).

Các khoa học gia cũng tìm thấy trong mầm gạo lức có chứa một loại enzyme, có tác dụng ngăn chặn prolylendopeptidase và điều hòa các hoạt động ở trung ương não bộ.

Gạo lức nẩy mầm không những chỉ đem lại nhiều chất dinh dưỡng mà còn nấu rất dễ dàng và cung ứng cho chúng ta một khẩu vị hơi ngọt vì các enzymes đã tác động vào các chất đường và chất đạm trong hạt gạo, tiến sĩ Kayahara nói thêm. Gạo trắng không nẩy mầm khi ngâm như vậy.

Một cup gạo lức nấu chín cung cấp khoảng 230 calories, 3.5 gram chất xơ, 5 gram chất đạm, 50 gram carbohydrate và các chất sinh tố Vitamin B6, Thiamin B1, Riboflavin B2, Niacin B3, Folacin, Vìtamin E, cùng các chất khoáng khác.

Theo nhiều nghiên cứu khoa học cho biết chất xơ trong gạo lức giúp phòng ngừa các bệnh liên quan đến đường tiêu hóa và bệnh tim mạch. Viện Ung Thư Quốc Gia Hoa Kỳ khuyến cáo nên dùng 25 grams chất xơ mỗi ngày. Với một cup cơm gạo lức cung cấp 3.5g, trong khi đó một cup cơm gạo trắng chỉ cho có 1g.

Một thành phần quan trọng khác là chất dầu trong vỏ bọc ngoài của gạo lức có tác dụng giảm cholesterol trong máu, một yếu tố quan trọng gây nên bệnh tim mạch. Các nhà khoa học đã tìm thấy ở trong chất cám bọc ngoài hạt gạo lức có chất dầu tên là tocotrienol factor (TRF) có tác dụng khử trừ những chất hóa học gây nên hiện tượng đông máu và đồng thời giảm cholesterol.

Bác sĩ Asaf Qureshi thuộc viện đại học Wisconsin, Hoa Kỳ đã thử nghiệm TRF trên một số người và cho kết quả giảm cholesterol từ 12 đến 16%. Ngoài ra, trong chất cám bọc ngoài gạo lức còn có thêm một chất khác có khả năng chống lại chất xúc tác enzyme HMG-CoA, một chất có khuynh hướng giúp gia tăng lượng cholesterol xấu LDL.

Được biết, hội nghị Hóa Học Quốc Tế International Chemical Congress được bảo trợ bởi: the American Chemical Society, the Chemical Society of Japan, the Canadian Society of Chemistry, the Royal Australian Chemical Institute, and the New Zealand Institute of Chemistry.

Tham Chiếu:
- Reuters Health Information Date Published: Dec 18 2000 16: 11: 14
- Date Reviewed: Dec 18 2000
- ABC Science Online, Australia 19 December 2000.

GIỚI THIỆU VỀ GẠO LỨC

Gạo Lức (brown rice) là một loại gạo chỉ xay bỏ trấu tức vỏ lúa chứ không bỏ mầm và cám của hạt gạo bên trong. Nhiều nghiên cứu khoa học gần đây cho biết những thực phẩm có nhiều chất xơ, như gạo lứt và các loại đậu khác có khả năng ngăn ngừa bệnh ung thư ruột không phải vì chất xơ mà chính là chất phytate chứa trong chất xơ.

Các nhà khoa học cũng tìm thấy ở trong chất cám gạo lức có một thứ dầu đặc biệt mang tên là tocotrienol factor TRF có khả năng chống cholesterol xấu LDL và khử trừ những chất hóa học gây ra hiện tượng đông máu. Bác sĩ Asaf Qureshi thuộc University of Wisconsin Hoa kỳ đã thử nghiệm trên một số người thì thấy rằng chất TRF trong cám gạo lức đã làm giảm 12 đến 16% cholesterol trong máu.

Ngoài ra, trong gạo lức cũng có một chất dầu khác có khả năng chống lại chất xúc tác enzym HMG-CoA, một chất có khuynh hướng giúp tăng lượng cholesterol tốt HDL.

Gạo lức gồm có ba loại: gạo lức tẻ hột dài (long grain brown rice), gạo lức tẻ hột tròn (short-grain brown rice), và gạo lức nếp (sweet brown rice). Tất cả gạo lức đều bổ dưỡng, nên cần được ăn trong các bữa ăn hằng ngày. Mặc dầu thời gian nấu gạo lức lâu khỏang 45 phút, nhưng có thể nấu một lần cho một tuần thì cũng tiết kiệm được nhiều thì giờ.

KỸ THUẬT NẤU NGŨ CỐC LỨT

Cứ một cup gạo lứt cần hai cup nước và khi chín sẽ cho khoảng ba cups cơm, dùng cho ba người ăn. Sau khi đãi sạch gạo, đổ chung với số lượng nước tương ứng, đặt vào nồi cơm điện, bật công tắc (turn on), chờ cho sôi đều xong là tắt (turn off) cho đến khi mặt nước cạn bằng với mặt gạo là bật công tắc lại (turn on), rồi để nó tự động tắt. (lối này hơi mất công nhưng gạo khi chín thành cơm thường không bị bể hột) Thời gian mất khoảng 55 phút. Cũng có thể nấu như gạo thường, nghĩa là sau khi đãi sạch gạo, đổ chung với số lượng nước tương ứng, đặt vào nồi cơm điện, bật công tắc (turn on) là xong.

Cơm ăn không hết có thể để trong tủ lạnh dùng trong khoảng một tuần lễ. Nếu muốn để lâu hơn, nên chia ra từng phần rồi bỏ vào ngăn đông lạnh, khi ăn chỉ việc cho vào micro-wave hay bỏ vào non-stick pan để trên bếp lửa là cơm trở lại tình trạng nóng hổi bình thường.

Tâm Linh


Nước gạo lứt

image

Một nhóm thiền sinh họp nhau mỗi tháng trao đổi kinh nghiệm tu tập và sức khỏe dưỡng sinh, một hôm có mấy người đưa ra kết quả phân tích máu sau khi đã thử uống nước gạo lức được mấy tháng. Tất cả mọi người đều lấy làm lạ vì thấy máu họ so sánh với người khác rất sạch tốt, không có độc tố và ký sinh trùng, huyết cầu rất tròn không bị méo mó và huyết thanh rất trong. Đó là vì một người trong nhóm đã theo gương một bạn đạo khác trong vùng Oregon, bác này bị sạn ở túi mật quá nhiều đã tràn sang gan, mặc dù đã mổ nhưng không lấy hết ra được, và gan đã bị chai. Túi mật đã bị mổ lấy ra, bệnh gan cũng không có thuốc chữa nên bác càng ngày càng sa sút, da và mắt vàng như nghệ, tình trạng thật là tuyệt vọng. May sao có người ở Việt Nam mách cho phương thuốc dân gian gia truyền là uống nước gạo lức rang để giải trừ độc tố và thanh lọc gan. Thôi thì đến lúc cùng đường, ai chỉ gì cũng thử, bác uống liền tù tì trong ba năm dùng nước gạo lức thay cho các thứ nước khác như trà, cà phê, nước ngọt v.v... Như một phép lạ! Da và mắt của bác không còn vàng nữa, trong người không còn mệt mỏi và bực bội, nước da càng ngày càng tươi sáng hơn bao giờ! Đi khám bác sĩ lại, tất cả từ bác sĩ cho đến y tá đều ngạc nhiên. Con người của bác như đã được tái sinh!

Thế là nhóm thiền đó bèn thực tập ngay phương thuốc tuyệt diệu này, và sau 6 tháng dùng thử so sánh kết quả đã thấy rất nhiều phấn khởi như sau:
- Sức khỏe tăng gia, làm việc nhiều không thấy mệt.
- Bớt mập, bớt cholesterol, tiểu đường.
- Chữa táo bón, bớt bị đau bụng, bệnh hôi miệng.
- Chữa bệnh phong thấp, bệnh ra mồ hôi, đau lưng nhức mỏi.
- Da dẻ tươi sáng, không cần dùng kem dưỡng da.

Thấy có vẻ lý thú quá, tôi bèn thực tập ngay đi mua mấy ký gạo lức về rang và đun nước uống để bình thủy, “sáng vác ô đi tối vác về” đem vào sở uống thay nước lọc. Kết quả: không có gì cụ thể, vì tôi chẳng mấy khi đi bác sĩ nên cũng không có cơ hội thử máu xem “trước và sau” (before and after) như thế nào, nhưng thấy có vẻ như có nhiều năng lực, energy để làm việc hơn, và mọi người khen là trông da dẻ “tươi sáng” hơn trước. Một ngày nọ, một chị bạn đồng sở bỗng nhiên khám phá ra ung thư ruột già, phải vào bệnh viện mổ, chị phải ăn uống rất hạn chế, phải uống nhiều nước trong ngày. Tôi không biết giúp gì cho chị, bèn đem gạo lức rang đến chỉ cho chị cách nấu uống mỗi ngày. Như một phép lạ! Chị có đủ sức để chịu đựng hai lần mổ, nhiều lần chemotherapy mà không bị kiệt sức và không bị mất hồng huyết cầu nhiều tuy ăn rất ít, hầu như không đủ chất bổ dưỡng. Thấy hay, chị chỉ lại cho những người quen, nhất là những người bị yếu và đau gan, kể cả những người bị sơ gan hết thuốc chữa. Tất cả đều báo cáo kết quả rất tốt, chỉ trong một thời gian ngắn, tình trạng của họ đã cải thiện hẳn. Sau này, tôi cũng chỉ cho những người khác ở trong trường hợp tương tự, ngay cả cho “xếp” tôi trong sở, người thì bị tiểu đường, người thì bị chứng phong thấp và đau nhức v.v.. Kết quả đều khả quan, và trông ai nấy đều có vẻ tươi tắn, khỏe khoắn hẳn ra.

Riêng với tôi, nước gạo lức là một thứ nước uống rất ngon, và tuy không thấy công hiệu rõ ràng trước mắt như những người có bệnh và phải đi thử nghiệm định kỳ, nhưng mỗi lần phải làm những việc nặng nhọc tưởng chừng như không làm được, tôi vẫn có thể “pass” được như thường. Và như anh bạn tác giả bài viết đó đã nói, càng uống càng thấy thích, nên tuy phải đun nấu, nhưng món này đã không đi vào dĩ vãng mà vẫn tồn tại một cách bền bỉ và chưa có hứa hẹn gì là sẽ bị bỏ rơi trong một tương lai gần đối với tôi.

Thiết tưởng cũng nên phổ biến phương thuốc thần diệu này rộng rãi, biết đâu sẽ giúp được nhiều người và có thêm được một vài “phép lạ” nào nữa.

image

Cách nấu:

- Một muỗng canh gạo lức rang cho một lít nước.

Mua gạo lức hột tròn hay dài (brown rice) tại các siêu thị, hay trong những chợ health food. Không nên rửa gạo trước khi rang, vì làm như vậy có thể làm cho người bị nóng hơn bình thường. Dùng chảo rang gạo trên lò, độ nóng medium low. Khi rang nhớ dùng đũa khuấy đều, vì nếu để yên một chỗ khá lâu hạt gạo sẽ bị cháy, hoặc nở bung ra. Rang cho đến khi có mùi thơm và gạo có mầu nâu đậm hay nhạt tùy ý thích. Nên rang mỗi lần vài pounds rồi để vào trong một cái keo dùng dần.

image

Nấu theo tỷ lệ một muỗng canh với một lít nước trong nồi Slow Cooker, độ nóng low , từ 8 đến 10 tiếng. Có thể nấu vào buổi tối trước khi đi ngủ, như vậy đến sáng trước khi đi làm có thể cho vào bình thủy mang theo, hoặc nấu buổi sáng và đến chiều tối thì xong.

Nên uống nước gạo lức rang với độ nóng thích hợp cho mình từ 2 đến 3 lít mỗi ngày. Nước gạo lức rang không nên để lâu trong nồi quá một ngày, vì sẽ làm nước bị đục và có thể bị thiu. Nếu dùng không hết, nên sớt ra, để nguội cho vào tủ lạnh. Trước khi uống chỉ việc hâm nóng là được.

Xác gạo lức khi nấu xong không nên bỏ, vì có thể ăn như cháo và làm nhẹ bụng. Người mới bệnh dậy, hoặc đầy bụng, hoặc chán không biết ăn gì (vì quá thừa thãi), cứ ăn vài ngày để giúp bao tử làm việc nhẹ nhàng, sẽ thấy thèm và thích ăn.

Tốt nhất là nấu bằng Slow cooker, đừng nấu trên bếp lò vì nước gạo sẽ không được trong.

Được biết, trong gạo lức có nhiều chất fiber có thể làm giảm lượng đường và cholesterol trong máu, đồng thời cũng có thêm những chất mineral như magnesium, manganese, zinc. Uống nước gạo lức phối hợp với thể dục và dưỡng sinh, điều hòa hơi thở bồi dưỡng thể chất cũng như tâm linh sẽ đem lại một đời sống khỏe mạnh, an vui cho chúng ta.

Tuy nhiên, nên nhớ rằng gạo lức chỉ giúp chúng ta điều chỉnh những chất dinh dưỡng cần thiết cho sức khỏe con người, chứ không phải là “thuốc tiên” có thể đi ngược lại vòng xoay của tạo hóa mà “cải tử hoàn sinh” hay “cải lão hoàn đồng” được. Con người sanh ra trong sự biến dịch của vũ trụ, trong quy luật tuần hoàn sanh lão bệnh tử của kiếp nhân sinh. Điều quan trọng là sống trong trí tuệ hiểu biết, sẵn sàng chấp nhận những gì đến và đi và buông bỏ không luyến tiếc những gì không thể giữ được nữa, kể cả xác thân vật chất này, như vậy ta sẽ có sự bình an dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào.


Ngọc Bảo

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Gạo lứt hạt dài, chưa chế biến
Giá trị dinh dưỡng trên 100 g (3,527 oz)
Năng lượng 370 kcal   1550 kJ
Cacbohydrat    77.24 g
- Đường  0.85 g
- Xơ tiêu hóa  3.5 g  
Chất béo2.92 g
Protein7.94 g
Nước10.37 g
Thiamin (Vit. B1)  0.401 mg  31%
Riboflavin (Vit. B2)  0.093 mg  6%
Niacin (Vit. B3)  5.091 mg  34%
Axít pantothenic (B5)  1.493 mg 30%
Vitamin B6  0.509 mg39%
Folat (Vit. B9)  20 μg 5%
Canxi  23 mg2%
Sắt  1.47 mg12%
Magiê  143 mg39%
Phốtpho  333 mg48%
Kali  223 mg  5%
Natri  7 mg0%
Kẽm  2.02 mg20%

Các phần trăm là theo khuyến cáo của Mỹ cho người lớn.
Nguồn: Cơ sở dữ liệu dinh dưỡng của USDA
Gạo lứt, gạo lức, gạo rằn hay gạo lật là loại gạo chỉ xay bỏ vỏ trấu, chưa được xát bỏ lớp cám gạo. Đây là loại gạo rất giàu dinh dưỡng đặc biệt là các vitamin và nguyên tố vi lượng.

Thành phần dinh dưỡngThành phần của gạo lứt gồm chất bột, chất đạm, chất béo, chất xơ cùng các vitamin như B1, B2, B3, B6; các axit như pantothenic (vitamin B5), paraaminobenzoic (PABA), folic (vitamin M), phytic; các nguyên tố vi lượng như canxi, sắt, magiê, selen, glutathion (GSH), kali và natri[1].
Ở gạo trắng qua quá trình xay, giã, 67% vitamin B3, 80% vitamin B1, 90% vitamin B6, một nửa lượng mangan và hầu hết chất xơ đã bị mất đi[2]. Các chuyên gia dinh dưỡng cũng nhận thấy, một lon gạo lứt khi nấu thành cơm chứa 84 mg magiê, trong khi đó ở gạo trắng chỉ có 19 mg. Lớp cám của gạo lứt cũng chứa một chất dầu đặc biệt có tác dụng điều hòa huyết áp, làm giảm cholesterol xấu, giúp ngăn ngừa qua các bệnh tim mạch.
Gạo lứt trong ẩm thựcGạo lứt có thể nấu cơm bằng cách ngâm gạo khoảng 15-20 phút[3] cho mềm và nấu như cơm nấu gạo trắng. Khi hạt cơm chín thường không nở như gạo trắng, ăn hơi ráp nhưng nếu ăn quen sẽ thấy hương vị ngon ngọt đặc biệt.

Giáo sư tiến sỹ Hiroshi Kayahara (giáo sư Ohsawa) của viện sinh học Nhật Bản là người đã phân tích chất gạo lức và tìm ra rằng gạo lức đỏ ngâm một ngày một đêm (khoảng 22 giờ) ở nhiệt độ trong nhà sẽ bắt đầu nẩy mầm và giải phóng được rất giàu các chất enzyme, và vitamin từ cám gạo. Gạo lức trắng thì không nẩy mầm bằng cách này. Gạo lức đỏ ngâm khi nấu cơm sẽ mềm hơn là không ngâm và có vị ngọt hơn cơm thường do các enzyme đã giải phóng được chất đường và chất đạm trong hột gạo.[4]Gạo nếp lứt thường được sử dụng để làm món rượu nếp cái, đặc biệt là công thức rượu nếp cái sử dụng nguyên liệu gạo lứt, kết hợp với chuối tiêu chín và lòng đỏ trứng gà.
Có rất nhiều món ăn khác có thể sử dụng gạo lứt như nguyên liệu chính: bún làm từ gạo lứt xào với rong biển, ngưu báng, cà rốt và mơ muối; cơm cốm gạo lứt với nguyên liệu là gạo lứt, đậu đỏ, đậu xanh, cốm, nấu như cách đồ xôi và ăn kèm với vừng rang, hành khô phi thơm; cháo gạo lứt với gạo lứt, đậu đỏ, mơ muối, rong biển; cơm gạo lứt cuốn rong biển[5] tương tự một món sushi cuộn makizushi, kết hợp với nước mơ muối và lá tía tô.

Gạo lứt trong dưỡng sinhTrong thực tế, gạo lứt có thể sử dụng để nấu cơm ăn hàng ngày, tuy nhiên thường thấy những món ăn đồ uống sử dụng gạo lứt, thuộc nhóm thực phẩm chức năng dùng để chữa trị một số loại bệnh. Theo Đông y, gạo lứt rất bổ và có tính thanh nhiệt, an thần trấn kinh, trừ phiền. Có khả năng ngăn sự xuất tiết của dạ dày và đại tràng nên có tác dụng tốt trong điều trị các bệnh đường ruột. Đông y dùng cháo gạo lứt để phòng ngừa và trừ bệnh tả, lỵ, cầm mồ hôi[6]. Những nghiên cứu khác cho thấy gạo lứt đặc biệt tốt đối với phụ nữ, làm giảm nguy cơ ung thư và ruột kết, giảm cholesterol và tốt cho hệ tim mạch của phụ nữ sau mãn kinh. Đồng thời, với nguồn chất xơ dồi dào, gạo lứt giúp chống lại bệnh xơ vữa động mạnh, ung thư vú, thậm chí giảm nguy cơ mắc bệnh tim, ung thư và bệnh tiểu đường[2].

Gạo lứt muối mè (muối vừng), bao gồm cơm nấu gạo lứt và vừng rang giã muối, là thực đơn trong hệ thống ẩm thực Oshawa, do bác sĩ Sakurazawa Nyoichi người Nhật sáng tạo ra sau Thế chiến 2. Gạo lứt muối mè là đồ "thực dưỡng", có thể chữa trị một số chứng bệnh nan y[1] như u bướu, ung thư, viêm đại tràng co thắt, tiểu đường, suy dinh dưỡng[7].
Gạo lứt rang và đun nước uốngcó tác dụng thanh lọc gan rất tốt. Nước gạo lứt rang có thể uống như đồ uống hàng ngày, cũng có thể kết hợp với canh dưỡng sinh làm từ ngưu báng, nấm shitake và củ cải trắng.

Bệnh đàn ông

image

BaoMai



Cách đây hơn một thế kỷ, ở thành Nam có Tú Xương. Thành Nam đây là Nam Định miền bắc Việt Nam, Tú Xương là bút hiệu của một nhà thơ. Thi sĩ viết rằng.      

“Một trà, một rượu, một đàn bà.
Ba cái lăng nhăng nó quấy ta.
Chừa được thứ nào, hay thứ ấy.
Có chăng chừa rượu với chừa trà.”

Như vậy là tiên sinh không thể bỏ được cái vấn nạn đàn bà. Xin nhớ cho đây là chữ của thi sĩ viết về phụ nữ với nghĩa dung tục. Ngài không hề nói đến tình yêu. Rõ ràng đàn bà ở đây chỉ mang ý nghĩa tình dục.

Hôm nay đem chuyện xưa nhắc lại vì trên báo San Jose Mercury News chạy tin quan trọng về chuyện cựu thống đốc CA là ông Arnold đang bị lụy vì đàn bà.

Không phải là đơn lẻ.

Cũng trên trang nhất báo SJMN ghi nhận rằng trường hợp các chính trị gia với những mối tình thầm kín không phải là ngoại lệ. Một vài thí dụ đưa ra từ tòa thị sảnh San Jose qua Nữu Ước rồi lên đến Bạch cung. Mấy năm trước khi còn là thị trưởng, ông Ron Gonzales đã phạm tội ngoại tình. Báo có đăng một bài ca tụng người vợ chính thức của Ron. Ngày ngày làm nghề cắt tóc. Ai hỏi bà thị trưởng vẫn hãnh diện trả lời là “I do hair”. Nhân dịp ngồi bàn ăn cạnh Ron, tôi có nhắc đến chuyện gia đình, ông thị trưởng chỉ trả lời rất ậm ừ cho qua.
Mấy tháng sau mới biết, thời gian này ông đang cặp bồ với cô thư ký cũng gốc Mễ trong văn phòng.


image
Thị trưởng Ron Gonzales, San Jose, bỏ vợ ngay khi còn tại chức

          
Báo Mỹ viết rằng ông thị trưởng gốc Mễ là người đã thề sẽ đem lại danh dự và sự kính trọng cho thị xã, không ngờ ở đoạn cuối của nhiệm kỳ ông là người phản bội lại những điều ông hứa hẹn.

Chuyện người hùng Nữu Ước


image
Eliot Spitzer


Vào năm 2008 lại có câu chuyện về người hùng của thành phố Nữu Ước. Luật sư Eliot Spitzer là một tay tạo thành tích quét sạch băng đảng tại Nữu Ước. Dẹp tan hệ thống đĩ điếm toàn vùng. Nhưng tiếc thay ông vẫn thường xuyên qua nơi khác giấu diếm chơi gái. Được mật danh là ông khách sộp số 9. Chuyện vỡ lở, người hùng từ chức, nhưng đặc biệt suốt thời gian bị phát giác tai tiếng, luôn luôn vợ ông đứng bên cạnh bênh vực chồng. Gia đình ngày nay vẫn còn tồn tại và vượt qua được mọi khó khăn chính vì thái độ của người vợ. (Stand By My Man)

Chuyện Bill Clinton.

image

Nhưng câu chuyện phản bội hấp dẫn và ồn ào nhất thế giới là chuyện của tổng thống Clinton. Từ vai trò thống đốc tiểu bang Akansas lên đến tổng thống Hoa kỳ, ông Bill Clinton đã trải qua biết bao nhiêu lần phiền lụy về đàn bà. Dứt khoát không hề có mối tình thầm kín thơ mộng. Tất cả đều là tình dục qua đường. Sau cùng hệ lụy chuyện đàn bà với cô Lewinsky đã làm điên đảo tòa Bạch cung. Phong cách chống đỡ, che dấu của tổng thống Bill Clinton rất yếu. Có thể được sự thương hại của quần chúng nhưng hoàn toàn mất hết sự kính trọng của dân Mỹ và thế giới.
Tuy nhiên, chính thái độ chấp nhận của đệ nhất phu nhân Hillary đã giúp cho Clinton tồn tại.
Lại thêm một lần nữa thái độ của người vợ đã cứu vãn được gia đình dù là thường dân hay gia đình của tổng thống.
( Stand By My Man)

Chủ tịch IMF.


image

Mới đây là chuyện ông tây, Chủ tịch Quỹ tiền tệ quốc tế. Ông là một ứng cử viên sáng giá dành ghế tổng thống Pháp nhưng đang bị buộc tội toan hãm hiếp cô bồi phòng tại Nữu Ước. Ông tây già khả kính này bị tống giam với tội danh hết sức nhục nhã. Rõ ràng đây là một trường hợp gia trọng của bệnh đàn ông liên quan đến tình dục. Dứt khoát là không có tiếng sét ái tình hay tình yêu nam nữ.


 image


Hình ảnh một ông già quyền cao chức trọng cư ngụ tại phòng hotel $3000 đồng một đêm, nay bị tống giam về tội hãm hiếp bồi phòng thật là hết sức khó hiểu. Tuy nhiên thiên hạ đã thấy hình ảnh bà vợ lên tiếng bênh vực cho chồng. Dù sự thực ra sao, nhưng người vợ công khai bày tỏ rằng chồng bị oan. Bà tiếp tục đứng bên ông chồng thì vẫn là hình ảnh tuyệt vời.


image
Ông chủ tịch bị còng tay đi cùng luật sư


Trong mọi trường hợp, tất cả những người chồng phản bội đều chỉ có thể được cứu bởi người vợ thực tình thông cảm và thương yêu. (Stand By My Man)

Chuyện ông Arnold.


image
Arnold Schwarzenegger


Arnold Schwarzenegger ra đời ngày 30 tháng 7 năm 1947 tại Áo quốc. Di cư qua Hoa Kỳ trở thành lực sĩ thế vận với thân hình kiểu mẫu. Từ một tài tử đoạt nhiều giải về thân hình đẹp, ông đã chuyển qua đóng phim người hùng Hollywood. Đa số là phim hành động và nhập vai đấm đá nhiều hơn đối thoại.

Hai mươi lăm năm trước Arnold lập gia đình với cô nữ ký giả Maria Shriver vốn là bà con với phe dân chủ dòng họ Kennedy. Hai người có được 4 con. Ba gái một trai. Sau khi thành công về điện ảnh Arnold hết sức may mắn đi vào con đường chính trị.

Năm 2003 tiểu bang Cali điêu đứng về kinh tế. Thống đốc Gray Davis rất đáng thương đã bị truất phế bằng 55.4% số phiếu Recall. Tiếp theo là bầu thống đốc mới. Arnold được 48.6% phiếu bầu và Cali không có luật bầu lại nên dù số phiếu chưa quá 50% ông Shwarzenegger vẫn lên thống đốc. Cả nước Áo bên Âu Châu điên lên vì vui mừng hãnh diện. Tháng 11-2003 tân thống đốc gốc Áo tuyên thệ nhậm chức. Các con ông đọc lời thề dưới cờ. Vợ cầm cuốn thánh kinh cho ông chồng tuyên thệ.


     image
Vợ chồng cựu thống đốc và các con


Ông tài tử gân guốc cất tiếng nói rằng: Đây là một ngày mới của Cali. Tôi không thay thế cho một người. Không thay thế một chính đảng. Tôi sẽ thay đổi toàn thể bầu không khí chính trị California. Tiếp theo Poll của thống đốc lên đến 65%. Con số cao nhất từ trước đến nay.

Với đà đi tới, ông tái cử năm 2006 và đi hết nhiệm kỳ vào năm 2010. Trải qua 2 nhiệm kỳ, thống đốc gốc Áo âm thầm về lại chốn cũ. Chợt bà vợ loan báo tin động trời. Ly dị vì lý do ông chồng phản bội. Chuyện ngoại tình của ông cựu thống đốc bị phát giác cuối năm 2010.

Mặc dù California là tiểu bang có tư tưởng phóng khoáng nhưng chắc chắn chuyện này nếu chính thức công bố những năm trước thì con đường chính trị của Arnold không thể ngon lành như vậy.
Số là vào năm 1997 khi đứa con trai út của Arnold ra đời bởi người vợ chính thức thì gần như cùng thời gian, một đứa con trai khác lai Mễ cũng chào đời.
            

image
Cựu thống đốc và cô giúp việc nhà


Tài tử Arnold đã ngủ với cô quản gia gốc Mễ của gia đình và có kết quả là cậu con trai.
Câu chuyện được tuyệt đối giữ kín một thời gian dài ngay đến vợ con cũng không biết. Vào năm 2003, khi Arnold ghi danh tranh cử thống đốc đã có tin báo chí loan tải là ứng cử viên này tác phong rất đáng quản ngại về phương diện liên quan đến phụ nữ.
Trong khi đó chuyện ngoại tình có đứa con 5 tuổi ngay trong nhà mà chẳng ai hay. Và chuyện thâm cung bí sử vẫn được giữ kín. Cô quản gia nuôi con trong hoàn cảnh hết sức riêng tư suốt 13 năm dài.


image
Baena & Her Son


Theo báo chí loan tải thì chính bà vợ chỉ mới được ông chồng thú nhận vào cuối năm 2010. Đành ngậm đắng nuốt cay cho hết nhiệm kỳ thống đốc.
Chuyện bí mật chỉ được tiết lộ khi bà vợ công bố cùng với tin ly dị. Người hùng Arnold nhận tất cả mọi lỗi lầm. Một gia đình chính thức tan vỡ nhưng một gia đình ngoại hôn lại chính thức được xác nhận.
Một bà mẹ qua đường trở thành người tên tuổi. Một đứa bé bỗng một sáng một chiều trở thành đứa con danh tiếng

Giá trị luân lý

Với những mẩu chuyện tiêu biểu cho bệnh đàn ông kể trên ta thấy vấn đề tình dục đã trở thành một vấn nạn trong đời sống. Hoàn toàn không có tình yêu đôi lứa. Chỉ nhu cầu xác thịt của tình dục cũng làm điêu đứng anh hùng trong mọi lãnh vực. Các tay thể thao, các playboy hay tài tử mà lăng nhăng đã đành. Các chính khách cũng đưa nhau vào vòng tục lụy. Vấn đề là nói ra hay còn giữ kín.

Trong các hoàn cảnh như vậy, càng có gia đình êm ấm thì tai vạ càng nặng nề, càng có quyền cao chức trọng càng phiền muộn. Và cứu được người hùng thì chỉ lại trông cậy vào giai nhân. Trong trường hợp của người hùng tên tuổi Arnold, một thời là lực sĩ, là tài tử, là chính khách. Tất cả danh hiệu đó không thể bảo đảm cho đạo đức và nhu cầu tự chế hay sự khôn ngoan trong lãnh vực tình dục.

Bệnh đàn ông là bệnh đôi khi không tránh được.

Bỏ rượu, bỏ trà nhưng Tú Xương không bỏ được đàn bà. Khi gặp cảnh ngộ như thế, chỉ có giai nhân mới cứu được anh hùng. Bà Hillary cay đắng đứng lên đã giữ cho ông chồng ngồi lại Bạch cung cho hết nhiệm kỳ.


image
Hình minh họa


Vợ của thống đốc Arnold cũng cố giữ cho êm cửa êm nhà được vài tuần. Dành cơ hội cho ông thống đốc bàn giao êm đẹp đất Cali cho người mới thay thế.
Trên đời này chỉ có Maria có thể cứu được Arnold, nhưng nay bà đã không chịu đựng được nhiều hơn nữa.

image

Bệnh đàn ông có thể tránh được nhưng cũng có lúc không tránh được. Lỗi lầm làm cho một gia đình tan vỡ thì có thể đã rõ ràng. Nhưng trách nhiệm hàn gắn lại không nằm trong tay đàn ông.
Khi gặp phải hoàn cảnh như thế, quý bà sẽ hành xử như nàng Hillary cứu anh Bill hay làm như cô Maria giã từ Arnold.
Sau cùng, tuy rằng có 4 đứa con giận bố, nhưng chợt có một đứa con ngoại hôn hết sức vui mừng.

Stand By My Man,

Dù cho vật đổi sao rời, dù cho tai ương hoạn nạn, xấu xa nhục nhã ra sao, bất cứ hoàn cảnh nào, em cũng đứng bên chàng.

I Stand By My Man,

Quý bà có chuẩn bị để nói như vậy chưa?


Giao Chỉ, San Jose


Ben E King + Juke - Stand By Me (1987)
image