Bản Tin Tức Cuối Cùng Của Đài Phát Thanh Sàigòn Tháng 4-1975
http://baomai.blogspot.com/
BaoMai
Xin giới thiệu toàn thể 50 phút của chương trình đặc biệt "Heart To Heart" do Kristine Sa phụ trách trên đài SBTN nhân dịp 36 năm ngày quốc hận của tháng Tư đen với những tâm tình của nhạc sĩ Nam Lộc về bài hát 'Sài Gòn ơi! Vĩnh Biệt"
Vĩnh Biệt Sài Gòn
Vĩnh Biệt Sài Gòn
Một vài hình ảnh xẩy ra ngày 30-4-1975 tại dinh Độc Lập:
Sài gòn ơi, tôi đã mất người trong cuộc đời
Sài gòn ơi, thôi đã hết thời gian tuyệt vời
Giờ còn đây, những kỷ niệm sống trong tôi
Những nụ cười ngắt trên môi
Những giọt lệ ôi sầu đắng.
Sài gòn ơi, thôi đã hết thời gian tuyệt vời
Giờ còn đây, những kỷ niệm sống trong tôi
Những nụ cười ngắt trên môi
Những giọt lệ ôi sầu đắng.
Sài gòn ơi, nắng vẫn có còn vương trên đường
Ðưòng ngày xưa, mưa có ướt ngập lối đường về
Rồi mùa thu, lá còn đổ xuống công viên
Bóng gầy còn bước nghiêng nghiêng
Hay đã khóc thương cho người yêu
Ðưòng ngày xưa, mưa có ướt ngập lối đường về
Rồi mùa thu, lá còn đổ xuống công viên
Bóng gầy còn bước nghiêng nghiêng
Hay đã khóc thương cho người yêu
Tôi giờ như con thú hoang lạc đàn
Từng ngày qua, từng kiếp sống quên thời gian
Kiếp tha hương, lắm đau thương, lắm chua cay
Tôi gọi tên em mãi thôi
Sài gòn ơi, tôi xin hứa rằng tôi trở về
Người tình ơi, tôi xin giữ trọn mãi lời thề
Dù thời gian, có làm một thoáng đam mê
Phố phường vắng ánh sao đêm
Nhưng tôi vẫn không bao giờ quên.
Nam Lộc
Bản Tin Tức Cuối Cùng Của Đài Phát Thanh Sàigòn Tháng 4-1975
Bản tin cuối cùng 2
Những ngày cuối cùng 30-4-1975
Một Lần Đi
Sài Gòn ơi, ta có ngờ đâu rằng
Một lần đi là một lần vĩnh biệt
Một lần đi là mòn lối quay về
Một lần đi là mãi mãi thương đau
Người tình ơi, ta có ngờ đâu rằng
Một lần đi là nghìn trùng cách biệt
Một lần đi là muôn kiếp u sầu
Một lần đi là vĩnh viễn xa nhau
Giọt nước mắt cho anh
Giọt nước mắt cho em
Giọt nước mắt cho bạn bè
Lệ khóc cho mẹ già
Lệ khóc cho người tình ở lại quê hương
Lần cuối xé tay nhau
Lần cuối khóc bên nhau
Lời cuối sao nghẹn ngào
Còn đó bao đoạn đường
Còn đó bao đoạn tình bỏ lại sau lưng
Sài Gòn ơi, ta có ngờ đâu rằng
Mẹ hiền xưa, giờ về cùng đất lạnh
Bạn bè xưa, giờ phương Bắc lưu đày
Người tình xưa, giờ đang sống điêu linh
Sài Gòn ơi, ta có ngờ đâu rằng
Một ngày qua là một ngày ly biệt
Một ngày qua là ta mất nhau rồi
Một ngày qua là muôn kiếp chia phôi
Nguyệt Ánh
Cảm nghĩ của anh bộ đội
Hình minh họa
Cảm nghĩ của anh bộ đội sau 35 năm giải phóng Sàigòn
Chúng tớ, bộ đội miền Bắc vào giải phóng miền Nam phải nói thật, nói thẳng là chúng tớ bị đảng cộng-sản Việt-Nam dối gạt. Họ bảo chúng tớ rằng dân miền Nam đói khổ và bị đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai Thiệu Kỳ, tra tấn, hành hạ, bóc lột đến tận xương tủy! cơm không có đủ ăn, quần áo không đủ mặc…Nhưng sau khi Tên Dương Văn Minh đầu hàng, chúng tớ từ trong rừng chiến khu tiến về và vào Sàigòn, chúng tớ mới thấy Sàigòn sao mà đẹp thế, nhà cao, cửa rộng, thật khang trang, hoa lệ…dân chúng ăn mặc bảnh bao không như dân tụi tớ ngoài miền Bắc chỉ đội nón cối, áo xanh lao động, hầu như ai cũng ăn mạc giống ai vì chỉ tiêu chỉ được:
“Một năm hai thước vải thô,
làm sao che nổi cụ Hồ đảng ơi!”
làm sao che nổi cụ Hồ đảng ơi!”
Đơn vị của tớ tới trú đóng tại cao ốc Đời Tân đường Phan Thanh Giản, Sàigòn. Phòng nào cũng giường nệm trắng tinh, quạt máy, máy lạnh…ôi sướng làm sao tả hết. Nhưng vì không có củi thổi cơm, nên tụi tớ đập hết cửa sổ, lấy gỗ làm củi. Bây giờ nghĩ lại, thấy làm như vậy là bố láo quá sức, phá hoại tài sản quốc gia mà không biết, cứ cho là tàn dư của Mỹ ngụy nên đập phá cho thoả thích. Tụi tớ còn nuôi lợn, nuôi gà trong sân nữa chứ.
Sau hai năm đánh tư sản mại bản, dân Sài gòn tan tác như gà mất mẹ. Tụi tớ biết dân Sàigòn căm thù tụi tớ cộng sản miền Bắc lắm, nhưng họ không dám ho hoe, vì sợ bị tóm, đưa đi cải tạo! họ sợ tụi tớ hơn sợ hùm beo cọp báo; có người còn gọi tụi tớ là quỷ đỏ v.v…
Tớ thích nhất là được lang thang ra chợ Bến Thành, chợ cũ để mua đài mang về miền Bắc…tớ mua được 1 cái đài Philip màu cà phê sữa, chơi được cả băng nhựa làm quà miền Nam cho bố tớ…ông cụ sướng rên người luôn vì đã lâu ông cụ muốn có 1 cái đài để nghe mà cũng không thể nào mua nổi.
Xe gắn máy bình bịch đầy rẫy, đủ kiểu, đủ hiệu, tớ mua luôn 1 xe mô-bi-lét cũ màu xanh lơ, đã tróc sơn! leo lên đạp mãi mới nổ máy. Hôm về Hà-Nội, tớ chạy ra ga xe lửa Hoà Hưng đưa lên tàu Thống Nhất, về tới thủ đô, oai quá sức, bà con lé mắt. Đấy là quà miền Nam , hàng xóm tới chào và xem một cách thích thú. Ai cũng muốn vào Sàigon một chuyến để xem Sài gòn như thế nào!
Sau những đợt đánh tư sản, đổi tiền, đuổi dân đi kinh tế mới…dân Sàigòn tìm cách vượt biên để tìm tự do nơi hải ngoại. Nhà cửa bị đập phá và bỏ hoang rất nhiều. Những cán bộ cao cấp thì tịch thu những villa tráng lệ để ở hoặc làm văn phòng phường, xã hay đồn công-an. Càng ngày dân miền Nam càng chửi cộng-sản một cách thâm tệ, tụi tớ biết thế khi tới thăm ông chú bà bác di cư vào Nam năm 1954. Ông chú tớ bảo:” tao đã chạy cộng sản mấy chục năm bây giờ nó lại bắt được! bây giờ sống làm sao đây?” tôi bảo chú tôi rằng họ bắt cháu phải đi bộ đội nếu không họ cúp tem phiếu và tịch thu hộ khẩu, bố mẹ cháu sẽ chết đói…cháu có muốn đi vào Nam đâu…làng ta đi bao nhiêu là chết bấy nhiêu, cháu cũng sợ lắm!…
Hình minh họa
Đã 35 năm trôi qua, Sàigòn hôm nay đường phố tràn ngập xe gắn máy, chạy bừa bãi vô trật tự…dân Hànội chiếm đa số những nhà mặt tiền để làm ăn buôn bán; quán ăn, nhà hàng mọc lên như nấm, tệ nạn xã hội đĩ điếm tràn ngập mọi hang cùng ngõ hẻm, xì ke, ma túy, cướp giựt, móc túi hoành hành như chỗ không người…Dân bây giờ đếch sợ công an nữa, họ oánh bỏ mẹ công an luôn vì họ coi công an là kẻ thù của họ…Lãnh đạo cao cấp thì tham nhũng nên giàu có không ai bằng, người dân lao động khổ vẫn hoàn khổ. Đất nước thì Trung Quốc lăm le xâm lược, chiếm đất, chiếm đảo, chiếm biển và bắn giết ngư dân thoả thích mà đảng ta không dám hé môi; sợ buồn lòng anh Cả Thiên Triều, láng giềng tốt, hữu nghị bền vững muôn năm. Người dân đấu tranh chống giặc Hán xâm lược thì bị bắt bỏ tù, dân khiếu kiện đòi ruộng đất bị nhà nước tịch thu cũng bị quẳng lên xe đưa về nghỉ ở Hoả-Lò…Phải nói thẳng là VN người dân không có tự do và nhân quyền; vì đảng chủ trương tiến nhanh tiến mạnh lên XHCN nên VN hiện nay đứng gần chót trong bảng xếp hạng các nước trên thế giới.
Dân TQ vào tràn ngập VN, họ xây nhà, xây làng, cưói gái Việt, đẻ con và cắm bảng cấm người Việt lai vãng tới gần làng của họ ngay trên đất Việt, hỏi có ức không chứ??? VN sớm muộn gì cũng trở thành một tỉnh hay một quận của Trung Quốc mà thôi vì những nhà lãnh đạo VN hiện nay đều là người của TQ???
Nếu muốn có tự do, dân chủ và nhân quyền và có đủ sức mạnh bảo vệ tổ quốc trước hiểm họa bị nô lệ giặc Hán…Toàn thể nhân dân VN phải hành động ngay trước khi quá muộn.
Loại bỏ chế độ CS độc tài, thành lập chính phủ qua bầu cử tự do, tìm người có TÀI, có ĐỨC ra lãnh đạo đất nước thì mới hy vọng đưa VN tới bến bờ độc lập, tự-do, hạnh phúc thực sự.
Nhân dân VN khẳng định rằng CSVN không thể đem lại cơm no áo ấm cho toàn dân nên cần phải thay đổi càng sớm càng tốt.
Loại bỏ chế độ CS độc tài, thành lập chính phủ qua bầu cử tự do, tìm người có TÀI, có ĐỨC ra lãnh đạo đất nước thì mới hy vọng đưa VN tới bến bờ độc lập, tự-do, hạnh phúc thực sự.
Nhân dân VN khẳng định rằng CSVN không thể đem lại cơm no áo ấm cho toàn dân nên cần phải thay đổi càng sớm càng tốt.
Trần-Văn-Hát
Dung vay. LUA 1 nguoi trong 1 thoi gian ngan thi duoc, nhung khong the LUA nhieu nguoi trong thoi gian dai_ phai khong ban?
ReplyDelete