Ông
Nguyễn Văn Oai nói ông "tự hào về bốn năm ngồi tù"
Hai
trong số 14 bị cáo trong nhóm thanh niên Công giáo và Tin Lành ở vụ xử “âm mưu
lật đổ chính quyền” hồi 2013 tại Việt Nam vừa được trả tự do sau bốn năm
tù.
“Trở
về sau bốn năm tù, tôi không thấy tiếc điều gì. Tôi tự hào về bốn năm tù đó,”
ông Gioan Nguyễn Văn Oai nói với BBC Tiếng Việt.
Ông
Paulus Lê Sơn thì nói thời gian ở tù là lúc ông “cảm nhận được sâu sắc hơn
nhiều” về những “khó khăn đau khổ nhất của con người, cả về tâm hồn lẫn thể
xác”.
Ông
Nguyễn Văn Oai bị bắt cùng hai người khác hồi cuối 7/2011 khi tất cả cùng vừa từ
Thái Lan trở về sân bay Tân Sơn Nhất. Ông Lê Sơn bị bắt sau đó ít hôm, 8/2011.
Phán
quyết sơ thẩm ra án tù 13 năm cho ông Lê Sơn, là một trong những mức án nặng
nhất, và án tù 4 năm cho ông Nguyễn Văn Oai.
Tại
phiên phúc thẩm tháng 5/2013, ông Lê Sơn được giảm án vì "đã khai nhận
toàn bộ hành vi phạm tội".
Tôi
là người của đảng Việt Tân
Ông
Oai đã không đệ đơn kháng án, bởi: “Tôi nghĩ những vụ án như vụ của chúng tôi
thì dù là huyện, tỉnh hay trung ương xử thì đều là một, bản án đã ở trong túi
rồi. Tôi để họ thích đưa tôi đi đâu thì đi.”
Nhắc
tới cáo buộc nêu trong phiên xử hồi 2013 theo đó xác định các bị cáo là thành
viên của Việt Tân, một đảng phái chính trị của người Việt hải ngoại, ông Oai
nói:
“14
người ra đứng trước phiên tòa cùng nhau, theo tôi biết thì mỗi người đều đấu
tranh cho dân chủ nhưng họ có phải là người của Việt Tân hay không thì tôi
không biết.”
Tôi
nghĩ là tất cả những người bị đưa ra trong phiên tòa đó đều mong cho đất nước
Việt Nam có một nền dân chủ thật sự trong tương lai.
“Riêng
bản thân tôi là người của đảng Việt Tân. Tôi công nhận tôi là đảng Việt Tân.
Đảng Việt Tân của chúng tôi rất mong được xây dựng một đất nước Việt Nam dân
chủ.”
Ông
Oai cho biết trong số những người cùng bị đưa ra xét xử, ông với một số người
là “anh em quen biết, bạn học, đồng nghiệp... ở gần nhau và thường xuyên liên
lạc, làm việc với nhau”, còn một số người khác thì ông “không quen biết”.
Tuy
vậy, ông nói vụ án “âm mưu lật đổ chính quyền” đã khiến ông “cùng muốn chia
sẻ, gánh vác” với những người chưa quen biết đó về “những kết quả, trách nhiệm
mà người ta đã buộc vào cho chúng tôi”.
“Mặc
dù không biết nhau nhưng đã [trong hoàn cảnh] như thế rồi thì anh em đồng lòng
để vượt qua khó khăn.”
“Tôi
nghĩ là tất cả những người bị đưa ra trong phiên tòa đó đều mong cho đất nước
Việt Nam có một nền dân chủ thật sự trong tương lai.”
Không
chấp nhận quản chế
Ông
Nguyễn Văn Oai nói ông “đã không chịu nhận bất kỳ tội gì”, và không chấp
nhận ký bất kỳ loại văn bản, giấy tờ nào, kể cả giấy cho ông được tự do.
“Khi
ra tù, họ yêu cầu tôi ký giấy xuất trại, tức giấy chứng nhận ra tù. Tôi trả
lời là ‘các ông bắt tôi thế nào thì thả tôi ra như thế, nếu muốn giữ lại thì
tôi sẵn sàng ở lại chứ tôi không ký gì hết’. Họ đã gây khó dễ từ chiều ngày 1
tới sáng ngày 2/8. Sau đó tới hơn 11 giờ trưa họ mới cho về.”
Theo
bản án, cả ông Nguyễn Văn Oai và ông Lê Sơn đều phải chịu bốn năm quản chế sau
khi mãn hạn tù.
Cả
hai người đều khẳng định họ không quan tâm tới lệnh quản chế.
“Trước
khi tôi được về khoảng một tháng, bên an ninh đòi tôi viết cam kết là khi trở
về phải chịu quản chế. Tôi trả lời là tôi chẳng cam kết gì cả. Trước khi tôi
về, họ nói ‘anh về phải chịu sự kiểm duyệt của công an, đi đâu thì phải xin
phép’. Nhưng bản thân tôi không quan tâm tới điều đó,” ông Oai nói.
“Nếu
có việc phải đi ra khỏi địa phương, tôi sẽ vẫn cứ đi như một người bình
thường. Họ chặn lại hay xử lý thế nào là việc của họ.”
Ông
Lê Sơn cũng có cùng quan điểm. Ông nói: “Thực hiện quản chế là quyền của họ,
còn tôi sẽ thực hiện tất cả các quyền mà một con người được có theo lẽ tự
nhiên. Đó là quyền tự do, quyền được mưu cầu hạnh phúc.”
Không
thay đổi
Về
kế hoạch cho tương lai, ông Nguyễn Văn Oai nói ông chưa có dự kiến gì, nhưng
“trái tim tôi hướng về nền dân chủ cho Việt Nam”.
“Tôi
sẽ góp sức cùng các tổ chức quan tâm tới vấn đề nhân quyền Việt Nam để làm sao
cho Việt Nam sớm có nền dân chủ thực sự,” ông Oai nói.
Paulus
Lê Sơn nói ông đã có những giây phút ngã lòng, nhưng "hy vọng dư luận sẽ
hiểu"
Nhìn
lại việc được giảm án trong phiên tòa phúc thẩm, ông Lê Sơn "hy vọng là
dư luận sẽ hiểu được điều này... Tôi không khai báo, công nhận gì cả, bởi
những việc làm của tôi không phải là tội lỗi, không trái luân thường đạo
lý... tôi chỉ muốn góp phần xây dựng đất nước."
Ông
Lê Sơn nói trước ngày xử phúc thẩm ba hôm, Bộ Công an cử người tới gặp ông và
khuyên nên viết, ký nhận một số chuyện để được nhẹ tội, giảm án. Đó cũng là
lúc ông được biết tin mẹ đã qua đời từ trước đó hơn một năm.
"Lòng
tôi đau đớn, tâm trí tôi bị hoảng loạn... Và rồi tôi làm theo ý họ. Đó là những
giây phút tôi ngã lòng," ông nói.
"Sau
đó, tĩnh tâm lại, tôi nghĩ rằng cuộc sống là một cuộc trải nghiệm mà chúng
ta phải bước đi dù có đau khổ tới mức nào," ông nói với BBC.
“Trước
khi bị bắt, cách nhìn nhận của tôi là theo đức tin, tôi phải sống theo lẽ công
chính, công bình bác ái và yêu thương. Tôi phải lên tiếng cho công bình, lẽ
phải, cho sự tự do mà Thượng Đế ban tặng cho con người. Sau bốn năm bị giam
cầm, tôi trưởng thành lên nhiều lắm. Tôi hiểu những điều đó sâu sắc hơn rất
nhiều.”
“Trước
khi bị bắt, tôi có gặp bà Lê Thị Công Nhân. Bà ấy nói với tôi, ‘Những sự đau
khổ nhất, ghê gớm nhất, những gì con người không tưởng tượng được trong tù thì
chị đã gặp.’ Nhưng khi ở trong tù, tôi lại thấy những điều bà Lê Thị Công Nhân
chia sẻ với tôi vẫn là chưa đủ. Những điều khó khăn đau khổ mà tôi cảm nhận
được còn sâu sắc hơn nhiều.”
Được
biết trong tháng Tám này, sẽ có hai người nữa trong cùng vụ án được trả tự do,
gồm các ông Thái Văn Dung và ông Trần Minh Nhật. Một người nữa, ông Nguyễn
Đình Cương, sẽ mãn hạn tù vào tháng Mười Hai.
Ba người này cùng bị mức án bốn năm tù ở phiên sơ thẩm, và y án trong
phiên phúc thẩm.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.