Mỗi khi thổi tắt ngọn
nến sinh nhật, các con của Kathleen Corridon đều chỉ ao ước ước có duy nhất một
điều.
“Tất cả những gì bọn
trẻ muốn là một chú chó con,” bà Corrindon, chủ hiệu sách 60 tuổi đã nghỉ hưu
nói. “Vấn đề là chồng tôi đã làm nghề đưa thư suốt 40 năm. Ông bị chó rượt vô số
lần và bị cắn vài lần. Ông không thích chó, chắn chắn là vậy.”
Gia đình Corridon ở
Port Monmouth, bang New Jersey, cuối cùng đã đồng ý nuôi chó khi các con khoảng
10 và 12 tuổi. Bà Corridon nói bà bắt các con phải hứa sẽ dọn sạch bất cứ gì mà
chú chó xả ra trong vườn.
Thoả thuận đó chỉ tồn
tại được một tháng. Vậy là bà Corridon cân đối lại tiền cho con tiêu vặt hàng
tuần, rồi thuê một công ty có tên là When Doody Calls, với giá 9 đô la Mỹ mỗi
tuần. “Dọn vệ sinh cho chó không phải việc phụ thêm, đó là việc phải làm,” bà
Corridon nói.
Ngành công nghiệp mới
xuất hiện ở nơi thật khác thường
Được thành lập năm
2001 và hoạt động ở khu vực miền bắc bang New Jersey, công ty When Doody Calls
(với doanh thu 4,5 triệu đô la Mỹ năm 2001) giờ đã có 450 khách hàng, chủ công
ty là bà Mary Ellen Levy cho biết.
Đó là một phần của
ngành công nghiệp đang lên. Không ai theo dõi liệu ngành công nghiệp này trị
giá bao nhiêu toàn cầu, nhưng Levy là thành viên trong ban quản trị Hiệp hội
Các công ty Chuyên làm vệ sinh Chất thải Động vật, hiện đã có 90 công ty thành
viên làm ăn trong lĩnh vực thu dọn chất thải thú cưng khắp khu vực Bắc Mỹ.
Phải nói rằng đó
không chỉ đơn thuần là một công ty dọn dẹp chất thải thú cưng. Có một điều hiển
nhiên về ngành nghề nghe như thể mất vệ sinh này: đây là một mối đem lại nhiều
lợi nhuận.
Ngành công nghiệp
này đã có mức tăng trưởng đột biến trong thập niên vừa rồi, từ việc dọn sạch chất
thải thú cưng đến việc biến chất thải của người thành năng lượng và thuốc chữa
bệnh.
Sủa dữ dội
Chỉ do tình cờ chứ
không phải nghiên cứu cân nhắc cẩn thận gì mà Meg Retinger bước vào ngành kinh
doanh liên quan tới phân động vật này.
Khoảng năm 2008, một
nhà khoa học trong công ty bà khi đến sở đã phàn nàn về việc ông dẫm phải phân
chó trước khi đi làm sáng hôm ấy.
Vào thời điểm đó,
công ty BioPet Vet Lab ở Knoxville, bang Tennessee, chuyên bán các gói xét nghiệm
DNA xác định giống chó lai.
Nhưng sau đó, công
ty có ý tưởng đột phá.
Có một điều rất thật
từ ngành công nghiệp thu chất thải thú cưng này, là lợi nhuận rất thật
Năm 2010, công ty bắt
đầu bán các gói xét nghiệm DNA từ phân chó.
PooPrints hiện có mặt
ở 50 bang khắp Hoa Kỳ, Canada và còn tiếp tục phát triển rộng khắp thế giới.
Hệ thống này tiếp thị
hầu hết đến các chủ toà nhà hoặc quản lý khu căn hộ, nơi buộc các chủ thú nuôi
phải đăng ký DNA nhận dạng thú cưng của họ trước khi ký vào hợp đồng thuê nhà.
Bất cứ sự vi phạm nào sau đó đều được xét nghiệm kiểm tra, và chủ căn hộ sẽ phải
nhận giấy phạt.
Các xét nghiệm gọi
là PooPrints giờ là công việc kinh doanh chính của công ty.
Gần 3.000 căn hộ hầu
hết ở Bắc Mỹ đã đăng ký dịch vụ này, trị giá 50 đô la Mỹ cho xét nghiệm đăng ký
DNA ban đầu và 75 đô la Mỹ cho một mẫu. Chi phí xét nghiệm, theo Retinger giải
thích, sẽ được chuyển thành tiền phạt cho “nghi phạm thải phân chó”.
Theo Debbie
Violette, nhà quản lý bất động sản tại khu Timberwood Commons, khu phức hợp 252
căn hộ ở khu Lebanon, bang New Hampshire, vốn đã sử dụng dịch vụ PooPrints từ
2011, thì ba phần tư các xét nghiệm cho thấy 'thủ phạm' là cư dân trong khu nhà
ở, còn một phần tư là do các chú chó ở khu vực xung quanh gây ra.
Chủ sở hữu chó ở khu
Timberwood bị phạt 50 đô la Mỹ đối với lần đầu tiên, 100 đô la lần thứ hai, và
200 đô la cho lần thứ ba. Sau đó, khu nhà sẽ yêu cầu chú chó bị cáo buộc và chủ
chó phải rời khỏi khu nhà. Việc này Violette mới chỉ phải làm một lần.
“Sau ba lần phạt,
thì thông điệp ở đây là việc phạt đã không tác dụng, cho nên chúng tôi không muốn
bạn ở đây bởi bạn không thể tự dọn phân chó của bạn,” Violette nói. “Hầu hết mọi
người đều hiểu, nhưng vẫn thường có một đôi người có vẻ không nghĩ rằng chúng
tôi hoàn toàn nghiêm túc trong vấn đề này.”
Quận Barking and
Dagenham của London đã bắt đầu đưa vào thử nghiệm chương trình có sử dụng dịch
vụ PooPrints.
Liệu chú chó thân
yêu có biến bạn thành "nghi phạm thải phân chó"?
Retinger nói chương
thử nghiệm có kết quả quá tốt nên giới chức địa phương dự kiến sẽ áp dụng lâu
dài.
“Chúng tôi muốn nói
chúng tôi là số 1 trong ngành kinh doanh số 2,” Retinger nói. Và chỉ có một sự
thật duy nhất trong ngành kinh doanh với phân chó, bà nói, đó là ta luôn luôn
phải đi thu nhặt phân.
Giảm chất thải carbon
Ngoài năng lượng mặt
trời, chất thải của người cũng có tiềm năng trở thành năng lượng tái chế hiệu
quả.
Công ty xe buýt
First West ở Anh bắt đầu dùng xe buýt sinh học Bio-Bus 40 chỗ ngồi vận hành bằng
khí biomethane thu được từ nước thải và thực phẩm bỏ đi. Nay, First West đã đề
xuất đưa thêm 110 xe buýt hai tầng dùng năng lượng từ khí gas từ chất thải vào
sử dụng.
Xe buýt “chất thải”,
sử dụng nhiên liệu từ công trình xử lý nước thải của Anh, trở nên phổ biến đến
mức hãng xe buýt cạnh tranh là Wessex Bus cũng đề xuất xin chính phủ cho phép vận
hành 20 xe bus sinh học vào năm 2019.
Theo First West, lượng
chất thải từ thực phẩm và nước thải của mỗi hành khách mỗi năm có thể giúp xe
buýt sinh học Bio-Bus chạy được 60km.
Chỉ số an toàn môi
trường cũng tốt: xe buýt sinh học thải ít hơn 30% khí CO2 so với các xe buýt
truyền thống chạy bằng dầu diesel.
Đột phá y học
Phân chó cũng dần có
giá trị hơn với các bác sĩ.
Ngoài ra, phân người
cũng đang được bào chế thành thuốc, cho các bệnh nhân bị nhiễm trùng tiêm hoặc
uống.
Ý tưởng sử dụng phân
người theo cách này vẫn còn chưa được biết đến nhiều vào năm 2005, khi
Catherine Duff, giờ đã 60 tuổi và sống ở Indiana, bị nhiễm trùng sau khi sử dụng
kháng sinh.
Nhiễm trùng gây ra
buồn nôn, tiêu chảy và nhiều sự cố sức khoẻ nghiêm trọng đến mức bà không thể
ra khỏi nhà.
Gần 3000 khu căn hộ ở
Bắc Mỹ đã đăng ký dịch vụ Poo Prints
Bảy năm sau khi bà bị
mắc bệnh, bác sĩ đề nghị phẫu thuật cắt bỏ ruột già của bà. Nhưng ngay cả với
phẫu thuật, bác sĩ cũng nói với bà cơ hội sống sót rất thấp.
Thay vì phẫu thuật
ghép ruột già, Duff quyết định thử nhiều thứ khác cùng lúc, trong đó có việc cấy
ghép phân, khiến sức khoẻ bà được cải thiện nhanh chóng. Sử dụng phân được hiến
giúp bà có lại cuộc sống bình thường như cũ.
Để giúp những người
gặp phải vấn đề tương tự với bao tử, Duff thành lập tổ chức phi lợi nhuận Quỹ Cấy
ghép Phân.
Từ sự thay đổi cuộc
đời của Duff bốn năm trước, toàn bộ ngành công nghiệp cấy ghép phân đã nở rộ.
Các công ty bán các gói cấy ghép phân và Duff nói các công ty dược lớn bắt đầu
thí nghiệm các sản phẩm của riêng họ.
Một trong số này là
OpenBiome. Tổ chức phi lợi nhuận này đã gửi 12.000 mẫu phân cho các bác sĩ và
phòng mạch thực hiện cấy ghép, với giá từ 385-535 đô la mỗi mẫu.
Các mẫu phân được
thu thập từ 32 người hiến mẫu, những người được trả 40 đô la cho mỗi mẫu hiến mỗi
ngày, vốn cần phải được chuyển đi ngay trong vòng 45 phút.
Đây là công việc
nghiêm túc có lợi cho cộng đồng y tế, và thường vấp phải khá nhiều nhạo báng,
Sasha Liberman nói khi đề cập đến ngân hàng phân.
“Bạn gặp phải rất
nhiều phản ứng khi bạn nói với mọi người mình làm gì,” bà nói. “Rất nhiều người
nghĩ việc này thật kinh tởm, nhưng khi bạn giải thích xong, họ thường rất phấn
khích.”
Eric Barton
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.