Thượng
nghị sỹ Fulbright và vợ nhận Huân chương Tự do vì sự nghiệp giáo dục
năm 1993
Trong
những năm gần đây, Hoa Kỳ đã dành nhân lực tiền tài đáng kể để cố gắng nhào nặn
kẻ thù cũ theo hình ảnh nước Mỹ.
Với
một đất nước khao khát học tập, dân số trẻ, theo Khổng giáo, còn gì tốt hơn là
giáo dục? Mục tiêu chung cuộc không chỉ là gây ảnh hưởng mà còn quyến rũ và
chuyển hóa.
Đại
kế hoạch
Nền
tảng cho các hoạt động liên quan giáo dục của Mỹ ở Việt Nam là một điện tín
thời trước Wikileaks, U.S-Vietnam Education Memo, từ Sứ quán Mỹ ở Hà Nội mùa
xuân 2008. Văn bản tám trang, 4,330 chữ, đầy những nhắc nhở lạc quan về việc
phải nắm bắt cơ hội và tận dụng sự ngưỡng mộ của người Việt dành cho hệ thống
giáo dục đại học Mỹ. Hoa Kỳ được mô tả như một hiệp sĩ trong áo giáp sáng ngời,
với thái độ nói được làm được và tinh thần hào sảng, sắp đến giúp hàng triệu
bậc cha mẹ và học sinh tuyệt vọng người Việt.
Điều
ghê tởm về bức điện này không phải là ngôn ngữ khiêu khích, giọng văn coi
thường hay thông tin thiếu chân thực. Các dữ kiện, con số, phân tích và kết
luận rằng hệ thống đại học Việt Nam
đang khủng hoảng đều chính xác và giống như các bài gần như hàng ngày trên
truyền thống nhà nước Việt Nam .
Sự
ghê tởm là Hoa Kỳ trắng trợn muốn lợi dụng một yếu kém trong xã hội Việt Nam để có lợi
ích địa chính trị. Thử nghĩ về nó như con ngựa thành Trojan nhằm thay đổi xã
hội, mà còn được gọi là diễn biến hòa bình.
Bức
điện kết luận:
“Chỉ
với một phần nhỏ trong chi tiêu dành cho các chương trình và hoạt động khác
trong vùng, chúng ta có thể tái định hình quốc gia này theo các cách đảm bảo có
tác động tích cực, sâu sắc trong nhiều thập niên tới. Nếu chúng ta muốn Việt
Nam 2020 trông giống Hàn Quốc hơn Trung Quốc, nay là thời điểm hành động.”
Theo
cách lý luận này, chính phủ Mỹ, trong giấc mơ, muốn có tất: quan hệ nồng ấm với
Việt Nam, Việt Nam biến hình thành Hàn Quốc và trở nên lực lượng đối trọng
trong vùng với ‘anh cả’ phương Bắc và kẻ thù chung, Trung Quốc.
Trung
tâm Hoa Kỳ
Hoa
Kỳ hy vọng thế hệ trẻ Việt Nam
sẽ gần Mỹ hơn
Nhân
viên Sứ quán viết tài liệu này có vẻ hoan hỉ đến chóng mặt trước viễn cảnh Hoa
Kỳ có thể tác động đường đi chính trị tại Việt Nam thông qua trao đổi giáo dục
và các hoạt động ủng hộ giáo dục ở Việt Nam.
‘Các
trung tâm Hoa Kỳ’ gần đây thành lập đã đóng vai trò quan trọng trong chiến dịch
quyến rũ nhằm chinh phục giới trẻ. Kể từ nhiệm kỳ Đại sứ Michael Michalak,
người tự nhận là ‘Đại sứ Giáo dục’ (tháng Tám 2007 đến tháng Hai 2011), đã có
nỗ lực tập thể hướng tới thanh niên, giáo viên và giảng viên đại học. Nỗ lực
này dính líu nhân viên sứ quán, các cơ quan liên hệ như USAID và đủ loại diễn
giả khách mời. Có các loạt bài nói chuyện, chiếu phim, hòa nhạc, câu lạc bộ
sách, hoạt động giáo dục, câu lạc bộ tiếng Anh, Diễn đàn Hoa Kỳ học và cả trang
‘tự học MBA’ trên trang web lãnh sự Mỹ, đăng thông tin kinh tế và kinh doanh
“được các chuyên gia Mỹ của chúng tôi mang tới Việt Nam”.
Một
trong những giả định đáng ngờ là người Việt học ở Mỹ sẽ trở về, không chỉ là
bạn của Hoa Kỳ và người dân Mỹ mà còn là bạn của chính phủ Mỹ. Người ta nghĩ
người Việt được đào tạo ở Mỹ sẽ tích cực hướng đến những tư tưởng Mỹ, bao gồm
mục tiêu chính sách của Mỹ và nền hòa bình kiểu Mỹ (Pax Americana). Các viên
chức hy vọng rằng nhiều người sẽ có được vị trí để thi hành các thay đổi thuận
cho Mỹ trong những thập niên kế tiếp và sẽ dễ bảo để làm vậy.
Giáo
dục được xem là công cụ của quyền lực mềm tối hậu, phương tiện gây ảnh hưởng
rất hiệu quả và là tác nhân gây đổi thay sâu rộng trong chiến lược dài hơi để
đạt được trong hòa bình những gì Mỹ đã không có nhờ quân sự trong Chiến tranh
Đông Dương lần Hai.
Ảo
tưởng
Bắt
đầu từ nhiệm kỳ của Đại sứ Michael Michalak, Hoa Kỳ quan tâm mạnh tới
giáo dục tại Việt Nam
Những
điều này không hẳn là suy nghĩ của Thượng nghị sĩ J. William Fulbright khi ông
đề nghị tạo ra chương trình học bổng hàng đầu của chính phủ Mỹ.
Fulbright
từng nói về mục tiêu của trao đổi giáo dục: “Mục đích là giúp người Mỹ làm quen
với thế giới thực sự, và để các sinh viên, học giả từ nhiều nơi làm quen với
nước Mỹ thực sự.”
Với những người dành đời mình cho giáo dục quốc tế và tự xem mình như công dân toàn cầu, mong ước của chúng tôi là đóng góp nhỏ nhoi cho một thế giới yên bình, công bằng và bình đẳng hơn. Thay vì trung thành với một đất nước-nhà nước, không gian tri thức, la bàn đạo đức và cảm thức kết nối của chúng tôi mở ra với toàn nhân loại.
Chúng
ta đừng quên rằng người Việt nên có tự do để quyết định vận mệnh của mình mà
không có can thiệp từ bên ngoài, đặc biệt lại từ một quốc gia đã là nguồn gốc
của nhiều khổ đau.
Mark
A. Ashwill
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.