Người
ta thường hay so sánh Việt Nam
với Trung Quốc. Về phương diện nào đó, sự giống nhau cũng khá rõ rệt.
Các
triều đại Trung Quốc đã đô hộ Việt Nam 1.000 năm. Người Việt ăn mừng
Tết Âm lịch và tên của họ cũng có cội nguồn từ tiếng Trung Quốc. Tuy nhiên ở
thế giới mạng và công nghệ, mọi thứ hoàn toàn khác.
Ở
Châu Á, có bốn nước cộng sản: Trung Quốc, Việt Nam , Lào và Bắc Hàn. Lào và Bắc Hàn
nhỏ đến nỗi họ không có tên trên bản đồ công nghệ (mặc dù Bắc Hàn đã bắt đầu sử
dụng internet trên thiết bị di động). Như vậy là chỉ còn Trung Quốc và Việt Nam .
Ở
Trung Quốc, các dịch vụ như Baidu, Tencent và Sina Weibo là những gã khổng lồ
trên thị trường công cụ tìm kiếm và mạng xã hội. Ở Việt Nam , Google và
Facebook lại đứng đầu, trong khi Twitter không bị chặn.
Chuyện
gì đã xảy ra?
Công
cụ tìm kiếm
CocCoc
có tham vọng chiếm nhiều thị phần Việt Nam
Trung
Quốc bắt đầu can thiệp vào dịch vụ tìm kiếm Google từ năm 2010. Dịch vụ này
thường xuyên không thể sử dụng được, mặc dù không bị chặn hoàn toàn. Nguyên
nhân cho điều này là do chủ trương của chính phủ Trung Quốc muốn kiểm soát nội
dung mà người dân có thể tiếp cận.
Chính
phủ nước này cũng được cho là đã đóng vai trò quan trọng trong việc bảo vệ cho
sự thành công của Baidu và Sina Weibo, hai dịch vụ thế chân Google và
Facebook/Twitter.
Ngày
nay, Baidu có trung bình khoảng 5 tỷ lượt tìm kiếm một ngày, trong khi Google
có khoảng 100 tỷ một tháng.
Tuy
nhiên Google lại không xâm nhập sâu vào được Trung Quốc (dù vẫn là công cụ tìm
kiếm xếp thứ 5 tại đây), điều này giúp Baidu gần như chiếm được thế độc quyền
tại thị trường lớn nhất trên thế giới.
Ở
Việt Nam ,
Google.com.vn là trang tìm kiếm lớn nhất, đứng thứ ba là Google.com. Việt Nam cũng có một
số công cụ tìm kiếm được phát triển trong nước như Wada.vn và CocCoc, tuy nhiên
những dịch vụ này khó lòng cạnh tranh nổi với Google.
Google
bắt đầu thâm nhập vào Việt Nam
từ giữa năm 2000. Youtube hiện nay cũng là một trong những trang web được sử
dụng nhiều nhất ở Việt Nam .
Điều
thú vị về Việt Nam
là Google chưa bao giờ thực sự mở một văn phòng ở đây. Google đã chậm rãi tiến
vào thị trường Việt Nam ,
giá trị của dịch vụ này được đánh giá bởi người sử dụng và từ đó nó từ từ leo
lên thống trị thị trường.
Nếu
như bây giờ Google bị chặn ở Việt Nam , điều này sẽ tạo một hố đen
khổng lồ trên thế giới mạng.
Đây
là xu hướng ở Việt Nam :
Để cho các dịch vụ thâm nhập, xem thử chúng gây nguy hại về chính trị thế nào,
rồi sau đó nhận ra đã quá trễ để ngăn chặn chúng. Mạng xã hội phức tạp hơn một
chút, nhưng có thể áp dụng cùng quy tắc.
'Không
chặn kịp'
Việt
Nam
đã để cho Facebook thâm nhập và phát triển cho đến khi quá trễ để có thể ngăn
chặn"
Trung
Quốc bắt đầu chặn Facebook vào năm 2008 và Twitter vào năm 2009. Ở Trung Quốc,
rất khó để có thể vượt qua Vạn Lý ... Tường Lửa, vì thế người sử dụng mạng tại
đây phải chuyển sang sử dụng các dịch vụ mạng xã hội trong nước như Sina Weibo.
Nếu
không bị chặn, liệu Facebook có thể thành công ở Trung Quốc? Đây vẫn là vấn đề
gây tranh cãi. Dịch vụ Renren ở Trung Quốc vẫn thịnh hành hơn Facebook ngay cả
trước khi Facebook bị chặn tại đây.
Tuy
nhiên, nếu Facebook không bị chặn ở Trung Quốc, Zuckerberg có lẽ đã mở văn
phòng ở đó và hưởng mức doanh thu mà Weibo đang kiếm được. Ngày nay, Sina Weibo
có khoảng 500 triệu người sử dụng, cao hơn con số 200 triệu của Twitter và thấp
hơn con số 1 tỷ của Facebook.
Việt
Nam
bắt đầu chặn Facebook từ năm 2009. Tuy nhiên các biện pháp chặn vẫn khá bình
thường. Hầu hết người dùng mạng đều có thể lên Facebook bằng cách chỉnh sửa DNS
hoặc sử dụng HotSpotShield mà không gặp vấn đề gì.
Đây
chính là lý do mà chúng ta thấy tăng trưởng vượt bậc của Facebook ở Việt Nam , với lượng
người sử dụng tăng gấp đôi chỉ trong một năm. Việt Nam hiện là một trong những nước có
người sử dụng Facebook tăng nhanh nhất thế giới. Facebook cũng đã vượt mặt Zing
để trở thành trang mạng xã hội thịnh hành nhất trong nước.
Việt
Nam
đã để cho Facebook thâm nhập và phát triển cho đến khi quá trễ để có thể ngăn
chặn. Gần đây, một nguồn tin nói với tôi số người sử dụng Facebook ở Việt Nam đã có thể
lên khoảng 15-20 triệu người.
Nếu
chính phủ quyết định chặn Facebook vào thời điểm này, đây là thảm họa với người
dùng mạng trong nước. Hàng trăm, hàng nghìn doanh nghiệp có cơ sở kinh doanh
tại Việt Nam
có trang web trên Facebook và đang sử dụng dịch vụ quảng cáo của công ty này.
Mặc
dù việc chặn Facebook đang gia tăng theo làn sóng chính trị, điều này chỉ có
một tác dụng duy nhất: Khiến người dân biết rõ về chủ trương kiểm duyệt thông
tin của chính quyền, hơn là ngăn chặn họ dùng Facebook.
Cho
đến ngày nay, cách thức ngăn chặn vẫn rất sơ sài và vì thế, Việt Nam đã tránh
được việc phải xây dựng một Weibo của riêng mình.
Khó
cạnh tranh
Việt
Nam
vẫn chưa có một thương hiệu nội địa mạnh như Sina Weibo của Trung Quốc.
Mặc
dù Việt Nam
và Trung Quốc là hai nước láng giềng cộng sản, cả hai có khái niệm chính trị
khá khác nhau về internet.
Trung
Quốc xem internet là chiến trường, là mỏ vàng, và là mối đe dọa sự ổn định xã
hội. Trung Quốc vẫn là biểu tượng của một đế chế khổng lồ, cai trị số dân đông
nhất trên thế giới và đang trên đường tiến tới vị thế cường quốc hàng đầu.
Thông
tin là yếu tố cần thiết để đạt được điều này, vì thế chính quyền cho rằng chúng
phải bị kiểm soát chặt chẽ, và phải được viết bằng tiếng Trung Quốc.
Việt
Nam
chỉ có khoảng 92 triệu dân, ít hơn tỉnh đông dân nhất của Trung Quốc - Quảng
Đông, với 104 triệu dân.
Việt
Nam
vẫn còn đang phải rượt đuổi theo và thích nghi. Vấn đề mạng xã hội của nước này
không phải là điều mang tầm quốc tế.
Điều
này đã giúp cho người sử dụng mạng ở Việt Nam hưởng lợi ích từ hai gã khổng lồ
công nghệ từ Thung lũng Silicon và Trung Quốc, tuy nhiên cái giá mà họ phải trả
đó là không xây dựng được những gã khổng lồ của riêng mình.
Những
trang mạng xã hội và công cụ tìm kiếm của Việt Nam gặp khó khăn khi không thể cạnh
tranh với Facebook và Google mà không có sự bảo vệ, hỗ trợ tài chính và khuyến
khích của chính phủ.
Tuy
nhiên, cái gì cũng có hai mặt. Ở Trung Quốc, sự thiếu vắng yếu tố cạnh tranh từ
bên ngoài dẫn đến việc có nhiều khoảng trống cho những công ty mới cũng như
những gã khổng lồ công nghệ như Baidu để kiếm doanh thu từ người sử dụng mạng
trong nước. Tuy nhiên, họ mất đi sự kết nối với thế giới.
Ở
Việt Nam, những công ty mới vào cuộc phải cạnh tranh với những đối thủ ở nước
ngoài, trong lúc có lợi thế được kết nối với bên ngoài về một mặt nào đó - dù
nhiều người vẫn cho rằng người dân tại đây vẫn bị cô lập khá nhiều.
Điều
này làm cho thành công của các công ty công nghệ Trung Quốc bị thổi phồng, vì
họ không có những đối thủ cạnh tranh nằm ngoài lãnh thổ.
Trong
khi đó những công ty mới vào cuộc của Việt Nam
không thể canh tranh lại những gã khổng lồ hoặc những công ty mới trong khu vực
muốn mở rộng hoạt động tại Việt Nam .
Đỗ
Anh Minh
Thủ
thuật tấn công mạng ở Việt Nam
Blogger
Trương Duy Nhất và Phạm Viết Đào mới bị bắt để điều tra theo điều luật 258 BLHS.
Một
số tổ chức cổ súy cho nhân quyền và tự do ngôn luận cảnh báo Liên Hiệp Quốc
(LHQ) về thực trạng Hà Nội đàn áp quyền biểu đạt và tấn công mạng nhắm vào
người sử dụng.
Bốn
tổ chức có tên Access, Article 19, PEN International và English PEN đã đồng đệ
trình một văn bản tới chương trình theo dõi nhân quyền định kỳ của LHQ.
Nội
dung đơn đệ trình tập trung vào thực trạng
Việt Nam thiếu cải thiện nhân quyền, đặc biệt là tự do biểu đạt ở Việt Nam và
nêu bật việc chính phủ Việt Nam gia tăng tấn công mạng mà mục tiêu là xã hội
dân sự.
Đánh
giá Định kỳ Phổ quát (UPR) là chương trình được Đại hội đồng LHQ thành lập vào
năm 2006 để đảm bảo "Từng Nhà nước thực hiện đầy đủ nghĩa vụ nhân quyền
của mỗi quốc gia".
UPR
là một cơ chế để rà soát thực trạng nhân quyền của tất cả các nước thành viên
LHQ và đưa ra khuyến nghị để cải thiện khoảng 4-5 năm một lần, lần tới thực
hiện cho Việt Nam sẽ vào năm 2014.
Đơn
của các tổ chức này có đoạn nói về những hạn chế đáng kể về tự do ngôn luận ở
Việt Nam bất chấp thực tế rằng chính phủ Việt Nam đã chấp nhận một khuyến nghị
từ chính phủ Thụy Điển từ lần xem xét cuối cùng vào năm 2009 theo đó đề nghị
Việt Nam "đảm bảo tôn trọng triệt để quyền tự do biểu đạt, trong đó có tự
do ngôn luận trên Internet."
Những
quan ngại đặc biệt được nói tới bao gồm thực trạng nhà nước kiểm soát truyền
thông, thiếu tự do báo chí, các văn bản pháp luật hạn chế về tự do ngôn luận,
theo dõi mạng và tấn công vào xã hội dân sự, và việc bắt và xử tù các nhà văn,
nhà báo, blogger, và những người cổ vũ cho nhân quyền.
Trong
phần nói về nhà nước kiểm soát truyền thông, đơn đệ trình của các tổ chức này
nói về việc các tổng biên tập được triệu tập tới Ban Tuyên giáo Trung ương để
nghe các quan chức ban này đưa ra kế hoạch làm tin hàng tuần.
“Tại
các cuộc họp giao ban này, nhà chức trách xem xét tin tức mà các báo đăng tuần
trước đó và khiển trách các tổng biên tập đã để cho đăng bài với nội dung không
được duyệt.”
“Trong
bối cảnh kinh tế khó khăn, danh sách các chủ để cấm đưa tin được mở rộng thêm
ra các mảng chỉ trích chính phủ điều hành kinh tế, tranh chấp đất đai giữa
chính phủ và dân chúng địa phương, và chuyện làm ăn của con gái Thủ tướng.”
Cài
mã độc
Ngay
sau khi ông Trương Duy Nhất bị bắt, người truy cập vào trang web của ông sẽ bị
“dính” phần mềm độc được tải xuống máy tính của họ mà họ không hề biết"
Nhà
chức trách Việt Nam đã bị cáo buộc đang gia tăng tấn công mạng vào xã hội dân
sự bao gồm tấn công bằng từ chối dịch vụ (DoS), tạo tên miền giả, cướp tài
khoản và phá mặt tiền các trang web họ không ưa.
“Các
cuộc tấn công ở diện rộng đã xâm phạm quyền tự do hội họp, tự do ngôn luận và
quyền tiếp cận thông tin nêu trong Công ước Quốc tế về Quyền Dân sự và Chính
trị mà Việt Nam là thành viên”, phúc trình cho biết.
Giới
an ninh mạng đã dùng thủ thuật tạo các trang web nhái lại trang của một số
blogger nổi tiếng và cài mã độc vào để truy cập vào tài khoản cá nhân hoặc vào
máy tính của những người lên các trang đó đọc tin.
“Các
tổ chức xã hội dân sự và các nhà hoạt động tại Việt Nam đã bị cướp tài khoản. Điều này
thường được thực hiện thông qua việc sử dụng phần mềm độc để truy cập thông tin
tài khoản cá nhân của họ.
“Vào
ngày 26 tháng 5 năm 2013, chính phủ Việt bị bắt blogger Trương Duy Nhất và
trang web của ông ngay lập tức bị chiếm đoạt.
“Ngay
sau khi ông bị bắt, người truy cập vào trang web của ông bị “dính” phần mềm độc
được tải xuống máy tính của họ mà họ không hề biết.”
Bằng
việc đệ trình tới LHQ, các tổ chức cổ súy nhân quyền đã đưa ra điều họ gọi là
“một số kiến nghị cho chính phủ Việt Nam nhằm cách cải thiện việc đối xử
với quyền kỹ thuật số và quyền tự do biểu đạt.
Các
khuyến nghị này bao gồm cho phép giấu tên thật khi dùng mạng, cho phép người sử
dụng Internet để truy cập các blog và các trang web bên ngoài Việt Nam , ngưng tùy
tiện theo dõi người sử dụng internet, và chấm dứt hoạt động tấn công mạng.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.