Món
ăn khoái khẩu mà hiện nay người dân thưởng thức phần lớn được làm từ những con
heo sữa bị bệnh, không kiểm dịch…
Gom
tất
“Cả
nhà tui chưa bao giờ ăn thịt heo quay”- ông Mẫn ở Hóc Môn (TPHCM) cho biết.
Từng là lái heo, ông Mẫn hiểu rõ đường đi của những con heo vào lò quay nên mỗi
lần nhắc đến món ăn này, ông ngán tận cổ. “Lúc vào mùa dịch bệnh, mua heo bệnh,
heo chết rẻ như mua rau. Nhưng dân Sài Gòn vẫn đổ về Đồng Nai, Bình Dương lùng
sục.
Số
heo bệnh, chết gom được đều đưa về xử lý sau đó đưa đi các lò quay”. Mỗi ký heo
bệnh, heo chết theo ông Mẫn chỉ 5.000-10.000 đồng/kg, tuy nhiên khi được “tân
trang”, nó được bán lên 80.000-100.000 đồng/kg. Trong khi heo nguyên con chỉ có
giá vài chục nghìn nhưng sau khi tẩm gia vị, quay lên, bán nguyên con cho các
đám tiệc vài trăm nghìn/con.
Bà
Năm, một hộ nuôi heo có tiếng ở xã Tân Thông Hội, huyện Củ Chi (TPHCM) cho
biết, gặp những lúc trái gió trở trời heo ngã bệnh, thương lái gom ngay. “Heo
khỏe có giá khác, heo bệnh và heo chết có giá khác, bao nhiêu họ cũng gom” – bà
Năm nói.
Theo
Trạm kiểm dịch động vật Thủ Đức, mỗi ngày có khoảng 50.000 con heo sữa vào
TPHCM tiêu thụ, đó là chưa kể hàng nghìn heo sữa lậu khác ngụy trang đủ kiểu để
vào các lò quay. Bà Đặng Thị Tuyết- Trưởng trạm kiểm dịch động vật Thủ Đức cho
biết, do tiêu thụ mạnh nên heo sữa không kiểm dịch, heo bệnh và cả heo chết giá
rẻ từ các tỉnh miền Trung đổ về TPHCM.
Mới
đây, ngày 19/7, qua kiểm tra trên tuyến Quốc lộ 1A, trạm Kiểm dịch động vật Thủ
Đức phát hiện xe tải BKS 54T-0064 do ông Hồ Hữu Trường Giang điều khiển đang
vận chuyển 3 thùng xốp đựng hơn 110 kg thịt heo sữa. Số thịt heo này không có
giấy tờ chứng minh, thịt heo đã bốc mùi.
Ông Giang cho biết số heo sữa trên do ông nhận chở thuê cho ông Trần
Minh Vũ từ ngã ba Dầu Giây, tỉnh Đồng Nai về nhà số 9/13 Ấp 2, xã Tân Quý Tây,
huyện Bình Chánh để vào lò quay bán cho các quán ăn. Trong khi vừa chặn đứng số
heo sữa không nguồn gốc trên, thì chiều cùng ngày một xe chở thịt heo sữa khác
có BKS 57L-2281 vận chuyển 250kg thịt heo sữa ướp đá bốc mùi. Tài xế là ông
Nguyễn Trọng Anh khai số thịt heo sữa này được gom từ Quảng Ngãi vào TPHCM tiêu
thụ.
Một
lượng thịt heo bệnh bị phát hiện trước khi chúng được bán đi cho một lò quay ở
huyện Bình Chánh.
Muôn
nẻo vào… lò
“Hầu
hết heo sữa không được kiểm dịch đều là heo bệnh do thương lái mua lại ở các
tỉnh miền Trung, sau đó lén lút đưa vào các lò quay ở TPHCM” – một đầu nậu chở
heo bị Trạm kiểm dịch động vật Thủ Đức phát hiện mới đây khai nhận.
Hiếu,
nhân viên đã nghỉ việc ở lò heo quay số 46/4 Âu Cơ, quận Tân Bình cho biết, nếu
heo lành thì mổ thịt bán tươi, còn heo chết, bệnh và heo sữa khi đưa về đây sau
khi xử lý đều được ngâm tẩy trắng, sau đó dùng phẩm màu công nghiệp, phụ gia,
hương liệu mua ở chợ Kim Biên về ngâm tẩm rồi đưa vào quay. “Chết hay thối rữa,
bệnh xuất huyết da hay tai xanh, tai đỏ, bầm tím gì sau khi quay đều ngon như
heo khỏe”- Hiếu nói.
Anh
này cho biết, có nhiều người đặt heo quay để cúng, đặt heo quay để đi lễ
cưới…giá cao từ 500.000- 1 triệu đồng nhưng có khi đó cũng là heo bệnh hoặc
chết. Theo các cửa hàng, mỗi con heo sữa quay có giá không dưới 500.000 đồng,
trong khi heo quay nguyên con trên 15kg có giá từ 1,2 triệu đến 1,5 triệu
đồng/con. Hỏi về nguồn gốc cũng như kiểm dịch các cửa hàng đều lắc đầu: “Vào lò
quay cả nghìn độ C thấy đâu dấu kiểm dịch”.
Tại
lò quay trên đường Phạm Văn Chiêu, phường 12, quận Gò Vấp mới đây Chi cục thú y
quận phát hiện gần 100 con heo sữa đang phân hủy, bốc mùi hôi thối được chủ lò
chuẩn bị cho vào quay. Trong khi trên sàn lò mổ, một lượng thịt khác đang ngâm
phẩm màu công nghiệp chuẩn bị vào lò.
Sản
xuất thạch rau câu bẩn kinh người
Mùa
hè nóng bức, những chiếc thạch rau câu hoa quả xinh xinh, đủ màu sắc, hương vị
từ socala, nho, cam, dứa, bạc hà… ăn cùng với nước cốt dừa sánh ngọt, ngầy ngậy
kèm theo hạt trân châu dẻo quánh, chút dừa tươi và vị vani thơm dịu sẽ là món
ăn khoái khẩu của bất kỳ dân teen nào. Tuy nhiên, ít ai biết rằng sau đó là cả
một quá trình chế biển bẩn đến kinh người.
Thạch
rau câu: “Lợn ăn còn tiêu chảy huống chi người”
Nằm
cách trung tâm Hà Nội 12km, từ bao đời nay, La Phù vẫn được coi là làng nghề
sản xuất bánh kẹo lớn nhất của Hà Tây (cũ) với các chủng loại hàng phong phú,
đa dạng, số lượng lớn, giá cả bình dân… Thời điểm này, để chuẩn bị cho mùa hè
nóng nực sắp tới, các cơ sở đã tạm ngừng sản xuất các mặt hàng quen thuộc như
ngô cay, các loại kẹo béo, kẹo dẻo,… để tập trung cho các loại thạch phục vụ
nhu cầu đồ uống phong phú, giải nhiệt cơn khát của người dân.
Mới
đây, chúng tôi có dịp được mục kích những hình ảnh không mong muốn về
quy trình sản xuất thạch rau câu ở La Phù – Hoài Đức – Hà Nội.
Những chiếc thùng đựng nước
bột cáu bẩn, vẩn màu loang lổ, thoạt nhìn, ai cũng cảm thấy ghê người.
Không
biển hiệu quảng cáo, cơ sở sản xuất bánh kẹo của gia đình ông T. nằm khuất
trong một con phố nhỏ. Bước vào căn phòng tuy rộng lớn nhưng ẩm thấp, đập vào
mắt pv là cảnh tượng la liệt với các vật dụng được vất ngổn ngang, trông chẳng
khác nào một “chiến trường” bừa bãi.
Những
chiếc thùng đựng nước bột cáu bẩn, vẩn màu loang lổ, thoạt nhìn, ai cũng cảm
thấy ghê người. Hàng đống thạch rau câu đã đóng túi giấy bóng trắng bên ngoài
được đổ tràn ra nền nhà, các nhân công làm việc tại đây tay không đeo găng, chân
trần vô tư giẫm cả lên trên sản phẩm. Phía ngoài, gần cửa ra vào là hàng chục
tấn hàng đã đóng chặt trong các thùng carton đổ đống cao chất ngất.
Một
nhân viên nữ đang ngồi rạch túi bóng bao bì ngoài của những chiếc thạch rau câu
hỏng để tận dụng lại “phần ruột”. Khi chúng tôi hỏi: Phần thạch hỏng này “bán
cho lợn à”, một cô công nhân khác nửa đùa nửa thật: “Hỏng bỏ đi cho lợn ăn sẽ
tiêu chảy… Em ăn còn tiêu chảy nữa là lợn”.
Quả
thật, nhìn dung dịch màu vàng sền sệt nước được các bàn tay nhơm nhớm của các
công nhân nữ bóp, nặn và gom vào một cái thùng cũ, bám đầy cặn đen, chúng tôi
không khỏi gai người sợ hãi. Chỉ quan sát thông thường đã thấy những tiêu chuẩn
về vệ sinh quang cảnh, trang phục người công nhân ở đây đều không đạt yêu cầu.
Có cô quần ống thấp, ống cao, tay lấm lem đất cát vẫn tự nhiên nhúng tay vào
nồi nước, khuơ khoắng những vỏ ni lông, gom lại để “lần sau sử dụng tiếp”. Khi
được hỏi, không một ai nắm được những qui định về VSATTP.
Mặc
dù vậy, ông T. – chủ của hộ sản xuất này vẫn luôn miệng khẳng định: “Mua ở đây
là yên tâm” về chất lượng. Ông T. cho biết: Mỗi vụ, cơ sở của ông cung cấp ra
thị trường khoảng hơn 200 tấn hàng hóa, trong đó, bao gồm nhiều loại sản phẩm
khác nhau, từ kẹo cứng, kẹo béo, kẹo dẻo cho tới thạch rau câu. Tùy từng thời
điểm, mùa vụ mà gia đình ông lựa chọn sản phẩm sản xuất và kinh doanh cho mình.
Hiện tại, mới chớm mùa hè, doanh số mỗi ngày cơ sở sản xuất được khoảng 2 tấn
thạch rau câu, phân phối cho các đại lý, chợ lớn và các mối đặt hàng “khủng”,
chủ yếu trong TP. HcM.
Máy móc cáu bẩn, lâu ngày
không được cọ rửa.
“Trước
đây, tôi đã từng bán cho 2 mối hàng ở Đắc Lắc và Chợ Lớn, thậm chí cung cấp cho
các địa chỉ ở tận Đồng Tháp. Phần lớn đều là mối làm ăn lớn, có người sẵn sàng
gửi trước 200 triệu đồng để “làm tin” trước khi lấy hàng”, ông T. tự hào giới
thiệu.
Tuy
nhiên, nếu chứng kiến cảnh chế biến mất vệ sinh như thế này, chúng tôi cũng
không dám chắc khách hàng có ai can đảm ăn một miếng thạch rau câu này không?
Giá
siêu rẻ
Trong
cuộc trò chuyện với công nhân làm việc tại cơ sở sản xuất thạch rau câu của ông
T., chúng tôi được biết: Nguyên liệu được làm thạch rau câu ngô chủ
yếu bao gồm: Hương ngô và bột thạch. “Nếu thích thạch rau câu có hương gì thì
người sản xuất có thể cho vào tinh dầu hương vị đó”, ông T cho biết.
“Ban
đầu, tôi cứ nghĩ thạch rau câu trái cây cũng như kẹo trái cây phải được chiết
xuất, tinh chế từ những loại quả trái cây, nhưng sự thực thì lại không phải như
thế. Kẹo ngô nhưng không phải được làm từ những hạt ngô, kẹo ổi cũng hoàn toàn
không hề có sự góp mặt của quả ổi”, chị Thu Hoài – đại lý bán bánh kẹo trong
nội thành Hà Nội từng rất bất ngờ khi phát hiện ra sự thật này.
Tại
phố Hàng Buồm (Hà Nội), chỉ cần hỏi nguyên liệu để làm thạch rau câu trái cây
hoặc nguyên liệu để làm kẹo trái cây, hầu hết các chủ cửa hàng đều hỏi: “Lấy
tinh (hương) hay lấy phẩm màu?”. Qua tìm hiểu, chúng tôi được biết:
Loại tinh (hương) ngô, tinh ổi, tinh dâu… để làm thạch trái cây thực chất là
một dung dịch màu trong suốt có nguồn gốc xuất xứ từ Trung Quốc, giá bán dao
động từ 300.000 – 350.000 đồng/lít. Mua thử một ít và ngửi thử, mùi hương của
chúng giống hệt mùi thơm mà khách hàng vẫn thường cảm nhận được khi ngửi thạch
trái cây hay kẹo trái cây.
“Tinh
ngô thì giống nhau nhưng pha chế ngon hay không lại là do mình”, một chủ tiệm
sản xuất thạch rau câu, bánh kẹo hướng dẫn. Theo đó, chỉ cần một hàm lượng rất
nhỏ, tinh (hương) trái cây này có thể dậy mùi cho một khối lượng lớn thành phẩm
là thạch rau câu và kẹo trái cây.
Về
giá cả, các mặt hàng ở đây đều thuộc dạng “siêu rẻ”. Đối với thạch rau câu ngô,
cơ sở của ông T. (La Phù, Hà Nội) ra giá: 94.000 đồng/thùng (mỗi thùng bao gồm
12 gói), tính ra mỗi gói 1kg có giá khoảng gần 8.000 đồng. Trong khi đó, giá cả
bình quân trên thị trường khoảng 13.5000 đồng/gói. Tuy nhiên, khi chúng tôi
buột miệng kêu đắt, ông chủ hộ liền rào đón: Nếu mua nhiều, cứ 10 gói, khách
hàng sẽ được khuyến mại thêm một gói.
Công
cuộc thương lượng giá cả diễn ra một cách chóng vánh. Dễ thấy, thạch rau câu
cũng như một số loại bánh kẹo khác được sản xuất ở La Phù có giá “siêu rẻ” đều
được sản xuất theo công nghệ thủ công, chưa tuân thủ nghiêm những qui định về
VSATTP. Các hộp đựng phẩm màu, chất phụ gia đã cáu bẩn, xếp gọn trong góc nhà
vẫn được lôi ra sử dụng. Thậm chí, không ít người tiêu dùng hoài nghi: Để giảm
giá thành sản phẩm, liệu các chủ hàng có thường xuyên mua các loại nguyên liệu
giá rẻ nhập từ Trung Quốc về để sử dụng hay không?
Với
mục đích tìm hiểu về việc đảm bảo VSATTP của các hộ sản xuất và việc kiểm tra,
giám sát của các cơ quan chức năng tại đây, pv báo Giáo dục Việt Nam đã tìm đến
UBND xã La Phù, huyện Hoài Đức, Hà Nội. Tuy nhiên, sau khi trình giấy giới
thiệu và biết được nội dung mà chúng tôi quan tâm, bộ phận văn phòng đã điện
thoại hỏi ý kiến lãnh đạo. Sau một cuộc điện thoại ngắn, họ quay sang hẹn chúng
tôi: Đầu tuần sau quay lại với lý do: Lãnh đạo bận họp, trong khi ngày hôm đó
mới là thứ Tư.
Trong
khi đó, trao đổi với chúng tôi, BS. Nguyễn Xuân Mai – Nguyên Phó viện
trưởng Viện Vệ sinh Y tế công cộng TP.HCM cho biết: Theo quy định của Bộ Y tế,
một số hương liệu, tinh dầu vẫn được phép sử dụng trong chế biến thực phẩm. Tuy
nhiên, cần phải xem xét tỷ lệ sử dụng như nào cho phù hợp và không vượt mức cho
phép. “Nếu nhà sản xuất sử dụng quá mức giới hạn, thành phẩm đó sẽ ảnh hưởng
tới sức khỏe của người ăn chúng”.
Thêm
vào đó, vấn đề VSATTP luôn được đặt lên hàng hầu. Trong năm, Thanh tra của Sở Y
tế Hà Nội vẫn thường xuyên kiểm tra và phát hiện và xử lý những cơ sở vi phạm
trong việc không đảm bảo vệ sinh trong sản xuất, chế biến.
Ngày
17/6/2010, tại Hà Nội, Đội chống hàng giả, Phòng cảnh sát điều tra thành phố Hà
Nội đã phát hiện hơn 2 tấn thạch rau câu trộn lẫn đường hóa học Sodium
Cyclamate – hóa chất bị cấm dùng trong thực phẩm. Quản lý xưởng sản xuất cũng
thừa nhận số đường trên được trộn cùng với các phụ gia khác tạo thành các sản
phẩm thạch rau câu và thạch sữa chua…
Loại
đường này có thành phần chính là Aspartame, một chất làm ngọt nhân tạo, đã bị
cấm sử dụng trong thực phẩm do ảnh hưởng đến sức khỏe. Tuy nhiên, vì nó ngọt
hơn đường thông thường 30-70 lần, thậm chí là 200-600 lần nên nhiều cơ sở vấn
cố tình vi phạm.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.