( Viết thay linh mục “ X” là phật tử tân tòng, tu muộn, được ơn gọi trở thành linh mục)
Thôn Đoài bên nớ nhớ thôn Đông ,
Nhắc lại làm chi thêm bận lòng .
Kỷ niệm ngày xưa không trọn vẹn
Thì xin dứt khoát bước theo chồng.
Người đã cùng tôi tắm suối mơ
Âm thầm dệt mộng dưới trăng thơ
Hẹn nhau chung lối, giờ đôi ngã
Tiếc nuối mà chi thủa dại khờ ?
Tôi đã nhiều lần qua chốn đây
Moi tìm dĩ vãng nắng vơi đầy .
Những tờ thư cũ đem thiêu đốt
Thủy táng giòng sông tro cốt bay.
Thôi nhé từ nay đoạn tuyệt rồi,
Thuyền hoa lìa bến đã ra khơi .
Xin đừng bịn rịn người xưa nữa ,
Hãy để tôi yên tu hiến đời.
Đại lễ phong chức được tám người.
Các thầy phó tế có mình tôi
Sáu năm tu học đời tu muộn
Nay được tuyên danh “ khấn trọn đời.”
Chúa ạ con nay thỏa mãn rồi ,
Lời thề “ Fiat “ đã lên ngôi.
Con xin phó thác đời linh mục
Phục vụ tha nhân, cả bạn cùi.
NGUYỄN ĐÌNH HOÀI VIỆT
Linh mục Nguyễn Viết Chung
Lm. Bs. Nguyễn Viết Chung giúp Tĩnh Tâm
Một ngày vào năm 1973, các báo ở Sài gòn đồng loạt đưa tin về cái chết của Jean Cassaigne, một người Pháp, nguyên là Giám Mục Sài gòn nhưng lại qua đời tại một trại phong ở Di Linh, một nơi đèo heo hút gió trên đường từ Sài gòn đi Đà Lạt. Nguyễn Viết Chung đọc tiểu sử của vị cố Giám Mục trên báo và không hiểu do đâu anh lại mong muốn được nên giống ngài ở chỗ phục vụ người cùng khổ cho đến hơi thở cuối cùng. Anh chẳng biết gì về Đạo Công giáo, thế mà Đức Cha Cassaigne lại là thần tượng của anh.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.