HỒI
TƯỞNG LẠI THỜI GIAN HƠN 20 NĂM LIÊN TỤC PHỤC VỤ TÙ NHÂN TRONG CÁC TRẠI TÙ LIÊN
BANG VÀ TIỂU BANG TẠI OKLAHOMA
(In
Remembrance of Over 20 Years Serving Prisoners in Federal & State
Penitentiaries of Oklahoma )
Thời
gian thấm thoát trôi mau như một cơn gió thoảng, vì mới ngày nào đây tôi lãnh
nhận nhiệm vụ là một Tuyên Úy Trại Tù (Prison Chaplain), do Đức Tổng Giám Mục
Công Giáo Oklahoma City Eusebius J. Beltran chỉ định tôi và kể từ ngày đó đến
nay, tôi đã được phục vụ Anh Chị Em tù nhân, không phân biệt sắc tộc, tôn giáo,
màu da, liên tục hơn 20 năm qua và trong công tác Mục Vụ Tông Đồ Trại Tù này đã
được thi hành một cách tốt đẹp, là nhờ một phần tình nguyện, góp công góp sức,
tận tình chung vai sát cánh với tôi trong nhiều năm qua của ông Nguyễn Văn Cường,
cựu Phó Tỉnh Trưởng Hành Chánh Tỉnh Lâm Đồng, thời chính thể Việt Nam Cộng Hòa,
trong nhiêm vụ là Thừa Tác Viên Trại Tù (Prison Minister), cũng do Đức Tổng
Giám Mục Công Giáo Beltran chỉ định ông. Rất may mắn nhờ vào thời gian dài liên
tục phục vụ tù nhân, mà bản thân tôi đã học hỏi được nhiều bài học kinh nghiệm
sống quí giá trên đời, giúp tôi hiểu thấu thế nào mới thực sự là con người có
lòng bác ái nhân từ? Thế nào mới thực sự là kẻ gian ác, nguy hiểm cho xã hội?
Thế nào mới thực sự là tình ngay lý gian? Tất cả những câu hỏi vấn nạn này, qua
sự tâm tình riêng tư của các tội nhân với tôi, cho tôi nhận biết có nhiều điều
bí ẩn, éo le, gay cấn, mà cá nhân tôi chưa từng thấy có sách vở nào ghi chép lại
những điều này, cho dù sau mấy chục năm tôi ngồi ghế nhà trường từ Việt Nam
sang tới Hoa Kỳ.
Note: video trong bài này là minh họa
Phải nói có 2 điều quí trọng và quí giá nhất trong đời tôi, mà tôi đã học
hỏi được và rút kinh nghiệm từ Anh Chi Em tù nhân, qua những năm tháng liên tục
tôi vào trại tù thăm nom họ, đã tạo cho tôi được 2 đức tính: Kiên Nhẫn và
Im Lặng. Tôi học được tính kiên nhẫn là vì mỗi lần tôi vào thăm tù nhân,
nhiều khi tôi phải ngồi chờ đợi hàng nửa giờ, cho tới khi nào cai tù (Rover) đem
tù nhân từ xà lim (Cell) đến cho tôi gặp và sau khi tôi hỏi thăm sức khỏe, an ủi
tinh thần, rao giảng Lời Chúa và đọc kinh cầu nguyện cho họ xong, thì nhiều khi
tôi lại phải chờ đợi thêm hàng nửa giờ nữa, cho tới khi nào người cai tù quay
trở lại, để đem họ trở về xà lim. Nhờ vào sự chờ đợi qua nhiều năm tháng vừa kể,
nên đã giúp cho bản thân tôi đức tính kiên nhẫn ngoài sức tưởng tượng của tôi.Hơn thế nữa, nhiều khi tôi phải ngồi im lặng từ 10 cho đến 15 phút, để lắng tai nghe nữ tù nhân tâm sự, kể lể cho tôi nghe những nguyên do nào mà họ bị bắt giam, nhất là nhiều khi tôi phải ngồi im lặng rất lâu, đối diện với những nữ tù nhân, mà đương sự chỉ biết thút thít khóc, nghẹn ngào không nói được lời nào, vì đây là lần đầu tiên trong đời bị bắt giam, làm đương sự quá xúc động, nên tôi phải đợi chờ cho đương sự nín khóc, tôi mới có thể bắt đầu khuyên giải đương sư; chắc mọi người cũng thừa biết, là ai cũng thích nói cho người khác nghe, chứ chẳng có ai lại thích ngồi yên lặng để phải nghe người khác nói tràng giang đại hải hay phải ngồi im lặng để nghe tiếng khóc nức nở của người ngồi đối diện với mình, cho dù mọi người vẫn biết rằng: Nói ít nghe nhiều là một điều tốt nhất trong mọi hoàn cảnh, mọi trường hợp. Do vậy, nhờ những trường hơp thường xuyên phải ngồi im lặng như tôi vừa kể trên đây, nên đã tạo cho tôi thành một thói quen, là nói ít nghe nhiều. Hơn thế nữa, tôi còn học được bài học về lòng trung thành, sống chết có nhau của những Anh Chị Em Tù Nhân, trong giới giang hồ tứ chiến, chẳng hạn bây giờ cả hai người đã bị ngồi tù rồi, hay một người ở trong tù, còn người kia còn tại đào, nhưng họ vẫn tìm mọi cách để có thể liên lạc được với nhau, giúp đỡ người bạn trong tù bằng nhiều phương cách kín đáo.
Có một điều đặc biệt nhất cho tôi, là được nghe những lời tâm sự nhiệt thành của nhiều Anh Chi Em Tù Nhân, mà họ không sợ nói ra những sự thật vê các hành động tội phạm của họ cho tôi nghe, có thể sẽ bị tiết lộ cho chính quyền biết, để làm bằng chứng buộc tội họ, vì họ hiểu rõ rằng, theo luật lệ hiện hành, những vị tuyên úy trại tù, như Linh Mục, Mục Sư, Phó Tế, chính quyền không được quyền mời những vị này ra trước tòa làm nhân chứng (Witness), để phải khai ra những điều gì mà tù nhân đã tâm sự cho họ nghe ( by US current law, a Prison Chaplain cannot be a witness to testify against a prisoner before the Court). Đối với những phạm nhân hình sự (Criminals), như phạm các tội: Cướp của giết người, tổ chức quy mô đi ăn cướp nhà băng, hiếp dâm, biển thủ, buôn bán sì ke ma túy, trồng cần sa tại tư gia, in bạc giả, giết vợ hay giết chồng với kế hoạch tinh vi vì hận thù hay ghen tuông, sáng chế tại tư gia những viên thuốc kích thích tình dục (Estercy) v.v.., mà người ta thường nói: Đi đêm có ngày gặp ma, hoặc không qua được lưới trời, nên những tội nhân này mới bị bắt vào tù.
Thật sự, nếu ai đã từng có thời gian lâu dài gần gũi tù nhân, đều nhận thấy trong số những loại tội phạm vừa kể, có khá nhiều tội nhân có trình độ bằng cấp văn hóa cao, như đã từng là Thẩm Phán, Luật Sư, Bác Sĩ, Kỹ Sư v.v.., có một trí óc thông minh tinh xảo, bằng những mưu kế sắc bén, tính toán kỹ lưỡng trước khi họ hành động, chứ không giống như những tội nhân phạm tội ăn cắp vặt (Shop lifter) trong các cửa tiệm buôn bán quần áo hay trong các siêu thị bán đồ ăn, lái xe say rượu ngoài đường phố (DUI), mua dâm trong các ổ mãi dâm (Prostitute) , tổ chức cờ bạc bất hợp pháp (Illegal gambling) tại tư gia, hối mại (Bribery) nhân viên công lực v.v.. Do đó, tôi đã thu thập được rất nhiều những câu chuyện tội phạm có thật xẩy ra, về những tệ đoan trong xã hội, giúp tôi am tường nhiều về những mặt trái cuộc đời của Anh Chị Em Tù Nhân, thuộc đủ mọi loại tội phạm; đặc biệt về những Anh Chị Em Tù Nhân trẻ tuổi gia nhập các băng đảng, nên tôi rất thông cảm họ vì nhận thấy đa số tội nhân thuộc thành phần này, trước kia họ là những trẻ mồ côi, không Cha không Mẹ, không có ai dậy dỗ họ hoặc là nạn nhân của những gia đình đổ vỡ, bị Cha hay Mẹ ghẻ đánh đập tàn nhẫn khi còn bé, lớn lên họ trở thành những kẻ mất niềm tin vào những người sống chung quanh họ, nên họ chỉ muốn trả thù đời bằng những hành động côn đồ, gian ác, vô lương tâm, hoặc khi còn trẻ tuổi, họ bị ảnh hưởng bởi chơi với những bạn bè xấu, tụ họp thành những băng đảng, sống ngoài vòng pháp luật, chỉ chuyên môn đi ăn cướp giết người lấy của. Do đó, tất cả những kinh nghiệm trong nhiệm vụ là một tuyên úy trại tù tình nguyện, phục vụ tù nhân liên tục vào những ngày nghỉ cuối tuần, trong suốt thời gian dài hơn 20 năm qua, đã cho tôi những bài học kinh nghiệm cụ thể, quí giá, để nhận biết rõ thế nào là một cuộc sồng tốt lành, hữu ích cho gia đình và cho xã hội. Nhờ vào những kinh nghiệm quí giá này, đã giúp cho tôi vượt qua được những sự khó khăn, trở ngại trong suốt hơn 32 năm tôi phục vụ trong Ngành Tư Pháp Hoa Kỳ, tại Tòa Án Liên Bang Hoa Kỳ của tiểu bang Oklahoma, đặc trách Luật Sư Đoàn Liên Bang và Nhập Tịch, cho đến ngày tôi về hưu vào lúc tuổi đời đã xế chiều, mang nhiều kỷ niệm đẹp trong tâm tư, nhưng giờ đây chỉ còn là những dư âm muôn vàn nỗi tiếc nhớ.
Tôi
tin chắc rằng, trong những ngày còn lại của cuộc đời tôi trên trần thế này, tôi
sẽ không bao giờ có thể quên được một vài vụ án tử hình (Death Rows) của người
Mỹ, mang nhiều tình tiết éo le, ngang trái, mà trong đó có một vụ tử hình người
Việt Nam duy nhất tại Oklahoma City và một vụ các tù nhân VN nổi loạn
(Uprising) trong trại tù, mà trong những vụ này, tôi là người được may mắn, trực
tiếp tư vấn về tinh thần (Spiritual counseling), chỉ dẫn các thủ tục pháp lý
(Legal Procedures) cho các tù nhân. Sau đây tôi xin tuần tự tường thuật lại những
chi tiết đặc biệt, đáng ghi nhớ nhất trong suốt hơn 20 năm qua tôi phuc vụ tù
nhân, xin được chia sẻ cùng đọc giả về những gì tôi nghe tận tai, thấy tận mắt
về Anh Chị Em Tù Nhân. Lẽ dĩ nhiên, tôi chỉ hoàn toàn đóng vai trò đưa tin
(Massenger) đến cho quý đọc giả biết những dữ kiện đã xẩy ra trong mỗi vụ án,
đã được liệt kê tội trạng rõ ràng trong hồ sơ truy tố bị cáo (Defendant) ra trước
tòa xét xử, do Công Tố Viên (District Attorney) đệ nạp tại Phòng Tố Tụng (Court
Clerk Office) và thuật lại những lời tâm sự của tù nhân và những lời tư vấn của
tôi đối với các tội nhân trong cuộc, chứ hoàn toàn tôi không hề có ý định phân
tích pháp lý của mỗi vụ án (Legal analises for each case), bênh vực cho bị cáo
(Defense for the defendant) hay phê phán vụ án (Criticism on the case) đúng hay
sai. Trước khi thuật lại những vụ án tử hình, mang nhiều tình tiết éo le ngang
trái, tôi xin lược thuật lại vắn tắt một vụ án đánh cướp ngân hàng, mà bị cáo
là một người được coi là thông minh, nhanh trí (Smart & quick-minded) với đầy
ý chí cương quyết là sau khi mãn hạn tù, anh sẽ ghi tên đi học luật, để trở
thành một luật sư với ý nguyện để giúp đỡ tù nhân nào nghèo, không có tiền thuê
mướn luật sư tư, phải nhờ cậy đến luật sư công như sau:
Anh
này vừa học xong bậc trung học, anh bị bạn bè lôi kéo ra nhập một băng đảng,
chuyên đi ăn cướp nhà băng. Vì anh là người có ăn học, thông minh lại nhanh
trí, anh dược anh em trong băng đảng tín nhiệm, bầu anh lên làm lãnh tụ và 2 lần
anh điều nghiên kế hoạch đánh cướp nhà băng đều thành công, nhưng tới lần thứ 3
bị thất bại và bị bắt giam, lãnh án 10 năm tù ở, cộng thêm 5 năm án treo. Khi
tôi gặp anh ở trong tù, thì chỉ còn hơn 1 năm nữa là anh mãn hạn tù. Trong thời
gian nằm tù, anh cảm thấy bất mãn về lối làm việc chậm chạp, thiếu thiện chí của
một số luật sư công (Public Defendant) bào chữa cho tù nhân nghèo, không có tiền
thuê mướn luật sư tư (Private Attorney), anh liền nẩy ra ý định, là sau khi mãn
hạn tù, anh nhất quyết theo học luật để trở thành một luật sư, cãi thí cho tù
nhân nghèo. Tôi có hỏi anh lấy tiền đâu ra để học luật, thì anh cho biết là 2 lần
anh đánh cướp nhà băng thành công, nên anh đã bỏ số tiền gần 4 trăm ngàn đồng
cướp được của nhà băng vào trong một cái chum (Jar), đem chôn dấu cái chum đó
xuống sâu dưới lòng đất, đằng sau vườn nhà anh, khi mãn tù anh sẽ đào nó lên.
Khoảng 8 năm sau, tình cờ tôi gặp lại anh tại một tiêm ăn, anh cho tôi biết là
anh đã lấy được bằng tiến sĩ luật khoa, nhưng anh không hội đủ điều kiện hạnh
kiểm, để thi lấy bằng hành nghề luật sư (Bar Examination), vì anh là cựu tù
nhân hình sự đang còn nằm trong tình trạng án treo và anh cho biết, anh đang
làm việc cho một hãng luật sư tư (Law firm), vì không có bằng hành nghề luật sư
nên anh chỉ chuyên ngồi nghiên cứu (Research) các vụ án đã xử, để viết những
bài lý đoán (Pleadings) đưa cho luật sư ra tòa bào chữa cho thân chủ. Tôi cũng
có hỏi anh ta là làm sao lấy được tiền trong chum đó ra, như anh đã nói với tôi
khi anh còn bị giam giữ trong trại tù, vì nhà của anh đã bị tich thu và chính
quyền đã cho đem đấu giá căn nhà của anh trước khi anh mãn hạn tù. Anh cho biết
anh nhờ người bạn thân của anh đứng tên, mua lại căn nhà này cho anh và anh đã
đào cái chum đó lên, trích ra một số tiền để trả nợ số tiền mà bạn anh đã ứng
trước mua căn nhà này lại cho anh. Nhờ vậy, anh không cần phải mượn tiền nhà
trường, để đi học lấy bằng luật, như ước vọng của anh khi còn ở trong tù và tiếp
theo sau đây là Vụ án tử hình người Mỹ thứ nhất:
Người
tử tội tên John, có vợ 1 con. Ông là một tín đồ Công Giáo rất ngoan đạo. Ông
làm việc cho một hãng thương mại tư, chuyên sản xuất những thuốc diệt trùng sâu
bọ và vì ông là một chuyên viên giới thiệu các sản phẩm hóa học của hãng mới chế
tạo, nên thường xuyên ông phải đi xa ngoài tiểu bang, vắng nhà mỗi lần ít nhất
từ 1đến 2 tuần lễ, để giải thích về sự công dụng tối đa của từng sản phẩm mới
được chế tạo này, cho các đại lý của hãng ở những tiểu bang khác biết. Cứ mỗi lần
vắng nhà như thế, vợ ông ở nhà với đứa con trai 5 tuổi, lại dẫn trai về nhà ngủ
với bà và để giấu kín hành động ngoại tình này của bà, bà cho tiền đứa con đi
mua kẹo bánh ăn và dặn nó đừng nói cho bố biết chuyện này khi bố nó trở về nhà.
Đúng là đi đêm cho lắm thì cũng có ngày gặp ma. Một hôm ông nhận được lệnh phải
trở về hãng gấp vì cần phải có mặt ông ở hãng, ông liền đáp máy bay trở về
trình diện hãng trước tiên và giải quyết xong mọi việc, ông lái xe từ hãng trở
về nhà, nhưng lại quên không gọi điện thoại báo tin cho vợ biết trước là ông
đang trên đường về nhà, khi ông mở cửa bước vào nhà, nhìn vào trong phòng ngủ,
thì thấy một tên trai trẻ đang nằm ôm vợ ông trên giường. Ông cố gắng lấy lại sự
bình tĩnh, đi ra ngồi phòng khách, chờ đợi vợ ông ra gặp ông để hạch hỏi tội,
trong khi đó tên trai trẻ kia, vội vàng mặc quần áo, lặng lẽ chuồn đi cửa sau mất
dạng. Vì bị bắt quả tang với hành động ngoại tình, nên người vợ liền quỳ gối xuống
trước mặt ông, khóc lóc thảm thiết, xin ông tha thứ và hứa sẽ không bao giờ dám
tái phạm hành động này lần thứ hai nữa, ông đồng ý tha thứ cho vợ lần đầu. Thế
nhưng khổ một nỗi là vợ ông đã ăn quen nhiều nhưng nhịn không quen và mới chưa
đầy một tháng sau, ông trở về nhà bất thình lình, lại bắt gặp quả tang cảnh tượng
vợ mình y hệt như lần trước, nhưng với thằng trai trẻ khác, cũng diễn ra trong
phòng ngủ của hai vợ chồng ông. Ông cho tôi biết, đáng lý lần này ông định rút
súng, tặng một phát đạn ân huệ cho đôi gian dâm phụ này về chầu diêm vương,
nhưng bất chợt ông bình tâm suy nghĩ lại, vì thương đứa con trai còn nhỏ dại,
không muốn cho nó bị mồ côi Cha Mẹ, phải đi ở với Cha Mẹ nuôi, vì ông suy đoán
trước, là sau khi giết vợ và tình địch rồi, thì chắc chắn ông sẽ bị lãnh án tối
đa tử hình hoặc chung thân khổ sai trong nhà tù, nên ông đành phải quyết định
ly dị vợ và mặc dầu vợ ông phạm tội ngoại tình, nhưng tòa án vẫn phán quyết cho
vợ ông được nuôi con, còn ông được quyền đón con về nhà ông vào những ngày cuối
tuần.
Sau
hơn 10 năm sống cảnh độc thân tại chỗ và lúc này con trai ông đã 16 tuổi, bất
chợt ông nhớ lại một câu nói trong Kinh Thánh: Đàn ông sống một mình không tốt,
nên trong một chuyến đi công tác xa tại tiểu bang California, ông gặp một cô
gái gốc Mỹ lai Mễ, cô này mới 18 tuồi, xinh đẹp như nàng tiên giáng trần, có
thân hình gợi cảm như nữ thần tình ái Venus, vì mê sắc đẹp tự nhiên, không
trang điểm phấn son của cô, ông liền ngỏ lời muốn cưới cô làm vợ. Cô cho ông biết
là cô đã có một người bạn trai rất thân, hơn cô 2 tuổi, cũng tỏ tình yêu cô và
anh ta muốn cô chờ anh 2 năm nữa khi anh ra trường, anh sẽ cưới cô làm vợ,
nhưng cô vẫn chưa nhận lời đề nghị này. Nay mới gặp ông lần đầu tiên, cô đã cảm
thấy yêu mến ông, mặc dầu ông lớn hơn cô tới 2 con giáp, nhưng ông là người hào
hoa phong nhã, giầu có, nên cô bằng lòng lấy ông làm chồng, nhưng với điều kiện
cho phép cô thỉnh thoảng được giao tiếp với người bạn trai này của cô trước mặt
ông, chỉ trong tình bạn hữu mà thôi.
Ông bằng lòng ngay với điều kiện này của
cô đưa ra và ông còn nói thêm, là người bạn trai này gặp cô trước mặt ông hay vắng
mặt ông ở nhà, cô cứ việc thù tiếp anh ta, ông sẽ không ghen tuông gì cả, nhưng
ông nhấn mạnh ngoài người bạn trai này ra, cô không được phép giao tiếp với bất
cứ người đàn ông già trẻ lớn bé nào khác. Ông tâm sự cho tôi biết, thực ra ông
lấy cô này hoàn toàn chỉ vì sắc đẹp quyến rũ mê hồn của cô như một pho tượng sống
động, tuyệt tác lõa thể, biết thốt ra những lời yêu đương chìu mến bên tai ông,
sau những giờ ông đi làm về nhà mệt mỏi; chứ thực sự không phải ông lấy cô ta
vì ham muốn tình dục, vì sau ngày ông ly dị người vợ đầu tiên, không hiểu tại
sao ông bị mắc chứng bệnh liệt dương (Impotent), kéo dài cho tới nay đã hơn 10
năm rồi. Vậy giả thử sau khi lấy cô về làm vợ, nếu cô ta có ăn nằm với người bạn
trai trẻ này, thì ông cũng cảm thông cho hoàn cảnh sinh lý đòi hỏi của lứa tuổi
dậy thì và sẵn sàng tha thứ cho cô, trong khi thể xác ông ở trong tình trạng bất
lực, không thể nào đáp ứng nhu cầu tình dục đòi hỏi của cô được, nhưng miễn sao
cô không được phép ngủ chung chạ với bất cứ những tên già trẻ nào khác, ngoại
trừ người bạn trai của cô mà ông đã cho phép, ông mong rằng đừng giống như trường
hợp người vợ đầu tiên của ông, đã lỗi phạm nhiều lần ăn nằm với nhiều tên trai
trẻ, nên ông đành phải ly dị và nếu cô cũng lỗi phạm như vậy, thì ông không thể
nào cứ tiếp tục tha thứ cho cô được.
Thế
rồi chỉ một tháng sau, ông tổ chức đám cưới với cô thật linh đình, ở một nhà
hàng sang trọng, nhưng không được tổ chức Nghi Lễ Hôn Phối lần thứ hai trong
Thánh Đường, vì nghi thức hôn phối với người vợ trước của ông chưa được Tóa Án
Hôn Phối Công Giáo ban bố án lệnh triệt tiêu. Ông tặng cho cô dâu một chiếc nhẫn cưới hột xoàn và một
chiếc xe hơi convertible sport đắt giá mới toanh. Nhưng cuộc tình duyên lần thứ
hai này của ông kéo dài mới được gần một năm, thì 2 lần ông đi công tác xa về
nhà bất thình lình, đều bắt quả tang vợ ông ngủ với trai và mỗi lần như thế với
tên trai trẻ khác nhau, chứ không phải là cậu trai trẻ bạn của vợ ông trước khi
cô lấy ông, mà ông đã cho phép được quyền đến thăm vợ ông, như mới kể ở trên
đây. Lần đầu tiên ông bắt gặp vợ ngủ với tên thứ nhất, ông đã định tặng cho nó
một phát đạn, nhưng đến khi bắt gặp vợ ngủ với tên thứ hai, thì khiến ông suy
nghĩ lại, là làm sao có thể bắn chết một lúc cả hai tên được, vì bắn tên thứ nhất
chết, chưa kịp bắn tên thứ hai, thì có thể ông đã bị bắt giam vào tù rồi, nên
ông quyết định là phải giết vợ mình, để trừ tận gốc tội ngoại tình của vợ, ai bảo
nàng ham mê tình dục với những chàng trai trẻ. Ông đặt kế hoạch giết vợ bằng
cách cho tiền người bạn trai của vợ ông đến giết nàng, trong khoảng thời gian
ông đi công tác xa nhà 2 tuần. Ông nghĩ làm như thế, chính quyền không biết ông
là kẻ chủ mưu giết vợ và lại dễ dàng cho anh chàng bạn nàng, đến nhà tỏ tình
thân mật như mọi khi với vợ ông, mà nàng sẽ không hề có ý nghi ngờ anh này âm
mưu đến giết nàng. Sau phút ái ân với vợ ông, thừa lúc cô ngủ thiếp đi, anh
dùng túi nylon chụp kín từ đầu đến cổ nàng, rồi kéo 2 đầu sợi giây, đã gắn sẵn
vào túi nylon, xiết thật chặt, làm nàng nghẹt thở, từ từ rẫy chết trong im lặng,
không ai nghe thấy tiếng nàng la lên kêu cứu. Chỉ vài ngày sau, nhà chức trách
tìm ra manh mối, cà hai người đều bị bắt giam và qua lời thú tội của chàng trai
này, kẻ chủ mưu giết vợ là người chồng, nên ông bị lãnh án tử hình.
Gần
10 năm trời, ông ở trong tù chờ kết quả kháng cáo lên các tòa án liên bang cấp
cao hơn, để hy vọng được giảm án xuống còn chung thân, nhưng cuối cùng các đơn
kháng cáo của ông đều bị tòa án tối cao Hoa Kỳ bác bỏ và gần đến ngày ông bị
hành quyết bằng cách cho chich thuốc độc (Injection), thì ông bị đau nặng và chết
một cách nhanh chóng, có lẽ nhờ sự ăn năn sám hối thật lòng của ông suốt gần 10
năm trong trại tù và suốt hơn 2 năm ông bi giam cầm trong trại tạm giam (Jail)
là nơi tôi phục vụ, cứ mỗi lần tôi đến an ủi ông, đọc Phúc Âm cho ông nghe, cho
ông rước Mình Thánh Chúa, thì ông đều tập họp được ít nhất từ 5 đến 10 anh em
tù nhân khác, không phân biệt tôn giáo, chủng tộc đến nghe tôi thuyết giảng Lời
Chúa, trong số này có một anh thanh niên người Ấn Độ theo đạo Phật, xin tôi lập
thủ tục cho anh được rửa tội theo đạo Công Giáo, rất tiếc chưa kịp hoàn tất thủ
tục rửa tội cho anh, thì anh bị thuyên chuyển đến trại tù liên bang ở tiểu bang
Pennsylvania.
Khoảng
vài tháng trước khi ông lìa trần vì bệnh, tôi được gặp lại ông một lần chót.
Trong dịp này tôi có tỏ bầy lòng biết ơn sâu xa của tôi đối với ông, vì trong
suốt thời gian hơn 2 năm ông bị giam cầm trong trại tạm giam Oklahoma County
jail, mỗi cuối tuần tôi vào thăm tù nhân tại đây, chính ông là người đã quy tụ
được một số anh em tù nhân khác đến nghe tôi rao giảng Lời Chúa, nhờ thế những
anh em này đã tỏ lòng ăn năn sám hối tội lỗi của mình, để cùng nhau đọc kinh cầu
nguyện xin Chúa tha tội cho họ. Nhân dịp này, ông cũng tâm sự cho tôi biết, giá
ông cứ coi vợ ông như một bông hoa hồng xinh tươi, tỏa ra mùi hương ngào ngạt,
mọc trong vườn hoa công cộng, để bất cứ ai muốn đến ngắm nhìn bông hoa và muốn
thưởng thức mùi hương thơm của bông hoa thì đến, như ông đã cho phép chàng trai
trẻ bạn của vợ ông được độc quyền đến thưởng thức mùi hoa thơm của nàng, thì
ngày nay đâu đến nỗi ông phải lãnh bản án tử hình. Có một điều đau đớn hơn nữa
cho ông, là trong khi ông ở tù được 5 năm, thì người con trai yêu quí duy nhất
của ông 21 tuổi và là con trai của người vợ đầu tiên mà ông đã ly dị, cũng bị ở
tù cùng trại tạm giam với ông, về tội bán cần sa ma túy, mà tôi đã viết lại câu
chuyện tình cảm rất ly kỳ của cậu con trai ông, yêu một nữ tù nhân là một thiếu
phụ đã có 2 con, hơn cậu 9 tuổi, ở cùng trong trại tạm giam với cậu, nhưng chưa
bao giờ hai người thấy mặt nhau, mà chỉ nói chuyện hàng đêm với nhau qua ống
thoát nước cầu tiêu, từ lầu 5 xuống lầu 4 và từ lầu 4 lên lầu 5. Câu chuyện này
có tựa đề là: Tình Đầu Cũng Là Tình Cuối, trang 311, trong cuốn Tuyển Tập Pháp
Luật Hoa Kỳ Thực Dụng (Sách tặng không bán) và trên trang mạng điện tử cũng như
trên một số báo chí cách đây hơn 2 năm. Rồi sau 3 năm ông qua đời, cậu con trai
ông, không biết vì lý do bí ẩn gì, cậu đã treo cổ tự vận trong trại giam, trong
khi người yêu của cậu vẫn còn trong tù. Có một điều đặc biệt tôi cần nói ra
đây, là cậu con trai này đẹp trai như nam tài tử James Dean và người yêu của cậu
cũng có giáng điệu đẹp hồn nhiên như nữ tài tử Julie Andrews, Tuy hai người
chưa bao giờ thấy mặt nhau, nhưng nhờ sự thăm viếng nhiều lần của tôi với cặp
tình nhân không chân dung này, họ đã yêu cầu tôi miêu tả hình dáng của mỗi bên
cho họ nghe và họ đã hứa hẹn với nhau qua ống tháot nước cầu tiêu là, sau khi
mãnh hạn tù, họ sẽ làm đán cưới với nhau. Thôi cũng là điều phúc đức cho ông
John, đã được Chúa gọi ông về sớm với Ngài trước khi bị hành quyết, chứ nếu ông
còn sống tới khi ông nghe được tin con mình treo cổ tự vận, thì có lẽ ông sẽ bị
đứng tim (heart attack), chết theo con mình, vì khi ông còn sống, ông vẫn thường
nói với tôi và với các bạn tù nhân của ông trong trại tạm giam Oklahoma County
Jail, là cậu con trai duy nhất này của ông, ông coi nó là một bảo vật quí giá
nhất trên đời ông.
(Xin
quý đọc giả hãy đón đọc câu chuyện một tử tội người Việt bị hành quyết, sẽ được
tiếp theo câu chuyện này trong số báo kỳ tới)
PT.
Nguyễn Mạnh San
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.