Wednesday, December 4, 2013

Chuyện 1000 viên bi

image
Tôi đang bước về phía căn nhà dưới tầng hầm trên hai tay là cốc cà phê và tờ báo buổi sáng, chuẩn bị làm một việc đã dự tính từ trước. Những điều bắt đầu trong buổi sáng thứ bảy bình thường hôm ấy đã trở thành một trong những bài học mà đôi khi cuộc sống vẫn gửi tới cho ta.

Lúc đó, tôi dò sóng đài để nghe chương trình phát thanh buổi sáng thứ bảy và chợt phát nghe một giọng nói của một người đã cao tuổi, nghe thật hấp dẫn.

Bạn biết đấy, với giọng trầm ấm như vậy, có lẽ ông ta đang làm trong ngành phát thanh. Ông đang kể cho mọi người nghe về việc đã nói với ai đó câu chuyện một nghìn viên bi.

Tò mò, tôi ngồi xuống và nghe ông nói. “Này Tom, hình như anh đang rất bận việc thì phải. Tôi chắc rằng họ trả anh cũng khá phải không, nhưng thật xấu hổ nếu anh cứ suốt ngày vắng nhà vì công việc như vậy. Không thể tin được một người trẻ tuổi như anh lại cứ quần quật làm việc mỗi tuần từ 60 đến 70 tiếng để trang trải mọi thứ. Sẽ thật tồi tệ nếu anh quên không tham dự buổi biểu diễn múa ba lê của con gái anh”.

image
Ông tiếp tục, “Tôi sẽ kể cho anh nghe điều này Tom ạ, một điều đã giúp tôi luôn biết nhìn thấy những thứ cần ưu tiên trong cuộc sống của mình”. Rồi ông bắt đầu giải thích: “Anh biết không, một ngày nọ tôi đã ngồi làm thử một bài toán nhỏ. Mỗi người trung bình sống được khoảng 75 năm. Tôi biết cũng có người sống thọ hơn và cũng có người chết sớm hơn nhưng về trung bình, người ta có thể sống được khoảng 75 năm”.

“Sau đó, tôi nhân 75 năm đó với 52 tuần thì được 3900, đó chính là số ngày Thứ Bảy mỗi người bình thường có được trong cả cuộc đời của họ. Nào tập trung vào câu chuyện của tôi đi Tom, tôi đang chuyển sang phần quan trọng rồi đây”.

“Tom ạ, phải đến năm 55 tuổi tôi mới có thể suy nghĩ về mọi việc kỹ càng như vậy”, ông tiếp tục, “và cho tới lúc đó, tôi hiểu mình chỉ còn 1,000 ngày thứ bảy còn lại nữa mà thôi”.


image
“Và rồi tôi tới một cửa hàng đồ chơi, mua tất cả những viên bi họ có. Phải đi tới ba cửa hàng tôi mới mua đủ 1,000 viên bi cho mình. Tôi đem chúng về nhà, bỏ vào chiếc hộp nhựa lớn trong xưởng làm việc, ngay cạnh chiếc bàn dài. Từ đó, khi mỗi ngày thứ bảy qua đi, tôi lại lấy ra một viên bi và ném đi”.

“Tôi nhận ra rằng, khi nhìn số lượng những viên bi ngày một giảm dần, tôi đã biết tập trung hơn cho những điều thật sự quan trọng trong cuộc sống. Không gì giống như việc nhìn thời gian tồn tại của mình trên trái đất này cứ vơi dần và nó giúp bạn biết ưu tiên mọi việc thật mau chóng”.

“Bây giờ, tôi sẽ kể cho anh nghe một điều cuối cùng trước khi tôi ngừng cuộc trò chuyện này để đưa người vợ thân yêu của tôi đi ăn sáng. Sáng nay, tôi đã nhặt viên bi cuối cùng ra khỏi chiếc hộp.


image
Tôi hình dung nếu tôi có thể giữ nó cho tới sáng Thứ Bảy sau nữa thì tức là Ơn Trên đã ban cho tôi thêm một chút thời gian để được ở lại bên những người thân yêu.”

“Thật tuyệt khi được trò chuyện với anh Tom ạ, tôi mong anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho những người thân yêu của anh và tôi cũng hy vọng, một ngày nào đó sẽ gặp lại anh. Chúc buổi sáng tốt lành!”.

Bạn có thể nghe thấy rõ tiếng gác ống nghe khi ông ấy kết thúc cuộc trò chuyện. Ngay cả người điều phối chương trình cũng lặng đi trong vài giây. Tôi biết ông ấy đã khiến chúng ta phải suy nghĩ rất nhiều.

Sáng hôm đó, tôi đã định làm một số việc, sau đó tới phòng tập thể dục. Nhưng rồi, tôi quyết định chạy lên gác, đánh thức vợ bằng một cái hôn. “Dậy thôi em yêu, anh sẽ đưa em và các con đi ăn sáng”.

“Có chuyện gì đặc biệt hả anh?”, cô ấy hỏi và cười.

“Không, không có gì đặc biệt cả”, tôi nói, “Chỉ vì đã lâu lắm rồi hai vợ chồng mình chưa đi ăn cùng các con.


image
À, khi đi mình dừng lại ở cửa hàng đồ chơi một chút nhé, anh muốn mua một vài viên bi”.


image

Ngồi trên tài năng của mình
Những hình ảnh về giáo dục miền Nam trước 1975
Ngao khổng lồ nặng 300kg
Nghĩa trang quân đội Hoa Kỳ tại Normandie
Sự khác biệt giữa phương Tây và phương Đông
Vì sao phái đẹp không thích lấy chồng
Nhọc nhằn người khuyết tật VN
VN nằm đâu trong xếp hạng tham nhũng?
Cụ ông để lại gia tài $188 triệu cho từ thiện
Khi Mỹ bóp cò thì ngân hàng Trung Quốc sụp đổ
Cộng đồng không quan tâm mức phạt mới
Những điều chúng ta cần làm
Dạy trẻ em như thế này sao?
Lãnh đạo và quản trị_Đóng tuồng vụng để tồn tại
Người già nên về VN hay ở nước ngoài?
Chứng tiểu đêm ở người già
Giảm bớt nghèo khó bảo vệ được các trẻ gái khỏi lâ...
Người cao niên sử dụng computer
Cô nàng gốc Việt trở thành nữ DJ sexy
Bắc Kỳ 9 nút_Bắc Kỳ 2 nút
Lễ tang buồn thảm của kẻ ám sát TT Kennedy
Làm gì xóa đói nghèo ở Miền Tây?
Mrs. World: "Mrs. VietNem" cầm ngược cờ
Showbiz Việt và quảng cáo...
Từ Hà Nội đến Sài Gòn 1954 1975
Từ cầu cúng giết mổ tới ngoại cảm
Chiến thắng của Pacquiao động viên tinh thần Phili...
Thủy Cuba và người dân nghèo bán hàng rong
Các loại quyền lực
Món nợ không thể quịt
Nhìn anh Phi_mình bị nhột
Tại sao gái mại dâm không dùng bao?
Theo dõi các chuyến bay trên thế giới
Mật vụ Mỹ thay đổi sau vụ ám sát Tổng thống Kenned...
Chó cắn chết chủ
Cố vấn An ninh Quốc gia trình bày ưu tiên của Mỹ ở...
Liên Danh Hợp Nhất
Trung Cộng: cường quốc trị giá 100 ngàn đô la
Tòa ra lệnh bắt giữ ông Giang Trạch Dân
Con gái cố Tổng thống Kennedy gặp Nhật hoàng Akihi...
Giáo dục VN: Đập bỏ và xây mới?

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.