Thursday, March 15, 2012

Nhạc Việt: Q

image

Qua Bến Năm Xưa

Nguyễn Thiện Tơ

Kiếp giang hồ đây đó
Biết đâu là bến bờ
Bến xưa còn hay lời ước phai mờ .

Mấy thu thuyền xa bến
Nước trôi lời ước nguyện
Cố nhân ngơ ngác chờ hình bóng thuyền mơ .

Giòng sông vẫn êm đềm
Còn in bóng thuyền xưa
Bóng thuyền vô tình lờ lững xuôi dòng .

Đò đi khách se lòng
Càng xa vắng càng mong
Khách còn qua đò còn nhớ bóng mơ .

Ai nào biết đâu
Muôn trùng những lòng nhớ nhau.
Giòng nước êm gợn bao sóng buồn .
Đời éo le gieo sầu lệ tuôn.

Xa xa tìm đâu thuyền ai
Con thuyền mơ hồ .
Bao ngày bên bờ sông hoa úa
Theo giòng suối đi tìm bóng xưa.

Đâu người mến thương
Bên giòng sông lòng thầm vương.
Nhắn người nay xa vắng
Với heo may ta về bến xưa.


Qua Bến Ninh Kiều

Nguyễn Văn Hiên

Đêm nay qua bến Ninh Kiều
Nhớ về bóng dáng em yêu
Lòng nghe xao xuyến bồi hồi
Như dònh sông lấp lánh trăng sao
Dòng sông có bao nhiêu đất phù sa
Trên trời có bao nhiêu vầng mây trắng
Bầu trời khuya lấp lánh sao đêm
Như tình anh gửi về em

***

Ơ……Cần Thơ
Cần Thơ gạo trắng nước trong
Đi đâu cũng nhớ cũng mong quay về
Dòng Hậu Giang sóng nước mênh mang
Con nước ròng con nước lớn
Vẫn đong đầy tình yêu
Bên sông ô cửa xanh xanh
Con nước ròng con nước lớn
Ai đành quên nhau!

Qua Cầu Gió Bay

Võ Tá Hân
Thơ: Sương Mai

Tại sao, anh nói đi anh
Tại sao anh lại nỡ nào quên em?
Chút tình xưa đã ngủ yên
Hay tình yêu đó vẫn còn trong nhau

Phải chăng, anh nói đi anh
Phải chăng anh đã quên người ngày xưa?
Nói đi anh, viết đôi dòng
Cho em biết nhé, biển sông đợi chờ

Dẫu trời khi nắng, khi mưa
Tình em năm tháng vẫn chưa phai tàn
Dẫu tình giờ đã dở dang
Tại sao anh chẳng đôi hàng thăm em?

Cho dù cách mấy sông sâu
Tình ta sao để qua cầu gió bay?
Cho dù cách mấy non cao
Tình ta sao để qua cầu gió bay?

 

Qua Cầu Gió Bay

(Dân Ca)
Dân ca miền Bắc

Yêu nhau cởi áo ối à trao nhau
Về nhà dối rằng cha dối mẹ a à a á a
Rằng a ối a à qua cầu, tình tình tình gió bay
Rằng a ối a à qua cầu, tình tình tình gió bay

   Yêu nhau cởi nón ối à cho nhau
   Về nhà dối rằng cha dối mẹ a à a á a
   Rằng a ối a à qua cầu, tình tình tình sứt quai
   Rằng a ối a à qua cầu, tình tình tình sứt quai

      Yêu nhau cởi nhẫn ối à trao nhau
      Về nhà dối rằng cha dối mẹ a à a á a
      Rằng a ối a à qua cầu, tình tình tình đánh rơi
      Rằng a ối a à qua cầu, tình tình tình đánh rơi

Breeze Over the Bridge
Northern folk song

1. Out of love, I gave you my treasured coat off my back
Returning home, I told ma 'n pa:
"Over the bridge, the wind blew it away!"

2. Out of love, I gave you the ring off my finger
Returning home, I told ma 'n pa:
"Over the bridge, it felt!"
3. Out of love, I gave you my beloved hat off my head
Returning home, I told ma 'n pa:
"Over the bridge, the wind blew it away!"


Qua Cơn Mê

Trịnh Lâm Ngân
Nguyễn Từ Nam


1.
Một mai qua cơn mê,
Xa cuộc đời bềnh bồng
Tôi lại về bên em
Ngày gió mưa không còn
Nên đường dài thật dài,
Ta mặc tình rong chơi
Cùng nhau ta sẽ đi,
sẽ thăm bao nơi xưa,
Vui một thuở lênh đênh

Ta sẽ thăm từng người
sẽ đi thăm từng đường,
sẽ vô thăm từng nhà

ĐK:
Tình người sau cơn mê vẫn xanh
Dù bao tháng năm đau thương dập vùi
Trường quen vắng bóng mai ta lại về
Cùng theo lũ em học hành như xưa

2.
Rồi đây qua cơn mê,
Sông cạn lại thành giòng
Suối về ngọt quê hương
Ngày đó tay em dài
vun cuộc tình thật đầy
mơ toàn truyện trên mâỵ

Còn tôi như cánh chim
Sẽ bay đi muôn phương
Mang về mầm xanh tươi
Khi lá hoa thật nhiều
Trái yêu thương đầy cành
Hái đem cho mọi người ..

 Trở lại Đ.K.

Qua Đồi Cỏ Úa

Mai Anh Tuấn - Nguyễn Vũ Văn

Trưa qua đồi cỏ úa
Nắng hoàng anh đang sôi
Chân gông cùm mỏi mệt
Niềm uất hận không lời
Cánh gió nào không đến
Con chim rừng u hoài
Bầy ong chợt thức giấc
Khua hồn ta tung bay

Trưa trên đồi cỏ úa
Lạc trong kiếp lưu đầy
Xót xa vùng lá sắc
Đời không tháng không ngày

Núi xanh niềm mong đợi
Người võ vàng nơi đây
Đường nào ra biên giới
Gió vẫy vùng cỏ cây

Trưa qua đồi cỏ úa
Dìu linh hồn đang say
Thèm nhen một ngọn lửa
Đốt tan cuộc trần này
Trưa qua đồi cỏ úa
Lạc trong kiếp lưu đầy

Ôi quãng đời cỏ úa
Trưa qua chiều có hay
Ôi quãng đời cỏ úa
Trưa qua chiều có hay

 

Qua Ngõ Nhà Anh

Anh Bằng

Trời mưa nhè nhẹ trên cành hoa mơ
Em đi lặng lẽ không gian mờ mờ
Em muốn đi tìm giọt nắng giọt mưa
Qua ngõ nhà anh

Ngày xưa hẹn hò mỗi lần anh qua
Hoa bay đầy ngõ thương anh đợi chờ
Hai đứa vui đùa đẹp nhất ngày mưa
Tình nhất trời mưa

Nhưng rồi hôm nay vắng bóng anh chờ
Em qua đường này ... vắng bóng anh chờ
Hoa trắng còn đây, người xưa đâu thấy ... Mưa lạnh đôi vai
Em lạnh đôi vai ... ngõ vắng mưa gầy
Hoa bay lạc loài ... ngõ vắng mưa gầy
Em nhớ ngày nào dầm mưa ướt áo ... ôi tình tuổi yêu
Anh là sao khuya lóng lánh trong hồ
Em ôm tình sầu ... liễu rũ trên bờ
Anh mãi là mưa ... hạt mưa hiu hắt
Em buồn bơ vơ

Anh là mây trôi với gió trên trời
Em như thuyền đợi ... bến vắng ngậm ngùi
Mây vẫn làm mưa tình nhân ướt áo ... bây giờ bỏ nhau
Bây giờ quên nhau chất đắng linh hồn
Em đi một mình ... chất đắng linh hồn
Hoa trắng rụng đầy tình trôi xa mãi ... em còn nơi đây
Em ngồi đây anh ... phố vắng em đợi
Thương anh vời vợi ... quán vắng em chờ
Hoa đã tàn xuân ... cành cao chim hót
Chim hót em buồn ...


Qua Nhịp Cầu Tre

Bắc Sơn

Anh qua bên đó hay là em về đây
Đôi bờ con rạch nhỏ, chiếc cầu tre vịn mòn tay
Mãi mê con bướm bay gần làm em quên
Bướm đẹp cánh tay đẹp hơn
Anh cười em mới vội hờn

Em không lên tiếng thu mình sau rặng hoa
Áo bà ba màu tím, nắng chiềù tím rặng hoa
Em như tiên nữ trong thần thoại yêu đương
Nhưng mà thiếu một hoàng tử
Còn anh là dân giả tầm thường

ĐK:
Anh quên chưa anh, lần đi qua nhịp cầu
Cầu tre rung đôi chân, tay nắm bàn tay lần đầu
Xóm nhỏ quê nghèo, mà mình thương mình nhiều
Bày hàng ngoài ven ao mình mua bán lá thu

Bao nhiêu thương hơn là bao nhiêu giận hờn
Phận anh đâu lẽ em phải nói một câu buộc ràng
Tháng mấy mưa dầm, ngập ruộng khô nắng hạn
Nhịp cầu nằm trơ vơ hỏi tại sao vắng bước chân em

Đâu có ai lên tiếng em bỏ đi từ lâu rồi
Mà hai con bướm trắng vẫn liệng bay đầu cầu
Ai đi trên đó nhịp cầu tre rung chân
Bước nhớ bước quên, em làm người ly hương

 

Quà Quê

Nhật Vũ
Thơ : Nguyễn Thanh Trúc

C Maj _4/4 _Nhịp nhàng
Gởi anh nắm cỏ ven đê
Chút hương/ là hương cau trắng
Sáo diều/ là diều đê mê
..........
Gởi anh chút khói lam chiều
Hương rơm/ là rơm ngai ngái
Túp lều / là lều bên sống
...........
Em sẽ/ em sẽ gởi thêm
Lục bình hoa tím giữa dòng
Khóm tre/ là tre xào xạc
Gởi lòng/ gởi lòng gái quê
...........
Xứ người ...vật chất phủ phê
Xa hoa/ xa hoa phù phiếm
nhờ về/ là về em chăng
............
Quê nghèo những tối sáng trăng
Bên thềm/ bên thềm chải tóc
Nhớ chàng/ nhớ chàng miên man ...
.................

Qua Sông

Nguyễn Tri
Phạm Tường Bá

Một chút buồn như khói
Khi xưa mọc trên đồng
Một chút tình như khói
Chiều nay bay qua sông

Lêu bêu về vô tận
Bọt bèo còn thong dong
Bờ bến dài lặng lẽ
Hàng cây đã trổ bông

Ta thèm cơn mưa nhỏ
Reo chân em tuyệt vời
Ta thèm cơn mưa nhỏ
Theo em về rong chơi

Mắt dõi qua một thuở
Nghe thương xa cõi người
Hỡi ơi chùm mây nổi
Sau vườn ai lá rơi
Qua sông buồn xa xôi
Qua sông lòng khôn nguôi
Ơi sông dài sông ơi
Ta theo giòng buông xuôi

Lêu bêu về vô tận
Bọt bèo còn thong dong
Qua sông người cúi đầu
Lòng buồn như sông sâu
Ta thèm cơn gió lớn
Đưa em về bên sông
Chút hương tình xót xa
Thả trên giòng sóng trôi ...

Qua Suối Mây Hồng (Đạo Ca 7)

Phạm Duy

Một sớm mai tuyệt vời
Mỵ Nương về đỉnh núi
Làn suối mây lưng trời
Đưa Nàng lên chơi vơi
Bầy hạc vàng lượn múa
Hoà sáo trúc vô thanh
Núi quấn lụa trời xanh
Hoa dâng hương trên cành.

Sáo tơ làm mưa nhẹ
Nghiêng lầu các Thủy Vương
Giật mình trên nệm ngọc
Thét quan quân lên đường
Người yêu đà mất rồi !
Suối mây hồng phơi phới
Đem Nàng lên đỉnh núi
Thành cũ hoa còn rơi.

Này hồng ngọc lưu ly
Không được gì đôi mắt
Này bốn bể quyền uy
Không nghiêng được lòng người...

Thề quyết không một trời
Thủy Vương vùng kiếm thét
Trả đoá hoa hồng ngời
Thủy Vương vùng kiếm thét
Nhưng trên ngọn đỉnh núi
Chẳng được ai trả lời
Thủy Vương căm giận điếng
Xua quan quân thẳng tiến !
Sơn Vương ngồi trên núi
Cùng Mỵ Nương mỉm cười
Thủy Vương căm thổ máu
Xua quan quân tràn đồi...

Sóng ầm ầm, sóng ầm ầm nổi dậy !
Gió ào, gió ào ào nghiêng trời !
Mây ùn ùn, mây ùn ùn kéo tới !
Sét ầm ỳ, sét ầm ỳ ra oai Nước bừng bừng, nước bừng bừng tràn ngập !
Đất dồn dập, đất dồn dập lên trời !
Mây dần dà, mây dần dà ra nước !
Núi vùn vụt, núi vùn vụt lên cao !

Cuộc chiến tranh thầm lặng, cuộc chiến tranh thầm lặng
Cuộc chiến tranh thầm lặng, cuộc chiến tranh thầm lặng.

Thủy Vương vung kiếm hét
Núi tịch liêu không lời
Thủy Vương xua sóng tới
Sóng tan nhành hoa suôi
Thủy Vương kêu thét mãi
Núi mù khơi thêm mù
Thủy Vương hộc thêm máu
Lui quân về biển khơi.

Một sớm, hoa rụng nhài
Mỵ Nương và Thần Núi
Làn suối mây lưng trời
Đưa về nơi mãi mãi
Còn lại siêu hùng ca
Thiên Thư không cần chữ
Sáo Thần không cần lỗ
Vi vu trong lòng người
Một khúc ca giục người
Vượt muôn trùng ảo huyễn
Về chốn không lụy phiền
Suối mây này dẫn đến...

 

Qua Vùng Biển Nhớ

Từ Công Phụng

Như cánh chim bay giữa vùng biển nhớ mênh mông
Người về đây nghe sóng vỗ bềnh bồng
Người về như chim xoải cánh cô đơn
bay hoài trong giấc mơ tan
mù vắng bến bờ xót xa tình xưa

Như cánh rong rêu giữa vùng biển nhớ mênh mông
Giạt về đây nghe sóng vỗ hồn sầu
Nhìn dòng sông Ngân ngăn cách đêm nao
chập chùng đâu bến Tiêu Tương
hồn xót xa hoài giấc mơ hồi hương

Ai chia vạt nắng se buồn
Như ta rồi cũng xa nguồn
Làm sao cho em biết tình ta
vẫn lấp lánh trong cõi hồn bát ngát
Làm sao cho em thấu tình ta
như núi biếc như sông dài biển rộng ...

Xin giữ cho nhau những khoảng đời nhớ mông lung
Tình là trùng dương sóng vỗ chập chùng
Mảnh hồn ta nay đã khuất nơi nao
đời sầu mấy phím thương đau
mà nỡ chôn vội mấy kiếp trùng khơi

Qua Vườn Ổi

Phạm Duy
Hoàng Cầm

Cách xa ba bước qua vườn ổi
Chị xoạc cành ngang em đứng trông
Này chị ơi ! Xin chị một quả non
ổi non, em ơi còn xanh chát a à
ổi non xanh chát lè.

Cách xa ba bước qua vườn ổi
Chị xoạc cành ngang em đứng trông
Này chị ơi ! Xin chị một quả ương
ổi ương, em ơi bị chim khoét a à
ổi ương chim khoét rồi.

Này chị ơi ! Xin chị một quả chín
ổi chín, em ơi tít ngọn cây a à
ổi chín quá tầm tay.
. . . . . . . . . . . .
Cách xa ba bước qua vườn ổi
Chị xoạc cành ngang em đứng trông...
. . . . . . . . . . . .
Lẽo đẽo em đi đường mai sau
Cúi nhặt chiều mưa dăm quả rụng...



Qua Xóm Nhỏ

Mạnh Phát

Rumba

Rồi chiều nào anh qua xóm vắng
Đã mấy mùa chăng anh cách xa
Mấy lần nghe tim thiết tha
Cớ sao anh tưởng là hôm qua
Đôi ta hẹn nhau giữa lòng mây rặng tre già
Mặn mà làm sao
Nhìn trăng lên xa xa
Hai đứa thì thằm chuyện cũ qua
Ước ngày mai nở hoa
10 năm vai mang phong sương
Bước đến mới thương
Không biết sầu thương
Rồi từ mùa trăng xa xôi
Đã nhủ lòng thôi nhớ thương
Cả cuộc đời cho gió sương
Nhớ hôm em giàu giàu nhìn anh đi
Long lanh bờ mi
Ngắt cành hoa ngay bên đường
Anh hỏi buồn không
Mà sao em không nói
Cho thấy cuộc đời thêm ấm vui
Thấy nụ cười trên khoé môi
Chiều nay giữa lúc nhớ mong
Muốn theo gió qua
Nghe sáo buồn thương
Ngày ấy người em gái thuở xa xưa
Chờ khi đầu xuân
Đến lúc tàn đông lạnh lẻo
Mà người đi mãi phương trời nào lãng quên
Hồn còn tìm thấy bóng giáng xa xưa
Thời gian mấy chốc đi qua
Người anh còn vui kiếp sông hồ nơi trời xa
Thì người em gái nơi quê nhà chờ mấy đông
Tình qua bên sông
Chiều này tìm về thăm xóm ấy
Nghe kể rằng một ngày cuối đông
Pháo hồng nhuộm trên bến sông
Có cô em nho nhỏ đẹp thương mong
Bước xuống thuyền hoa
Kết bông màu sắc hồng
Ôi buồn làm sao
Chiều nay bên xóm vắng
Nghe tiếng thì thầm chuyện cũ qua
Ước ngày mai đời nở hoa
Chỉ biết sương trên bến sông
Tiếng sao nhớ mong
Nghe sáo lạnh lòng



Quán Bên Đường

Phạm Duy
Bình Nguyên Lộc

Ngày xưa ngày xửa ngày xưa
Chiều mơ chiều nắng đẹp khoe mầu tơ
Hai đứa mình còn trẻ thơ
Rủ nhau ngồi ngưỡng cửa chơi thẩn thơ.
À a a nhớ nhớ em còn mái tóc bánh bèo
À a a nhớ má chưa hồng da mét vì em nghèo
Đầu anh còn húi trọc, còn húi trọc
Khét nắng hôi trâu thèm đi học, thèm đi học
Thèm đi học...

Em cầm một củ khoai
Ghé răng cạp vỏ rơi
Xong rồi mình chia đôi
Khoai sùng này lượm mót
Sao ngọt lại ngọt ghê
Giờ đây kỷ niệm ngày xưa
Giờ đây cảnh cũ chìm xa mù khơi
Gặp nhau một chiều lạnh mưa
Nhìn nhau quần áo bảnh bao mừng sao.

Nhìn em còn xinh còn tươi
Đời em tưởng đâu là vui
Nhà em phải chăng là đây?
Dè đâu chẳng may là quán
Em bẹo hình hài đem bán...
Rồi em hỏi anh: làm chi?
Cầm bút để viết ngày đêm, viết gì?
Đời thối phải nói là thơm
Ngòi bút là chiếc cần câu miếng cơm
Em hỏi nghệ thuật là chi?
Là đui, là điếc, là câm mà đi.
Nhìn nhau lặng lẽ nhìn nhau
Nào có ai đánh mà sao lòng đau.

Bánh ngọt cùng mời ăn
Nhớ chăng củ khoai ngon
Bánh tươm vàng như nắng
Bánh này mình chưa cắn
Sao mà miệng cay đắng?
Rồi xin một nụ cười thôi
Cười ư ? Anh đã vùi quên nụ cười
Thì xin vài giọt lệ rơi
Lệ em cạn đã từ lâu, người ơi
Trước khi từ giã hỏi nhau buồn hay là vui
Thì cứ hỏi ngay cuộc đời...


Quán Cà Phê Vắng

Vũ Tuấn Đức
Nhật Ngân

Vội vàng chi em hỡi mới hôm qua môi thơm còn say Ngất ngây vòng tay đam mê một trời
Mà giờ đây đã xa
Lời tình thơm hương  tóc chưa phai
Người tình ơi sao nỡ bước đi âm thầm

Này người yêu em hỡi
Vết son môi trên vai vẫn đây
Gối chăn còn thơm hương da nồng say
Chiều về căn gác quen
Còn tràn dâng hơi ấm ân tình
Người tình ơi sao em đành lỡ quên

Nhớ những tháng ngày chung bóng
Môi trên môi ngọt tình trao
Ta bên nhau từng chiều vui quên đường về
Nhớ những quán café vắng
Lâng lâng say nhạc tình yêu
Không gian như chợt ngừng trôi quanh chúng ta

Này người yêu em hỡi
Nhớ hay quên câu ca ngày xưa với bao chiều mưa khi ta mặn nồng
Một mình anh chốn đây
Từng chiều rơi lê bước âm thầm
Người tình ơi sao em đành vội quên

 

Quán Cóc

Võ Thiện Thanh

Quán Cóc nào men dưới hàng me
Tiếng ve kêu trưa hè
đời ve sầu ngủ mê
Quán Cóc một anh chàng xích lô
ngồi mơ giấc mơ vui
Lưng ướt đẫm mồ hôi

Quán Cóc đời mưa gió tả tơi
đứng hiên ngang giữa trời
nhiều khi rất thảnh thơi
Quán Cóc ngồi mơ màng nhớ em
Mà em có hay đâu
ta cứ mãi mong chờ ...

Quán Cóc biết bao nhiêu năm rồi
đứng che mưa chờ nắng
Mỗi khi ta u sầu
Quán Cóc nói yêu em năm nào
khắc khô ly trà đá ... lời run run
Này Quán Cóc cứ ung dung mà sống
cứ hết mưa lại nắng
trời xanh xanh tiếng ve về giữa trưa hè

Quán Cóc đời theo giòng cứ trôi
Biết bao nhiêu phận người
Nào biết trước cuộc chơi
Quán Cóc ngồi quen lòng nhớ nhung
một hôm bước chân xa
ta cứ ngỡ xa nhà

Quán Lạ

Hoàng Quốc Bảo
Trần Mộng Tú


Ngày xưa trong quán nhỏ
Ngày xưa trong quán nhỏ
Đời không có mùa đông
Trên môi cà phê ngọt
Trong mắt giọt tình nồng

Hôm nay trong quán lạ
Hôm nay trong quán lạ
Hai đứa ngồi nhìn nhau
Trên môi cà phê đắng
Trong mắt giọt tình sầu

Vài năm trời lận đận
Đời ngọt ngào vết thương
Đời ngọt ngào bôi bác
Đời vui những tấn tuồng

Anh bây giờ đã khác
Trán đà hằn nếp nhăn
Em bây giờ cũng khác
Má đà phai sắc hồng

Mắt nào thôi lệ chảy
Môi nào thơm hương hoa
Lòng nào như suối cạn
Tình nào đã chia xa

Một năm trời xứ lạ
Một năm trời xứ lạ
Không còn gì cho nhau
Giọt tình cuồng trong mắt
Cũng tan với nỗi sầu 

Quán Nửa Khuya

Tuấn Khanh - Hoài Linh


Quán nửa khuya đèn mờ theo hơi khói
Trút tâm tư vào đêm vắng canh dài
Quãng đời tôi tầu đêm vắng không người,
  vẫn lặng trôi ..
Tôi là người tha hương đi bốn phương
Anh là người quân nhân vui gió sương
Câu chuyện tâm tình vui theo khói bay, tay cầm tay ...

Nói bạn nghe từ khi say viễn xứ
Gót chân in ngàn muôn lối sông hồ
áo sờn vai tìm đôi mắt u hoài, bóng hình ai?
Hoa nào mà không phôi pha sắc hương,
ân tình nào mà không gây vấn vương?
Lê đôi gót trên khắp chốn ngàn phương để tìm thương..

Dĩ vãng tìm đâu thấy, như bóng mây chiều
Đang lững lờ theo gió bay..
Cốt xóa tình xưa ấy,
Ngân tiếng tơ chùng để tìm quên hương đắng cay

Muốn nhắn nhủ thời gian
Ai mãi phong trần để đi tìm hương cố nhân
áo trắng màu sương gió
Ngưng gót xuôi ngược để tìm về nơi bến mơ..

Quán nửa khuya bạn tôi chia tay nhé
Nhớ nhau chăng là mỗi lúc đêm về
Xiết chặt tay để ghi phút phân kỳ, tiễn người đi..
Sa trường anh lại đi vui gió sương
Sông hồ gợi trong tôi bao luyến thương
Tôi ghi nhớ giây phút ấy nào nguôi, bạn đường ơi...


Quán Thế Âm (Đạo Ca 3)

Phạm Duy

Có bà mẹ đi tìm con trên đỉnh đồi lan trắng
Có bà mẹ đi tìm con trong động hang lan vàng
Có bà mẹ đi tìm con bên bờ sông lam tím
Có bà mẹ đi tìm con trong thung lũng cỏ hoang.
Trên đỉnh mùa Xuân, mẹ ta thương cả rừng hoa lá
Trong mùa Hạ, bên bờ lau, Mẹ yêu tiếng ve rầu rầu
Thu về nằm trong bụi cây, nhớ mây trời xanh ngát
Nuôi một đàn chim mồ côi, khi Đông tuyết lạnh rơi.

Bốn mùa hoa đua nở, bốn mùa Mẹ lang thang
Tìm con, loà đôi mắt, gọi con, lời đã khan
Khóc con, lệ đã cạn, thương con, lòng vắng hoang
Nhớ con, sầu đã ngất, đợi con, hồn đã tan.
Tay Mẹ đang quờ quạng, như một cành khô khan
Nhớ con tìm khắp chốn, rời rã cả thời gian
Khi còn là thiếu phụ, thơm như nhành ngọc lan
Đến nay, già tóc trắng, tìm con đà mấy trăng.

Thế rồi, một hôm Mẹ chết, hơi Mẹ trong trời chưa hết
Ôm cả trần gian đầy vơi, nhân loại đeo tang người
Tim Mẹ thành ra trùng dương, máu Mẹ thành sông thành nước
Ôi đời trầm luân, Mẹ thương, chiếu ánh sáng từ quang.
Bây giờ Mẹ đã thành mơ, hơi Mẹ hoá thành hơi gió
Bốn mùa ngồi nghe mọi nơi, tiếng Mẹ ru bồi hồi
Xưa là Mẹ đi tìm con, tiếng Mẹ ru buồn khắp chốn
Bây giờ hiện thân Mẹ chung, tiếng Mẹ hát ru dịu dàng
Tiếng Mẹ hát ru dịu dàng
Tiếng Mẹ hát ru dịu dàng.

 

Quán Vắng Một Mình

(chưa biết)

Mới hôm nao môi hôn ta trao cho nhau
còn đắm say, sao giờ đây
tình đã bay xa như mây phiêu du lêng đênh
về chốn nao, hỡi anh?

Nhớ chăng anh bao nhiêu yêu thương ngày nào nồng ấm đôi tay đêm nao giờ còn đâu nữa
người tình ơi buồn không?
và còn nghe vấn vương tình xưa.

Khúc ca xưa anh trao cho em đam mê
giờ bỗng nghe ôi buồn sao
tình đã không duyên ta mong quên đi nhưng sao lòng vẫn nghe xót xa

Quán năm xưa nơi ta bên nhau hẹn hò
giờ mối duyên em bơ vơcùng cafê đắng
người tình ơi giờ đây
lòng anh có bao giờ u buồn

Người yêu hỡi còn gì
khi đã xa nhau rồi đêm mưa về cùng ai bước đi
cafê vắng một mình
biết lấy ai hẹn hò
lòng nghe cô đơn lạnh giá.

Nhiều khi thấy lòng buồn
ta ngỡ như đời sẽ không còn nghe nụ cười
những nỗi đau dâng tràn
từng chiều rơi lạnh căm
cafê đắng ta ngồi với ai?!!
                    (hỡi người)

Khúc ca xưa anh trao cho em đam mê
giờ bỗng nghe ôi buồn sao
tình đã không duyên ta mong quên đi nhưng sao lòng vẫn nghe xót xa

Quán năm xưa đêm nao đôi ta hẹn hò
giờ mối duyên em bơ vơ cùng cafê đắng
người tình ơi nơi nao lòng ta nghe chơi vơi
thì xin hãy quay về nơi này ...
(người tình ơi giờ đây
lòng anh có bao giờ u buồn)

 

Quãng Đường Mai (Loại Anh Thư)

Nguyễn Hữu Ba
Sơn Tùng


Sương trên cành còn thắm sắc mai
Hoa đua cười chào đón gió vui
Non nước bình minh uống ngàn muôn tia sáng
Chim líu lo cười vang trời,
tung cánh bay chuyền khắp nơi.
Ong bướm say màu nắng tươi
Trên đường rộng xa khơi.

la lá la là la là
la lá la là lá la
la lá la là lá la
la là la la lá

Nào, nào thanh niên, đường rộng còn chờ chân bước,
hồn mạnh, lòng dặn, chân kiên.
Cất tiếng lên ca lên anh em cho người đời chút thú êm đềm,
lòng nguyền giúp ích muôn người.
Và tìm ánh sáng cho đời.
Đường tiến lên nhựa tuông trào,
đường tiến lên hăng háị
Đời chúng ta dù thế nào,
quyết bền giây thân ái.
Vui sướng đi đời không sầu,
vui hát đi cùng tiến mau,
cho ánh dương càng sáng cao,
Soi đời đẹp xinh sao.




Quanh Lửa Hồng

Văn Khôi
Thiện Tơ

Trong đêm thâu quanh ánh lửa hồng,
Dưới ngàn cây xanh lá.
Anh em ta quây quần chốn này cất cao muôn lời ca

Đêm hôm nay ta nắm tay nhau,
Ta hát cho quên sầu.
Mai ra đi không chút vấn vương,
Chiến trường kia tranh đấu.

Là tài trai chí bốn phương,
Một lòng quyết lên đường.
Lửa bùng lên, tí tách reo
Nhường gợi mối căm hờn.

Đoàn ta vì sông núi,
Dẹp tan đời tăm tối.
Tiến bước lên,
Chiến đấu cho đất Việt bừng sáng muôn đời.


Quay Về Bến Mơ

(chưa biết)

Mưa vẫn tuôn rơi ngoài hiên gió lay
Đôi buớc chân em về nơi chốn nao
Người xa người rồi, lệ rơi ướt mi
Đành chôn sâu ân tình cũ xa vời

Nơi chốn xa kia, người có thấu chăng
Tôi vẫn cô đơn nhìn theo gió mây
Lòng thầm nhớ về người yêu dấu
Và ước mong cho người trở về

Đôi ta sẽ họa lại tình duyên xưa
Cùng dắt nhau đi trên đường mới
Đôi tim vàng cùng bên nhau
Ta dựng xây lên bao mơ ước

Sống với đời sánh vai người
Trao nhau tình nồng say
Bao nhiêu ngày mưa gió rồi sẽ vụt tắt
Nắng sẽ chiếu sáng cho tình ta ... thắm nồng!!!

(Thầm thì): Anh vẫn yêu em!

Hỡi em người yêu dấu!
Hãy đến, sánh vai cùng anh vui ... tình ái
Mãi luôn đời ta luôn gần nhau
Anh sẽ yêu người đến ... trọn đời

 

Quê Em

Nguyễn Đức Toàn

[D -3/4]p
Quê em miền trung du,
Đồng suối lúa xanh rờn.
Giặc tràn lên thôn xóm.
Dâu bờ xanh thắm,
Nong tằm chín lứa tơ,
Không tay người chăm bón

Quê em đồng hoang vu
Chiều nay vắng bóng cờ
Giặc tràn lên đốt phá
Anh về thôn cũ, đi diệt thù giữ quê.
Lòng dân đón anh về (Giặc tan đón em về)mfTừ mờ sớm tinh mơ,
Anh đi theo bóng cờ,
Giữ vững đồng quê ta.

Đây bao người mong ngóng
Quân ta đã về!
Quân ta đã về!

Bao hờn căm trên nòng súng, đầu lưỡi lê đi
chiếm lại đồng quê ta

Bao lòng dân đang chờ mong quân kéo về phá tan giặc
gìn giữ xóm quê.

 

Quê Em Mùa Nước Lũ

Tiến Luân

Không còn con sông nước dâng tràn lên bãi bồi.
Anh về quê em khắp nơi như là biển khơi.
Chập chờn mái tranh ngôi lên giữa ngọn triều dâng,
những đàn gà con chơi vơi đứng nhìn trời xanh.

Bao ngày trôi qua lũ cao lại dâng nữa rồi,
không còn nhận ra tiếng ai đi tìm người trôi.
Mẹ ngồi dưới mưa tay ôm ấp trẻ lạnh câm,
xóm làng chìm trong bao la những nỗi đau này.

Ôi! Nước lũ dâng  cao, nước lũ dâng cao,
dâng theo bao nỗi sầu đau.

Ôi ! Nước tràn bờ đê, nước tràn bờ đê,
tan thương khắp một miền quê.

Bên bờ đê cao mái tranh tạm che kiếp người.
Ơi đồng bằng ơi ! Biết bao thân phận nổi trôi.
Còn một trái tim ai ơi nhớ lại miền Tây,
nhiễu điều mà thương dân ta lắm nỗi đoạn trường.


Quê Hương

Võ Tá Hân
Thơ: Giang Nam

Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ? "
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao

Nhớ những ngày trốn học
Đuổi bướm cạnh cầu ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào đã khóc
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích...

Cách mạng bùng lên
Trường kỳ kháng chiến
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi
Cô bé nhà bên (có ai ngờ)!
Cũng vào du kích

Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi)
Giữa cuộc hành quân không nói được
một lời...
Đơn vị đi qua tôi ngoái đầu trông lại
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi

Hòa bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, luống cày, bãi mía
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
- Chuyện chồng con... (khó nói quá anh ơi)!
Tôi nắm bàn tay, ngậm ngùi, nhỏ nhắn
Em để yên trong tay tôi nóng bỏng

Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích em ơi!
Đau xé lòng anh chết nửa con người!

Xưa yêu quê hương vì có hoa, có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi

 

Quê Hương

Hoàng Giác

Ai qua miền quê binh khói,
Nhắn giúp rằng nơi xa xôi:
Tôi vẫn mơ tùm tre xanh ngát
Tim sắt se cảnh xưa hoang tàn

Bao nhiêu ngày vui thơ ấu
Bao nhiêu lều tranh yêu dấu
Theo khói binh lều tan tre nát
Theo khói binh lòng quê héo tàn

Ôi quạnh hiu, ôi quạnh hiu
Lòng quê khô héo
Luyến tình quê, luyến tình quê
hẹn sẽ trở về

Về quê xưa để sống êm đềm giấc mơ
Về quê xưa tìm bóng những ngày đã qua
Và say sưa cuộc sống bên ngàn lũy tre
Xa lánh cuộc đời khắt khe
trăm đau ngàn thương.

 

Quê Hương

Giáp Văn Thạch
Đỗ Trung Quân

(Thơ)
Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều

Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông

ĐK:
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá ngiêng che
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm

Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một Mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người

(Thơ)
"Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi..."

Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một Mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người...!

Quê Hương 2

Võ Tá Hân
Thơ: Đỗ Trung Quân


Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay

Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che

Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông
Quê hương là vòng tay ấm
con nằm ngủ giữa đêm mưa

Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi

 

Quê Hương Bỏ Lại

Tô Huyền Vân

Những ngày xa quê hương
là những ngày mang đau thương.
Một ngày xa quê hương
là một ngày mang đau khổ

Một ngày không nắng ấm
và một ngày mong mưa rào
một ngày thiếu hơi thở
của đồng cỏ nước Việt Nam

Đất nào sinh ra tôi
mẹ hiền nào cưu mang tôi
Miền nào nuôi thân tôi
mà giờ này tôi xa rồi

Này dòng sông phơi nắng
kìa đồng ruộng lúa chín vàng
giờ này đã xa rồi
và ngàn đời nhớ Việt Nam

Hãy nhớ và hãy nhớ
người Việt Nam đang lạc loài
hãy thương và hãy quý
người đồng bào ta với ta
hãy biết và hãy biết
rằng ngày mai khi ta về
hãy nhóm ngọn lửa hồng
đốt sáng vạn niềm tin

Gió chiều mang hương quê
lòng giật mình trong cơn mê
Ngày dài ôi lê thê
mà hồn mình như ê chề

Sài Gòn ta vẫn nhớ
Đà Lạt giàu trong mưa phùn
chiều nào biển Vũng Tàu
dòng tận cùng đến Cà Mau

Nhớ chiều quê hương ơi
Thật tận cùng xa xôi thôi
vùng trời Nha Trang xưa
và dòng Đồng Nai hững hờ

nào Cần Thơ nắng ấm
kìa ruộng đồng lúa chín vàng
Giờ này đã xa rồi
và ngàn đời nhớ Việt Nam.

 

Quê hương bốn mùa

(chưa biết)

Khi mùa Xuân tươi thắm đến đây với anh và em
ngàn hoa tươi cười khoe sắc
    khoe hương cho đời ngây ngất niềm vui
lá tươi thắm khắp trời
cây cành ươm trái
cho lòng say đắm trời mây
    ước mơ cho nhau từ đây
nghe gió ríu rít khắp nơi
hát mừng hai ta có đôi
áo em sắc hồng
môi em vui thắm ân tình tình em với anh
bình minh soi nắng lên
tiếng ca tiếng đàn mừng xuân quê hương
ấm êm suốt một mùa xuân yêu thương

Hoa phượng tươi sắc thắm thắm hơn aó em ngày xưa
ngày xưa sân trường hai đứa
    bâng khuâng vương buồn trong buổi biệt ly
mắt em vương vấn buồn
chuyến tàu ly khách
đưa người đi khuất ngàn dâu
    để tiếc thương cho lòng nhau
buồn lớp lớp vẫn chưa phai
nắng vàng tan tác thoáng mai
tiếng ve khóc sầu
thiên thu chờ ai gian đầu đời vẫn bể dâu
hẹn người ta xót đau
biết em chẳng còn tình yêu thâm sâu
cách chia đã làm tình ta phai mau

Thu về mang hiu hắt tiếng mưa tiếng mưa buồn tênh
nhà ai nương chiều toả khói
    trong hơi sương mờ mây tím hoàng hôn
gió rung cánh lá vàng
lá vàng rơi rớt
cho cành khô đứng ngẩn ngơ
    tiếc thương bao ngày mơ
còn nhớ tháng 7 mưa ngâu
chúng mình vẫn xa cách nhau
chuốc xin bẽ bàng
đêm đêm ngồi ngóng trăng tàn lời ai thở than
mùa thu mang đến đây
ý thơ ý nhạc buồn như mưa rơi
khiến cho cõi lòng càng thêm chơi vơi

ôi mùa Đông mưa gió gió mưa gió mưa tả tơi
trời xui mây về giông bão
    đem mưa trên nguồn ra tuốt bể khơi
lá hoa biếng sắc cười
cây sầu nghiêng bóng
chim ngừng bay dưới tàn cây
    ngó mây bay trong chiều nay
hỏi gió gió cuốn theo mây
cõi lòng êm êm đổi thay
nép trong giá lạnh
anh nghe sầu Đông đi về từng cơn tái tê
chờ Xuân đến nắng lên
góp thơ góp nhạc ngợi ca quê hương
gấm hoa bốn mùa đẹp bao yêu thương


Quê Hương Đau Nặng

Trịnh Công Sơn

Bao nhiêu năm còn nô lệ
Anh em ta nhận vũ khí
Quê ta bãi hoang chiến trường
diệt nhau như thú
Trôi bao nhiêu dòng máu đỏ
Bao yêu thương lùi trong quá khứ
Ôi giấc mơ thanh bình còn quá xa.

Ôi gian nan đời nước nhỏ
Sao đau thương nhiều lắm thế
Quê hương bây giờ
những ngày điêu tàn còn đó
Cùng ghi nhớ
Những phố phường kia đã lên mộ bia
Dân ta chết trong ngẩn ngơ

Quê hương ta giờ đau nặng
Bao hy sinh thật quá lớn
Tôi đi giữa những căm hờn đành không lên tiếng.
Trong tim đau từng vết đạn
Câu than van nhiều khi dấu kín
Ai khoe khoang dân mình đã chết oan.

(Hát 2 lần rồi Hết)


Quê Hương Điêu Tàn (?)

Nguyễn Đức Quang (?)

Quê Hương anh là Quảng Trị
Nhà của anh bên dòng sông Thạch Hãn
Và xưa đó anh học trường Nguyễn Hoàng
Ngày hai buổi  đi về đường Quang Trung
Và chiều chiều trên con phố buồn hiu
Cùng người yêu anh buông lời hẹn hò
Tình nồng thắm chất ngất hẹn hò

Hôm anh xa rời Quảng Trị
Trời đổ mưa mây mù giăng thành phố
Người yêu đứng bên bờ lặng lẽ nhìn
Tình lưu luyến say lòng người ra đi

Và chiều chiều trên căn phố đìu hiu
Hẹn cùng ai mai này trở lại
Để cùng ta tiếp nối hẹn hò
Rồi đời anh như chim bay vào bão tố
Một hôm nghe quân thù về cướp quê hương

Súng đạn của giặc thù dày nát tim người nghèo nàn
Máu lửa ngập tràn phủ kín quê hương
Hôm nghe tin anh trở về
Tìm người yêu trong vòng vây đạn pháo
Thành phố đó bây giờ đầy xác người
Đường phố đó bây giờ là tan hoang
Và tìm hoài sao không thấy người yêu
Đường tình xưa anh âm thầm một mình

.........

Quê Hương là Người Đó

Phạm Đình Chương
Du Tử Lê


Người nay xa xôi người bên kia trời
Người nay xa xôi người bên kia đời
chân người có vui những chiều cuối phố
chân người có nguôi những chiều mưa rơi

Ta lang thang cuộc đời lữ thứ
Ta đau thương người biết chăng người
biết bao giờ ta có lại nhau
biết bao lần ta nhắc tên người

ta thương em cuộc đời tan vỡ
ta thương em đời cuốn theo dòng
có bao giờ em nhớ tình ta ?
có bao giờ gối chăn nhạt nhòa

Ôi người quê hương một đời ta gọi
Ôi người quê hương một đời ta nhớ
Ôi người trăm năm đời đời biệt ly
Quê hương là người đó hấp hối tình xót xa
 

Quê Hương Ta Hôm Nay Mở Hội

(chưa biết)

Trong tăm tối vinh quang rực sáng, trong hôm nay đã
thắm cái viễn ảnh ngày mai
Hỡi quê hương hoa gấm, hỡi Mẹ VN,
Chúng con nguyện một lòng yêu nhà thương nước
với niềm tin bừng cháy trong tim
chúng con nguyện lên đường cho vẹn chí trai
khi đất nước lâm vòng binh lửa
Chúng con tiến theo muôn ngàn chân bước
hẹn một ngày về chiến thắng vinh quang
Chúng con thề:
Phải có một ngày đuổi hết quân thù xâm lược
Phải có một ngày hết bọn vong nô
để cho quê Cha đất Mẹ mãi huy hoàng

*****

(Nhịp: Chậm, vừa, nhanh. Có thể hát "đuổi")
Quê hương ta hôm nay dựng cờ mở hội
hàng vạn hàng vạn hàng vạn bàn tay dơ cao dựng nước
Trong tăm tối vinh quang rực sáng
đi lên lớp lóp hàng hàng niềm tin dâng cao
Quê hương yêu dấu !
Quê hương rạng ngời
Quê hương hoa gấm !
Quê hương ngàn đời

 

Quê Hương Thanh Bình

Nhật Vũ

2/4 _Passodoble_Tempo=102

1.
Hôm nay quê mình thanh bình
Vàng tươi sắc cờ huy hoàng
Nắng ấm vui đùa với gió xuân
Điệu hò khúc hát đêm trăng

2.
Tình tang khúc nhạc êm vui
Đồng quê lúa vàng ngút ngàn
Có tiếng tiêu hoà với tiếng đàn
Reo vang khúc nhạc yêu đời

ĐK:
Có /...có ...tiếng hát vang trong làn gió
Vang/ ...rền vang ...khúc nhạc thanh bình ...

3.
Hôm nay phố phường tưng bừng
Đường phố pháo nổ vang trời
Ánh pháo bông đèn đuốc sáng trưng
Rừng cờ phất phới reo vui

4.
Toàn dân nức lòng hân hoan
Hò reo đón ngày thanh bình
Cất tiếng ca rền khắp xóm làng
Hoan ca khúc nhạc thanh bình ...

**********


Quê Hương Thu Nhỏ

Nguyễn Đình Toàn

Rồi mai đây có khi em quay về nơi cũ
Mang trong tim mình những ước mơ đã nhoà xưa
Làm sao khi tóc ta thay màu lòng ta vẫn
Tìm lại được ra bao hình bóng đã phai mờ

Đêm có mây sầu đưa
Trăng giấu đi tuổi thơ
Ven con sông dài
Quê ta thiu ngủ
Đêm nào đó ta đứng trông xa ngọn đèn lu
Thắp trong sương mù dáng ai ngồi co ro
Như quê hương mình thu nhỏ
để người viễn xứ mang cho vừa

Ngày đau thương kia ta còn nhìn thấy mình
Trong tấm gương đầy nước mắt (í)
Trăm muôn lời than rồi khăn tang và tiếng thét
Với bao nhiêu đời dở dang

Người chờ người đi
Đã như nhang tàn
Người bỏ người thôi
Khác chi nợ nần
Đã trả xong
Rũ sạch trơn

Từ khi ta bước đi mới hay mình đã mất
Trông ra nơi nào cũng như quê hương lượn quanh
Một cơn gió lướt qua cũng nghe lòng tha thiết
Tưởng một mùi hương nơi vườn cũ bay theo mình

Và tiếng ai gọi ai
Vọng mãi trong hồn tôi
Ôi tiếng chuông chùa nào xa vói
Thèm miếng khoai ngày đói
Hỏi áo xưa mòn vai
Và từng đêm nghe gió lay
Khi nao ta về tới
Soi trong gương sầu ấy
Có còn ta nữa hay là ai

Ôi cố hương xa xôi ...

Quê Hương Thương Quá

Trùng Quang

Ra đi rời quê hương yêu dấu,
ưu buồn đất rung rã rời
Quê người mai này ta biết về đâu
Rưng rưng nghe lời  mẹ nhắn đôi lời
Cha già tóc điểm sương trắng nhạt nhòa
Thì con hãy nhớ mau quay về
Thì con hãy nhớ mau quay về

Ra đi đường xa nhiều nặng bước
hành trang cõi lòng rã rời
Phương trời nhạt nhoà nước mắt từ ly
Ly tan nghe giòng lệ thắm chan hoà
Quê nghèo tan tóc hờn căm bạo quyền
Quê hương ơi nhớ quay đường về
Quê hương ơi nhớ quay đường về

ĐK :
    Thuyền trôi, thuyền trôi lướt sóng ra khơi
    Lìa xa, lìa xa quê hương rồi
    Bóng gầy xa xôi xoá nhoà làng quê yêu dấu
    Ai đang soi kinh Trường Sơn
    Sóng nhấp nhô sầu theo bóng đêm nhạt mầu
    Mẹ sầu theo nước biển Đông
    Lệ buồn, sầu rơi, mẹ ơi, mẹ ơi
    Nguyện cầu, con nguyện cầu Thiên Chúa đưa
    thuyền con ra khơi về bến bờ bằng an.

Từ ly xa lìa làng quê cũ,
luyến lưu bữa cơm cuối cùng
Bao người thân yêu nay còn lại đây
Rời tay chiều dần buông xuống anh đàn
sương mờ phố ngủ đêm vắng nhạt nhoà
Người đi hỡi luyến lưu lối mòn
Người đi hỡi luyến lưu lối mòn

Rời xa đường về muôn lối
Rồi đây tim lòng nhớ hoài
Quê người nỗi lòng ray rức nào nguôi
Nguyện cầu biển Đông dâng sóng huy hùng
Dân Nam thoát ách xiềng gông quân thù
Người lữ khách hãy mau quay về
Người lữ khách hãy mau quay về.


Quê Hương Tôi

Nguyễn Đình Toàn

Quê hương tôi, đã bao ngày chìm trong lửa khói
đến bây giờ chiến tranh tan rồi
nhưng người vẫn giết người
nhưng người vẫn khóc người
Những đêm dài ai thương nhớ ai
những ai cầm bằng như đã thôi
đời buông xuôi, hồn chơi vơi
và ai dứt ngang ơn trời
mong đi hết giấc mơ dài
tìm thấy ai

Hoa xuân không tươi trên cành
mưa thu thôi buông tơ mành
cây khô chim đau tha tình dấu quanh
Ai đi xa xôi mong gì
bao nhiêu lâu đây, sẽ về
hay như cây non qua thì chết đi
Còn gặp lại nhau không anh
còn gặp lại nhau không em
một ngày một xa nhau thêm
Hồn chập chờn trong mê oan
tình nửa chừng xuân đau thương
đời nửa già xin nguôi quên
đêm ngủ trăng gió lên
đêm mòn hao giấc tiên

Quê hương tôi, đã bao ngày chìm trong lửa khói
đến bây giờ chiến tranh tan rồi
nhưng người vẫn giết người
nhưng người vẫn khóc người
Những duyên tình không mong đến nơi
những mặt trời lẻ loi đắng cay
ngày im hơi, đường chia đôi
và nước mắt đã chôn vùi
bao mơ ước đã ngậm ngùi theo nước trôi

Quê Hương Tuổi Thơ Tôi

Từ Huy

Tôi yêu quê tôi, xanh xanh lũy tre.
Quê hương tuổi thơ đi qua đời tôi.
Đường làng quanh co, sông Thu êm đềm.
Thả diều đá bóng nắng cháy giũa đồng.
Biển trời mênh mông tôi bơi ngày ấy.
Tiếng tu hú gọi thấy nhớ biết bao.

Tôi xa quê hương, bao năm tháng qua.
Nhưng trong trái tim không bao giờ xa.
Lời mẹ ru con hiu hiu trưa hè.
Mùa lụt nước lũ bắt cá giũa đường.
Kỷ niệm yêu thương cho tôi ngày ấy,
Biết đâu tìm lại, biết đâu mà tìm.

Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi?
Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ.
Cho tôi tìm lại, cho tôi một ngày.
Ngày ấy đâu rồi?
Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ.
Nhưng câu chuyện cổ, mẹ kể năm nào.
Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi?
Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi?

 

Quê Hương Và Mẹ Hiền

Văn Đắc Nguyễn

Mây giăng bao la xa khuất mờ vùng trời quê hương
Bao năm tha hương tháng ngày chờ mong ngày về
Năm xưa con đi đôi dòng nước mắt mẹ tuôn
Nay con trở về lòng mang nỗi buồn thiên thu
Hôm nay xuân sang man mác buồn nhìn về xa xăm
Quê hương thân yêu vẫn còn niềm vui ngày nào
Đêm nay xuân sang có còn tiếng pháo rộn vang
Xin dâng về mẹ chia xẻ nỗi buồn phân ly
Thương mẹ hiền một nắng hai sương
Mong chờ con mắt đã mỏi mòn
Bát cơm chiều bỏ lững quên ăn
Bao lần trăn trở đếm đêm dài
Lòng vẫn còn trông nhớ con xa
Tim vẫn còn thương nhớ khôn nguôi
Đêm nay xuân sang sao vẫn còn biền biệt phương xa
Con như đang nghe tiếng lòng chờ trông ngày về
Mơ đang hôn lên đôi dòng nước mắt mẹ yêu
Xuân con chưa về lòng mang nỗi buồn thiên thu.


Quê Hương Xa Vời

Trần Quang Lộc

Chao ơi là nhớ lời ru của mẹ
Nhớ tiếng hò ai má trên sông dài
Chao ơi là nhớ mùi khoai nướng lửa
Ðể ấm tai người thơm những mùa mưa

Hương cây bồ kết nhớ tóc ai dài
Xõa xuống bờ vai gánh trăng trên cầu
Thương sao màu nắng chiều xuống quê nhà
Bếp ấm chiều tàn vương vấn trong ta

Qua được đại dương nhớ dòng sông nhỏ
qua lũy tre xanh đã thương quê nghèo
Tiếng hò nhẹ ngân bên sông lao lắt
Lòng vương vấn hoài mối tình quê hương suốt đời

Quê hương còn đó lòng thương vời vợi
Biết đến ngày nao bước chân quay về
Ði trong lòng phố đường xe sáng rực
Nhớ ánh lửa nghèo bên mái tranh xưa

 

Quê Mẹ

Thu Hồ

Đêm khuya trăng mơ mắt trông về trong cõi xa mờ
Nơi xa xăm kia tôi say nhìn quê cũ dấu yêu
Ôi tình quê hương nới chốn xưa có người mẹ hiền
Tóc màu hoa bạc chiều chiều mắt ngấn lệ vì con

Ra đi con dâng đời cho gió mưa
Quê người ngồi nhớ đến ngày vui qua
Gió chiều thường nhắc khúc ca biệt ly
Cố nhìn quê cũ lẩn trong sương mờ

Mẹ ơi ra đi đời con sá chi
Mơ ngày ngồi dưới ánh đèn lâm ly
Bên mẹ thường hát khúc ca ngày đi
Ai ngờ rồi cũng đến khúc phân ly

Mẹ ơi, Mẹ ơi, Mẹ ơi, Mẹ ơị


Quê Mẹ

(chưa biết)

Ngoại gởi cho anh hình ảnh quê nhà.
Ngõ về thôn xa, cầu khỉ đi qua.
Muà hè ve kêu, khua chùm hoa
Rộn ràng chim bay quanh cành đa
Hoàng hôn nhạt nhòa, từng lũy tre già

Ngoại gởi cho anh tình đất bưng biền
Giọng nghèo ầu ơ diệu lý giao duyên
Vườn trầu hương cao thơm mùi quen
Thật thà lửa gươm cơm chiều lên
Nồi kho canh dềnh, Ngoại nhắc anh liền.

Anh ở kinh đô, lầu cao đèn giăng xanh đỏ
Quen đời luạ gấm cao sang quên rồi
Áo nước chuốt phèn đêm gầy
Trăng tỏ trăng lu đom đóm lang thang
Mái hiên tre lùa ngọn gió ru hời

Ngoại chờ tin anh màu mắt khô cần
Da mồi lưng khom vầng trán thêm nhăn
Ngoại ngồi tay run tiêm trầu ăn
Hỏi rằng sao anh không về thăm
Ngoại thương anh nhiều, nhiều lắm ai bằng

Ngoại ngồi tay run tiêm trầu ăn
Hỏi rằng sao anh không về thăm
Ngoại thương anh nhiều, nhiều lắm ai.... bằng ... !!!

 

Quê Nghèo (Bao Giờ Anh Lấy Được Đồn Tây)

Phạm Duy

Làng tôi không xa kinh kỳ sáng chói
Có những cánh đồng cát dài
Có lũy tre già tả tơi
Ruộng khô có những ông già rách vai
Cuốc đất bên đàn trẻ gầy
Có người bừa thay trâu cầy
Bình minh khi sương rơi mờ trên rẫy
Thấp thoáng bóng người bên ngòi
Tát nước với giọt mồ hôi
Chiều rơi thoi thóp trên vài luống khoai
Hiu hắt tiếng bà mẹ cười
Vui vì nồi cơm ngô đầy...
Bao giờ cho lúa được mùa luôn, lúa ơi
Để cho cô con gái không buồn vì gió Đông
Bao giờ cho lúa về đầy sân, hỡi em
Để cho anh trai tráng được gần người gái quê.
Làng tôi luôn luôn vươn vài đám khói
Những mái tranh buồn nhớ người
Xơ xác điêu tàn vì ai
Nửa đêm thanh vắng không một bóng trai
Có tiếng o nghèo thở dài
Vỗ về trẻ thơ bùi ngùi
Từ khi đau thương lan tràn sông núi
Quê cũ đã nghèo lắm rồi
Thêm đói thêm sầu mà thôi
Nằm mơ, mơ thấy trăm họ tốt tươi
Mơ thấy bên lề cuộc đời
Áo dài đùa trong nắng cười...
Bao giờ em trở lại vườn dâu, hỡi em
Để cho anh bắc gỗ, xây nhịp cầu (anh) bước sang
Bao giờ cho nối lại tình thương, hỡi ai
Để em ra bến vắng, đón người người chiến binh.

 

Quê Nhà Tôi

Anh Hải

Quê nhà tôi chiều khi nắng ềm đềm
Chạy dài trên khóm cây đàn chim ríu rít ca
Bao người ra ngồi hay đứng bên thềm
Chuyện trò chung với nhau đời sống thần tiên.

Sáo dịu êm nào khác lời thơ
Lúa vàng reo tựa như sóng nhấp nhô
Ôi chiều quê, chiều xao xuyến êm đềm
Đợi chờ con mắt trông về phía trời xa.

Quê Tôi (Mon Pays)

Lê Mộng Nguyên

Andantino
Quê tôi chiều nắng mong manh
Có đồng lúa xanh, mơ theo dòng nước
Hàng cây me ngày thơ ấu tôi leo cành lá mơ chim đàn chấp cánh bay
Quê tôi là Huế muôn đời
Kinh thành tiếc nuối qua dòng sông biếc
Sau gót Phù Tang, non nước ngùi ngậm
Lời thề chưa trả giang sơn điêu tàn

Agitato
Rồi một mùa gió heo may
Cách xa muôn trùng quê tôi
Ngày về còn ước mong ai
Tóc em đã úa nắng phai
Lời nguyền thề với cố nhân
Bến sông Bình Lục Phú Xuân
Chiều tàn Đập Đá sông Hương
Ai còn thầm nhớ thương hoài...

Andantino
Quê tôi chiều nắng mong manh
Có đồng lúa xanh, mơ theo dòng nước
Hàng cây me ngày thơ ấu tôi leo cành lá mơ chim đàn chấp cánh bay
Quê tôi là Huế muôn đời
Kinh thành tiếc nuối qua dòng sông biếc
Sau gót Phù Tang, non nước ngùi ngậm
Lời thề chưa trả giang sơn điêu tàn (Fine).

 

Quên

Phạm Anh Dũng
Vương Ngọc Long

moderato
4/4

Mắt quên lúng liếng (ư) đưa tình
Loay hoay, lạ lẫm, một mình, bỗng (ứ) dưng...
Thốt nhiên, luống cuống, ngại (ư) ngùng
Người quên nheo mắt, tôi chừng ngẩn (ờ) ngơ

Tóc quên thắt bím, buông (ơ) hờ
Lửng lơ gió hẹn, vai chờ, chơi (ơ) vơi
Gặp người tôi chẳng quen (ơ) hơi
Nhớ ai tóc thả, tôi thời ngóng (ơ) trông

Gót hồng quên mất con đường
Để cỏ hoa cũng rộn ràng nhớ mong
Gặp người ngại bước song song
Đường xa xa lắc, chùng lòng chẳng yên

Nhớ ai, cái nhớ mỏi (í) mòn
Lương duyên ai định: mất, còn, rủi, (ừ) hên ?
Nếu mà hôm ấy chẳng (ừ) quên
Biết đâu hai kẻ nên duyên vợ (ờ) chồng...


Quên Cả Lối Về

Trúc Giang

Cuộc đời là một giấc mơ
mà lòng người thường nhiều mơ ước
  đời đẹp muôn đóa hoa
Êm đềm theo tiếng em ca ḥoa với cung đàn
Dù mau phai, dù chóng tàn
Tôi vẫn yêu thương suốt đời

Tôi yêu em, tôi yêu em như hình yêu bóng
Em nhìn tôi, em nh́ìn tôi đắm đuối say mê
Tôi yêu em, tôi yêu em quên bóng tối sương mù
Chỉ vì yêu em, chỉ vì yêu em... quên cả lối về!

Quên Đi Ngày Yêu Nhau

Lê Quốc Dũng


Người tình hỡi
Giờ này ta đã mất nhau rồi
Người tình ơi
Giờ còn đâu phút giây tuyệt vời
Hỡi anh yêu, hỡi anh yêu
Ðã xa nhau còn gì đâu mà trách nhau

Tình đã chết
Lòng còn vấn vương mối duyên đầu
Từng mùa Ðông
Còn mình em bước trong âm thầm
Hỡi anh yêu
Hãy quên đi, tiếc thương chi cho lệ sầu ướt mi

Ngày đó, gió Ðông buồn rơi
Rơi như thương khóc, khóc cho tình tôi
Tình bay theo áng mây trôi, trôi lạc loài về cuối chân trời

Người tình hỡi
Tìm nhau chi khi đã xa rồi
Ngày buồn trôi
Và mùa Ðông giá băng vời vợi
Hỡi anh yêu
Hãy quên mau những thương đau
Quên đi ngày yêu nhau

Hỡi anh yêu
Hãy quên mau những thương đau
Quên đi ngày yêu nhau

Hỡi anh yêu
Hãy quên mau những thương đau
Quên đi ngày yêu nhau

 

Quên Đi Tình Yêu

Ngoại Quốc (Trung Hoa)
Lê Vy

Cách mặt nhau từng ngày qua vắng xa nỗi lòng
Nhớ ngày xưa từng lời nói tiếng yêu vẫy gọi
Ngày nào ta bên nhau rong chơi
Từng nụ hôn tin yêu trao môi
Mà giờ đây xa nhau tình vỗ cánh bay đi rồi

Phút này đây mình gặp nhau trong câu giã từ
Nhắc làm chi đời thêm đằng xót xa kỷ niệm
Còn lại đây trong đêm cô liêu
Một mình ta lang thang phiêu diêu
Cuộc tình xưa mong manh tựa lá úa trong chiều thu

Con tim ai hững hờ vội chôn quá khứ tiếng yêu xưa miên man trong chiều mưa
Từng giọt nước mắt nhớ ai biệt ly
Cuộc tình đã vỗ cánh bay đi
Mặt trời khuất bóng phía chân đồi người yêu sao vội xa để lòng nhớ thương khi chiều xuống
Tháng ngày qua mình xa nhau cách hai ngả đường
Biết làm sao đời ngang trái trắng đen khó lường

Một thời ta bên nhau đam mê để rồi quên đi trong cơn mê
Người tình xưa quay lưng để mãi kết duyên cùng ai

 

Quên Đi Tình Yêu Cũ

Trịnh Nam Sơn

Đừng chờ nhau nữa nhé em
Để tình yêu đó thêm một chút thơ mộng
Đừng tìm nhau nữa nhé em
Để ta được thấy vẫn còn nhớ em nhiều
Đời ta phiêu lãng đã lâu
Và nhìn tình yêu như là những mây trời
Nhẹ nhàng bay theo cánh chim
Rồi tan thành khói như một giấc mơ qua

(Đ.K).

    Yêu em ta đã quên ngày tháng trôi mau
    Yêu em ta đã quên ngày tháng đi hoang
    Và khi em cách xa
    Lòng ta âm u như cây đã tàn
    Lá đã khô

Còn buồn chi nữa hỡi em
Tình yêu đôi ta nay đã hết thật rồi
Ngàn đời in trong giấc mơ
Để ta tìm bóng em tận cuối chân trời
Giọt lệ còn vương mắt em
Làm cho ta những tội lỗi thêm nhiều
Dù em có mãi trách than
Ta xin từ nay đành cách xa người...


Quên Hay Nhớ

Trầm Tử Thiêng

Ừ thì quên nhưng để xem sao
Ừ thì quên nhưng để xem sao
Ừ thì quên chuyện tình yêu hôm qua là mộng
Ừ thì quên môi thơm mật ngọt
Ừ thì quên vết bấu trên vai
Ừ thì quên chút êm đềm nuôi nấng từng ngày
Ừ thì quên. Ừ thì quên
Những chiều dạo phố cuối từ nội trú nao nức trở về
Ðội nắng đầu hiên sốt cháy cả lòng

Ừ thì quên. Ừ thì quên
Sao còn ở đó ? Sao còn ở đó ?
Nuối tiếc gì một khối tình yêu kỷ niệm đầy trời
Rồi từ mai đây. Rồi từ mai đây
Và những giờ tiếc nuối tiếc nuối trong đời
Từng cơn đau. Ðau không hề dứt
Từng cơn mê. Mê không hề dứt
Làm sao quên ? Quên trong cơn đau !
Làm sao quên ? Quên trong cơn mê !
Nhắc hoài nhắc hoài không ngơi

Ừ thì quên. Ừ thì quên
Ai buộc ngày đó hứa hẹn cho cố
Níu giấc mộng mộng ước đầy hoa nâng niu ngọc ngà
Ừ thì quên. Ừ thì quên
Như một đợt sóng duỗi mình trên bãi lúc cuối trời
Gội xóa thật mau vết hằn một ngày



Quên Người Tình Xa

(chưa biết)

Khi mới quen nhau, đâu biết thương đau
Dấu đưa tình hồng, man mác hương hoa
Trong tiếng chim ca, tình yêu êm ái

Nhưng mỗi lần giận hờn, nước mắt đong đưa
Tim em ưu phiền, để cơn gió cuốn
Cho cánh môi hồng, nghe xót xa âm thầm bao tình nhớ

Như cánh chim bay, e ấp mê say
Thiết tha tình nồng
Môi mắt lo âu , em biết thương đau
Tình yêu vỗ cánh

Thôi hết rồi cuộc tình, giết chết yêu thương
Quên đi thiên đường, lòng nghe tiếc nuối
Cho nét son vàng, như lá Thu bay
Trong vùng mù sương

Chợt nghe tiếng hát, lướt trên dòng sông
Lênh đênh mái tóc, êm trôi bềnh bồng
Tình hồng ngày đó, như dáng Xuân sang
Rồi tình ngày đó, như tiếng thương ca
Giọt hồng chợt đến, xót xa long dong ...

Mây lướt lênh đênh, non nước mông mênh
Thân em bồng bềnh
Em khóc đêm qua, nghe tiếng Mưa sa
Tình yêu cơn bão
Thôi giã từ người tình, xé buốt con tim
Thương đau trong đời, tình theo gió cuốn
Nghe sắt se lòng, nơi lãng du ta
Quên người tình xa ...

Quen Nhau

(chưa biết)

Mình mới quen nhau
Mình mới quen nhau thiết tha tình đầu
Nhẹ nắm tay em và ghé hôn em
Nét môi trìu mến
Mình mới yêu nhau
Mình mới yêu nhau nhớ thương ngàn sau
Và mới xa nhau mà đã thương đau
Thương cho tình đầu
Ôi nhớ thương mặn nồng
Cho đắng cay khi tình này
Cho xót xa lòng này nỗi buồn mênh mông
Khi lòng nhớ em một lần
Cho hồn thấm sau một lần
Nhớ nhung hoài hay đôi mắt sầu trọn đời

Ôi ! thời gian trôi miệt mài
Nhớ thời gian qua chợt buồn
Ðã xóa mờ cho anh buồn
Còn đâu hỡi em thấu cho lòng nỗi u sầu

Mình thấy cô đơn
Mình thấy cô đơn suốt trong cuộc đời
Chợt nhớ đến em
Chợt nhớ dáng em khóc trong vòng tay
Giọt nước mắt em
Giọt nước mắt em rơi trong lòng côi
Giọt nước mắt sâu
Giọt nước mắt sâu chứa chan tình sầu
Ôi xót xa tình này
Khi đắm say tình đầu
Cho nhớ nhau hẹn thề nỗi buồn lê thê
Anh còn nhớ em một lần
Cho tình thấm sâu một lần
Nhớ em hoài. Nay xóa chuyện tình này

Quen Nhau Trên Đường Về

Thăng Long – Đức Nội

Slow Rock


Chiều nay có phải anh ra miền Trung?
Về thăm quê mẹ chờ em về cùng ..
Rồi ta sẽ đi chung chuyến tầu.
Về đến sông Hương Bến Ngự.
Để nhìn trăng soi cuối thôn

Gặp anh em lại thương anh nhiều hơn,
Ngày đêm lo giữ giang sơn vẹn toàn .
Dù sương gió gây bao phũ phàng,
Đã có em đây sẵn sàng,
Lại gần sưởi ấm tim anh.

Thương anh không phải vì tình thương,
Không phải vì sang giàu,
Mà vì cùng chung chí hướng,
Thương anh, thân dài dầu nắng dầm mưa,
Băng rừng sâu suối ngàn,
Mong ngày ca khải hoàn.

Mời anh dừng lại nơi đây nghỉ chân,
Nhà em tuy nhỏ đơn sơ nghèo nàn,
Nhà em có cơm rau với cà
Và có em thơ mẹ già,
Mẹ yêu em lắm anh ơi .

Quên Nhau, Quên Chẳng Đành

(chưa biết)

Đời bé và đời anh
Hai đường thẳng song hành
Kiếp này làm sao gặp ?
Quên nhau, quên chẳng đành !
Kiếp này làm sao gặp ?
Quên nhau, quên chẳng đành !

Đời bé như cánh hoa
Mùa xuân phơi phới hương
Đời anh như lá khô
Mùa thu rơi rớt bay bên đường...

Đời bé như cánh chim
Mãi rong chơi đó đây
Đời anh như bóng cây
Già nuạ..
Vẫn đứng trông
...ngày tháng.

Thôi, xin giã từ em
Em hãy về đi
Mình anh lặng lẽ...
Thôi, xin giã từ em
Xin giã từ em...
Kiếp này đành thôi.

Đời bé và đời anh
Hai đường thẳng song hành
Kiếp này làm sao gặp ?
Quên nhau, quên chẳng đành !
Kiếp này làm sao gặp ?
Quên nhau, quên chẳng đành !

Quên Thời Gian

Phú Quang

Mời em vào quán thời gian
Chạm lý kiếu, uống làn hương xưa
Mời em vào quán không mùa
Ta chia nhau luồn gió lùa rét câm
Mời em vào quán không năm
Để nghe nỗi nhớ ướt đẫm cánh tay
Mời em vào quán không ngày
Để nghe lòng bỗng tràn đầy heo may
Môi chợt đắng niềm yêu thương
Thời gian quên bỏ chút đường đó em

Quyết Tiến

Võ Đức Thu


Quyết tiến ta giống dân Lạc Hồng
Liều thân sống tranh đấu giữ gìn non sông
Quyết tiến khi nước non nguy biến
Máu anh hùng ngàn đời nhuộm thắm non sông

Quyết tiến khi nước non reo hò
Lòng cương quyết tranh đấu giữ gìn tự do
Quyết tiến khi nước non nguy biên
Máu anh hùng rạng danh nòi giống Tiên Rồng

Vết anh hùng ngàn xưa nay còn lưu dấu
Theo sử xanh nước Việt ngàn đời hùng anh
Chí quật cường toàn dân hy sinh tranh đấu
Giống Lạc Hồng rạng danh nòi giống Tiên Rồng




Quỳnh Giao

Phạm Anh Dũng
Vương Ngọc Long


andante
4/4

Nghe tiếng động hình như em gõ cửa
Đêm trầm tư bỡ ngỡ tiếng hoa cười
Gió từ đâu đưa hương nào thoảng đến
Hồn rêu xanh đâu dễ thốt nên lời

Ru giấc ngủ phơi mình trên biển cát
Vỗ về tôi sống nhớ bạc đầu dâng
Biển và trăng chập chờn đôi mắt biếc
Mầu nguyên sơ ẩn hiện bóng giai nhân

Hương nồng ngạt ngào ướp men say
Trên cao sao lấp lánh bên trời
Dịu dàng sáng ánh trăng vàng huyền ảo
Khói sương lay động nhẹ làn môi trinh nguyên

Vang rất nhẹ đêm buồn xao xác gió
Lời tiễn đưa cánh mỏng rụng rơi thầm
Em cứ trắng cho hồn luôn trinh bạch
Cho tơ vàng nhỏ nhẹ nốt thanh âm

Em là ai? Quỳnh Giao hỡi ...
Em là ai? Quỳnh Giao ơi ...

Quỳnh Hoa

Phạm Anh Dũng
Vương Ngọc Long

Quỳnh Hoa

Valse
(3/4)

Sương sa tách hạt thầm thì
Nở đi, em hãy nở đi, kiếp sầu
Nhìn em … lạc phách đêm thâu
Những vì sao loáng bạc màu như vôi

Nửa buồn chấp chới bờ môi
Nửa vui thất tán mé đời quạnh hiu
Trăng nằm vỗ giấc đăm chiêu
Đêm và tôi bỗng chia đều suy tư

Ngậm ngùi .. đi ở … phù hư
Những vì sao lẻ rơi từ thinh không
Mưa đêm lất phất phập phồng
Phút giây bỗng bạc má hồng đời hoa

Bóng đêm vơi cạn dần dà
Dạ cầm hót khúc thương ca lạc loài …



Quỳnh Hương

Hoàng Quốc Bảo

Ai ngắt đóa Quỳnh Hương dưới trăng
Đêm lắng mơ hồ tai gió nghe dạt về.
Tiếng mưa buồn rơi gót khi tình cờ
Giửa giòng trí nhớ.
Đời vắng mấy cung Nguyệt cầm
Cũng chẳng ai hay.
Đời cách xa bao ngày vui thơ ấu rồi.
Ai cuời ai giữa đêm mùa trăng long lanh.
Ai cười vỡ tiếng đàn trầm mong manh.
Rừng lá khua bốn mùa
Đợi gió đi không về.
Tựa đời ta, quê xưa biển xanh là nhớ
Trăng khuya rớt sau hiên nhà.
Mênh mang tiếng trưa ngày cũ
Ai qua áng mây cơ hồ ngỡ là mơ.

 

Quỳnh Hương

Trịnh Công Sơn

Ta mang cho em một đóa quỳnh
Quỳnh thơm hay môi em thơm
Em mang cho ta một chút tình
Miệng cười khúc khích trên lưng

Đêm này đêm
Buồn bã với những môi hôn
Trong vườn trăng
Vừa khép những đóa mong manh

Ta mang cho em một chút buồn
Vì ta như sóng lênh đênh
Môi em cho ta một cánh hồng
Lụa là phút ấy chưa quên

Thôi chào em
Về giữa phố xá thênh thang
Không gì vui
Thì hãy gắng nhớ đôi lần
oOo
Đêm này đêm
Buồn bã với những môi hôn
Trong vườn trăng
Vừa khép những đóa mong manh

Ta mang cho em một chút buồn
Vì ta như sóng lênh đênh
Môi em cho ta một cánh hồng
Lụa là phút ấy chưa quên
Thôi chào em
Về giữa phố xá thênh thang
Không gì vui
Thì hãy gắng nhớ đôi lần


Quỳnh Mơ


Phạm Anh Dũng
Vương Ngọc Long


Valse

[3/4]



Lãng đãng quỳnh hoa gió quyện hương

Đêm vàng luân vũ điệu du dương

Sông xanh lấp lánh trăng ngà ngọc

Trỗi khúc ân tình quyến luyến thương



Thi sĩ người ơi đứng ngẩn ngơ

Nhìn em kiều diễm đóa quỳnh mơ

Ôm vầng trăng mộng người xưa cũ

Trút bỏ linh hồn đắm đuối thơ



Ngạt ngào hương đầy đêm khát khao

Trầm phù sương khói ngỡ chiêm bao

Cỏ hoa ngơ ngác đêm huyền ảo

Nhu nhú khung trời muôn ánh sao



Cánh bướm phù sinh chợt vút bay

Chén quỳnh chưa cạn ngất ngây say

Sầu đêm nguyệt tận ngàn sao vỡ

Tỉnh giấc quỳnh mơ mắt lệ cay …
 

Quỳnh Thi


Phạm Anh Dũng
Vương Ngọc Long

Tango

2/4



Vườn trăng rộ nở

Trắng muốt đoá Quỳnh Thi

Màn đêm chia cách

Nức nở bờ lưu ly



Em đóa Quỳnh Thi

Sương thấm ướt hàng mi

Lung linh ảo diệu

Lệ đẫm sầu chia ly



Đi đâu mà nở vội

Đời thoáng chiêm bao

Tình người như cõi mộng



Quỳnh Thi hỡi Quỳnh Thi

Hoa bay từng cánh

Đêm tình trăng bướm si



Say sưa men đắm

Trao nhau tình thiết tha

Đôi môi mê hoặc

Cơn lũ đời cuốn xa



Rồi lời từ biệt

Em hoá kiếp phù hoa

Để lại mù sa

Vườn xưa vắng hoa cười.

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.