Bạn đang ngồi tại
bàn họp với các đồng nghiệp để tìm kiếm giải pháp cho một vấn đề. Nhiều ý kiến
được nêu ra nhưng không có cái nào thực sự xuất sắc.
Đột nhiên bạn nảy ra
một ý tưởng hay. Cả căn phòng im lặng. Ý tưởng đó bị gạt đi, và sự hỗn loạn
quay trở lại.
Một tuần sau đó, sếp
của bạn trình bày một ý tưởng giống hệt. Sếp bạn tỏ ra tự hào trước sự tán thưởng
của mọi người. Trong khi đó trong đầu bạn chỉ nghĩ cách làm sao để tố cáo sự
gian lận của bà sếp.
Nhiều người đã trải
qua những tình huống tương tự.
Trong một cuộc khảo
sát vào năm 2015 đối với 1.000 lao động, cứ năm sếp thì có một người thừa nhận
thường xuyên ăn cắp ý tưởng của nhân viên.
Tệ hơn cả, tất cả mọi
người đều thừa nhận đã từng đánh cắp ý tưởng ít nhất một lần. Gần một nửa những
người được khảo sát nói họ cho rằng ý tưởng của mình đã bị đánh cắp để đánh
bóng tên tuổi cho người khác.
Tuy nhiên các nghiên
cứu chỉ ra rằng trong nhiều trường hợp, các đồng nghiệp của bạn thậm chí còn
không nhận ra là họ đang đánh cắp ý tưởng của bạn.
Đó là hội chứng
'cryptomnesia' - một vấn đề về trí nhớ khiến người ta nhầm tưởng một ký ức là một
ý tưởng sáng tạo. Nó đã được nhắc đến trong những trường hợp các bài nhạc kinh
điển bị tố đạo nhạc hay một bác sỹ tuyên bố đã tìm ra một phương pháp mới dù nó
đã được sử dụng nhiều năm trời.
Những người thích ăn
cắp có lẽ sẽ nghĩ lý thuyết này khá tiện cho họ.
Thế nhưng hãy thử
nghĩ xem: Bạn có thể nhớ gì được mình đã nghe về cái chết của David Bowie ở
đâu? Hay bạn đã biết được về emoji (các ký tự biểu cảm) khi nào?
Liệu vụ kiện đạo
nhạc của Led Zeppelin có thể giải thích là do hội chứng cryptomnesia không?
Rất khó để nhớ về
nguồn gốc của những gì bạn biết. Đó là bởi vì có hai loại ký ức dài hạn có thể
được nhớ lại một cách có ý thức.
Ví dụ như bạn đang
tham dự một cuộc họp. Trong khi ngồi họp thì não của bạn lại bận bịu với việc cập
nhật về những sự kiện trong cuộc đời bạn - những thông tin như nơi chốn, thời
gian, ai đang nói gì, thời tiết ra sao - một chuỗi những trải nghiệm cá nhân nối
tiếp nhau.
Đó là 'ký ức tình tiết'.
Ngoài ra, bạn còn phải
nhớ về nội dung thực sự của các cuộc nói chuyện.
Dù những thông tin
này ban đầu được lưu trữ ở cùng một nơi với ký ức tình tiết, nhưng tất cả những
kiến thức thu thập được sẽ được tách ra và nối với những kiến thức thu thập trước
đó trong 'ký ức nội dung'.
Được lưu giữ trong
phần 'ký ức nội dung' là những thứ như các thành phố thủ đô trên thế giới, hay
các công thức toán học.
Hệ thống kép này
giúp việc nhớ lại các thông tin hiệu quả hơn.
Tuy nhiên, nếu không
có những ngữ cảnh ban đầu, việc nhớ lại các ký ức có thể mang lại cảm giác phấn
chấn nguỵ tạo. Và nếu bạn chợt nhớ ra một đề nghị từ cuộc họp trước đó, bạn sẽ
khó nhớ ra nó xuất phát từ ai.
Một khi đã hiểu về
điều này, bạn sẽ nhận ra những trường hợp này xuất hiện khá thường xuyên.
Bạn sẽ luôn bị ám ảnh
là mình đang kể lại một chuyện đùa trước mặt người đã nghĩ ra nó, hay những
lý lẽ bạn đang sử dụng là sao chép từ một bài báo mà bạn vừa đọc khi sáng.
Đây không phải là một
hiện tượng hiếm thấy.
"Hầu hết thời
gian chúng ta luôn có những ký ức được dựng lên bên trong bộ nhớ của mình mà
không hề hay biết," Elizabeth Loftus, một nhà tâm lý học tại Đại học
Washsington, nói.
Thế nhưng tại chốn
văn phòng thì không phải mọi hành động đánh cắp ý tưởng đều là do vô tình. Vậy
điều này phổ biến tới đâu? Và làm sao bạn biết là nó đang xảy ra?
Quy trình vô thức
Trong một thử nghiệm,
những người tình nguyện được yêu cầu liệt kê các tên vào những danh mục, ví dụ
như danh mục động vật bốn chân.
Sau đó, những người
tham gia được yêu cầu chỉ ra những từ mà họ đã đóng góp - chó, cừu, voi, v.v...
Những người tình nguyện tham gia đã 'nhận vơ' một cách vô thức các từ mà người
khác đưa ra ở mức 9,8%.
Khó để biết chắc chắn,
nhưng có những điều kiện phổ biến khiến cryptomnesia xảy ra.
Đầu tiên, điều dễ hiểu
nhất là những ý tưởng hay thường dễ bị ăn cắp hơn những ý tưởng tồi.
Thêm nữa, các nghiên
cứu cho thấy không chỉ chất lượng của một ý tưởng là quan trọng, mà còn uy tín
của những người đưa ra nó nữa.
Bạn sẽ dễ bị ăn cắp
ý tưởng từ những đồng nghiệp cùng giới tính, và trong những môi trường hỗn loạn,
sẽ khó để mọi người có thể nhớ ai đã đưa ra những sáng kiến nào.
Bên cạnh đó, hiệu ứng
'người kế tiếp' cũng có tác động lớn.
Người tiếp theo phát
biểu sẽ dễ đánh cắp ý tưởng của người trước đó, có thể vì họ bận đợi tới lượt
phát biểu của mình nên không để ý.
Ngay cả việc họp
nhóm cũng không an toàn, vì việc tham gia vào thảo luận để dẫn đến một ý tưởng
nào đó có thể khiến các thành viên nhóm nghĩ rằng nó là của mình.
Hội tụ sự sáng tạo
Trong ngành quảng
cáo, nơi việc tham khảo các ý tưởng khác là một phần của quy trình công việc,
các lãnh đạo phải chiến đấu với hội chứng cryptomnesia mỗi ngày.
Karen Corrigan, nhà
sáng lập hãng quảng cáo Happiness Brussels, hiểu rất rõ điều này.
"Nó xảy ra, và
xảy ra khá thường xuyên", bà nói. "Những chuyên gia thiết kế ý tưởng,
vốn thường xuyên nghiên cứu các quảng cáo trước đó, thường ghi nhớ chúng một
cách vô thức và sau đó lại đưa ra những ý tưởng tương tự."
Chất lượng của một
nhân viên tuỳ thuộc vào phản ứng của họ khi nhận ra điều này. Sự sáng tạo là vấn
đề danh dự - hầu hết thời gian đó là một lỗi do vô ý. "Những nhân viên tốt
sẽ nghĩ rằng 'à, cái này đã được làm rồi', và ngưng tại đó. Họ muốn sử dụng ý
tưởng của chính mình."
Thế nhưng sự việc
không quá tệ.
Có câu nói rằng
không có gì là nguyên bản thực sự. Trong một thử nghiệm, các nhà nghiên cứu đã
cho những người tham gia xem những tấm hình vẽ các sinh vật phi thực ngoài vũ
trụ, và sau đó yêu cầu họ tự vẽ sinh vật của riêng mình.
Mặc dù sản phẩm sau
đó là của riêng họ, nhưng những người tình nguyện này cũng đã lấy rất nhiều ý
tưởng từ các sinh vật họ được xem trước đó. Cái mà người này gọi là hội chứng
cryptomnesia lại có thể được người khác gọi là sự học hỏi.
Đây là điều mà
Richard Beer, Giám đốc mảng sáng tạo tại Don't Panic London, có thể hiểu được.
"Khi tất cả mọi
người đều đọc cùng một báo cáo, họ dễ có cùng một suy nghĩ. Ngay cả khi bạn ghi
lại một buổi thảo luận và xem lại, cũng sẽ rất khó để biết ai đã nghĩ ra ý tưởng
nào đó trước."
Rất khó để nhận biết
hành động ăn cắp là có chủ đích hay không. Vì thế, Loftus khuyên nên tập trung
vào việc tránh bị ăn cắp ý tưởng.
Điều này bao gồm việc
tham gia các cuộc họp một cách có tổ chức - hãy ghi ra giấy khi cần thiết và
luôn luôn để ý ai đang nói gì - một thao tác mà các nghiên cứu đã chứng minh là
giúp tránh hộ chứng cryptomnesia tốt hơn.
Và có những kẻ cắp
mà bạn không thể thắng được: Pabllo Picasso, Steve Jobs, Thomas Edison, Henry
Ford... Rất nhiều thiên tài trong lĩnh vực của mình đã sao chép từ đối thủ. Có
lẽ điều quan trọng không phải là bạn đã nghĩ ra ý tưởng đó ở đâu, mà là bạn sẽ
làm gì với nó.
Zaria Gorvett
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.