Một
người ăn mày đến trước một trang viên, gặp nữ chủ nhân để ăn xin. Người ăn mày
này rất tội nghiệp, cánh tay bị cụt, tay áo trống trải đung đưa, người nào
trông thấy cũng đều khẳng khái bố thí cho. Tuy nhiên, vị chủ nhân này lại không
hề khách khí, chỉ ra đống gạch trước cửa nói với người ăn mày: “Ngươi giúp ta
chuyển đống gạch này ra nhà sau đi”.
Người
ăn mày giận dữ nói: “Tôi chỉ có một tay, bà còn nhẫn tâm bảo vác gạch. Không
muốn cho thì thôi vậy, cần chi phải trêu ghẹo người khác?”
Vị
chủ nhân không chút nổi giận, cúi người xuống bắt đầu dọn gạch. Bà ta cố ý chỉ
dùng một tay để chuyển, sau đó bà nói: “Ngươi thấy đấy, không phải chỉ
dùng hai tay mới có thể sống được. Ngươi có thể làm, vậy tại sao lại không làm
chứ?”
Người
ăn mày lặng người đi, hắn ta nhìn vị nữ chủ nhân với ánh mắt kỳ dị, trái cổ nhô
nhọn giống như một quả trám chuyển động lên xuống 2 lượt. Cuối cùng, hắn cúi
người xuống, dùng cánh tay còn lại bắt đầu chuyển gạch. Một lần chỉ có thể
chuyển đi hai viên gạch. Hắn chuyển như thế đúng hai tiếng đồng hồ thì hết đống
gạch. Mệt, hắn thở như bò kéo xe, trên mặt dính đầy bụi, mấy chòm tóc rối bị mồ
hôi ướt dính xéo trên góc trán.
Nữ
chủ nhân đưa cho người ăn mày một cái khăn lông trắng như tuyết. Người ăn mày
đón lấy lau mặt và cổ một lượt rất kỹ; chiếc khăn lông trắng đã biến thành
chiếc khăn lông đen. Người phụ nữ lại đưa cho hắn 20 đô-la, người ăn mày cảm
kích nói: “Cảm ơn bà” - “Ngươi không cần cảm ơn ta, đây là
tiền công ngươi kiếm được dựa vào sức lực của mình”.
Người
ăn mày nói: “Tôi sẽ không quên bà, để cho tôi giữ làm kỷ niệm vậy”.
Nói
xong, hắn cúi người chào thật thấp và sau đó lên đường.
Qua
nhiều ngày sau lại có một người ăn mày khác đến trang viên này. Người phụ nữ đó
lại dẫn người ăn mày vào nhà sau, chỉ đống gạch, và nói: “Chuyển đống gạch
này ra trước nhà, ta sẽ trả cho ngươi hai mươi đô-la”.
Người
ăn mày với hai tay còn nguyên vẹn này bỏ đi, không biết là do không thèm 20
đô-la hay do điều gì khác.
Người
con của người phụ nữ không hiểu, liền hỏi mẹ: “Lần trước mẹ kêu ăn mày
chuyển đống gạch này từ trước nhà ra sau nhà. Lần này mẹ lại kêu ăn mày chuyển
gạch từ sau nhà ra trước nhà. Rốt cuộc mẹ muốn đống gạch ở sau nhà hay là ở
trước nhà?”.
Người
mẹ nói với con rằng: “Gạch đặt trước nhà hay sau nhà đều như nhau, nhưng
chuyển hay không chuyển, đối với người ăn mày mà nói, thì lại không giống nhau”.
Sau
này cũng có mấy người ăn mày đến xin ăn, đống gạch đó được chuyển đi mấy lượt.
Nhiều năm
sau, có một người rất chỉnh tề đến trang viện này. Ông ta mặc veston, mang giày
da, trông chững chạc hiên ngang như những người thành công với sự tự tin và tự
trọng, chỉ có điều là người này chỉ có một cánh tay trái. Ông ta cúi người
xuống, nói với vị nữ chủ nhân nay đã có phần già đi: “Nếu không có bà,
tôi vẫn chỉ là một kẻ ăn mày. Thế nhưng bây giờ tôi là Chủ tịch Hội đồng Quản
trị của một công ty”.
Người
phụ nữ đã không còn nhớ ra ông là ai, bà hờ hững nói: “Đấy là do chính
bản thân ông làm ra mà thôi”.
Người
Chủ tịch Hội đồng Quản trị một tay mời người phụ nữ cùng cả nhà bà dọn đến
thành phố để sống những ngày thoải mái. Người phụ nữ nói: “Chúng tôi
không thể nhận sự chăm sóc của ông được” - “Tại sao?” - “Bởi vì cả
nhà chúng tôi ai cũng có hai tay”.
Người
chủ tịch tuy đau lòng nhưng vẫn kiên trì: “Thưa bà, bà giúp tôi hiểu được
thế nào là Nhân, thế nào là Cách. Căn nhà đó là tiền công mà bà đã
dạy cho tôi”.
Người
phụ nữ nói: “Vậy thì ông đem căn nhà ấy tặng cho người nào không còn cánh
tay nào cả !”.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.