
Trong vòng chưa đầy
hai năm, nước Pháp trải qua năm đời thủ tướng, một kỳ tích chính trị chưa từng
có ngay cả trong thời kỳ hỗn loạn chính trị hậu chiến của Rome.
Và giờ đây, Quốc hội
Pháp - được tái cấu trúc sau quyết định của tổng thống về việc tổ chức bầu cử sớm
vào tháng 7/2024 - đang phải vật lộn nhằm giành được đa số phiếu để có khả năng
thông qua ngân sách.
Thêm vào đó là cuộc
tổng đình công hôm 18/9 do các công đoàn phản đối các đề xuất ngân sách trước
đó kêu gọi.
Các tờ báo ở Rome và
Turin đã thể hiện một gioia maligna (niềm vui ác ý) rõ rệt khi tường thuật lại
các sự kiện gần đây.
Có sự bẽ bàng dành
cho Thủ tướng François Bayrou vừa mới từ nhiệm, những cảnh báo về nợ công tăng
vọt và viễn cảnh nền kinh tế Pháp cần Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF) cứu trợ.
Nhưng trên hết, đó
là sự phai nhạt dần của vị tổng thống, Emmanuel Macron.
"Vậy sự huy
hoàng nay ở đâu?" tờ Il Messaggero đặt câu hỏi.
Các dự báo cho thấy,
đến cuối thập kỷ này, con số đó sẽ lên đến 100 tỷ euro mỗi năm, thậm chí còn vượt
qua cả hai lĩnh vực trên.
Vào hôm 12/9, tổ chức
xếp hạng tín nhiệm Fitch đã hạ bậc nợ của Pháp, có khả năng khiến chi phí vay nợ
của chính phủ Pháp tăng cao hơn.
Động thái này phản
ánh sự hoài nghi ngày càng lớn về sự ổn định và khả năng trả nợ của quốc gia
này. Kịch bản Pháp phải ngả mũ xin IMF hoặc cần sự can thiệp từ Ngân hàng Trung
ương châu Âu không còn là một ý tưởng viển vông.
Tất cả những thách
thức này đang diễn ra trong bối cảnh quốc tế đầy hỗn loạn: chiến tranh ở châu
Âu, sự rút lui của người Mỹ và sự trỗi dậy không thể ngăn cản của chủ nghĩa dân
túy.
Nhưng một thử thách
lớn hơn nhiều đã diễn ra vào hôm 18/9, khi các công đoàn và các đảng cánh tả tổ
chức các cuộc biểu tình rầm rộ phản đối kế hoạch của chính phủ.
Theo lời của nhà
bình luận chính trị kỳ cựu Nicolas Baverez: "Vào thời điểm quan trọng này,
khi chính chủ quyền và tự do của nước Pháp và châu Âu đang bị đe dọa, nước Pháp
thấy mình bị tê liệt do hỗn loạn, bất lực và nợ nần."
Tổng thống Macron khẳng
định ông có thể đưa đất nước thoát khỏi tình trạng hỗn loạn này, nhưng ông chỉ
còn 18 tháng nữa là hết nhiệm kỳ thứ hai.
Nhưng cũng có một kịch
bản khác: đất nước sẽ mãi mãi suy yếu, trở thành con mồi của những kẻ cực đoan
cánh tả lẫn cánh hữu, một kẻ ốm yếu mới của châu Âu.
Căng thẳng với các
thủ tướng
Tất cả những điều
này bắt nguồn từ việc ông Macron giải tán Quốc hội một cách thảm hại vào đầu
mùa hè năm 2024. Thay vì tạo ra một nền tảng vững chắc hơn cho việc điều hành đất
nước, Quốc hội mới giờ đây bị chia rẽ theo ba hướng: trung dung, tả khuynh và cực
hữu.
Không một nhóm nào
có thể hy vọng thành lập một chính phủ hoạt động hiệu quả vì hai nhóm còn lại sẽ
luôn đoàn kết chống lại họ.
Ông Michel Barnier
và sau đó là ông François Bayrou, mỗi người đều trải qua vài tháng cầm quyền thủ
tướng, nhưng cả hai đều tập trung vào vấn đề cốt lõi mà tất cả các chính phủ đều
phải đối mặt: nhà nước nên huy động và chi tiêu tiền như thế nào.
Ông Bayrou, 74 tuổi,
một người theo chủ nghĩa trung dung, đã biến vấn đề nợ công của Pháp thành một
vấn đề trọng tâm - hiện đã lên tới hơn 3 ngàn tỷ euro, tương đương khoảng 114%
GDP.
Ông muốn ổn định các
khoản trả nợ bằng cách cắt giảm 44 tỷ euro từ ngân sách năm 2026.
Ông Bayrou đã bị hạ
bệ khi các nghị sĩ cánh tả và cực hữu thống nhất bỏ phiếu bất tín nhiệm vào tuần
trước, nhưng các cuộc thăm dò cho thấy nhiều cử tri vốn cũng phản đối các ý tưởng
của thủ tướng, chẳng hạn như bãi bỏ hai ngày lễ quốc gia để chi cho quốc phòng
nhiều hơn.
Sébastien Lecornu,
39 tuổi, được bổ nhiệm làm thủ tướng tuần trước, là một người đàn ông Norman ít
nói, người đã trở thành người bạn tâm giao của tổng thống trong những buổi trò
chuyện thâu đêm tại Điện Elysée.
Sau khi được bổ nhiệm,
ông Macron nói mình tin rằng "một thỏa thuận giữa các lực lượng chính trị
là có thể đạt được, đồng thời tôn trọng niềm tin của mỗi bên".
Ông Macron được cho
là đánh giá cao lòng trung thành của ông Lecornu và cảm thấy rằng vị thủ tướng
của ông không bị ám ảnh với tương lai chính trị của riêng mình.
Sau những căng thẳng
với hai người tiền nhiệm - ông Michel Barnier và ông François Bayrou - thì giờ
đây, tổng thống và thủ tướng đã nhìn nhận vấn đề theo hướng đồng thuận.
"Với Lecornu, về
cơ bản có nghĩa là Macron là thủ tướng," ông Philippe Aghion, một nhà kinh
tế từng cố vấn cho tổng thống và hiểu rõ ông, bình luận.
"Macron và
Lecornu nói chung là một."
Nhiệm vụ khó khăn của
ông Lecornu
Ông Macron muốn ông
Lecornu xoay chuyển tình thế. Từ chỗ chủ yếu nghiêng về cánh hữu, ông Macron giờ
đây muốn đạt được một thỏa thuận với cánh tả - cụ thể là Đảng Xã hội (PS).
Theo luật, ông
Lecornu cần phải trình dự thảo ngân sách trước giữa tháng 10. Dự thảo này sau
đó phải được thông qua trước cuối năm.
Về mặt toán học,
cách duy nhất ông có thể làm được điều đó là nếu khối trung dung của ông thuyết
phục được những người "ôn hòa" ở cả cánh tả và cánh hữu - nói cách
khác là Đảng Cộng hòa bảo thủ (LR) và Đảng Xã hội (PS).
Ví dụ, Đảng Xã hội -
những người đang cảm thấy thuận buồm xuôi gió - đang yêu cầu một mục tiêu giảm
nợ thấp hơn nhiều. Họ muốn đánh thuế vào giới doanh nhân siêu giàu; bãi bỏ cải
cách lương hưu năm 2023 của ông Macron (đã nâng tuổi nghỉ hưu lên 64).
Nhưng những ý tưởng
này lại bị các đảng viên Cộng hòa ủng hộ doanh nghiệp phản đối, những người đã
đe dọa sẽ bỏ phiếu chống lại bất kỳ ngân sách nào bao gồm các đề xuất trên.
Liên đoàn lao động
chính MEDEF (Mouvement des Entreprises de France) thậm chí còn tuyên bố sẽ tổ chức
"các cuộc biểu tình quần chúng" nếu câu trả lời của ông Lecornu cho
điểm nghẽn ngân sách là tăng thuế.
Ở cả hai đầu của bàn
cờ chính trị đều có các đảng phái hùng mạnh - Đảng Tập hợp Quốc gia (RN) bên
cánh hữu, Đảng Nước Pháp Bất khuất (LFI) bên cánh tả - những đảng sẽ la hét
"phản quốc" ngay khi có dấu hiệu thỏa hiệp nhỏ nhất với phe trung
dung.
Và với bất kỳ chính
trị gia nào có tên tuổi, bản năng tự nhiên có thể là hạn chế tối đa mọi liên hệ
với tài sản đang mất giá nhanh chóng có tên Emmanuel Macron.
Nhưng một ngân sách
như vậy chắc chắn sẽ bị cắt giảm. Tín hiệu gửi đến thị trường sẽ lại là một mớ
hỗn độn kiểu Pháp. Chi phí trả nợ sẽ còn tăng cao hơn nữa.
Lựa chọn thay thế là
thất bại, rồi một thủ tướng nữa sẽ từ chức.
Đó chính là kịch bản
ngày tận thế của ông Macron: một cuộc giải tán khác dẫn đến nhiều cuộc bầu cử
hơn mà Đảng Tập hợp Quốc gia của bà Marine Le Pen có thể giành chiến thắng lần
này.
Hoặc thậm chí, theo
yêu cầu của một số người, ông Macron phải từ chức vì đã trực tiếp dẫn đến tình
trạng bế tắc.
Sự kết hợp của nhiều
cuộc khủng hoảng
Khi nghiên cứu về nước
Pháp, ta luôn có thể đưa ra một nhận định ít "thảm họa" hơn. Suy cho
cùng, đất nước này đã trải qua nhiều cuộc khủng hoảng trong quá khứ rồi luôn
loay hoay vượt qua, và một số người thì thấy những điều đáng ngưỡng mộ ở nước
Pháp của ông Macron.
Đối với cựu Tổng thống
Pháp Jean-Francois Copé, "những nền tảng cơ bản của nền kinh tế Pháp, bao
gồm cả cán cân xuất nhập khẩu, vẫn vững chắc.
"Mức độ thất
nghiệp của chúng tôi thường cao hơn Anh nhưng không đến mức thảm họa. Chúng tôi
có mức độ sáng tạo doanh nghiệp cao và tăng trưởng tốt hơn Đức."
Ông Aghion, cựu cố vấn
của ông Macron, cũng khá lạc quan. "Chúng tôi sẽ không sụp đổ theo kiểu Hy
Lạp," ông nói.
"Và những gì
Bayrou nói về nợ là một lời cảnh tỉnh hiệu quả."
Nhưng đối với những
người khác, tình hình thế giới đang thay đổi khiến những nhận xét như vậy có vẻ
lạc quan quá mức, nếu không muốn nói là tự mãn.
"Giống như
chúng ta đang ở trên một con đê. Nó có vẻ khá vững chắc. Mọi người đều đứng
trên đó và họ cứ nói với chúng ta rằng nó vững chắc. Nhưng bên dưới biển cả
đang ăn mòn, cho đến một ngày tất cả đột nhiên sụp đổ.
"Đáng buồn
thay, đó là điều sẽ xảy ra nếu chúng ta tiếp tục không làm gì cả."
Theo Françoise
Fressoz của tờ Le Monde, "Tất cả chúng ta đã trở nên hoàn toàn nghiện
chi tiêu công. Đó là phương pháp được mọi chính phủ sử dụng trong nửa thế kỷ -
cả tả lẫn hữu - để dập tắt ngọn lửa bất mãn và mua lại bình an xã hội.
"Giờ đây, mọi
người đều có thể cảm nhận được rằng hệ thống này đã đi đến hồi kết. Chúng ta
đang ở hồi kết của nhà nước phúc lợi kiểu cũ. Nhưng không ai muốn trả giá hoặc
đối mặt với những cải cách cần phải được thực hiện."
Theo lời của nhà
thăm dò dư luận Jerome Fourquet tuần trước, "Đây giống như một vở kịch khó
hiểu được trình diễn tại một rạp hát trống rỗng."
Cử tri được nghe rằng
nợ công là vấn đề sống còn của quốc gia, nhưng nhiều người hoặc không tin, hoặc
không hiểu tại sao họ lại phải là người trả nợ.
Người đứng đầu tất cả
những điều này là một người đàn ông lên nắm quyền vào năm 2017, tràn đầy hy vọng
và hứa hẹn sẽ thu hẹp khoảng cách giữa cánh tả và cánh hữu, giữa doanh nghiệp
và người lao động, giữa tăng trưởng và công bằng xã hội, giữa những người hoài
nghi và những người nhiệt thành với đồng euro.
Sau thảm họa mới nhất
này, nhà bình luận thẳng thắn người Pháp Nicolas Baverez đã đưa ra một kết luận
tàn khốc trên tờ Le Figaro: "Emmanuel Macron là mục tiêu thực sự của
sự phản kháng của người dân và ông ta phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho vụ đắm
tàu này.
"Giống như tất
cả những kẻ mị dân, ông ta đã biến đất nước chúng ta thành một đống đổ
nát."
Hugh Schofield
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.