Chung
quanh việc Nga xâm chiếm Crimea của Ukraine, và liên quan đến Vladimir Putin,
Tổng thống của Nga, có một số vấn đề khiến giới bình luận chính trị Tây phương
thắc mắc và bàn thảo nhiều nhất suốt mấy tuần vừa qua: Một, tại sao tình báo
của Mỹ không biết trước được việc Nga xua cả mấy ngàn quân (sau đó là cả mấy
chục ngàn) đến chiếm Crimea? Hai, tại sao giới lãnh đạo Tây phương, kể cả các
tổng thống Mỹ, từ George W. Bush đến Barack Obama, đều có vẻ cả tin Vladimir
Putin đến vậy? Đằng sau hai câu hỏi trên là một câu hỏi khác: Tại sao Tây
phương, kể cả Mỹ, lại dễ bị Putin lừa đến như vậy?
Kiểm tra lại các bản tin tình báo gửi lên giới lãnh đạo Mỹ, ít nhất là ở Quốc
Hội, người ta thấy tuy các tình báo biết rõ sự kiện Nga huy động khoảng 150.000
lính đến biên giới Ukraine nhưng hầu hết đều đánh giá khả năng Nga quyết định
tấn công Ukraine rất nhỏ.
Giới chức tình báo Mỹ biện minh: họ vẫn thường xuyên cập nhật các tin tức
họ thu lượm được tại Nga và Ukraine và liên tục báo cáo cho chính phủ nhưng
việc đánh giá đúng ý đồ của các nhà lãnh đạo nước khác, như Nga, chẳng hạn, rất
khó chính xác.
Nói cách khác, thành thực hơn: lần này mọi người từ tình báo đến chính khách
đều nhầm. Sự nhầm lẫn này xuất phát từ hai nguyên nhân chính:
Thứ nhất, từ sau sự kiện 11 tháng 9 năm 2001, phần lớn ngân sách tình báo của
Mỹ đều tập trung vào nỗ lực chống khủng bố, chủ yếu từ các quốc gia Hồi giáo
hoặc ở những nơi các nhóm Hồi giáo cực đoan phát triển mạnh. Nga không còn là
một ưu tiên để theo dõi như thời Chiến tranh lạnh nữa.
Thứ hai, quan trọng hơn, hầu như mọi người đều không hiểu đúng bản chất con
người của Putin.
Nhớ, vào tháng 6 năm 2001, trong lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai người, Tổng thống
George W. Bush đã bày tỏ sự tin tưởng sâu đậm đối với Putin, người đồng nhiệm
của ông ở Nga. Khi được các phóng viên hỏi tại sao, Bush tự tin đáp: “Tôi nhìn
vào mắt ông ấy và thấy được tâm hồn của ông” (I looked in his eyes and saw his
soul). Sự tự tin ấy, sau này, bị nhiều người chê là ngây thơ.
Nhưng không phải ai cũng thoát được sự ngây thơ ấy. Trước ngày Nga xua quân
tràn vào Crimea, phần lớn các tờ báo có uy tín nhất tại Mỹ đều cho việc Putin
điều động binh sĩ đến biên giới Ukraine chỉ là một trò hăm dọa. Các bài viết
mang nhan đề kiểu “Tại sao Nga không xâm lược Ukraine” hay “Không, Nga sẽ không
can thiệp vào Ukraine” hoặc “Năm lý do để mọi người đừng lo lắng thái quá về tình
hình ở Crimea” xuất hiện đầy trên các mặt báo.
Xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đại chúng, phần lớn các học giả,
các chuyên gia quân sự và chính trị nổi tiếng đều không tin là Nga sẽ tấn công
Ukraine như điều họ đã từng làm đối với Georgia vào năm 2008.
Tại sao người ta dám khẳng định một cách chắc chắn như vậy?
Có ba lý
do chính:
Thứ nhất, nền kinh tế của Nga hiện nay quá yếu để có thể chịu đựng nổi một cuộc
chiến tranh như thế. Putin hẳn thừa biết là nếu lao vào một cuộc xâm lược như
vậy, ông sẽ bị Mỹ và Tây phương trừng phạt, ít nhất về phương diện kinh tế.
Việc buôn bán sẽ bị ngưng trệ, đồng rúp sẽ bị giảm giá, uy tín của Nga trên
trường quốc tế sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng; bao nhiêu tiền bạc đã đổ ra cho
Olympic mùa đông tại Sochi vừa rồi như đổ vào biển, cuộc họp thượng đỉnh của
khối Bát cường (8 group) được chuẩn bị vào tháng 6 sẽ hóa thành công cốc. Đó là
chưa kể các nguy hại lâu dài: Về kinh tế, Nga phải cưu mang hơn 2 triệu người ở
Crimea, trong đó 20% là người lớn tuổi; về an ninh, Nga sẽ phải đối diện với
nguy cơ đánh du kích hoặc khủng bố của mấy trăm ngàn người Tatar vốn có truyền
thống thù ghét Nga.
Thứ hai, nó lại không cần thiết: Ai cũng biết chính quyền Ukraine, sau
cuộc cách mạng vừa rồi, đang đối diện với vô số thử thách: Nếu Nga không can
thiệp, tự nó sẽ sụp đổ. Kinh tế Ukraine vốn đã gầy guộc, lại thêm
nạn tham nhũng tràn lan, càng ngày càng quặt quẹo với lạm phát và nợ nần chồng
chất. Mới tuần trước, tân Thủ tướng Ukraine ước chừng khoảng 37 tỉ Mỹ
kim bị biến mất dưới thời Viktor Yanukovych. Hiện nay Ukraine cần ít
nhất 25 tỉ Mỹ kim để trả nợ và bù đắp các thiếu hụt trong ngân sách. Trong khi
đó số ngoại tệ họ dự trữ được chỉ còn có 12 tỉ.
Thứ ba, không những không cần thiết, nó còn có hại. Hai cái hại lớn nhất là:
Một, nó làm cho Mỹ và Tây phương phải nhảy vào giúp Ukraine. Bình thường, không có sự
uy hiếp của Nga, có lẽ Tây phương sẽ hờ hững với việc giúp đỡ Ukraine sau
cuộc cách mạng vừa rồi. Tây phương đang phải đối đầu với các khó khăn của chính
họ, nhất là ở các thành viên mới. Họ không đủ sức để cưu mang thêm một gánh
nặng khác. Nếu Nga không tấn công Crimea, chắc chắn Mỹ và châu Âu không nhảy
vào giúp Ukraine
một cách nhiệt tình và tận tình như vậy. Hai, hành động hiếu chiến thô bạo của
Nga làm cho dân chúng Ukraine
trở thành đoàn kết hơn, yêu nước hơn và sẵn sàng chống trả Nga một cách mãnh
liệt hơn. Quan sát dân tình ở Ukraine
hiện nay, Chrystia Freeland cho là Nga đã thực sự thua trận.
Tất cả những điều ấy chắc chắn Putin và nhóm cố vấn của ông đều biết rõ. Ngay
cả những người bình thường nhất cũng biết rõ. Vậy mà ông vẫn quyết định chiếm
Crimea và có vẻ như sẽ đánh chiếm cả Ukraine. Tại sao?
Lý do đầu tiên có lẽ do Putin quá tự tin. Ông nghĩ là Mỹ sẽ không dám phản ứng
gì cả. Một phần, vì Mỹ đã quá mệt mỏi với hai cuộc chiến tranh ở Iraq và ở
Afghanistan, hơn nữa, họ phải tập trung đối đầu với Trung Quốc ở châu Á. Phần
khác, ông cho là hầu hết các quốc gia Âu châu, những đồng minh thân cận nhất
của Mỹ hiện nay, đều lệ thuộc vào nguồn dầu khí của Nga, lại có nhiều liên hệ
kinh tế với Nga: Tất cả những nước ấy, vì quyền lợi của mình, không thể mạnh
tay với Nga được. Khi Châu Âu khoanh tay, một mình Mỹ cũng chẳng làm gì được.
Chính sách của Mỹ, ít nhất là dưới thời Obama, thường rất cẩn thận, tránh né
mọi rủi ro; khi cần, họ chỉ lãnh đạo từ phía sau. Nếu châu Âu không đóng vai
tiên phong, Putin tin là Mỹ cũng sẽ chỉ đánh võ mồm mà thôi. Mà kiểu đánh
ấy thì ông chả ngán chút nào cả.
Lý do thứ hai, quan trọng hơn, là cách suy nghĩ và cách hành xử của Putin hoàn
toàn khác với Tây phương. Khác đến độ bà Madeleine Albright, cựu ngoại trưởng
Mỹ, cho là Putin bị hoang tưởng; phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Mỹ cho những
lời lẽ của Putin về các âm mưu của Tây phương tại Ukraine là những sự hư cấu đáng
giật mình nhất kể từ Dostoyevsky.
Ngoại trưởng Mỹ John Kerry cho Nga hành xử như những kẻ sống trong thế kỷ 20
hoặc thế kỷ 19! Thủ tướng Đức Angela Merkel, trong một cuộc điện đàm với Tổng
thống Obama mới đây, cũng đồng ý như thế khi cho dường như Putin đang sống ở
một thế giới khác
Nhưng khác như thế nào? Khác ở ba điểm chính: Một, sẵn sàng dùng bạo lực để
giải quyết mọi vấn đề; hai, sẵn sàng hy sinh tất cả, kể cả sự khủng hoảng của
kinh tế và sự cùng khổ của dân chúng để đạt được điều mình muốn. Nhưng sự khác
biệt lớn nhất là sự nghi ngờ và căm thù đối với Mỹ và Tây phương. Putin thường
nói là việc để cho chủ nghĩa cộng sản sụp đổ, từ đó, làm tan rã khối Liên bang
Xô viết trước đây là một sai lầm lớn nhất trong lịch sử nước Nga. Ông tự đặt
cho mình sứ mạng là phục hồi lại đế quốc Nga bằng cách thu phục lại, và nếu
cần, xâm chiếm các quốc gia láng giềng vốn thuộc Liên bang Xô viết trước đây.
Trên con đường thực hiện giấc mộng ấy, ông xem cản trở chính là tham vọng bành
trướng của Mỹ và châu Âu. Mỗi lần Liên hiệp Âu châu thu nạp một thành viên mới
là một lần Putin giật mình căm hận. Ông không nhìn đó như một sự phát triển
đáng mừng của lịch sử về hướng dân chủ hóa mà lại xem đó như một sự đe dọa.
Trước những đe dọa ấy, ông phản ứng một cách quyết liệt, bất chấp những hậu quả
về kinh tế, chính trị hay xã hội.
Tuy nhiên, ông lại quên thời thế đã đổi khác. Sự liều lĩnh của ông chỉ mang lại
tai họa cho nước Nga.
Trước mắt, tai họa đầu tiên đến từ một yếu tố có lẽ Putin không nghĩ đến khi
quyết định tung quân đánh chiếm Crimea: Khác với cuộc xâm chiếm Hungary vào năm
1956 và Czechoslovakia năm 1968, nước Nga hiện nay có một yếu tố mới có ảnh
hưởng nhanh chóng và sâu sắc đến các quan hệ quốc tế: thị trường chứng khoán.
Ngay ngày đầu tiên khi binh lính Nga xuất hiện trên đất Crimea, chỉ số thị
trường chứng khoán bị rớt hơn 12%, làm bay mất 60 tỉ Mỹ kim và tỉ giá đồng rúp
bị giảm đến mức kỷ lục.
Về lâu về dài, ngay cả khi chiếm được Crimea hoặc ngay cả toàn lãnh thổ
Ukraine, nước Nga cũng sẽ phải chịu đựng những gánh nặng kinh tế hầu như vượt
ngoài khả năng của họ. Hiện nay, Nga vẫn còn đang phải còng lưng ra tài trợ cho
Abkhazia và South Ossetia họ chiếm được từ Georgia,
và Transnistria từ Moldova.
Ukraine,
với những nợ nần và tham nhũng hiện nay, nếu lọt vào tay Nga, cũng sẽ trở thành
một gánh nặng khủng khiếp. Đó là chưa kể Nga sẽ phải đối diện với các cuộc
chống đối bằng vũ trang, dưới hình thức du kích hoặc khủng bố, của người Ukraine
và đặc biệt, người Tatars.
Trong một bài viết mới đăng trên tờ The Washington Post, Henry A. Kissinger,
cựu Ngoại trưởng Mỹ thời Nixon, có nêu lên một vấn đề hay: Một chính sách được
kiểm tra không phải ở chỗ nó bắt đầu như thế nào mà ở chỗ nó kết thúc như thế
nào.
Nhưng trong khi chờ cuộc xâm lược ấy kết thúc, không ai được quên bài học
lần này: Cách suy nghĩ và hành xử của Putin hiện nay không khác gì mấy so với
các nhà độc tài cộng sản trước đây. Thay tên đổi họ, ông vẫn không giấu được
dòng máu của Stalin trong huyết quản.
Nguyễn
Hưng Quốc
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.