Ngày nay, nếu một
sáng nào đó bạn muốn đổi món điểm tâm bằng cách chọn món bánh mì, có nghĩa là bánh
mì luôn được lưu trong bộ nhớ ẩm thực của bạn như món phở, hủ tíu, bún bò . . .
Xe bánh mì thường thấy
trên vỉa hè Sài-Gòn.
Không kể đến chuyện bánh
mì bị chụp mũ theo gót thực dân, chỉ riêng quá trình bánh mì vượt qua hàng rào
“ kỳ thị ” vì có gốc từ xứ Tây cũng đủ đáng nể. Người Việt, nhất là người nông
thôn ăn bánh mì không còn thấy đó là món mắc nghẹn muốn chết, mà lại thấy : “
Thèm bánh mì quá, ghé chợ mua giùm một vài ổ coi bây ! ”
Người bình dân
Sài-Gòn trước đây thường ăn bánh mì nóng hổi để trong bội cần xé, đậy bằng bao
bố hoặc giấy dầu. Ngày trước khắp các con hẻm Sài-Gòn, sáng sáng, chiều chiều
lúc nào cũng có bóng những người đàn ông khòm lưng trên xe đạp rao, “ Bánh mì
nóng hổi đây. ” Con nít thì thích móc ruột bánh mì ăn trước còn người lớn thì
khoái ăn vỏ bánh giòn giòn.
Nhưng ăn bánh mì không hoài cũng ngán nên dân lao động
chế ra món bánh mì chấm nước tương. Cái chén nước tương rắc chút tiêu xay, nặn
chút chanh đúng là chấm bánh mì ăn ngon bá phát. Tất nhiên trong các món bánh
mì giản dị nhưng lại thành ký ức khó phai mờ của dân đô thành Sài-Gòn và phố tỉnh
miền Nam còn có món bánh mì chấm đường cát, bánh mì rưới sữa bò hiệu Ông Thọ,
Kim Cương. Chúng tôi lúc nhỏ thuộc lứa học sinh của thời viện trợ Mỹ, sáng nào
vô lớp học cũng được phát một ổ bánh mì, một ly sữa lạt. Viện trợ Mỹ chăm sóc lớp
học sinh tiểu học của chúng tôi ân cần lắm, nhưng tuổi nhỏ đâu hiểu chuyện gì về
suy dinh dưỡng, cứ ăn bánh mì chấm sữa riết ngán tới cuống họng nên vò ruột bánh
mì thành cục bột chọi lộn chơi.
Ðã nhớ thì phải nhớ luôn về chuyện sau biến cố
1975, Sài-Gòn rơi vào tình cảnh đói ăn. Những ai đã từng xếp hàng chầu chực để
cầm tem phiếu mua bánh mì với bột mì, hẳn sẽ không quên cám ơn cái thứ chất bột
được du nhập này đã đỡ đần bụng dạ lương dân vào thời buổi khổ nạn. Tôi thì
không quên được cái mùi bột mốc, mùi mối mọt, cả mùi cứt chuột... từ bột mì thời
bao cấp cộng sản. Còn riêng bánh mì tem phiếu thì không biết các công ty lương
thực của nhà nước làm bằng thứ bột gì mà chai cứng như “ sỏi đá cũng thành cơm.
”
Sau biến cố 1975, Sài-Gòn rơi vào tình cảnh đói ăn
Giờ dây người
Sài-Gòn chỉ ăn vịt quay của người Hoa Chợ-Lớn với bánh mì, với món càri Ấn-Ðộ
người ăn cũng đòi bánh mì. Trước đây ở tiệm phở bình dân của người Bắc di cư,
lúc nào cũng có những thực khách đến ăn phở mà tay cầm thêm ổ bánh mì. Có người
cho chuyện ăn phở chấm bánh mì là vì người lao động cần ăn no. Nói như vậy là
trật lất, tỉ như đâu có ai chấm bánh mì với nước bún riêu. Phải tin rằng khẩu vị
người Việt tinh tế lắm, cái bánh gốc Tây này phải hạp khẩu vị lắm người ta mới
dùng chung với món phở quốc hồn quốc túy. Một trường hợp khác là bánh mì chả lụa
rắc muối tiêu, ngò rí. Không có gì trật khi gọi món bánh mì là món đa văn hóa,
có thể kể như sau. Với các món gốc Hoa, vịt quay, heo quay, xá xíu, xí mại . .
. các món gốc Ấn thì cà ri gà, cà ri vịt, cà ri dê . . . với các món Việt thì
có chả lụa, chả cá, bì heo mỡ hành, bò kho... Còn nếu kẹp các món có gốc lai
Tây hoặc Mỹ thì khỏi phải nói, bánh mì ốp la, pa tê, phô mai, giăm bông, thịt
nướng, xúc xích . . .
Có một điều nhiều
người thắc mắc là vì sao người Việt chỉ khoái ăn bánh mì Tây kiểu nướng cứng
giòn, dẫu đã du nhập đủ loại bánh mì trong đó có cả bánh mì Nga . Có lẽ không cần
giải thích chi cho mệt mà chỉ cần nói cho qua rằng. Ôi cái thứ nhân duyên tiền
định với bánh mì cứng của Tây đã thành dòng họ bánh mì Việt rồi, đố có thay đổi
được. Người viết đã từng ngạc nhiên khi thấy tận bên Mỹ, người Việt mình vẫn cứ
khoái ngậm bánh mì cứng theo kiểu Việt, có khi nhờ vậy mà những thương hiệu bánh
mì Việt trên đất Mỹ hay ở các xứ khác có cơ hội chứng minh và đóng góp cái kiểu
ăn bánh mì ngon lành Việt-Nam.
Dân lao động, học
sinh Sài-Gòn đã bắt đầu ngon miệng với món bánh mì hamburger trên đường phố.
Sài-Gòn hôm nay
không còn lò bánh mì đốt bằng củi nữa mà thay bằng bánh mì lò điện. Tất nhiên với
người hoài cổ thì không ngon miệng, nhưng thử hỏi trong thời buổi lạm phát cao
nhất thế giới này có thứ nào rẻ bằng bánh mì đâu. Với giá bán lẻ 3.000 đồng bạc
(15 cents) một ổ bánh mì không thì nếu "Thượng Ðế" mà đi làm công nhân giá rẻ mạt
ở các khu công nghiệp hoặc ngồi ngơ ngác ở các ký túc xá sinh viên. . . cũng phải
gật đầu : Cám ơn Bánh mì !
Trần Tiến Dũng
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.