Tuesday, April 3, 2012

Đổi đời

image

Alex cầm máy quay video đi theo bà Tôn Nữ Phương Lang khắp nơi để thu hình bà, dù bà chỉ mặc phong phanh một bộ đồ ngủ.  Cậu mới mua cái máy quay video và muốn thử  những chức năng của nó.

-Để bà ăn mặc đàng hoàng, rồi mày tha hồ quay.

Nghe bà ngoại nói, Như- đứa cháu gái lớn- cười:

-Nó định quay video bà cho lên trang web playboy đó!

Bà bất bình, nghiêm mặt nhìn đứa cháu gái. Bà bất bình không phải vì nó nói điều không đứng đắn, mà vì cảm thấy như nó mỉa mai sự già nua của bà; chắc nó có ý nói đàn ông mà thấy thân hình của bà, họ sẽ “chạy” hết!

Bà ra vườn sau cặm cụi dọn dẹp. Alex theo bà, tiếp tục quay. Mặc kệ Alex, bà vẫn cặm cụi làm việc. Bà làm việc để giải khuây; nếu không, bà có thể điên lên được.

Bà qua Mỹ theo diện bảo lãnh chưa đầy một tháng và chẳng thấy thích hợp với xứ sở này chút nào, kể cả cảnh vật lẫn con người, kể cả người con duy nhất là Nhung và hai đứa cháu ngoại mà bà vẫn hằng thương nhớ khi còn ở Việt Nam. Ở Việt Nam trước tháng 4 năm 1975 bà thuộc tầng lớp giàu sang và quyền thế, sau đó như hầu hết mọi người cùng tầng lớp, bà mất tất cả; nay qua Mỹ bà cũng chẳng khá gì hơn. Bà thấy trong cộng đồng Việt Nam ở đây hình như có hai giai cấp, “giai cấp đến trước” và “giai cấp đến sau”. Bà nghĩ quả thật đã có sự đổi đời từ tháng 4 năm 1975, không những tại Việt Nam mà còn tại Mỹ.

Mười phút sau, hai chị em cắm cúi nối máy quay phim vào TV và bảo bà cùng xem với chúng.

Lần đầu tiên bà Phương Lan thấy những động tác thường ngày của mình một cách rõ ràng trên TV.  Bà thất vọng, không ngờ  mình già  đến thế.  Bước đi của bà dò dẫm như sợ mặt đất sụt.  Khi nhặt cái gì, cánh tay bà như rơi xuống và mấy giây sau nó mới biết nó nhặt cái gì.

-Giống bà không?

Nghe bà hỏi, Alex trả lời:

-Giống như đúc, bà đẹp ghê!

-Vậy mà đẹp hả?  Máy có tốt không?

Bà chỉ mong cái máy xấu, quay không trung thực, nhưng Alex nói:

-Máy tốt lắm.

Bà Phương Lan không trả lời, buồn bã nhìn tấm hình của chồng trên bàn thờ. 

Hình chụp ông mặc đồ Sinh viên Sĩ quan, giống như vua Thái Lan lúc trẻ. Sau tháng 4 năm 1975, bà đốt tất cả những đồ vật gì có liên quan đến ông, kể cả hình ảnh. Tấm hình này may mắn còn sót lại. Bà không còn một tấm hình nào chụp mình lúc còn trẻ. Sau này chắc chắn bà sẽ “ngồi” ở đây bên ông, khi ấy trông hai người chẳng khác gì hai bà cháu. Thời gian thật là tàn nhẫn! Mới ngày nào bà còn là hoa hậu của trường, chỉ sợ chóng đến cái tuổi 20 mà thời ấy người ta gọi là tuổi “hâm đi hâm lại”, rồi sợ già và nay thì sợ yếu và chết. Đời người là một chuỗi sợ hãi thế sao?

image
Hình minh họa

Alex đang năn nỉ bà ra sân trước để cậu quay video thì nghe tiếng chị cậu chào:

-Ông vào chơi!

Bà Phương Lan nhìn về phía cửa.  Thì ra là ông già Sáu.  Ông ở vùng Culver City, thường  lên đây thăm con trai, một người hàng xóm của nhà này.

Alex nói:

-Tụi cháu quay video cho ông nghe!

Thấy ông ngồi bệ vệ trên ghế sô-pha, không nhúc nhích, giống như đang chụp hình, Alex cười:

-Ông ngồi tự nhiên.

Bà Phương Lan gật đầu chào ông Sáu. Ông là người hàng xóm của bà trước tháng 4 năm 1975. Vào khoảng 1970 ông làm phu xích-lô kiêm nghề dẫn gái cho lính Mỹ. Nhờ may mắn, ông được qua Mỹ năm 1975, trước bà gần 30 năm. Trước tháng 4 năm 1975, bà không bao giờ muốn tiếp xúc với ông, ngay cả không ngồi trên chiếc xích-lô của ông vì sợ người lạ hiểu lầm.  Nay thì khác, bà thấy ông rất “có giá” với bộ đồ tươm tất, da dẻ hồng hào, với những điều ông kể về đời sống Mỹ trong ba mươi năm qua và nhất là với chiếc xe hơi bóng loáng mà ông điều khiển một cách dễ dàng hơn cả lái xích-lô.

Ông Sáu ngồi trên ghế sô-pha, đưa tay vẫy vẫy mỗi khi ống kính quay về phía ông.

- Camera, cut it out!  Ông cứ ngồi yên. Đừng vẫy tay, mất tự nhiên.

Như  nói xong đi ra nhà xe.  Alex hỏi:

-Chị đi đâu đó?

-Đi mua đồ uống.

-Cho em quá giang mua tape, gần hết rồi.

Alex đóng nắp cái máy quay video lại rồi hấp tấp chạy theo Như. Ông Sáu nói:

-Tụi thanh niên ở Mỹ không thích chơi với người già,  nhưng hai đứa này ngược lại.

-Ôi chà! Tụi hắn thích quay video, chớ không phải thích chơi với mình đâu. Lúc nãy nó quay tôi ở vườn sau. Mới ngày nào. . . mà giờ trông lụm cụm, thiệt là chán!

-Bà mà lụm cụm gì!  Tôi đây còn chưa. . .

-Ông biết ông Tám Tàng ở xóm mình trước đây không? Khỏe còn hơn cả ông nữa, mới chết tuần trước.

image
Hình minh họa

-Tôi có đi phúng điếu. Ông Tám già hơn tôi, lại ở trong viện dưỡng lão, chớ ở nhà thì đâu đến nỗi. Nghe nói mấy đứa con, đúng hơn là thằng rể, ép ông Tám vào viện, ông vừa rời nhà vừa khóc. Ông thương mấy đứa cháu ngoại, ông bảo cho một đứa theo ông. Thằng rể nói ông Tám dở hơi; còn mấy đứa cháu nghe ông Tám nói, vọt chạy ra xa nhìn ông sợ hãi.

-Viện dưỡng lão chớ đâu phải nhà thương điên hay nhà tù mà ông Tám sợ.

-Nó chẳng khác chi nhà thương điên, lại không thích hợp với người Việt mình.

. . .
 
Ông Sáu còn nói những điều khiến bà trằn trọc mãi đến gần sáng mới ngủ được. Trong giấc ngủ bà thấy viện dưỡng lão với những nhân viên mặt mày hung dữ đang trói những ông già bà già dính chùm lại với nhau để ở trong sân, y hệt những chùm gà bán ở chợ Bến Thành.  Còn những ông già bà già khác thì đi thất tha thất thểu trên sân như những hồn ma, cuối sân có một cái nhà xác với những quan tài để ngổn ngang chung quanh.  Lúc bà thức giấc đã gần tám giờ sáng. Bà định ngồi dậy nhưng mệt quá nằm nán lại.  Bà nghe tiếng Du và Nhung, con rể và con gái, nói chuyện với nhau ngoài phòng ăn, sát cạnh phòng bà.  Họ nói rất nhỏ, tiếng còn tiếng mất.

-Mẹ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

-72.

-Anh chỉ mong sống được đến tuổi mẹ

- . . .

-Đất ở nghĩa trang Glendale Forest hả?  Họ chỉ quảng cáo thế thôi, làm sao  rẻ vậy được.  Đâu, tờ quảng cáo đâu rồi?
-Anh cũng nghĩ vậy, nhưng mình  nên tính trước cho mẹ.  Mình có thể liên lạc với Hội Cao niên Việt Mỹ.  Hình như ông già Sáu có mua đất ở Hội Cao niên này. Hỏi ông ta xem sao.

-. . . .

Hai người thầm thì gì đó rồi cười rú lên.

Ôi tiếng cười mới tàn nhẫn làm sao! Dù chúng có muốn đem chôn sống bà đi nữa thì cũng đừng có vui vẻ như vậy, có âm công nào vừa khiêng quan tài vừa cười đâu. Thằng rể ông Tám Tàng không ác độc bằng thằng rể của bà đâu, viện dưỡng lão còn hơn cái nhà mồ. Chúng tưởng bà sắp chết rồi chăng.  Đã vậy bà phải chứng tỏ cho chúng thấy là bà vẫn khỏe mạnh và minh mẫn, có khi bà còn khỏe hơn cả cái thằng con rể trời đánh. Như thế là vì bà sống lành mạnh hơn nó, không hút thuốc và uống rượu như nó.  Như thế là vì ông cụ thân sinh ra bà  thọ đến 95 tuổi, dòng dõi nhà bà không ai chết yểu; còn ông bà thân sinh của thằng con rể, một người ho lao, một người trúng gió chết lúc chưa đầy 35 tuổi.  Bà đổ hết lỗi lên thằng con rể.  Chính nó xúi giục con gái bà vì nó không ưa bà. Bà nhớ lại câu chuyện kể về chàng rể và mẹ vợ: Trong một bữa tiệc lớn có hàng ngàn người tham dự, Ông chủ tiệc bảo cánh đàn ông mở bóp ra, nếu cái bóp nào có hình bà mẹ vợ, chủ cái bóp sẽ được thưởng 500 đô, nhưng cuối cùng không ai trúng thưởng cả.  Bà nghĩ đến đây bực mình ngồi dậy, chỉ muốn đập phá cái gì đó cho bõ ghét, nhưng rồi lại ra phòng khách ngồi.

Mọi người đã rời nhà từ lâu, kẻ đi làm, người đi học. Lúc trở về nhà ai cũng thấy bà Phương Lan phờ phạc, ngơ ngác như kẻ không hồn.

-Mẹ sao vậy?

Nghe Nhung hỏi, bà bực mình hỏi lại, hơi lớn tiếng:

-Sao là sao?

Nhung vào nhà nói gì đó với chồng. Du đi ra hỏi:

-Mẹ cần đi bác sĩ không?

Bà xẵng giọng:

-Khỏi!  Anh lo cho anh đi!

Bà nói xong vào phòng ngủ đóng cửa lại.  Như nói với mẹ nó:

-Ngoại lạ lắm mẹ ơi!  Lúc trưa không biết ngoại đi đâu mà xuống đến tận downtown.  Con đang lái xe, thấy ngoại sắp đi qua đường, đậu xe lại đến dắt ngoại qua, nhưng ngoại hất tay con ra nói “Khỏi, tao đi một mình được, tao có què đâu!”

Tối hôm nay bà Phương Lan đi ngủ sớm.  Lần này bà không mơ thấy viện dưỡng lão nữa, mà mơ thấy toàn nghĩa trang và những người đưa đám.  Bà thấy bà nằm trong quan tài, ngộp thở quá.  Bà hét lên tỉnh dậy. Cả nhà lao vào phòng bà. Một lát sau bà mới tỉnh trí, xua tay nói:

-Không sao cả!

Nhưng bà vẫn lườm lườm nhìn mọi người.  Cả nhà lui ra phòng khách bàn tán.  Bà đóng cửa phòng đứng rình nghe. Có tiếng Nhung nói lớn:

-Mẹ đừng chốt cửa phòng. Có gì tụi con còn chạy vào kịp.

-Hình như mẹ chốt rồi.  Cứ  theo ý mẹ để mẹ ngủ yên; có gì xảy ra, mình phá cửa cũng được. Alex! Đi lấy cái búa để sẵn cho ba. Phải đưa mẹ đến bác sĩ tâm thần.

Bác sĩ tâm thần, rồi đến bệnh viện tâm thần chắc? Chúng nó sắp đưa bà vào nhà thương điên, còn ghê gớm hơn viện dưỡng lão nữa. Bà phải tĩnh tâm để đối phó với chúng mới được.

 Sáng hôm sau bà thức dậy, chỉ thấy Alex ở nhà. Cậu nói:

-Hôm nay cháu nghỉ học ở nhà take care ngoại.

-Tao làm sao mà mày phải tết- ke?

-Ba nói không cho ngoại đi đâu cả. À, con quay video ngoại nghe!

Bà xua tay định nói “khỏi” nhưng rồi ngồi im.

-Hết tape rồi.

Nghe Alex nói, bà ngẫm nghĩ một lát rồi bảo:

-Ngoại cho tiền đi mua, sẵn mua cho ngoại chai dầu gió xanh. Thứ này ở chợ Tàu mới có.

Alex trở về nhà, vừa đi vừa quay. Cậu định bất chợt quay bà ngoại, như thế mới được tự nhiên.

Cậu quay phòng khách, rồi phòng ngủ, rồi nhà vệ sinh, nhưng không quay được bà Phương Lan. Bà biến đâu mất. Cậu hốt hoảng chạy ra vườn xong đi tìm khắp nơi vẫn không thấy bà. Cậu gọi điện thoại thông báo cho mọi người. Một lát sau mọi người lần lượt trở về nhà. Mẹ Alex ôm mặt khóc. Ba Alex nói:

-Phải báo cảnh sát.

-Đợi lát xem sao.

Như nói và ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Alex đem máy video ra quay cảnh mẹ cậu ngồi khóc. Ít khi cậu có dịp tốt như thế này. Ông Du nạt:

-Lại còn quay nữa. Sao mày vô tâm vậy? Đã bảo ở nhà trông bà ngoại, vậy mà...

Alex biết lỗi, đi vào phòng riêng. Lát sau cậu chạy ra reo lên:

-Con tìm bà ngoại ra rồi!

-Đâu? Đâu?

Mọi người đổ xô vào phòng Alex nhìn khắp nơi nhưng không thấy bà Phương Lan đâu cả. Alex chỉ TV nói:

-Có . . . tin trên TV.

Trong TV hiện lên cảnh ông Sáu và bà Phương Lan ngồi, tiếp theo là tiếng nói của Alex và Như:

-Chị đi đâu đó?

-Đi chơi.

-Cho em quá giang mua tape, gần hết rồi.

Màn TV rung rinh rồi lốm đốm, không thấy gì cả.  Alex nói:

-Con đóng ống kính để quá giang chị Như đi mua tape, quên tắt máy nên vẫn còn thu được tiếng nói.  Nghe này!

Mọi người lắng tai nghe...

-Viện dưỡng lão chớ đâu phải nhà thương điên hay nhà tù mà ông Tám sợ vậy.

-Nó chẳng khác chi nhà thương điên, lại không thích hợp với người Việt mình.

-Đồ con bất hiếu!

-Ở Mỹ mà hiếu với thảo gì. Tốt nhất nên xin “housing” ở riêng. Tuổi như tôi với bà dễ xin lắm.

-Dầu sao ở với con cháu cũng vui hơn, ở một mình buồn chết!

-Thì ở hai mình.

-Cái ông quỷ! Nói người ta nghe cười thúi ruột.

-Ai làm gì mà cười thúi ruột?

-Ai mà biết!

-Nói vậy chớ bà khỏi cần xin “housing”. Tôi cho bà “se” cái phòng ngủ của tôi.



Bồ Tùng Ma

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.