Chiều nay Tổng thống
Obama đã lên phi cơ rời Việt Nam sau 3 ngày đến thăm Hà Nội và thành phố Sài
Gòn. Những ngày xôn xao và tràn ngập tin tức về ông rồi cũng lắng lại, nhưng
hình ảnh của ông vẫn đọng mãi trong lòng người Việt. Bây giờ, chúng ta suy nghĩ
xem, tại sao Tổng thống Mỹ lại được ngưỡng mộ và chào đón nồng nhiệt như thế tại
Việt Nam?
Từ ngàn đời nay, nước Việt luôn bị Trung Hoa âm mưu thôn tính. Các chế độ phong kiến Trung Hoa đã nhiều lần thực hiện dã tâm này, nhưng với tinh thần bất khuất và yêu nước vô bờ, dân tộc Việt Nam vẫn tồn tại và phát triển. Điều đó như cái gai đâm mãi trong mắt những người cầm quyền xứ Trung. Đến khi Đảng Cộng Sản chiếm Hoa lục, khát vọng thôn tính Việt Nam càng mạnh mẽ hơn vì hoàn cảnh của lịch sử khiến giới lãnh đạo của hai nước có nhiều mối quan hệ gọi là anh em, bằng hữu.
Từ ngàn đời nay, nước Việt luôn bị Trung Hoa âm mưu thôn tính. Các chế độ phong kiến Trung Hoa đã nhiều lần thực hiện dã tâm này, nhưng với tinh thần bất khuất và yêu nước vô bờ, dân tộc Việt Nam vẫn tồn tại và phát triển. Điều đó như cái gai đâm mãi trong mắt những người cầm quyền xứ Trung. Đến khi Đảng Cộng Sản chiếm Hoa lục, khát vọng thôn tính Việt Nam càng mạnh mẽ hơn vì hoàn cảnh của lịch sử khiến giới lãnh đạo của hai nước có nhiều mối quan hệ gọi là anh em, bằng hữu.
Nhà cầm quyền Trung
Cộng tìm đủ mọi cách, thực hiện mọi âm mưu để thống trị nước ta.
Sau 1975, dã
tâm này càng lộ rõ khi trước đó chúng chiếm Hòang Sa và Trường Sa trong tay
chính phủ hợp pháp Việt Nam Cộng Hòa. Chúng nuôi đội quân Pôn Pốt quấy phá biên
giới Tây Nam, đem quân tấn công biên giới phía Bắc. Chúng tìm mọi cách để không
cho kinh tế ta phát triển, dùng nhiều thủ đoạn để dân ta càng ngày càng yếu ớt,
sức khỏe bạc nhược. Tôn Tử đã từng quan niệm:
”Đánh mà thua là hạ sách, đánh mà
thắng là trung sách, không đánh mà thắng mới là thượng sách”.
Giới lãnh đạo Hoa
lục đang sử dụng cách không đánh mà thắng bằng những trò nội gián, nuôi nấng,
bao bọc một lớp người Việt hại đất nước mình. Những tham vọng và âm mưu đó khiến
cho dân ta không có cảm tình với đường lối và chiến lược của giới cầm quyền Hoa
lục và những kẻ có dã tâm làm tay sai cho giặc.
Ông Obama sang Việt
Nam trong lúc lòng dân Việt đang sôi sục căm thù chính quyền Trung Cộng vì những
thủ đoạn và hành động phi nhân như đâm tàu giết ngư dân Việt, vi phạm lãnh hải,
không phận Việt Nam, tuyên bố biển Đông là khu vực của họ thông qua đường lưỡi
bò chín đoạn, đưa tàu thăm dò dầu vào hải phận Việt, tìm mọi cách đưa những thực
phẩm chứa đầy chất độc giết người vào tiêu thụ tại thị trường nước ta, câm phạm
không phận Việt Nam, bao vây biển không cho ngư dân Việt đánh bắt, biển nhiễm độc,
cá chết trắng bờ, ngư dân thất nghiệp, thiếu ăn...
Trước tình thế đó,
giới lãnh đạo nước ta bất lực và luống cuống trong cách xử lý, khiến cho lòng
dân thêm bực dọc. Sự xuất hiện của Tổng thống Mỹ như mang đến cho dân Việt một
niềm hi vọng và với ước mơ đó người Việt nồng nhiệt đón phái đoàn Mỹ trong nỗi
hân hoan, dân ta nghĩ Mỹ sẽ là cứu tinh, giúp ta thoát khỏi đám bòng bong rối
ren này, thoát khỏi sự đe doạ đốn mạt của bè lũ Trung hoa.
Khi cậu bé Trần Đăng
Khoa làm bài thơ có câu: “Ngu xuẩn nhất nhì/ Là Tổng Thống Mỹ” thì các giới
lãnh đạo vỗ tay khen ngợi, ca ngợi là thần đồng, dân chúng hưởng ứng rầm rộ….Thế
nhưng, khi vào được miền Nam, thống nhất đất nước, người dân miền Bắc ngỡ ngàng
trước cuộc sống của miền Nam, tay sai của đế quốc Mỹ. Và họ cảm thấy mình thấy
rõ hơn sự thật, ý thức bị đẩy vào một cuộc chiến tranh không cần thiết, bị hy sinh vô lý cho một lý tưởng ảo vọng. Trong mỗi căn nhà ở miền Bắc đều có bàn thờ
thờ người hi sinh trong chiến tranh. Trong trí nhớ của những người dân miền Bắc
không ai quên được những trái bom rơi ở phố Khâm Thiên, ở những ngày mùa đông
1972.
Nhưng sau chiến tranh họ đã nhận biết ai mới cần làm bạn, ai mới thật sự
là kẻ thù để xây dựng một cuộc sống mới. Là nạn nhân của nền kinh tế nghèo nàn
lạc hậu sau 1975, dân Việt đã hết sức chịu đựng nên chỉ muốn có một lối thoát.
Một thời kỳ khắc nghiệt
bởi những sai lầm của lịch sử với những hậu quả khó tẩy sạch.
Đi ra biển cả mênh
mông với cái chết rình rập từng giây phút. Bão tố, phong ba, hải tặc, thiếu nước
uống, đói cơm ăn…biết bao nỗi đe dọa mạng sống, nhưng họ vẫn ào ạt đi vào chỗ
chết để tìm đường sống, dù biết rất rõ ra đi là đánh đu với cái chết, sinh tử
chỉ là khoảnh khắc mỏng manh. Và hàng trăm ngàn người đã bỏ thây ngoài biển cả.
Hàng vạn người bị bắt đi mãi mãi bặt vô âm tín. Thế rồi, những người được bến bờ
đã đưa về những hình ảnh của cuộc sống mới, đầy đủ và tự do. Nước Mỹ trở thành
đích đến của những người Việt đang thiếu ăn, thiếu mặc của thập niên 80, 90 của
thế kỷ XX, là nỗi khao khát và ước mơ của nhiều người Việt.
Thời mở cửa, được tiếp
xúc nhiều với thế giới bên ngoài, người dân Việt càng thấy sự lạc hậu, chậm tiến
của đất nước và họ hy vọng một sự đổi thay. Sự thay đổi đó không thể thiếu sự
giúp đỡ của nước Mỹ. Và rồi người Việt nào cũng có một giấc mơ Mỹ, dù đang sống
trên đât nước Việt Nam. Nhân dân Việt biết rằng người láng giềng to lớn sát
nách nước mình không bao giờ có thể giúp mình khá lên được, đó chính là kẻ thù
lúc nào cũng muốn thôn tính đất nước này, nên họ hy vọng vào nước Mỹ, sẽ là vị
cứu tinh. Cho nên khi một Tổng thống Mỹ đến Việt Nam, niềm hy vọng đó càng thiết
tha hơn, niềm khao khát đó biến thành niềm vui tràn ra phố phường để đón chào
lãnh tụ của nước Mỹ.
Ông Obama đến Việt
Nam đúng lúc niềm khát khao một cuộc sống ấm no, không lo âu, không sợ hãi,
đang mong chờ một nền dân chủ, người dân được tự quyết định cuộc sống của mình,
không bị kẻ thù xâm chiếm đất nước, được ngàn đời gọi tên tổ quốc mình, con
cháu còn được nói tiếng nói của tổ tiên đang cháy bỏng trong lòng mỗi người dân
Việt, do vậy họ đón ông cuồng nhiệt và hân hoan. Nhân dân hy vọng Mỹ sẽ dập tắt
được âm mưu chiếm biển Đông của giới cầm quyền Hoa lục, sẽ giúp Việt Nam có một
cuộc sống thịnh vượng và phát triển. Nhân dân tin sẽ có một luồng sinh khí
chính trị mới cho đất nước mình
Sau năm 1975, ở Việt Nam bị khủng hoảng lãnh tụ. Khi ông Hồ Chí Minh mất đi, không còn có người nào khiến cho dân tin, nhất là đối với nhân dân miền Bắc. Dân cố tìm để được tôn thờ thần tượng lãnh tụ, nhưng hiếm thấy, do vậy khi ông Võ Nguyên Giáp qua đời, một số bộ phận nhân dân cố tạo cho ông ánh hào quang để tiếc thương. Cũng như khi ông Nguyễn Bá Thanh chết vì bệnh, người dân cũng có một số người phong thánh cho ông. Thế nhưng người dân vẫn thấy thiếu một lãnh tụ đủ tài, đức, tạo được lòng tin tuyệt đối với nhân dân, manh đến một thể chế mới phù hợp với trào lưu tiến bộ của nhân loại.
Sau năm 1975, ở Việt Nam bị khủng hoảng lãnh tụ. Khi ông Hồ Chí Minh mất đi, không còn có người nào khiến cho dân tin, nhất là đối với nhân dân miền Bắc. Dân cố tìm để được tôn thờ thần tượng lãnh tụ, nhưng hiếm thấy, do vậy khi ông Võ Nguyên Giáp qua đời, một số bộ phận nhân dân cố tạo cho ông ánh hào quang để tiếc thương. Cũng như khi ông Nguyễn Bá Thanh chết vì bệnh, người dân cũng có một số người phong thánh cho ông. Thế nhưng người dân vẫn thấy thiếu một lãnh tụ đủ tài, đức, tạo được lòng tin tuyệt đối với nhân dân, manh đến một thể chế mới phù hợp với trào lưu tiến bộ của nhân loại.
Cho đến hôm nay vẫn chưa thấy xuất hiện
ở sân khấu chính trị Việt Nam. Ông Obama đến, tuy ông là Tổng thống nước Mỹ,
nhưng ông lại mang nhiều đặc điểm mà người dân đang mong ước ở vị lãnh tụ của
mình. Ông có nhiều ưu điểm: thông minh, giản dị, gần gũi, giàu tính nhân văn,
liêm chính, có nếp sống đạo đức, đề cao dân chú, nhân quyền. Và như thế họ đón
ông như hình ảnh lãnh tụ mơ ước của họ. Họ vẫy tay chào ông, họ kêu tên ông, họ
dầm mưa, đội nắng để mong được nhìn thấy ông, như nhìn thấy hình ảnh ước mơ của
mình. Đồng thời qua việc ngưỡng mộ và nồng nhiệt đó, nhân dân Việt còn cho thấy
họ đang mong ước một sự đổi thay, mong ước xóa đi cái già cỗi không còn hợp thời
đẻ đón lấy ngọn gió mới giúp dân tộc này đi lên và trường tồn. Sự vồn vã đón tiếp
ông Obama cũng là thể hiện một sự chọn lựa thái độ chính trị của nhân dân.
Với tất cả điều trên đã cho thấy nhân dân Việt Nam cả hai miền Nam Bắc ngưỡng mộ và vui tươi, nồng nhiệt đón chào Tổng thống của nước Mỹ cũng không phải là điều đáng ngạc nhiên.
Không ai kêu gọi,
cũng không ai hô hào, nhưng mọi người đồ xô tràn ra phố để đón và tiễn ông. Xét
cho cùng, đó cũng biểu hiện một thái độ của nhân dân trước phong ba của lịch sử.
Saigon.25.5.2016
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.