
Nhưng rồi tất cả
cùng đồng thanh hát: "Đảng Cộng sản dẫn dắt Trung cộng trên con đường đi
tới tương lai mạnh giàu!"
Dù không phải là bản
nhạc karaoke bắt tai nhất, nhưng nó thật hợp để cất lên khi họ hướng mắt về
phía chân trời. Ở đó là những cần cẩu khổng lồ vươn cao từ những con tàu
đủ mọi kích cỡ.
Công viên Thoa Ngư
Loan ở Đại Liên, nằm nhô ra Hoàng Hải ở đông bắc Trung cộng, có tầm nhìn ngoạn
mục xuống một trong những xưởng đóng tàu lớn nhất nước, và cũng là nơi nhiều
người tụ tập, vui chơi.
Nhưng đối với các
nhà phân tích tại Nhà Trắng ở Washington cách đó hàng ngàn cây số, cái nôi của
ngành đóng tàu Trung cộng này lại là một phần trong mối đe dọa ngày càng lớn.
Trong hai thập kỷ
vừa qua, Trung cộng đã tăng cường đầu tư vào việc đóng tàu. Và đã có
kết quả rõ rệt: hơn 60% đơn hàng của thế giới trong năm nay thuộc về các xưởng
đóng tàu Trung cộng. Nói một cách đơn giản, Trung cộng đóng được nhiều tàu hơn
bất kỳ quốc gia nào khác vì họ làm nhanh hơn tất cả.
"Quy mô thật
phi thường… khiến người ta phải kinh ngạc," ông Nick Childs, chuyên
gia hàng hải thuộc Viện Nghiên cứu Chiến lược Quốc tế (IISS) ở London, nhận
xét.
"Khả năng
đóng tàu của Trung cộng nhìn chung gấp khoảng 200 lần so với Mỹ."
Lực lượng hải
quân Trung cộng cũng có sức mạnh áp đảo. Trung cộng cộng sản hiện sở hữu
lực lượng hải quân lớn nhất thế giới, với 234 tàu chiến, so với 219 của Hải
quân Mỹ.
Sự trỗi dậy mãnh liệt của Trung cộng gắn chặt với biển. Nền kinh tế lớn thứ hai thế giới có 7 trong số 10 cảng biển tấp nập nhất thế giới. Đây là những mắt xích then chốt của các tuyến vận tải quốc tế. Các thành phố ven biển của Trung cộng cũng phát triển thịnh vượng nhờ thương mại.
Khi tham vọng của Bắc
Kinh lớn dần, kho tàu quân sự của họ cũng ngày càng hùng hậu. Cùng với đó
là sự tự tin khẳng định tiếng nói mạnh mẽ hơn ở Biển Đông và xa hơn nữa.
Trung cộng dưới thời
Chủ tịch Tập Cận Bình rõ ràng muốn thống trị đại dương. Câu hỏi là liệu họ có
làm được không?
Đây là một thông điệp
thách thức gửi tới các quốc gia phương Tây vốn đã quay lưng với họ.
Mỹ và các đồng minh
sẽ theo dõi sát màn trình diễn và cơ hội phô trương này. Dự kiến sẽ có
những màn phô diễn các loại vũ khí như tên lửa chống hạm, vũ khí siêu vượt âm
và thiết bị không người lái dưới nước.
"Hải quân Mỹ,
dù vẫn có nhiều lợi thế đáng kể, đang thấy rằng khoảng cách về năng lực với Trung
cộng ngày càng thu hẹp và đang loay hoay tìm cách ứng phó," ông Childs
nói, "vì năng lực đóng tàu của Mỹ đã suy giảm nghiêm trọng trong nhiều thập
kỷ qua."
Tổng thống Mỹ Donald
Trump cho biết ông muốn khắc phục điều này, và đã ký một sắc lệnh hành pháp nhằm
phục hồi ngành đóng tàu Mỹ, giành lại lợi thế hàng hải cho nước này.
Tuy nhiên, ông
Childs nhận định, đó sẽ là một "nhiệm vụ vô cùng khó khăn."
Hải quân để khép lại
'những ký ức cay đắng'
Theo nghiên cứu của
Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế (CSIS), trong giai đoạn 2019–2023, bốn
xưởng đóng tàu lớn nhất Trung cộng – Đại Liên, Quảng Châu, Giang Nam và Hỗ Đông
Trung Hoa – đã sản xuất 39 tàu chiến với tổng lượng choán nước 550.000 tấn.
Đây là lượng nước mà
một con tàu chiếm chỗ, cách phổ biến nhất để đo kích thước của một con tàu hay
một hạm đội. So sánh với đó, toàn bộ Hải quân Hoàng gia Anh hiện có tổng lượng
choán nước ước tính khoảng 399.000 tấn.
Dù Trung cộng có lực
lượng hải quân lớn nhất thế giới xét theo số lượng tàu, đội tàu Mỹ lại vượt trội
về tổng tải trọng và sức mạnh – với số tàu sân bay cỡ lớn nhiều hơn hẳn.
Nhưng Bắc Kinh đang
dần bắt kịp.
"Không có dấu
hiệu nào cho thấy Trung cộng chậm lại," ông Alexander Palmer, chuyên gia của
CSIS và là tác giả báo cáo Giải mã quá trình bành trướng hải quân Trung cộng,
nhận định.
"Đếm số vỏ tàu
[tức số lượng tàu] dĩ nhiên không phải là cách duy nhất để đo tính hiệu quả của
một lực lượng hải quân, nhưng năng lực sản xuất và cho ra lò tàu chiến của họ
thực sự gây ấn tượng và có thể tạo ra khác biệt mang tính chiến lược."
Một số nhà phân tích
cho rằng chúng cũng không tân tiến bằng tàu ngầm Mỹ, vốn có được lợi thế công
nghệ từ thời Chiến tranh Lạnh.
Tàu ngầm Trung cộng
phần lớn cũng được thiết kế cho vùng biển nông hơn của Biển Đông, nơi cuộc chơi
"mèo vờn chuột" với Mỹ đang diễn ra. Trước mắt, khả năng vươn xa khỏi
bờ biển của Trung cộng vẫn còn hạn chế.
Nhưng có dấu hiệu
cho thấy chuyện này đang thay đổi – và với tốc độ rất nhanh.
Đảo Hải Nam, một
tỉnh của Trung cộng trên Biển Đông, cho thấy Bắc Kinh đang rót những khoản đầu
tư lớn để mở rộng các căn cứ hải quân.
Căn cứ ở Du Lâm đã
có thêm năm cầu cảng mới, dường như được xây dựng trong vòng năm năm qua.
Người ta cho rằng Trung
cộng có kế hoạch bố trí toàn bộ các tàu ngầm hạng nặng nhất – lớp Tấn (tức Type
094) – tại cảng này. Mỗi tàu ngầm loại mới có thể mang theo 12 tên lửa hạt
nhân.
Những bức ảnh và đoạn
video ghi lại các buổi tổng duyệt, được chia sẻ trên mạng xã hội Trung cộng,
cho thấy ít nhất hai loại thiết bị không người lái dưới nước mới – trông giống
như những quả ngư lôi cỡ lớn – sẽ nằm trong số các hệ thống vũ khí được trình
diễn tại cuộc duyệt binh tuần này.
Những thiết bị trên
có thể giúp Trung cộng tiến hành do thám ở vùng nước sâu, phát hiện tàu ngầm hoặc
thậm chí cả các tuyến cáp ngầm dưới biển mà không cần mạo hiểm lực lượng hải
quân của mình.
Tuy nhiên, nhiều
công nghệ trong số đó vẫn "chưa được kiểm chứng và lộ trình phát huy năng
lực của chúng vẫn chưa rõ ràng", ông Matthew Funaiole, thuộc Dự án Sức mạnh
Trung cộng của CSIS, cảnh báo. "Câu hỏi lớn là mất bao lâu để công nghệ
này đạt độ chín muồi."
Và, cũng theo ông
Funaiole, đó chính là lý do Mỹ không thể coi nhẹ mối đe dọa năng lực đóng tàu của
Trung cộng.
Sự bành trướng ồ ạt
của hải quân Trung cộng được thúc đẩy bởi một chính đảng vẫn còn bị ám ảnh bởi
những đau thương quá khứ - và sẵn sàng khai thác điều đó để củng cố thông điệp
về lòng trung thành, sức mạnh và chủ nghĩa yêu nước.
Việc tổ chức một cuộc
duyệt binh quân sự quy mô lớn nhằm kỷ niệm chiến thắng trước Nhật Bản, và chấm
dứt cuộc chiếm đóng tàn bạo của Nhật, chính là minh chứng cho điều đó.
Điều mà thế giới coi
là sự trỗi dậy của Trung cộng lại là sự phục hưng trong mắt của ông Tập.
Ông nhiều lần nhấn mạnh
giá trị của việc có một "lực lượng hải quân hùng mạnh để bảo vệ an ninh
quốc gia". Ông viện dẫn 470 cuộc xâm lược diễn ra trong giai đoạn
1840–1949 đã gây ra "bao khổ đau" – khi đế chế nhà Thanh hùng mạnh một
thời sụp đổ, Trung cộng rơi vào hỗn loạn, cách mạng và nội chiến.
Và ông cam kết đất
nước của mình sẽ không bao giờ "bị sỉ nhục" hay phải sống lại
"những ký ức cay đắng về các cuộc xâm lăng của ngoại bang".
Một lợi thế khó phủ
nhận của Trung cộng là khả năng khai thác kép các xưởng đóng tàu. Nhiều cơ sở
phục vụ sản xuất thương mại cũng có thể được huy động để đóng tàu chiến cho hải
quân.
Tại một số nơi, các
xưởng quân sự và dân sự phối hợp chặt chẽ, mà truyền thông nhà nước gọi là
"quân-dân dung hợp", một khái niệm được ông Tập thúc đẩy mạnh mẽ.
Đại Liên, được Bắc
Kinh coi là "xưởng đóng tàu chủ lực", đóng vai trò lớn trong tiến
trình này.
Nhưng chỉ ngay phía
sau, tại khu vực neo đậu cấm chụp hình, là một nhóm tàu quân sự. Ở đó, một chiếc
cần cẩu đang hạ trực thăng xuống boong tàu khổng lồ, trong khi ban nhạc diễu
hành rộn rã ở công viên Thoa Ngư Loan.
"Đây là một
chương trình nghị sự mang động cơ chính trị nhằm hợp nhất các đơn vị thương mại
và quân sự," ông Funaiole nhận định. "Đây là những nỗ lực nhằm tập
trung công nghệ cần thiết cho việc đóng cả hai loại tàu tới cùng một địa điểm
– và Đại Liên là một trong số đó."
Đó là lý do ngay cả
khi chưa có nhiều tàu sân bay hay tàu ngầm hùng mạnh, đội tàu thương mại của Trung
cộng cùng với khả năng đóng tàu nhanh của họ vẫn có thể trở thành yếu tố then
chốt trong một cuộc khủng hoảng, ông nói thêm.
Rốt cuộc, vấn đề được
thu gọn thành một câu hỏi thẳng thắn: "Ai có thể đưa nhiều phương tiện hơn
xuống nước nhanh hơn và dễ dàng hơn?"
Và câu trả lời hiện
là Trung cộng.
'Ẩn mình chờ thời'
Nhưng thế giới không
cần quá lo lắng, theo Giáo sư Hồ Ba, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược
Hàng hải tại Đại học Bắc Kinh.
"Chúng tôi
không có hứng thú với việc can thiệp vào công việc của các nước khác, đặc biệt
là về mặt quân sự," ông nói thêm. Thông điệp mà ông gửi gắm là Trung cộng
đóng những con tàu lớn vì họ có khả năng làm, chứ không phải vì muốn thâu tóm
thế giới.
Tuy nhiên, có một
hòn đảo mà Trung cộng không coi là một quốc gia khác: Đài Loan.
Bắc Kinh từ lâu đã
tuyên bố sẽ "thống nhất" hòn đảo dân chủ này và không loại trừ việc sử
dụng vũ lực. Trong những năm gần đây, các quan chức Mỹ cấp cao từng nói Trung cộng
sẽ xâm lược Đài Loan vào năm 2027, nhưng Bắc Kinh bác bỏ ý tưởng rằng có một
thời hạn như vậy.
"Trung cộng đã
có năng lực để lấy lại Đài Loan," Giáo sư Hồ Ba nhận định, "nhưng Trung
cộng không làm vì chúng tôi có sự kiên nhẫn. Trung cộng chưa bao giờ từ bỏ khả
năng thống nhất hòa bình. Chúng tôi có thể chờ."
Mối lo lớn hơn là bất
kỳ cuộc tấn công nào vào Đài Loan cũng có thể kích hoạt một cuộc chiến rộng
hơn, kéo Mỹ vào cuộc.
Mỹ buộc phải cung
cấp vũ khí để Đài Loan tự vệ. Trung cộng không chấp nhận sự hỗ trợ này vì
họ luôn coi Đài Loan là một tỉnh ly khai mà cuối cùng sẽ nhập về Trung cộng.
Đầu năm nay, Bộ trưởng
Quốc phòng Mỹ Pete Hegseth cảnh báo rằng Trung cộng là mối đe dọa "hiện
hữu" đối với Đài Loan, đồng thời kêu gọi các nước châu Á tăng chi tiêu quốc
phòng và hợp tác với Mỹ để ngăn chặn chiến tranh.
Vì vậy, mặc cho sự
trấn an của Giáo sư Hồ Ba, khó có thể phớt lờ thực tế rằng các tàu chiến Trung
cộng đang ngày càng tiến xa hơn bờ biển nước mình.
Vào tháng Hai, tàu
chiến Trung cộng đã được nhìn thấy tuần tra quanh bờ biển Úc trong hơn ba tuần,
tổ chức các cuộc diễn tập bắn đạn thật chưa từng có tiền lệ.
Gần đây hơn, các tàu
sân bay Trung cộng đã tiến hành tập trận hải quân gần Nhật Bản và gây ra lo ngại.
Dù sự kiện khi ấy diễn ra ở vùng biển quốc tế, đây là một bước đi chưa từng
có.
Nhưng Giáo sư Hồ Ba
tin rằng nỗi lo về xung đột giữa Mỹ và các đồng minh thường xuyên bất đồng
với Trung cộng trong khu vực, như Nhật Bản, Hàn Quốc, Úc, là quá mức, bởi tất
cả đều biết điều đó có thể dẫn tới thảm họa.
"Trong ba năm
qua, tôi nghĩ tín hiệu rất rõ ràng là cả hai bên đều không muốn chiến đấu,"
ông nói. "Chúng tôi đã sẵn sàng, nhưng không muốn đối đầu."
'Bảo vệ giấc mơ biển
cả của chúng ta'
Quay trở lại Đại
Liên, cách trung tâm thành phố sôi động khoảng một giờ lái xe, các đoàn khách
du lịch đến bằng xe buýt, ghé thăm thị trấn pháo đài hải quân Lữ Thuận Khẩu.
Ở đây cũng có một công viên giải trí quân sự có hình dạng tàu sân bay.
Hướng dẫn viên dùng
micro dẫn nhóm tham quan vào công viên, chỉ vào các biển thông báo chính thức
nhắc du khách không chụp hình các tàu quân sự neo đậu ở cảng hình lưỡi liềm và
báo cáo mọi hành vi có thể bị coi là gián điệp "để góp phần bảo vệ tổ quốc".
Nhiều biển báo quân
sự khác trên cầu và tường ghi: "Đoàn kết một lòng, bảo vệ giấc mơ biển cả
của chúng ta".
Trung cộng lâu nay
vẫn nuôi dưỡng niềm tự hào về kỹ năng đóng tàu, đặc biệt tại Đại Liên.
"Tôi rất tự hào
– thực sự, nhìn xem thành phố này đã mang lại gì cho chúng ta," ông nói với
người theo dõi. Một người mẹ cùng cô con gái 7 tuổi từ địa phương lân cận đến
du lịch tỏ ra kinh ngạc trước các con tàu. "Tôi thật sự ngạc nhiên. Nó khổng
lồ. Không biết nó chạy trên biển ra sao nhỉ?"
Câu hỏi then chốt đối
với Mỹ và các đồng minh là: Đội tàu chiến đấu của Trung cộng có thể đi bao xa
và Bắc Kinh sẵn sàng vươn ra khỏi bờ biển đến mức nào?
"Khi nào họ sẽ
xuất đầu lộ diện và thực sự thể hiện ảnh hưởng xa hơn, ví dụ ở Ấn Độ Dương
và xa hơn nữa, sẽ là điều quan trọng cần quan sát," ông Nick Childs nhận định.
Laura Bicker
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.