Monday, July 11, 2011

Cớ sao nhục nhã thế nầy? & VÔ KẾ KHẢ THI !

image
http://baomai.blogspot.com/
BaoMai


GÁC THÙ NHÀ (ĐỂ) ĐÁP LỜI SÔNG NÚI

http://www.youtube.com/watch?v=Y4Qz89H7wek

image

Cô là Trịnh Kim Tiến. Cha cô là Trịnh Xuân Tùng đã bị công an  Việt cộng đánh gãy cổ và sau đó giam tại trụ sở công an phường Thịnh Liệt, quận Hoàng Mai (HN). Cuối cùng, ông đã qua đời ngày 8 tháng 3 năm 2011 tại Bệnh viện Việt - Đức. Hôm nay, cô gác tạm thù cha, xuống đường cùng đồng bào Hà Nội biểu tình phản đối TQ. Đây là lần thứ 5 cô tham gia các cuộc biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội.

Mt ngàn ln đp hơn nhng "diva" "hoa hu"
Em hiên ngang cùng xung ph biu tình
"Sash" choàng ngang vai hát vang bài ca yêu nước
Đp làm sao em, người con gái Vit Nam !
Áo dài trng thướt tha ngày yêu nước
Bước em đi gãy đ nhng xích xing
Cùng vi bin Đông thét gm gin d
Cùng vi dòng người rm rp bước đi
Đâu cn biết nhng tai ương đang rình rp
Em hiên ngang sánh bước vi đng bào
Cùng xung đường đòi li bin quê hương
Và gi tng vuông đt M Vit Nam di chúc
Em ... nhng Bà Triu, Bà Trưng, hn thiêng sông núi
Ta yêu em, như yêu quá nhng đng bào ...

Hôm qua, một anh bạn người Pháp ở Đức đã hơn hai mươi năm, chỉ chiếc xe Cảnh Sát chạy chậm qua phố đêm và nói với tôi: ”Cảnh Sát Đức là bạn tốt nhất cho mọi người.” Thật vậy, bao nhiêu năm  định cư ở xứ này, mỗi lần tôi ra đường bất cứ nơi đâu, Cảnh Sát Đức chưa bao giờ chận tôi lại để ”kiểm tra” giấy tờ bởi vì, ở đây, ”họ coi tướng khách bộ hành trên phố” rất hay.

Chỉ cần đưa tay làm dấu muốn hỏi hay nói điều gì, Cảnh Sát Đức liền dừng lại, hay cho xe ghé sát lề đường để lịch sự lắng nghe người nói. Ở Sở hay Văn Phòng Cảnh Sát, họ luôn niềm nở tiếp người, không quan liêu, ra mặt ”ta đây”, mà rất nhã nhặn với bất cứ ai.


image
Những người bị bắt giữ, trong đó có cả phóng viên của các hãng thông tấn nước ngoài, bị giải tới xe của lực lượng công an.

Các cuộc biểu tình ôn hòa của dân bản xứ hay của người ngoại quốc mang ý nghĩa Tôn Giáo, Chính Trị, Văn Hóa, Kinh Tế … chẳng những không bị Cảnh Sát Đức ngăn chặn, mà còn được họ bảo vệ rất chu đáo …
Nhìn người, mà nghĩ đến ”ta”: Thật xấu hổ khi thấy Cảnh Sát Việt Nam mang chữ ngoại ”POLICE” to tướng, mà không hiểu nguyên nghĩa của nó là gì ! Dưới đây là câu chuyện được phổ biến rộng rãi trên mạng mà tôi sao lại để chứng minh cách ”hành xử của Công An là Bạn Dân”, nhất là đối với một Vị Giám Mục đáng kính, Đại Diện cho Đức Thánh Cha:


image
Các phóng viên nước ngoài tới chụp hình nhóm biểu tình nhưng sau đó họ đã phải bỏ chạy, một số người bị bắt. 


”Một lần sắp đi nước ngoài, đến Cơ Quan Nhà Nước nhận hộ chiếu, người ta dặn dò ngài:“Ông đi nước ngoài, nhớ đừng chụp hình với lá cờ vàng ba sọc đỏ. Nếu không là toi đời ông!” Ngài đáp ngay: “Vậy tôi trả hộ chiếu lại cho các ông, tôi không đi nữa.” Họ ngạc nhiên hỏi ngài: “Sao vậy?” Ngài cười: “Chứ nếu đi nước ngoài mà toi đời thì đi làm gì?” Rồi ngài nói với các ông ấy: “Này nhé, tôi vào nhà ông, thấy ông để tượng Hồ Chí Minh với lá cờ đỏ, tôi có bảo ông đem đặt chỗ khác không? Đến nhà người ta, ai làm thế. Ở nước ngoài, nơi tôi đến có lá cờ vàng, chẳng lẽ tôi bảo họ đem đi chỗ khác cho tôi ngồi và chụp hình à?” Ngài nói tiếp, lý luận sắc bén: “Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm nô lệ giặc Tây. Vậy, các ông có ghét Tàu và Tây lắm không? Tôi thấy mấy ông lãnh đạo vẫn đứng chào cờ Trung Quốc, chào cờ Pháp, Mỹ đó thôi. Vậy tại sao lá cờ vàng của anh em người Việt mình mà các ông căm ghét đến thế? Còn nữa, hàng năm chúng ta đón bao nhiêu Việt kiều, nhận bao nhiêu tiền họ gửi về, sao lại phải lúc nào cũng căm ghét cờ của họ?” Ngài nói thêm, như lời tâm sự, nghe rất xúc động: “Năm 1954, gia đình tôi di cư vào Nam. Gia đình tôi sống được và tôi lớn lên, ăn học là dưới lá cờ vàng. Nếu các ông di cư năm ấy thì các ông cũng thế thôi.” (Tôi đưa các câu vào chung một đoạn.)


image
Hàng chục người đã xuống đường biểu tình ở Hà Nội hôm 10/7 phản đối Trung Quốc lấn chiếm biển đảo của Việt Nam. Đây là Chủ Nhật thứ sáu liên tiếp có biểu tình tại thủ đô.

Xem bài viết về các cuộc biểu tình ôn hòa của Đồng Bào chống Trung Quốc xâm lăng Nước mình, ngắm hình hài của Con Cháu Lạc Hồng, của các Tiền Nhân Anh Hùng đã giữ Nước, của hai Bà Trưng …, tôi thấy xấu hổ vì việc làm của Công An nhắm lấy lòng Giặc Bắc Kinh dưới chiêu bài không có sức thuyết phục là ”Phải Duy Trì Tình Hữu Nghị với Trung Quốc” ! Lịch Sử Tàu chỉ là một QUÁ TRÌNH XÂM LĂNG. Chẳng có người Việt nào mà lại ngu muội đi yêu cái lũ cướp Nước, giết hại Đồng Bào. Xin mỗi anh Công An tự vấn LƯƠNG TÂM mình. Xin mỗi anh Bộ Đội tự hỏi lòng mình, xem các anh có yêu giặc Tàu hơn Tổ Quốc mình không. Tại sao Đảng và Nhà Nước lại ngăn cấm các Kỹ Sư Tâm Hồn lên tiếng dạy Hậu Sinh bài Học YÊU NƯỚC vào lúc TỔ QUỐC lâm nguy ?

image

Kẻ cướp đêm và cả ban ngày đến phá hàng rào, cửa ngõ, đào ngạch, khoét vách nhà tôi. Các con tôi lên tiếng, chứ chưa dùng vũ lực để ”tự vệ”, mà tôi thì lại lấy vũ khí hăm dọa chúng và la lớn: ”Tụi bây phải câm miệng lại để tao nói chuyện với các NGÀI ĂN CƯỚP, mà duy trì cái Tình Hữu Nghị láng giềng, nghe chưa, hỡi lũ con mất dạy ? …”

image
Hãng tin AP nói khoảng 10 người bị bắt sau đó đã được trả tự do sau vài tiếng thẩm vấn.

Nghe thế, con tôi còn nghĩ rằng tôi là Ông Bố mẫu mực, đạo đức không ?
Khi ”nghe” Đồng Bào hỏi Công An có phải là người TÀU không, tôi xúc động, viết liền bài thơ sau đây để tỏ lòng ngưỡng mộ Bà Con Miền Bắc. Và, sau khi cảm tác bài thơ ấy, tôi nói đùa với một đồng nghiệp: ”Kiếp sau, tôi sẽ lấy vợ người Bắc. Tôi và cô … chờ …  nhau nhé !”

Xin ”kính” tặng Hậu Sinh Khả Úy bài thơ:

C SAO NHC NHÃ TH NÀY ?

image 
C sao nhc nhã thế ny
cúi đu, khúm núm, d ”thy Bc Kinh” ?
Ông Cha chiến thng gic MINH
là GƯƠNG đ li Hu Sinh LC HNG ! ! !
Ông Cha đui lũ gic MÔNG,
lưu niên bài hc TANG BNG, HIU, TRUNG        (1)
Chao ôi, nhc nhã vô cùng:
Làm ngơ cho bn gic TRUNG QUC vào
NƯỚC ta đ hi ĐNG BÀO,
phá RNG, cướp BIN, xây bao PH PHƯỜNG … !
Mo danh ”Hu Ngh Song Phương”,
đúng là ”chiến thut trết đường, mt ong”
đ đưa DÂN VIT vào TRÒNG,
tc là ”mang li” GÔNG, CÒNG NGÀN NĂM ! ! !
Tri ơi ! Ni NHC XA XĂM
là cơn ÁC MNG … đêm nm, XÓT THƯƠNG
DÂN ta trăm ni ĐON TRƯỜNG
bi vì lũ gic BC PHƯƠNG bo tàn ! ! !
Đng lên BO V GIANG SAN  ! ! !
C sao li b CÔNG AN ”chn đu” ? ? ?
CÔNG AN đâu phi GIC TÀU ! ! !
C sao không chu THEO MAU ĐNG BÀO ? ? ?
Xưa nay, QUÂN ĐI t hào:
THÙ nào cũng thng, KHÓ nào cũng qua ! ! !        (2)
Gi đây, LŨ GIC TRUNG HOA
là quân cướp NƯỚC, điêu ngoa, ĐN RI ! ! !
NGÀN NĂM NÔ L xa xôi ! ! !
Đng cho tái din thành TÔI MI TÀU
BC QUAN đến Mũi CÀ MAU (3)
Vùng lên, chng li GIC TÀU XÂM LĂNG
DIÊN HNG HI NGH dy rng
NƯỚC NHÀ còn yếu, nghe chăng ĐNG BÀO:
HY SINH MNG SNG, MÁU ĐÀO,
GI GÌN B CÕI biết bao là TÌNH ! ! !

Người viết: Phan văn Phước
Đức Quốc, 06.7.2011

Ghi chú:
1. Tang bồng (Tang hồ, bồng thỉ) là cung bằng gỗ dâu và tên bằng cỏ bồng.
2. ”Quân Đội Nhân Dân” thuộc nằm lòng câu: ”Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành. Khó khăn nào cũng vượt qua. Kẻ thù nào cũng đánh thắng.”, mà, giờ đây, lại ”khiếp đảm” trước lũ giặc Tàu !
3. BẮC QUAN là cửa ngõ sang Phương Bắc: TÀU; còn NAM QUAN là cửa để TÀU vào Phương Nam: NƯỚC VIỆT !


VÔ KẾ KHẢ THI !

Tình trạng hiện nay Việt Nam suy đồi về đạo đức, về văn hóa và đang đối diện với nguy cơ mất nước vào tay Trung Cộng là hậu quả tất yếu do Đảng Cộng Sản Việt Nam gây nên. Cộng Sản độc quyền cai trị một nửa Đất Nước dưới cái tên Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa từ năm 1954 và toàn cõi Đất Nước dưới cái tên Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam từ năm 1975 cho đến nay. Trách nhiệm này không thuộc về Đảng Cộng Sản thì thuộc về tay ai?
Ai là nhà lãnh đạo du nhập chủ nghĩa cộng sản vào Đất Nước? Ai là người tạo ra bộ máy độc tài toàn trị bằng khủng bố, bằng hạ thấp phẩm giá con người? Ai là người cha đẻ tập đoàn cầm quyền hiện nay? Nhất định người đó là ông Hồ Chí Minh, đúng không?

Tài liệu lịch sử đã chứng minh quá rõ ràng ông Hồ Chí Minh không phải là người thực tâm tranh đấu cho nền độc lập, tự do, hạnh phúc của dân tộc Việt Nam giống như những nhà cách mạng khác. Ông Hồ chỉ là người tha phương cầu thực kiếm sống bằng nghề làm bồi tàu thủy của Thực dân Pháp, rồi làm đơn xin vào học Trường Thuộc địa của Thực dân với mục đích phục vụ quân xâm lược. Không đủ khả năng tự nuôi thân, ông Hồ gia nhập Quốc tế Cộng sản vừa được trả lương hàng tháng, vừa được tiếng tăm nhờ mang danh nghĩa nhà “giải phóng dân tộc” do Liên Xô chỉ đạo. Khi đưa tay tuyên thệ gia nhập Quốc tế Cộng Sản, ông Hồ phải thề tuyệt đối trung thành với Đảng Cộng Sản do Nga lãnh đạo, tức là ông phải yêu nước Nga. Dù thâm tâm ông Hồ có muốn yêu nước Việt Nam đi nữa thì cái chủ nghĩa quốc tế cũng không cho phép ông ta thực hiện. Thế thì tại sao cứ bảo ông Hồ là người yêu nước Việt Nam? Có quá nhiều bằng chứng để khẳng định ông Hồ không phải là người yêu nước Việt Nam, yêu dân tộc Việt Nam.

1/ Nếu là người yêu nước thật sự, không ai nỡ giết người quốc gia vùng lên chống Pháp. Hồ Chí Minh đã ra lệnh cho đàn em thủ tiêu lãnh tụ Trương Tử Anh của Đại Việt, Lý Đông Á của Duy Dân và vô số đảng viên, tín đồ của các tổ chức cách mạng, tôn giáo chống Pháp. Lãnh tụ Nguyễn Thái Học của Quốc Dân Đảng bị Thực dân đưa lên đoạn đầu đài vào ngày 16 tháng 6 năm 1930 ở Yên Bái, nên đảng viên Quốc Dân Đảng còn biết ngày thọ tử của đảng trưởng mình để tưởng niệm. Nếu ông Nguyễn Thái Học không bị giết bởi bàn tay Thực dân Pháp thì sau này cũng sẽ bị ông Hồ thủ tiêu mà đảng viên không thể biết đảng trưởng của mình chính xác bị giết ngày nào để làm lễ tưởng niệm. Nhà cách mạng Phan Bội Châu được nhân dân Việt Nam kính yêu cũng bị ông Hồ đem bán cho Thực dân Pháp!

2/ Nhà cách mạng Phan Chu Trinh chủ trương “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh” là một quốc sách mà bất cứ nhà lãnh đạo nào muốn cho xứ sở mình tiến bộ, văn minh, thịnh vượng đều phải thực hiện. Ông Hồ thi hành chính sách ngu dân để dễ bề cai trị dân bằng biện pháp đào tận gốc trốc tận rễ các thành phần xã hội gồm “trí, phú, địa, hào” mà trí thức được đặt lên hàng đầu phải diệt. Trí tuệ là tinh hoa, là tài nguyên quý báu của dân tộc, còn giá trị hơn cả các loại khoáng sản như vàng, bạc, kim cương, dầu hỏa...  Bọn đi cướp nước người luôn luôn đặt trọng tâm vào việc tiêu diệt trí tuệ dân tộc bị trị. Vậy ông Hồ có phải là người Việt Nam chủ tâm xây dựng tương lai Việt Nam?

3/ Việt Nam là một nước bé nhỏ nằm cạnh anh khổng lồ Phương Bắc luôn luôn nuôi dã tâm đồng hóa lân bang, nhưng Việt Nam tồn tại được là nhờ cái khí phách bất khuất “thà làm quỷ nước Nam, còn hơn làm vương đất Bắc” của các bậc anh hùng. Bần cùng sinh đạo tặc, đói ắt đầu gối phải bò. Bị bỏ đói, con người mất nhân phẩm thì khí phách cũng không còn. Ông Hồ Chí Minh thi hành chính sách hộ khẩu, dùng miếng ăn để hành hạ con người là một hình thức tiêu diệt khí phách của dân tộc Việt Nam.

4/ Người làm chính trị phải biết rằng không một quốc gia nào yêu thương dân tộc khác mà tự nguyện giúp đỡ vô điều kiện một cách rộng rãi. Ông Hồ đi xin thực phẩm, khí giới của Nga Tầu để có phương tiện giết hại dân mình là mầm nô lệ ngoại bang đã bắt đầu. Huống chi nước Tầu là nước luôn luôn nuôi dã tâm đồng hóa dân ta? Trong hiệp định Gèneve năm 1954, Thủ tướng Trung Cộng Chu Ân Lai áp lực Hà Nội phải chấp nhận vỹ tuyến 17 thay vì vỹ tuyến 13 làm ranh giới chia đôi đất nước là đủ để thấy “cái đểu” của Tầu. Liên Xô và Trung Cộng dàn quân hai bên bờ Hắc Long Giang để thanh toán lẫn nhau, cả thế giới đều biết. Ông Hồ vẫn mù quáng tin tưởng mãnh liệt vào tình nghĩa giữa các nước xã hội anh em. Nếu ông Hồ là người thực tâm yêu nước mình thì ông phải bắt tay với người anh em cùng huyết thống ở Miền Nam để cùng kiến tạo xứ sở; chứ không đòi đốt cháy cả dẫy Trường Sơn.

5/ Ông Hồ bản chất quỷ quyệt, nham hiểm, độc ác, đạo đức giả, được Đệ tam Quốc tế đào tạo thành cán bộ tình báo với nhiệm vụ bành trướng Đế quốc Đỏ. Khát khao của ông là làm cha già dân tộc, nhưng ngu xuẩn vì thiếu gì kẻ tình nguyện đứng tên mà phải giả danh Trần Dân Tiên viết sách ca tụng mình? Các nhà viết sử sẽ đi tìm tung tích Trần Dân Tiên, cái âm mưu của ông Hồ tất nhiên sẽ bị bại lộ. Khi cướp được chính quyền trong tay, ông Hồ xây dựng một bộ máy cai trị chỉ có thể đẻ ra những thuộc cấp xu nịnh, ngoan ngoãn vâng lời, vì nếu có kẻ nào trái ý ông là bị quy tội phản động ngay. Phạm tội ác tầy trời trong cải cách ruộng đất, ông vờ diễn tuồng khóc lóc tỏ dấu hối hận, nhưng tiếp theo sau đó lại phạm vào những tội ác diệt phong trào nhân văn, chỉnh phong, xét lại chống đảng. Ông bảo: “Người dân có quyền đuổi chính phủ”, nhưng không bao giờ ông cho phép người dân dùng lá phiếu tự do lựa chọn người lãnh đạo. Đó là sự xảo quyệt của ông Hồ.

Nói tóm lại, trong cuộc sống riêng cũng như công, ông Hồ có những hành động mờ ám, khuất tất, nói một đường làm một nẻo, nên cuối đời ông bị bọn Lê Duẩn, Lê Đức Thọ khống chế là đương nhiên, vì gieo gì thì gặt nấy. Lớp lãnh đạo kế thừa đều mang đầy đủ tính xảo quyệt, độc ác như ông Hồ. Họ tiếp tục dùng bộ máy đàn áp, khủng bố do ông Hồ lập lên để cai trị, bất chấp sự tiến bộ của nhân loại và khát vọng tự do dân chủ của nhân dân. Chỉ khác một điều là ông Hồ mơ làm “cha già dân tộc”; còn các lãnh đạo mới này thì tham tích lũy tiền bạc bằng hành vi ăn cắp, ăn cướp, tham nhũng.

Theo nhà sử học Dương Trung Quốc và nhà lý luận chính trị Hà Sĩ Phu thì Việt Nam ngày nay mất văn hóa hoàn toàn. Một dân tộc bị mất văn hóa được coi như mất nước. Tệ hơn nữa là coi như bị diệt chủng, vì bản sắc dân tộc không còn. Đó là thành tích “đào tận gốc, trốc tận rễ” các thành phần xã hội “trí, phú, địa, hào” do ông Hồ Chí Minh thực hiện. Năm 1958 ông Hồ ra lệnh cho Thủ tướng Phạm văn Đồng viết thư gửi cho Chu Ân Lai thừa nhận vùng biển mà Trung Cộng bảo rằng thuộc về Tầu là bằng cớ rõ ràng ông Hồ là kẻ bán nước. Nếu không có lệnh của ông Hồ, chắc chắn Phạm văn Đồng không thể tự động viết cái thư đó.

Mặc dầu Việt Nam bị Trung Cộng dạy cho bài học vào năm 1979, năm 1988; mặc dầu được Hoa Kỳ chìa tay ra bắt nhiều lần, Cộng Sản Việt Nam vẫn kiên trì đi theo con đường cộng sản. Cái lập luận “Đi với Hoa Kỳ thì giữ được nước, nhưng mất đảng; còn đi với Trung Cộng thì mất nước, nhưng giữ được đảng” là một lập luận hết sức ngu xuẩn, bởi vì một khi nước đã mất thì làm sao còn đảng?

Thắng được Việt Nam Cộng Hòa, Cộng sản tưởng mình vô địch, đế quốc nào cũng phải khiếp sợ (lời Lê Duẩn). Trong hồi ký Võ Nguyên Giáp thắc mắc tại sao Hoa Kỳ đang oanh tạc dữ dội, Hà Nội sắp sửa đầu hàng thì cuộc dội bom lại ngưng. Đây là lý do để giải tỏa thắc mắc của ông Giáp: Hoa Kỳ không muốn đánh gục Miền Bắc. Bởi vì Hoa Kỳ nhận thấy chủ thuyết “domino” không còn cần thiết nữa, cộng sản không còn là mối đe dọa cho vùng Đông Nam Á và bởi vì Hoa Kỳ muốn sau này sẽ sử dụng cả nước Việt Nam để ngăn chặn sự bành trướng của Trung Cộng. Không phải Hoa Kỳ có tài tiên tri, nhưng Hoa Kỳ đã nghiên cứu lịch sử Tầu. Họ đã biết dã tâm của Đại Hán luôn luôn bành trướng. Thế nào Việt Nam cũng phải cần đến sức mạnh của Hoa Kỳ để bảo vệ Tổ Quốc. (trong một bài tới người viết sẽ chứng minh Hoa Kỳ không phản bội VNCH như một số tác giả Việt Nam lên án).

Thêm một chứng minh nữa để nói rằng Hà Nội không phải vì tài giỏi mà chiến thắng Miền Nam. Cao Mên nhỏ và yếu hơn Miền Nam mà Hà Nội đánh không thể thắng, cuối cùng đành phải rút quân về vì Trung Cộng không ủng hộ. Sự kiện đó cho thấy Hà Nội thắng khi được Trung Cộng giúp và thua khi bị Trung Cộng chống. Đưa ra sự kiện này để cộng sản hiểu rằng họ chỉ là con cờ, là tay sai dùng máu xương của dân mình để thực hiện ý đồ của ngoại bang mà thôi, chứ không phải Cộng Sản Việt Nam vô địch. Khẩu hiệu “Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc” là chiêu bài để thu hút lòng yêu nước, yêu tự do; chứ không phải là mục tiêu để Cộng Sản Việt Nam tiến tới. Bởi vì một khi bị nô lệ tư tưởng, tự đặt mình trong hệ thống quốc tế thì sự độc lập hay quyền dân tộc tự quyết sẽ không còn.
Xưa kia cha ông chúng ta chẳng được nước nào giúp sức, nhưng từng đánh bại anh khổng lồ phương Bắc là nhờ sự đoàn kết. Cộng sản bắt chước Thực dân, dùng chính sách chia rẽ dân tộc để mãi mãi ngồi trên chiếc ghế thống trị, thì nay phải nuốt nhục quỵ lụy kẻ thù để tiếp tục vơ vét tài sản dân chúng và tài nguyên quốc gia. Cục diện thế giới ngày nay đã khác. Chẳng có cường quốc nào dám ngang nhiên xâm lăng kẻ khác, bởi vì tính liên lập giữa các quốc gia và liên đới về quyền lợi hổ tương. Trung Cộng dù mạnh, dù hung ác cũng chẳng thể nào đơn phương khoanh vùng biển ngăn cấm tầu thuyền các nước khác giao thông. Vậy thì Trung Cộng có gì đáng sợ nếu người cầm quyền biết làm bạn một cách chân thành với thế giới. Muốn được xem như người bạn chân thành là khi đặt bút ký tuân thủ các quy ước quốc tế thì phải nghiêm chỉnh thi hành; chứ không phải dùng xảo ngôn, trí trá để nói quanh.

Lâu nay bộ máy tuyên truyền của cộng sản cứ phịa ra những thành tích chống Pháp, đánh Mỹ để tự cho minh có vị thế chính thống (legetimacy) trong việc cai tri. Họ không cho người dân được phép bày tỏ quan điểm, chính kiến, ngay cả bày tỏ lòng yêu nước. Lấy lời dạy của Trường Chinh Đặng Xuân Khu rằng đảng cộng sản cướp chính quyền bằng bạo lực thì đảng cộng sản sẽ dùng bào lực để giữ chính quyền là không còn thích hợp nữa. Bởi vì bạo lực chỉ dùng được khi mà trong nội bộ đảng còn có sự đoàn kết nhất trí, còn niềm tin vào lý tưởng cộng sản. Người nhận lệnh thi hành bạo lực mất niềm tin vào sự bền vững của chế độ thì không thể nào dám mạnh tay vì sợ sau này bị nhân dân trả thù.

Hiện nay, dù không ở trong chăn, người Việt cũng biết trong cái chăn cộng sản đầy rận. Trương Tấn Sang cũng bảo nồi canh cộng sản đầy sâu. Người cộng sản 95 tuổi, từng làm Đại sứ Việt Nam tại Trung Cộng nhiều năm như Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh cũng đã sáng mắt nhìn thấy cái dã tâm của Trung Cộng.  Cộng Sản Việt Nam đang cùng một lúc đối diện với con ác thú khát mồi phương Bắc, đối diện với 80 triệu người dân nghèo khổ muốn vùng lên đòi quyền sống và đối diện với sự phân hóa nội bộ giữa phe muốn đi với Hoa Kỳ để cứu nước và phe ôm chân Trung Cộng để cứu đảng. Ngoài ra, do sự làm ăn mờ ám để ăn cắp chắc chắn sẽ đưa đến khủng hoảng kinh tế. Do đó mầm loạn sẽ xảy ra.
Cách đây một thập niên, nguy cơ mất Tổ Quốc giống như nước đã tới chân mà lãnh đạo cộng sản không chịu nhảy, dù được nhiều nhà ái quốc cảnh báo. Bây giờ nước đã ngập tới cổ, họ vẫn khư khư ôm cái độc quyền thống trị thì cái chết của Đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ còn là vấn đề thời gian. Họ nằm chờ chết, bởi vì bộ máy điều hành việc nước do ông Hồ lập ra chỉ có những kẻ mánh mung, khôn khéo uốn mình chờ dịp ngôi lên địa vị lãnh đạo; chứ không thể sản sinh ra người lãnh đạo có bản lĩnh, có tầm nhìn để cứu nước. Hơn nữa, những người gọi là “cách mạng lão thành” như các ông Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Trọng Vĩnh, Đặng văn Việt… và các trí thức phản kháng vẫn còn quyến luyến, thương tiếc Hồ Chí Minh lại càng khó lòng làm cho Việt Nam thoát ra khỏi vũng lầy hiện nay.

Ai ai cũng thấy rõ tình trạng bế tắc của Việt Nam hiện nay là hậu qua tất yếu do ông Hồ Chí Minh mang lại. Nếu người cầm quyền đến người phản kháng còn mang cái não trạng “tín ngưỡng” Hồ Chí Minh thì không ai (kể cả người Mỹ) có kế nào để hiến cho Việt Nam tìm đường ra. Bao lâu xác ông Hồ còn nằm ở quảng trường Ba Đình, tượng ông Hồ còn đặt ở vị trí tôn nghiêm, Việt Nam còn nằm trong bàn tay Trung Cộng.
Ngoại trừ tổ tiên ta linh thiêng nhiều quyền phép, hóa độ cho một nhân vật vô danh nào đó bỗng dưng trở thành Phù Đổng hoặc trở thành Tề Thiên Đại Thánh có khả năng tận diệt loài yêu tinh, Việt Nam mới có cơ may tồn tại. Nhược bằng tổ tiên cũng đành bó tay, Việt Nam sẽ một lần nữa biến thành Giao Chỉ Quận, bởi vì … vô kế khả thi.


Bằng Phong Đặng văn Âu
Orange County, California, ngày lễ kỷ niệm Độc Lập Hoa Kỳ 4 tháng 7 năm 2011.


No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.