Cafe đầu tuần, chẳng hiểu sao Tuấn Anh (Boy) bỗng dưng nổi hứng rủ mọi người đi câu biển Cát Bà. Cứ tưởng lão ấy đùa nhưng nhìn mặt thấy rất “nghiêm trọng” tuyên bố “Cát Bà dạo này nhiều tráp với song lắm, nhất là giữa tuần này đổi con nước”. 2 cánh tay mạnh dạn giơ lên, đã có Đức Anh và Hoang Anh (Alala). Thư (Coden) rụt rè “Để xem đã”
Hai hôm sau, bỗng dưng anh Đức ở Cát Bà gọi điện lên bảo “Mấy cha Hàn Quốc câu một đêm được hơn 30kg tráp đen, không to nhưng đều đều 0.8-1.2kg, thời tiết đang rất thuận”.
Lại thêm anh Nguyễn Tiến Thắng và Nghĩa “Hòn Dáu” không chịu được đã ra Cát Bà ngay tối thứ 3, gọi điện lên nói tráp và dìa nhiều lắm, giật mỏi tay. Thật quá lắm, chịu thế đếch nào được nữa.
Bốc máy gọi điện cho Boy “Tao đi với” rồi ra xin trưởng phòng nghỉ phép 2 hôm thứ 5 và thứ 6 để đi thăm người nhà đang ốm rất nặng dưới Cát Bà.
Café giữa tuần chốt lại được 5 tên, Boy, Alala, Đức Anh, Coden và TamTom.
Tối hôm đó về hối hả rang xay nguyên liệu làm thính để kịp sáng mai đi sớm. Cả đêm không ngủ, lăn bên nọ bên kia cuối cùng cũng đến 4h45 sáng. 5h10 đã có mặt tại bến xe Lương Yên. Tất cả đã có mặt đầy đủ, cùng ăn xôi lót dạ, uống trà nóng, bỗng dưng Tamtom tuyên bố “em đi Bạch Long Vĩ”. Cả nhóm há hốc mồm, tay này kinh thật.
Đến Hải Phòng chia đôi ngả, Tamtom lên tàu hải quân ra Bạch Long Vĩ thật. Nhóm còn lại lên xe đi tiếp ra Cát Bà.
Tuyến Hà Nội – Cát Bà của Hoàng Long thật hoàn hảo, xe đến bến là có xe khác chở ra bến phà Đình Vũ. Đến nơi đã có tàu cao tốc chờ sẵn, trên tàu chỉ có độc 4 thằng “giời đày” và 2 nhân viên nhà tàu với 1 nhân viên Hoàng Long. Sau 20 phút trên biển là đến Bến Viềng, một chiếc xe Hoàng Long khác trờ tới, đúng 9h20 sáng đã có mặt tai nhà anh Đức sau 4h đồng hồ trên đường.
Hai hôm sau, bỗng dưng anh Đức ở Cát Bà gọi điện lên bảo “Mấy cha Hàn Quốc câu một đêm được hơn 30kg tráp đen, không to nhưng đều đều 0.8-1.2kg, thời tiết đang rất thuận”.
Lại thêm anh Nguyễn Tiến Thắng và Nghĩa “Hòn Dáu” không chịu được đã ra Cát Bà ngay tối thứ 3, gọi điện lên nói tráp và dìa nhiều lắm, giật mỏi tay. Thật quá lắm, chịu thế đếch nào được nữa.
Bốc máy gọi điện cho Boy “Tao đi với” rồi ra xin trưởng phòng nghỉ phép 2 hôm thứ 5 và thứ 6 để đi thăm người nhà đang ốm rất nặng dưới Cát Bà.
Café giữa tuần chốt lại được 5 tên, Boy, Alala, Đức Anh, Coden và TamTom.
Tối hôm đó về hối hả rang xay nguyên liệu làm thính để kịp sáng mai đi sớm. Cả đêm không ngủ, lăn bên nọ bên kia cuối cùng cũng đến 4h45 sáng. 5h10 đã có mặt tại bến xe Lương Yên. Tất cả đã có mặt đầy đủ, cùng ăn xôi lót dạ, uống trà nóng, bỗng dưng Tamtom tuyên bố “em đi Bạch Long Vĩ”. Cả nhóm há hốc mồm, tay này kinh thật.
Đến Hải Phòng chia đôi ngả, Tamtom lên tàu hải quân ra Bạch Long Vĩ thật. Nhóm còn lại lên xe đi tiếp ra Cát Bà.
Tuyến Hà Nội – Cát Bà của Hoàng Long thật hoàn hảo, xe đến bến là có xe khác chở ra bến phà Đình Vũ. Đến nơi đã có tàu cao tốc chờ sẵn, trên tàu chỉ có độc 4 thằng “giời đày” và 2 nhân viên nhà tàu với 1 nhân viên Hoàng Long. Sau 20 phút trên biển là đến Bến Viềng, một chiếc xe Hoàng Long khác trờ tới, đúng 9h20 sáng đã có mặt tai nhà anh Đức sau 4h đồng hồ trên đường.
Mọi thứ anh Đức đã tự tay chuẩn bị sẵn sàng, gỏi mực, mực nhúng, bề bề luộc… góp vui vói chúng tôi ngoài chủ nhà còn có anh Thanh (Tranthanhcb), anh Trung… thiếu anh Cường anh Thiết và Văn vì trúng đám cỗ cưới.
Trong bữa cơm trưa, chuyện nổ như pháo rang mặc dù chỉ là chuyện câu cá, nào tráp đen tráp vàng, nào dìa nào hói, nào vược nào vòn… làm chúng tôi lòng nóng như lửa đốt, nhấp nha nhấp nhổm, chỉ muốn bay ngay ra ghềnh đá.
Các anh bảo ngoài này ghềnh nhiều vô kể, có mà lang thang câu cả năm cũng không hết ghềnh.
Đấy là chưa kể còn rất nhiều bè, mà ở những bè này cá nhiều lắm, nhất là cá dìa vì chúng tụ lại để hóng hớt thức ăn thừa từ các bè nuôi cá.
Cuộc nhậu kéo dài đã đến trưa, chợ Cát Bà trước nhà anh Đức vắng dần, không còn đông đúc như lúc chúng tôi đến, chợ đã vãn người mua bán.
Quán cơm cũng vãn người ăn.
Chỉ có bến đò còn đông đúc tàu thuyền chờ khách du lịch và có thể còn chờ khách đi câu ?
Hối hả lên thuyền và thậm chí tranh thủ ngủ lấy sức vì ai cũng không ngủ được đêm trước, chỉ vì lâu không gặp lại anh em Cát Bà, chỉ vì ghềnh đá, chỉ vì tráp…
Cuối cùng, ghềnh đá dần hiện ra, những khối đá đen có thớ ngoằn ngoèo, vằn vện cứ như đã từng được nấu chảy ra rồi đùn lên từ lòng đất :
Cạnh đó, một dải ghềnh đá hiện ra, khô khan, sững sững nhưng lai đẹp đến mê hoặc, một cái đẹp theo kiểu “dân câu” :
Không chậm trễ, tất cả vào trận :
Gặp con nước đầy nên không có cà phốc, chúng tôi câu bằng mồi tôm sống, cá nhâm và gan sam. Mồi tôm sống Nghĩa và thầy Thắng đã chuẩn bị sẵn cho cả nhóm, gan sam và cá nhâm anh Đức mang theo. Anh Đức nói cái con cà phốc khi dưới biển, dưới những tảng đá luôn khua càng, búng càng tanh tách rất khiêu khích, thậm chí, cá tráp tới gần chúng còn vả đánh bốp vào mồm tráp nên lũ tráp cay bọn này lắm, thấy là đớp liền nên mồi cà phốc ở đây là nhạy nhất.
Chỉ 15 phút sau là một lũ gầu gai, mú nhẻm lần lượt lên bờ, chúng không to, con nào lớn cũng chỉ khoảng 3 ngón tay, kích thước loài của chúng chỉ có vậy. Nhưng không sao, ngọt nước.
Lát sau đến lượt tráp vàng lên bờ, một chú khoảng 0.4kg, tráp vây vàng nhưng người lại có vằn rất lạ. Cả lũ hí hửng, tráp đã vào. Ngay sau đó, Thanh dòng một tráp rất lớn lên gần đến nơi thì bỗng dưng bong mất. Cả lũ kêu, thôi hỏng rồi. Mà hỏng thật, đàn đó đã chuồn mất, đến chiều tối mới lên tiếp được vài tráp vàng nhỏ.
Cần của Đức Anh bỗng cong vút rồi khựng lại, một chú song đã kịp chạy vào hang mặc cho hắn ghì, giật các kiểu. Áp dụng chiêu vỗ cần như ở Dáu, song ta đau không chịu nổi, hét ầm lên ở dưới hang “Không phải vỗ nữa, để bố mày tự lên”
Nói rồi, một chú song khoảng 0.4kg ngoan ngoãn bơi lên và tự chui vào vợt chờ sẵn của Đức Anh. Một song, một tráp đã nằm gọn trong vũng nước trên bờ :
Bữa chiều trên đảo thật ngon, cũng có lẩu, có cá luộc, có mực, toàn những món tự kiếm được dưới biển, ngon thật là ngon vì buổi trưa mải hàn huyên, uống nhiều hơn ăn :
Quyết định câu đêm một chuyến, gió nồm ngày càng mạnh, sóng ngày càng lớn. Như ở Dáu, sóng to như thế này hay câu được cá. Một đống hy vọng cồn cào trong bụng. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, chẳng con ma nào cắn, suốt từ 7h tối cho đến 1h sáng. Anh Đức giải thích, những ngày như thế này cá đi ăn mạnh lắm, nhưng hôm nay bỗng dưng nồm nổi lên mạnh quá nên sóng to làm đục ngầu nước lên nên cá không đi ăn, chúng trốn hết. Bính thường ở đây ít sóng lắm. Hóa ra vậy, quả thật mỗi nơi tập quán đi ăn của cá cũng có khác.
Tamtom gọi điện về từ Bạch Long Vĩ “Sóng to kinh khủng anh ơi, bỗng dưng nồm nam mạnh quá, em kẹt ngoài này rồi vì mai tàu không thể cập cảng được mà câu cũng không câu nổi”. Cả bọn cười rộ lên, kiểu này lại “tan cửa nát nhà” mất thôi !
Alala và Boy cùng anh Đức, Thành leo sang sau đảo câu thử, Coden và Đức Anh bám trụ. Alala ngồi trên thuyền tròng trành câu bát mãi không sao, đến lúc leo lên đảo lại say bí tỉ, nằm vắt vẻo như cái dải khoai nướng trên tảng đá. Chẳng thêm được gì ngoài một mớ mú nhẻm, gầu gai.
Sáng hôm sau chuyển hướng ra bè. Chủ bè nhìn thấy nhóm chúng tôi liền oánh đòn phủ đầu : “Hỏng rồi các chú, bỗng dưng nồm mạnh quá, nước đục ngầu nên cá không cắn đâu” Kệ, đã là dân câu thì kiểu gì cũng phải thả câu phát, không thả sao chịu nổi ? vẫn buông câu như không có chuyện gì xảy ra.
Tamtom gọi điện về từ Bạch Long Vĩ “Sóng to kinh khủng anh ơi, bỗng dưng nồm nam mạnh quá, em kẹt ngoài này rồi vì mai tàu không thể cập cảng được mà câu cũng không câu nổi”. Cả bọn cười rộ lên, kiểu này lại “tan cửa nát nhà” mất thôi !
Alala và Boy cùng anh Đức, Thành leo sang sau đảo câu thử, Coden và Đức Anh bám trụ. Alala ngồi trên thuyền tròng trành câu bát mãi không sao, đến lúc leo lên đảo lại say bí tỉ, nằm vắt vẻo như cái dải khoai nướng trên tảng đá. Chẳng thêm được gì ngoài một mớ mú nhẻm, gầu gai.
Sáng hôm sau chuyển hướng ra bè. Chủ bè nhìn thấy nhóm chúng tôi liền oánh đòn phủ đầu : “Hỏng rồi các chú, bỗng dưng nồm mạnh quá, nước đục ngầu nên cá không cắn đâu” Kệ, đã là dân câu thì kiểu gì cũng phải thả câu phát, không thả sao chịu nổi ? vẫn buông câu như không có chuyện gì xảy ra.
Lát sau, bỗng dưng Đức Anh lên ngay được một em tráp vàng, là con tráp đầu đời của hắn, lẩm bẩm trong miệng “Cô không giận nữa rồi”
Nhưng đúng là ít cá cắn thật, đến trưa ngoài một chú tráp thì còn được thêm một mớ cá dìa khoảng 2kg, đủ để có một bữa trưa tơi bời.
Trưa, anh Đức lại trổ tài nấu nướng đống chiến lợi phầm rồi tất cả lại ngồi nhậu chung với nhau cho đến tận 15h. Đến giờ trở về, chia tay các anh, hẹn ngày gần nhất sẽ gặp lại.
Nửa đêm vào HFC xem tin tức vì mấy ngày qua không online, Tranthanhcb viết trong chatbox “Rủ các anh xuống tận đây câu không được nhiều cá, em buồn lắm”
Thanh ơi, tất nhiên, đã là dân câu thì ai cũng mong được nhiều cá to, nhưng điều đó không phải là quan trọng nhất. Được gặp gỡ anh em, được uống với nhau ly rượu, được cùng nhau câu cá, cùng nhau trò chuyện mới là điều lớn nhất. Chúng ta đâu dễ gặp nhau, phải không Thanh ?
Một mùa câu biển mới sắp bắt đầu.
Coden