Theo World Press
Photo, quyết định mới của họ được đưa ra sau một cuộc phân tích độc lập, sau
khi phim tài liệu The Stringer khẳng định ông Nguyễn Thành Nghệ là
tác giả bức ảnh trên, chứ không phải ông Nick Út như được biết đến lâu nay.
Phim tài liệu The
Stringer do tổ chức The VII Foundation của nhiếp ảnh gia Gary Knight sản
xuất và do Bảo Nguyễn làm đạo diễn, ra mắt vào tháng 1/2025.
Để thực hiện phim và
đi đến kết luận chấn động nói trên, đạo diễn Bảo Nguyễn và nhiếp ảnh gia Gary
Knight đã phỏng vấn 55 nhân chứng, kết hợp với kết quả giám định độc lập từ tổ
chức INDEX có trụ sở tại Paris, Pháp.
Chia sẻ sau quyết định
của WWP, ông Nghệ bày tỏ:
"Tôi rất xúc động và muốn khóc. Tôi vô cùng biết ơn vì World Press Photo tin tưởng và đứng về phía sự thật."
Cần lưu ý, trong
thông báo ngày 16/5, WPP quyết định ngưng ghi tên tác giả Nick Út đối với bức ảnh
này, nhưng không khẳng định chắc chắn ông Nghệ là tác giả. Kết luận mà tổ chức
này đưa ra là: "Nếu chỉ xét giữa Út và Nghệ thì các bằng chứng hình ảnh và
kỹ thuật hiện có nghiêng về phía Nghệ."
Ông Nghệ mô tả việc
chụp bức ảnh như thế nào?
Bức ảnh đã giúp Nick
Út - phóng viên ảnh của AP - giành giải Pulitzer và World Press Photo vào năm
1973. Từ đó, tên tuổi ông vang danh thế giới.
Từ khi bức ảnh ra đời,
hãng tin AP đã luôn ghi nhận tác quyền thuộc về ông Nick Út.
Tuy nhiên, đã có những
tranh cãi xoay quanh tác giả thực sự của bức ảnh, ngay cả trước khi phim The
Stringer công chiếu vào ngày 25/1/2025.
Cụ thể, từ năm 2022
- nhân dịp kỷ niệm 50 năm bức ảnh ra đời - ông Carl Robinson, biên tập viên ảnh
của AP tại Sài Gòn vào đúng ngày bức ảnh được chụp, đã công khai tuyên bố rằng
Nick Út không phải là tác giả của bức ảnh.
Từ câu chuyện của
ông Robinson, nhiếp ảnh gia Gary Knight và đạo diễn phim Bảo Nguyễn đã tiến
hành các cuộc điều tra để cho ra đời phim The Stringer.
Sau khi phỏng vấn
nhân chứng và sử dụng kết quả giám định của INDEX, phim đưa ra kết luận rằng
Nick Út không ở đủ gần hiện trường để bắt khoảnh khắc lịch sử này.
Thay vào đó, ông
Nguyễn Thành Nghệ, hiện đã 87 tuổi, mới là tác giả bức ảnh.
Có nhiều thông tin
nói ông Nghệ là một tài xế cho hãng NBC News nên việc ông chụp được bức ảnh là
điều khó tin.
Ông Nghệ trong cuộc
phỏng vấn độc quyền ngày 17/5 qua email đã giải thích rằng ông không phải là
lái xe làm việc cho NBC mà là một phóng viên tự do, đi cùng anh rể là Trần Văn
Thân - người làm việc cho NBC.
Vào ngày 8/6/1972,
ông nghe nói có chuyện gì đó đang xảy ra ở Trảng Bàng mà NBC News khi ấy đang
không có tài xế trong khi ông có bằng lái nên đã tình nguyện chở nhóm phóng
viên đến hiện trường. Ông nói rằng hôm đó ông mang theo duy nhất một chiếc máy ảnh
Pentax.
Trong báo cáo thứ
hai của AP vào tháng 5 đưa ra kết luận rằng nhiều khả năng - dù chưa thể chắc
chắn tuyệt đối - bức ảnh này đã được chụp bằng một chiếc máy ảnh
Pentax và khó có khả năng chụp bằng Leica.
"Khi đến nơi,
chúng tôi đậu xe rồi đi bộ trên con đường dẫn đến tòa thánh Cao Đài. Chỉ vài
phút sau, tôi thấy một chiếc máy bay nhỏ lượn vòng vòng khảo sát khu vực, rồi rời
đi.
"Và chừng vài
phút sau đó, tôi thấy hai chiếc máy bay màu đen, tôi không nhớ rõ tên, nhưng là
loại thường dùng để thả bom, bay rất nhanh. Tôi nói với mọi người rằng sắp có
việc để làm rồi, hãy chuẩn bị tinh thần. Tôi thấy nó thả hai quả bom.
"Lúc đó, tôi
đang đứng rất gần chỗ mà tôi chụp bức ảnh. Tôi thấy khói bốc lên và liền chạy tới.
Rồi tôi thấy một bé gái không mặc gì, những binh lính chạy ra, thế là tôi giơ
máy ảnh lên và chụp một loạt ảnh.
"Có cả trẻ em,
lính, dân thường chạy ra, mọi thứ diễn ra chỉ trong vài giây. Tôi ở lại đó thêm
khoảng năm phút nữa, cho đến khi chụp hết cuộn phim," ông Nghệ kể lại.
"Khi còn trong
quân đội, tôi được cử sang Mỹ học nhiếp ảnh ở New Jersey vào năm 1961 trong
vòng sáu tháng. Tôi là một nhiếp ảnh gia được huấn luyện bài bản trong quân đội."
Ông nói thêm rằng
ông biết ơn đội ngũ làm phim, gồm ông Gary Knight và những nhà báo đã tìm kiếm
ông sau nửa thế kỷ.
"Tôi chưa bao
giờ nghĩ rằng mình còn sống để chứng kiến ngày hôm nay," ông nói.
Đã có nhiều người đặt
ra câu hỏi vì sao ông Nghệ lại im lặng suốt hơn 50 năm, cho tới gần đây mới lên
tiếng. Trong một cuộc phỏng vấn News Tiếng Việt, ông Nguyễn Thành Nghệ bày
tỏ như sau:
"Tôi chưa bao
giờ tuyên bố mình là tác giả vì tôi biết không có cách nào để đòi lại công bằng
cho bản thân. Tôi không có bằng chứng trong tay, rồi ai sẽ tin tôi. Chiến tranh
kết thúc, gia đình tôi sang Mỹ và đối với tôi lúc đó, sự an toàn của gia đình
là trên hết.
"Không có gì
quan trọng hơn sự thật. Chúng ta học từ chính sai lầm của mình để không phạm phải
lần nữa. Tôi đã im lặng, không có tiếng nói, bất an và đau khổ, những cảm xúc bị
dồn nén.
"Câu chuyện của
tôi đã bị lãng quên, cho đến khi Gary Knight tìm thấy tôi."
Hành trình đi tìm
'The Stringer'
"The Stringer kể
lại hành trình điều tra mà nhóm phóng viên của chúng tôi thực hiện, qua góc
nhìn của đạo diễn người Mỹ gốc Việt - Bảo Nguyễn. Tôi không thể nói quá nhiều -
vì dĩ nhiên chúng tôi muốn mọi người có cơ hội xem phim mà không tiết lộ hết
các chi tiết - cuộc điều tra bao gồm việc hợp tác với INDEX, một tổ chức chuyên
về công nghệ nguồn mở và kỹ thuật điều tra giám định, để phân tích các thông
tin sẵn có.
"Phim đặt ra những
câu hỏi khó về báo chí và chúng tôi biết nó sẽ khiến nhiều đồng nghiệp nhà báo
khó chịu, nhưng nhà báo vốn là những người cần đặt ra câu hỏi dù vấn đề có khó
chịu đi chăng nữa."
Trước khi bộ
phim The Stringer được quay, hành trình tìm kiếm ông Nguyễn Thành Nghệ
đã bắt đầu từ năm 2022.
Ông Carl Robinson -
biên tập ảnh của hãng AP vào hôm bức ảnh được chụp - chia sẻ rằng ông muốn tìm
lại ông Nguyễn Thành Nghệ để nói lời xin lỗi, dù muộn màng, vì chính ông đã ghi
tên tác giả bức ảnh là Nick Út theo yêu cầu của cấp trên mình là ông Horst Faas
– trưởng văn phòng AP tại Sài Gòn vào thời điểm đó.
"Vào dịp kỷ niệm
50 năm bức ảnh ấy, năm 2022, cả thế giới chứng kiến Nick Út và Kim Phúc gặp
Giáo hoàng Francis, rồi bao nhiêu sự chú ý đổ dồn, bao nhiêu sự tung hô. Cuối
cùng, tôi quyết định rằng mình thực sự phải trở lại đối mặt với tất cả chuyện
này, không thể cứ mãi quay lưng và quên đi được.
"Chính khi đó
tôi tìm thấy bức ảnh của Nghệ. Tôi biết mình không thể chống lại cả cỗ máy truyền
thông ấy. Nhưng điều tôi muốn chỉ là tìm được Nghệ," ông Robinson kể lại.
Khi bắt đầu việc tìm
kiếm, ông Robinson chỉ biết được tên ông Nghệ qua cựu phóng viên ảnh của AP Đặng
Văn Phước, biết ông Nghệ đã tị nạn ở Mỹ, đã ly dị và rồi quay về sống Việt Nam.
Sau đó, nhờ sự giúp
đỡ của hai nhà báo Việt Nam là Ngọc Vinh và Lê Vân, cuối cùng ông Nghệ cũng được
tìm thấy. Thế nhưng, qua ngày hôm sau, ông Nghệ bị đột quỵ và phải cấp cứu ở bệnh
viện Cần Thơ.
"Khi đó, tôi đã
chuẩn bị tinh thần dự đám tang, ít nhất tôi sẽ đặt vào quan tài của Nghệ bức ảnh Em
bé Napalm, nơi mà nó vốn thuộc về."
"Tôi cảm thấy
vô cùng hạnh phúc khi gặp được Nghệ. Ông ấy vừa qua cơn đột quỵ, khi đó tôi cố
gắng từ từ giải thích mọi chuyện với ông ấy. Khi đó Nghệ hỏi tôi rằng: 'Sao mãi
bây giờ ông mới tìm đến tôi?'
"Ông ấy như tấm
gương phản chiếu chính tôi. Vợ tôi, Kim Dung, bao năm qua vẫn khuyên tôi rằng:
'Hãy quên đi. Anh không thể làm gì được đâu.' Và có lẽ Nghệ cũng phải sống với
điều đó, ông ấy có thể lại lẩm bẩm về bức hình. Các con ông có thể nói: 'Ba à,
hãy quên chuyện đó đi.'
"Nên khi chúng
tôi gặp nhau trong bệnh viện ở Cần Thơ, chúng tôi như hai tấm gương phản chiếu
cuộc đời nhau. Tìm thấy nhau. Đó thực sự là một khoảnh khắc xúc động và trọn vẹn
trong cuộc đời tôi, khi gặp được ông Nghệ," Robinson kể lại.
Khi Robinson từ tốn
giới thiệu bản thân mình và kể lại cho ông Nghệ chuyện gì xảy ra với bức ảnh,
con gái của ông Nghệ - Jannie Nguyễn - đã bật khóc.
"Con gái ông òa
lên nức nở, gần như gào thét rằng: 'Cuối cùng... cuối cùng đã có người đến để
giải oan cho ba tôi'," ông Robinson chia sẻ.
Với ông Robinson,
khi tìm được ông Nguyễn Thành Nghệ để nói lời tạ lỗi thì câu chuyện đeo bám ông
suốt hơn 50 năm đã tạm khép lại.
Việc làm phim The
Stringer là câu chuyện của nhà sản xuất Gary Knight và đạo diễn Bảo Nguyễn.
"Vợ tôi luôn ủng
hộ nhưng cũng muốn tôi quên đi mà sống. Khi đó, cuối cùng, vợ tôi cũng hiểu và
rất tự hào về sự dũng cảm của tôi, nhưng tôi luôn giữ mình khiêm cung. Tôi chưa
từng mưu cầu vinh quang hay tiền bạc," ông Robinson nói.
Chuyện gì đã xảy ra
với bức ảnh?
Công việc đầu tiên của
ông Carl Robinson khi mới được hãng AP tuyển dụng vào đầu năm 1968 là viết chú
thích ảnh. Ông cho biết điều quan trọng nhất mà ông học được từ là sự tôn trọng
đối với quy trình đó.
"Tôi luôn đảm bảo
rằng tên của người chụp được ghi đúng vào từng bức ảnh, dù họ là phóng viên
chính thức, cộng tác viên, hay 'stringer' - tức cộng tác viên bán thời
gian," ông nói.
Ngày 8/6/1972 – ngày
bức ảnh nổi tiếng ra đời - ông Robinson là biên tập viên ảnh phụ trách. Khi
đang xem sổ ghi chú - nơi ghi lại cẩn thận số hiệu cuộn phim - ông nhìn thấy
hai bản sao cùng một số hiệu: một trên cuộn phim, một trong sổ.
"Tôi vừa gõ vừa
nhìn sang vai trái, thì Horst Faas cúi xuống sát tai tôi và nói: 'Nick Út - ghi
tên Nick Út', tôi đã làm như thế. Đó là sự thật."
Ông Robinson nói ông
cảm thấy bứt rứt vì đã làm vậy. Ông cũng nói thêm trong suốt thời gian ông làm ở
AP, ông chưa bao giờ bị yêu cầu phải ghi tên người khác vào ảnh.
Ông giải thích lý do
ông biết bức ảnh không phải do ông Nick Út chụp là vì Jackson Ishizaki, người từ
Tokyo đến hỗ trợ phần biên tập và tráng phim tạm thời, đã cho ông xem những bức
ảnh khi nó đã được in.
Khi đó có hai bức: một
bức nghiêng kín đáo của Kim Phúc đang chạy và một bức trực diện phía trước. Ông
Robinson sau đó đã quay lại kiểm tra cuộn phim mà Ishizaki lựa chọn.
"Chúng tôi thường
làm như thế - kiểm tra lại lần nữa tên tác giả. Bức chụp nghiêng là của Nick
Út, còn bức chụp chính diện là của một cộng tác viên (stringer). Tôi kiểm tra kỹ
càng khi làm việc đó.
"Chúng tôi có cả
'đội kỵ binh' các cộng tác viên Việt Nam. Họ có thể là người dân hoặc đôi khi
là quân nhân tranh thủ kiếm thêm tiền. Khi tôi kiểm tra lại tên người gửi phim,
tôi thấy đó là từ một cộng tác viên không quen thuộc - không phải người thường
xuyên cộng tác với chúng tôi nên tôi không nhớ rõ tên," ông Robinson thuật
lại.
Ông Út nói lúc ấy
không có ông Robinson hay có bất kỳ phóng viên nào khác, kể cả ông Nghệ, tại
văn phòng.
"Khi rửa phim,
Ishizaki thấy hình Kim Phúc trần truồng nên đã hỏi tôi tại sao cô ấy không mặc
quần áo và tại sao ông lại chụp ảnh một cô bé ở truồng. Ông liền rửa ảnh 5x7 rồi
mang ra phòng ngoài nơi có các phóng viên khác. Mọi người thấy bức hình liền gọi
ông sếp của tôi là trưởng phòng ảnh của AP, ông Horst Faas, đang đi ăn trưa, chạy
về gấp," ông Út nói.
Và theo lời ông Út,
khi ông Faas về tới văn phòng và cầm phim coi thì ông Robinson mới tới.
Còn ông Robinson nói
rằng ông ăn trưa và quay lại văn phòng muộn hơn thường lệ, lúc ấy những bức ảnh
đã được ông Jackson tráng xong và bày ra để xem xét.
"Chỉ có ba người
trong phòng: tôi, Jackson và kỹ thuật viên phòng tối. Nick Út hoàn toàn không
có mặt trong suốt quá trình đó, khi Horst Faas đến, khi tôi và Jackson thảo luận,
chọn ảnh và chuẩn bị gửi đi.
"Nick chỉ bước
vào sau đó. Cậu ấy mặc đồ thường - chắc là đã về nhà để thay đồ, tắm rửa. Nhưng
rõ ràng là cậu ấy không đứng ngoài cửa để chờ một quyết định nào cả,"
Robinson nói.
"Họ không đứng
lảng vảng phía sau vai chúng tôi để xem chuyện gì đang diễn ra. Họ để chúng tôi
làm việc của mình," ông Robinson khẳng định.
Trong cuộc phỏng vấn
vào tháng 1, ông Út nói đã có bất đồng về bức hình nhưng không phải về việc ai
là tác giả mà là đăng hay không đăng một bức ảnh có bé gái ở truồng.
Khi đó ông Robinson
cho rằng không nên đăng, còn ông Faas đồng ý gửi đi. Sau đó, nhờ quyết định này
mà bức ảnh trở nên nổi tiếng, đoạt giải Pulitzer và giải Ảnh báo chí Thế giới
trong cùng năm 1973.
Ông Robinson giải
thích rằng hai chuyện này là tách bạch, ông thừa nhận mình đã không đồng tình về
bức ảnh khỏa thân và điều đó đơn giản là tuân theo chính sách của AP - không
đăng ảnh khỏa thân trực diện, kể cả với trẻ em.
"Tôi không có
gì để bực tức. Horst là cấp trên của tôi, là trưởng văn phòng, còn tôi là biên
tập ảnh nên quyết định cuối cùng là ở ông ấy. Tôi không mang mối hận hay cảm thấy
bị gạt ra bên lề bởi tranh luận là chuyện bình thưởng ở tòa soạn. Tôi lên tiếng
ở đây là về việc ai là tác giả của bức ảnh," ông nói.
Ông nói thêm rằng
khi đó, ông không đủ dũng khí để chất vấn hành động của cấp trên của mình - người
đã cho ông công việc này - vì ông muốn tiếp tục ở lại Sài Gòn với người vợ Việt
Nam và hai đứa con thơ.
Phim The
Stringer - Tại sao bây giờ?
Chia sẻ về phim The
Stringer, ông Bảo Nguyễn nói rằng lời chia sẻ từ Carl Robinson đã khiến ông tin
tưởng về câu chuyện và gánh nặng mà ông Robinson đã mang suốt hơn nửa thế kỷ.
"Những giám định
hình ảnh, phân tích do tổ chức INDEX thực hiện đã củng cố lời kể trước đây của
ông Robinson. Tôi nhận ra rằng câu chuyện của ông Nghệ xứng đáng được xem xét một
cách nghiêm túc.
"Điều này quan
trọng vì sự toàn vẹn, liêm chính của bất kỳ quá trình đánh giá lại lịch sử nào
đều phụ thuộc vào tính minh bạch, sự độc lập và tinh thần sẵn sàng xem xét lại
những giả định đã tồn tại từ lâu. Đó cũng là một phần lý do tôi thực hiện phim
này - không phải để viết lại lịch sử, mà để mở ra không gian cho những điều từng
bị lãng quên và để trân trọng sự thật thầm lặng mà những người chưa từng được mời
lên tiếng vẫn luôn cố gắng gìn giữ," ông Bảo nói.
Lớn lên là một người
Mỹ gốc Việt, đạo diễn Bảo Nguyễn nói rằng ông thường thấy Chiến tranh Việt Nam
như một di sản mà thế hệ ông thừa kế, nhưng chưa bao giờ thực sự hiểu hết, chạm
được đến.
"Nó tựa như một
thứ gì đó luôn hiện hữu bên lề, được kể qua những bức hình, những tít báo,
nhưng hiếm khi là những giọng nói thân thuộc. Lần đầu biết đến câu chuyện của
ông Nghệ, điều khiến tôi xúc động không chỉ là câu hỏi về tác giả bức ảnh, mà
còn là cách ông âm thầm đeo mang ký ức đó suốt hơn 50 năm. Ông không đòi hỏi sự
chú ý, ông chỉ muốn được lắng nghe.
"Sự im lặng ấy
đã chạm đến tận sâu trong tôi. The Stringer bắt đầu như một hành
trình đi tìm sự thật và là cơ hội để lắng nghe một góc nhìn chưa từng được lên
tiếng," ông nói.
Trong quá trình làm
phim, ông dần nhận ra những đóng góp của các nhà báo Việt Nam - đặc biệt là những
người làm việc tại địa phương - chưa từng được đưa vào cuộc đối thoại lịch sử rộng
lớn hơn.
Người đã giúp ông hiểu
rõ điều này là ông Trần Văn Thân, nhân viên phụ trách âm thanh của NBC [anh rể
của ông Nghệ]. Ông Thân là một trong số ít người Việt Nam còn sống có mặt tại
hiện trường. Trong phim, ông Thân nói rằng đã chứng kiến ông Nghệ chụp bức ảnh
đó.
"Ông Thân chia
sẻ rằng ông đã giữ câu chuyện này trong nhiều năm và với tư cách là người làm
việc trong một hệ thống truyền thông quốc tế lớn hơn, ông cảm thấy mình không
nên lên tiếng.
"Báo cáo của AP
đã không bao gồm góc nhìn của Trần Văn Thân và việc thiếu vắng lời kể của ông ấy
cho tới nay, phản ánh một thực tế rộng lớn hơn mà tôi chứng kiến: rằng tiếng
nói của người Việt thường xuyên bị gạt ngoài lề trong chính những câu chuyện mà
họ giữ vai trò trung tâm.
"Ông Thân có
công việc, gia đình, trách nhiệm. Điều đó khiến tôi phải suy nghĩ lại câu hỏi
thường thấy về câu chuyện của ông Nghệ - 'tại sao lại là bây giờ?'
"Trong một số trường hợp, vấn đề không nằm ở việc chờ đến lúc lên tiếng, mà là liệu người đó cảm thấy mình có thể lên tiếng được hay không. Tôi nghĩ bây giờ là thời điểm có nhiều người chịu lắng lòng nghe hơn. Đó là lý do tại sao bây giờ là thời điểm thích hợp để lên tiếng," ông Bảo nói.
Cho đến nay, AP, đơn
vị sở hữu bản quyền tấm ảnh Em bé Napalm, vẫn giữ nguyên tên tác giả là Nick
Út. Họ đã thực hiện hai cuộc điều tra và đi đến kết luận rằng việc Nick Út chụp
bức ảnh là "có khả năng", nhưng không thể chứng minh một cách dứt
khoát do thời gian đã trôi qua, thiếu bằng chứng then chốt - chẳng hạn như phim
âm bản đã bị mất, hạn chế về công nghệ và sự qua đời của một số nhân vật quan
trọng có liên quan.
Mặt khác, AP cũng
cho biết: "Những phát hiện mới được hé lộ trong quá trình điều tra đã đặt
ra những câu hỏi chưa có lời giải và AP vẫn để ngỏ khả năng rằng Nick Út không
chụp bức ảnh này."
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.