Nữ tiến sĩ Mỹ gốc Việt
Kimberly Kay Hoang đã dành 5 năm hóa thân thành cô gái phục vụ quán bar để tìm
hiểu về hoạt động lẫn vai trò của mạng lưới mại dâm đầy phức tạp ở TP HCM.
Tối một ngày hè năm
2006, Kimberly trở về nước với ý định tìm hiểu về thị trường mại dâm ở TP HCM.
Khi đó, cô chưa rõ nên bắt đầu từ đâu, như thế nào. Cách của cô rất đơn giản:
bước vào một quán bar, bày tỏ ý định nghiên cứu với chủ quán, hy vọng những cô
gái làm việc ở đây sẽ chia sẻ câu chuyện của mình.
Kimberly nhận được
cái lắc đầu, đó là điều nằm trong dự tính. Đem việc này kể với một cậu bạn làm
pha chế, anh ta khuyên Kimberly nên đến tìm hiểu từ các ông xe ôm thường quanh
quẩn ở những khách sạn cao cấp trong trung tâm Quận 1. Nghe theo lời khuyên,
Kimberly đã được “mở mang” tầm hiểu biết về giới làng chơi ngầm ở TP HCM phức tạp
như thế nào, qua một cuốc xe ôm thâu đêm với giá khoảng 400.000 đồng.
“Tôi không muốn chỉ
tìm hiểu một cách qua loa, mà tôi muốn đào sâu tìm hiểu, trò chuyện với những
cô gái trong nghề này, và cả những nhu cầu, động cơ của khách hàng khi tìm đến
các cô ấy”
Tiến sĩ Kimberly Kay
Hoang (33 tuổi) đang giảng dạy tại Đại học Chicago
Để có thể đạt được mức
độ tin cậy, cảm thông, Kimberly quyết định vào vai và thực hiện những công việc
hàng ngày của những cô gái quán bar trong 23 tháng và kéo dài 5 năm (từ 2006 đến
2010). Tổng cộng, cô đã thực hiện 146 cuộc phỏng vấn với các cô gái, 117 cuộc
phỏng vấn với những nam khách hàng, 8 buổi trò chuyện với “má mì” và 5 buổi với
những người chủ quán bar.
Theo Kimberly, phần
lớn những nghiên cứu về mại dâm ở Việt Nam chủ yếu tìm hiểu các cô gái bắt
khách dọc đường. Chưa có nghiên cứu nào thâm nhập sâu vào đời sống của những cô
gái quán bar, nên những cố vấn của cô tại các trường đại học Việt Nam cũng đắn
đo khi đưa ra lời khuyên về cách thức tiếp cận.
Hóa thân và xây dựng
lòng tin
Trong những năm “nhập
vai”, Kimberly đã làm việc tại 4 quán bar, từ cao cấp, trung lưu đến bình dân,
phục vụ cho 4 đối tượng khác nhau. “Tôi phân loại các quán bar dựa trên 4 nhóm
đối tượng khách hàng. Nhóm đầu tiên chính là nhóm cao cấp nhất, bao gồm
các đại gia người Việt và những đối tác làm ăn châu Á của họ. Nhóm thứ hai là
những người đàn ông Việt kiều, nhóm thứ ba là những doanh nhân và người
nước ngoài làm việc tại Việt Nam. Nhóm cuối cùng, cũng là nhóm bình dân nhất
chính là ‘Tây ba lô’”, cô nói.
Nơi đầu tiên
Kimberly được chấp nhận làm việc là quán bar chuyên phục vụ đàn ông Việt kiều.
Chủ nơi này cũng là một Việt kiều, anh ta đồng tình với những quan tâm của
Kimberly, cũng như thông cảm với hoàn cảnh một cô gái gốc Việt từ Mỹ đơn độc về
Việt Nam.
"Anh ấy che chở
tôi như em gái, giới thiệu tôi với một số người phân phối bia, rồi họ lại giới
thiệu tôi cho một số chủ quán bar khác... Mối quan hệ này dẫn tới mối quan hệ
khác, cuối cùng tôi được vào làm tại một quán bar chỉ chuyên phục vụ những đại
gia Việt Nam, có thể nói là tầng lớp giàu nhất".
Hình minh họa
Những cuộc phỏng vấn
diễn ra ở hậu trường, trong giờ “thấp điểm” khi các cô gái đang ngồi chờ khách
đến. Đối với "khách hàng", cuộc trò chuyện có thể diễn ra ngay tại
quán bar, quán cà phê, hoặc một nơi gần cơ quan của họ.
Tại những quán bar
mà Kimberly làm việc, cô không giấu giếm thân phận mà luôn nói rõ mục đích
nghiên cứu của mình. "Thoạt đầu, các cô gái tỏ ra ngạc nhiên. Vì sao một
người có học vị và điều kiện như tôi lại tìm đến đây làm gì, và vì sao lại quan
tâm câu chuyện của các cô ấy. Khi đó, tôi phải nỗ lực để các cô ấy tin tưởng",
Kimberly nói.
Trong nhiều tuần đầu
tiên, Kimberly học các công việc của đồng nghiệp. Từ phục vụ đến làm việc ở quầy
pha chế, ngồi uống với khách, hát karaoke, để khách chạm vào cơ thể.
"Đó là ranh giới
mà khi vượt qua thì bạn sẽ không còn là phụ nữ đứng đắn theo quan điểm thông
thường. Nhưng nó giúp tôi lấy lòng tin với các cô gái và khách hàng. Khi bước
vào đây, tôi không tỏ ra mình tốt hơn hay thông minh hơn các cô ấy. Tôi phải
làm công việc giống như họ, tôn trọng công việc của họ".
Kimberly làm việc
khoảng 13 tiếng mỗi ngày, và đủ 7 ngày trong tuần. Thỉnh thoảng cô cũng xếp
hàng để những vị khách nam chọn. "Nhưng vì tôi già, xấu, chân ngắn và cũng
không mảnh mai, không hấp dẫn, nên khi đó chẳng có ai gọi tôi đến bàn cùng uống
rượu cả", Kimberly cười lớn khi kể lại.
Sau khoảng 9 tháng
liên tục làm việc tại quán bar cao cấp vốn đòi hỏi phải uống rượu hàng đêm với
khách nhiều hơn, Kimberly quyết định giảm tần suất công việc. Chuyển sang quán
bar bình dân nhất, cô chọn đóng vai người quan sát hơn là hóa thân thành cô gái
quán bar thực sự.
Kimberly cho biết cô
dễ dàng hòa nhập với các vị khách tại những quán bar cao cấp hơn, vì năng lực
ngôn ngữ, nền văn hóa và cách tương tác rất "Mỹ". Sau khi đoán được
trình độ của cô, một vị khách thậm chí đề nghị Kimberly trở thành "thư ký
tình dục" (sex-retary) cho ông ấy với mức lương 3.000 USD/tháng. "Khi
đó, trong lòng tôi chỉ muốn đấm một phát vào mặt ông ấy. Nhưng tôi đã kiềm chế,
mỉm cười, và cúi đầu từ chối cơ hội này", Kimberly kể.
Quyền năng châu Á và
sự suy tàn của châu Âu
Giai đoạn hai trong
quá trình nghiên cứu của Kimberly trùng với cuộc khủng hoảng tài chính thế giới,
bắt đầu từ năm 2008. Lúc này, Việt Nam hầu như chưa bị ảnh hưởng. Thậm chí,
trong giai đoạn khủng hoảng, Việt Nam trở thành một trong những thị trường hấp
dẫn tại châu Á đối với nhà đầu tư nước ngoài, FDI năm 2009 gần gấp 3 năm 2006.
Nhưng phần lớn đầu
tư nước ngoài của Việt Nam giai đoạn 2006 - 2009 không phải từ Mỹ hay châu Âu,
mà từ châu Á, như Đài Loan, Hàn Quốc, Singapore. Do vậy, hướng nghiên cứu lúc
này được mở rộng sang việc sử dụng tình dục như hình thức thanh toán, trao đổi
hoặc hỗ trợ trong quan hệ kinh tế như thế nào.
Quyển sách của
Kimberly Kay Hoang tựa đề tạm dịch "Mua bán dục vọng: quyền năng tại Châu
Á, suy tàn tại Châu Âu và hình thức tiền tệ ngầm của nghề mại dâm toàn cầu",
là tổng hợp trải nghiệm và phân tích khoa học từ 5 năm phục vụ quán bar tại TP
HCM. Cuốn sách đã đạt nhiều giải thưởng học thuật uy tín tại Mỹ.
“Cách làm ăn rất
châu Á. Quy trình, luật lệ không phải là những yếu tố tuân thủ hàng đầu.
Vậy
làm sao để xây dựng mối quan hệ và lòng tin? Họ đã làm những điều này tại quán
bar.
Đối với đàn ông châu
Âu, đến quán bar là để vui vẻ và giải trí. Nhưng đối với đàn ông châu Á, quán
bar còn là nơi để tiếp xúc, tìm hiểu lẫn nhau trong các phi vụ làm ăn và ký hợp
đồng”
Theo quan sát của
Kim, điều khiến nhiều nhà nghiên cứu bất ngờ là vị thế của những người đàn ông
phương Tây trong các quán bar hạng sang ở Việt Nam lại không phải cao nhất, mà
thống trị chính là các đại gia người Việt.
“Bởi vì đàn ông
phương Tây không mang theo sẵn thật nhiều tiền mặt để chi trả, trong khi các
quán bar hiếm khi nhận thanh toán bằng thẻ tín dụng. Tấm thẻ trở nên vô dụng,
trong khi những đại gia Việt lại rất nhiều tiền và đặc biệt là rất hào phóng.
Đó cũng là điều phản ánh một phần từ góc nhìn ‘Quyền năng châu Á và suy tàn của
phương Tây’”, Kimberly nói.
Cô nhớ nhất một buổi
tiếp khách của một đại gia người Việt với các đối tác Đài Loan. Đến khi thanh
toán, biết chắc rằng những đối tác không mang đủ tiền mặt, vị đại gia liền
“vung tiền” và tự hào tuyên bố: “Đây là cách chơi của chúng tôi”.
Hình minh họa
Ông này cũng hào
phóng “boa” cho các cô gái phục vụ tổng số tiền 1.100 USD, rồi lại quay sang hỏi
đối tác: “Các vị có bao giờ thấy ông Tây hay Việt kiều nào làm như vậy chưa?”.
Kimberly Kay Hoang
chia sẻ những kết quả nghiên cứu với sinh viên tại ĐH Chicago.
Cuộc sống của cô gái
quán bar
Theo Kimberly, “tình
chị em” giữa những cô gái quán bar khá gắn kết. Họ tụ tập vui vẻ với nhau những
khi không làm việc, tổ chức tiệc sinh nhật cho nhau, thậm chí đến thăm gia đình
của nhau.
Má mì cũng không hẳn
là người bóc lột sức lao động. Họ không xén bớt phần tiền của các cô gái sau mỗi
lần ‘mây mưa’ với khách. Họ chỉ nhận tiền boa khi ngồi uống với khách.
“Nhưng
điều này chỉ diễn ra trong các quán bar cao cấp”, Kimberly thừa nhận.
Các cô gái cũng chịu
khó tân trang nhan sắc để thu hút được nhiều khách hơn. Họ nâng mũi, nâng cấp
vòng 1… hoặc phẫu thuật theo hướng để giống với các cô gái Hàn Quốc. Đó là vẻ đẹp
mong manh của phụ nữ châu Á, vừa hợp nhãn với những đại gia địa phương mà cũng
hấp dẫn đối với các vị khách phương Tây, khác hẳn hình ảnh những gái mại dâm
“xôi thịt” như tại Mỹ.
“Một bác sĩ phẫu thuật
thẩm mỹ từng nói với tôi rằng, ‘Nhiều người cứ bảo tiền không mua được tình
yêu, nhưng đó là do họ không biết mua ở chỗ nào thôi’”, Kimberly chia sẻ.
Kimberly cho biết,
nhiều cô gái chọn trở thành phục vụ ở quán bar vì đây là công việc không khó nhọc
nhưng giúp mang lại thu nhập cao, so với các công việc như ở nhà máy.
Trên thực tế, họ
cũng là người đóng góp lớn cho thu nhập gia đình ở quê hương so với những người
anh em đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Nhưng định kiến ở một xã hội phương
Đông vẫn rất nặng nề.
Một trong những kỷ
niệm buồn của Kimberly là khi cô về thăm nhà một nữ đồng nghiệp vào dịp Tết. Giữa
chặng đường, mẹ của người bạn gọi điện thoại và chửi mắng con gái. “Bà bảo cô ấy
đừng về nữa. Hàng xóm ai cũng kháo nhau rằng cô ấy đi làm gái”. Cô gái oà khóc
giữa chuyến xe, “má mì” cố gắng khuyên bảo: “Không sao đâu, rồi chúng ta sẽ có
cách”.
Tính kinh tế của tình dục và chăn gối tại Việt Nam... |
Mại dâm dưới chế độ Cộng sản |
Mại dâm là tệ nạn hay giải pháp? |
Mại dâm: nạn nhân đấu tranh suốt đời |
Pháp luật và nghề mại dâm trên thế giới
|
***
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.