Thạc
sĩ nguyễn tuấn anh, kẻ giựt bản truyền bá quyền con người trên tay An đỗ Nguyễn
rồi bỏ chạy…
Tôi
biết đến anh khi tôi còn học Trung học Phổ Thông, còn lúc đó anh đang du học
Thạc sĩ ngành Quản lý Hành chánh công ở San
Jose – Hoa kỳ.
Thời
điểm đó, tôi đánh rất giá cao về anh, vì anh là một trong số ít người trẻ chấp
nhận đối thoại công khai với những người có tư tưởng đối lập.
Không
những tôi biết anh qua mạng, mà tình cờ có một người Thầy ở trường Luật kể với
tôi đôi chút về anh, rằng anh là một người có một lý lịch “rất đỏ”, là con của
một Phó giám đốc Sở Văn hóa – Thể Thao & Du lịch TP.HCM. Sau khi du học về
anh làm Cộng tác viên bên Ban Tuyên giáo Thành Đoàn TP.HCM, và giờ đây anh đã
là Cán bộ chính thức của Thành Đoàn TP.HCM.
Và
người Thầy này cũng cho cho biết, hôm đám cưới của anh, các ca sĩ nổi tiếng ở
Sài Gòn phải xếp hàng để được hát mừng đám cưới của anh, vì chức vụ của ba anh
đang quản lý đến nghề nghiệp của họ.
Nhưng
đối với riêng anh, Thầy tôi cũng đánh giá cao về anh, vì anh không muốn dựa dẫm
vào quyền lực của bố mình mà tự chọn cho mình một lối đi riêng độc lập, và nhận
xét anh là một người khôn ngoan, biết toan tính từng bước đi chính trị của
mình.Biết tôi là một người đối lập, người Thầy này còn nói : “Thà em nên
để những người như Nguyễn Tuấn Anh lên nắm quyền sau này, thì những người như
các em sẽ được “dễ thở” hơn”.
Và
ngày hôm nay…
Nhân
buổi phổ biến bản Tuyên Ngôn phổ quát Nhân quyền của LHQ và phát bong bóng cỗ
vũ cho quyền con người vào chiều tối ngày 08/12 tại công viên 23/9 tại Sài Gòn,
tôi đã thấy anh và nhận ra anh.
Nguyễn
Tuấn Anh ngày hôm qua trước khi cướp Tuyên ngôn nhân quyền
Nhưng
lần đầu tiên gặp nhau ở ngoài đời, tôi lấy làm thất vọng khi nghe những gì anh
đã phát ngôn và hành xử không phải của một người “có học” như trước đây tôi đã
nhận định.
Anh
có mặt tại buổi phổ biến Nhân quyền này, chỉ để bóp vỡ mấy quả bong bóng nhân
quyền của trẻ em đang cầm trên tay, và đợi những người hoạt động nhân quyền
đang thuyết trình quảng bá về các giá trị quyền con người, thì anh “lẽo nhẽo
lên tiếng” nhằm cắt lời họ.
Một
người học tới trình độ Thạc sĩ như anh mà lại đưa ra câu nói: “ở Thái Lan mà
các vị tụ tập ngồi hát như thế này là bị cảnh sát đánh đập và bắt đi rồi”, thì
tôi không biết cái bằng thạc sĩ ở trường Đại học Mỹ nó đã đào tạo cho anh những
gì? Hay là vì khi anh tự đặt mình vào cái gọi là “cơ chế” trong hệ thống Thành
Đoàn nó đã cho anh mất đi lý trí và tri thức???
Có
thể đối với những lời nói thì chúng ta còn dễ dàng bỏ qua cho nhau, vì đôi khi
đó là sự vô tình “buột miệng” vì nó phụ thuộc vào hoàn cảnh, thái độ và lý trí
trong tình huống đó. Nhưng đối với hành động của anh trong buổi phổ biến về
nhân quyền ngày hôm nay thì thể hiện rất rõ bản chất con người của anh, vì
nó đã trải qua một quá trình toan tính và chuẩn bị chu đáo.
Khi
người phụ nữ tặng anh một bản Tuyên ngôn Phổ quát Nhân quyền và mời anh nói
chuyện với một thái độ rất nhã nhặn và lịch sự, thế mà anh đã hành xử theo một
kẻ cướp giật đúng nghĩa, bằng cách xô ngã một phụ nữ này để giật trên tay của
người khác, rồi bị níu áo nhưng đã bỏ chạy thoát thân được nhờ vào sự cản địa
của “đồng bọn”.
Khi
xem video từ giây thứ 35 đến lúc anh bỏ chạy, tôi cũng không thể hình dung nổi
đó là cách hành xử một con người có học vị Thạc sĩ Mỹ.
Nguyễn
Tuấn Anh (người đứng) lúc ở Mỹ. Ảnh facebook Duc Tran
Tặng
một bản thì không lấy mà đi cướp toàn bộ, mời nói chuyện về quyền con người thì
không tham gia mà cứ đi “lè nhè” trên miệng của người khác, thì bây giờ để nói
về anh thì tôi cho rằng tôi đã từng sai khi đánh giá về anh.
Và
cũng không biết trùng hợp thế nào, mà tôi đã thấy anh cùng một số người “lẽo
đẽo” theo những người tổ chức sự kiện này về đến chỗ nhà thờ của Dòng Chúa cứu
thế.
Chiếc
áo vàng của anh ngày hôm đó quá nổi bật, mà anh lại quá trắng trẻo, với cặp mắt
kiếng đặc thù của những người trí thức, nên dù anh cố lẫn vào cánh xe ôm đứng
ngay góc ngã 3 đường Kỳ Đồng-Nguyễn Thông thì không chỉ tôi, mà bất kỳ ai cũng
dễ dàng nhận ra anh thôi, phải không anh Nguyễn Tuấn Anh?
Lúc
đó tôi định vác máy ra ghi lại cảnh người Thạc sĩ- Cán bộ Ban Tuyên giáo Thành
Đoàn “tập làm xe ôm”, nhưng nghĩ lại rồi thôi, vì tôi cũng nên tôn trọng “nhiệm
vụ” của anh, và vì công việc của tôi không phải đi làm cái việc lẽo đẽo đi theo
người khác, để ngăn cản công việc họ đang làm.
Đừng
trách người quay phim cho đoạn Video này, hãy trách chính mình đã thiếu sự
trong sáng và lương tri dẫn dắt khi đi làm những công việc này.
Hy
vọng anh sẽ rút ra bài học này nếu muốn thăng tiến trên sự nghiệp chính trị mà
anh đang theo đuổi.
Cùi
Các
Tặng
Trung úy CA sắc phục, cùng một số an ninh du côn và Thạc sĩ dỏm Nguyễn Tuấn Anh
đã giựt đồ vào ngày chào mừng Quốc Tế Nhân Quyền.
Tuyên Ngôn Quốc Tế về Nhân Quyền
Thì mắc chứng gì phải nổi điên?
Phải đi cướp giựt rùi chạy trốn
Côn an nước Việt!
Thật dở hơi
Dân khi gặp nạn, chỉ kêu trời!
Gọi mãi, chẳng thấy thằng nào tới
Nạn mặc kệ bây
Tao thảnh thơi!
Cái xứ gì đâu
Quá lạ lùng!
Chủ trương đảng hóa dân bần cùng
Lá chắn còng chiêng... chuyên đàn áp
Ăn nói mày tao, thiệt lùng
bùng.
Giả nhân bất lý... hạng chui lòn
Cúi mặt!
Còn đảng thì mình còn
Chỉ biết có tiền và nhậu nhẹt
Bia miệng?
Sao bằng với bia
lon!
Nguyên Thạch
.. .Lẽ ra báo Tuổi Trẻ của Đoàn thanh niên CS phải đưa tin biểu dương hành động rất không thạc sĩ mà là cướp giựt của cháu khi cướp trên tay tờ giấy truyền bá về nhân quyền của cô gái An Đỗ Nguyễn rồi bỏ chạy như kẻ cắp.[ nếu cháu không cho mình là kẻ cắp để bỏ chạy thì tôi gọi kẻ cướp vậy,tôi nghe nói cháu du học ở Úc , Hoa Kỳ lấy bằng Thạc sĩ về ] Trí thức thế thì uổng cơm áo cha mẹ quá. Những người trẻ tuổi cùng thế hệ với cháu ấy đang làm thay cho nhà nước việc truyền bá nhân quyền , cái mà Việt Nam vừa được Liên Hiệp Quốc cho gia nhập như một lời khích lệ cho một đất nước triền miên đau khổ chưa từng được sống cho ra cái giống người dù đã có độc lập từ 1945.
ReplyDeleteCháu không tham gia góp sức cùng họ thì thôi , nhưng hành xử như du côn,vô học ấy thì đáng xấu hổ vô cùng cháu ạ.Mai kia mốt nọ nếu cháu lỡ vì điều gì đó bị xâm phạm quyền con người từ chính cái nhà nước này [ Đảng quyền, Đoàn quyền không phải là Nhân quyền nhé ] khi ấy cháu mới thấm thía hành động ngu xuẩn của mình hôm nay. Ai sẽ lên tiếng bảo vệ cháu ngoài những con người bị cháu cướp giật tờ giấy ấy hôm nay?
Bằng tuổi cháu tôi làm gì chắc không cần kể ở đây, nó cũng cũ xì rồi tôi chỉ nói bằng tuổi cháu, không có cơ may ra nước ngoài học hành như cháu những người bạn đồng lứa của cháu vẫn biết lẽ phải, vẫn yêu đất nước mình và can đảm hơn cả là không sợ cường quyền. Nhìn họ xanh xao , gầy yếu hơn cháu nhiều nhưng lòng tự trọng, nhân cách,tri thức của họ tôi cam kết họ bỏ xa cháu đấy.
Thế hệ tôi tự biết nên lùi ra cho thế hệ trẻ quyết định tương lai của xứ sở.
Nhưng nhìn những thanh niên trí thức như cháu thì tôi lại hỡi ôi !
Nhưng đất nước này vẫn còn may mắn.
Không chỉ có đám thanh niên như cháu, giống cháu.
Vô cùng may mắn !
Đỗ Trung Quân
08-12-2013
Với mình, chuyện một cán bộ Thành Đoàn giựt xấp Tuyên ngôn Nhân quyền trên tay một cô gái đang quảng bá các tiêu chí của nhân loại về quyền con người là chuyện nhỏ.
ReplyDeleteChuyện lớn là chính quyền Việt Nam đã tìm đủ cách để trở thành thành viên Hội đồng Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc mà lại chỉ có thể nghĩ ra, rồi tổ chức những hoạt động ngăn chặn như vậy mới là chuyện lớn.
Chuyện lớn nằm ở chỗ mà cha, anh của cậu thanh niên đó vẫn thường hay nói: “tâm” và “tầm”. “Tâm” như thế và “tầm” chỉ ở mức như vậy thì làm sao “lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối” mãi được (?). Người ta gọi như thế là “qúa phận” đấy!
***
Với mình, chuyện cậu thanh niên giựt xấp Tuyên ngôn Nhân quyền đã từng du học ở Mỹ là chuyện nhỏ.
Học ở đâu, đã thủ đắc những bằng cấp loại nào cũng là chuyện nhỏ. Đâu phải cứ có học, có bằng cấp là thành nhân.
Nhận thức sống để làm gì và sống như thế nào hình như mới là chuyện lớn.
Lịch sử xứ nào, thời nào cũng có không ít kẻ đỗ đạt cao nhưng thiên hạ và hậu thế gọi là “ngu trung”. Dù sao thì tận trung với bạo chúa, phò bạo quyền cũng thuộc phạm trù “tự do lựa chọn”.
Chỉ muốn nhắc cậu thanh niên đó và những người bạn của cậu ta rằng “tự do lựa chọn” luôn đi kèm với “tự chịu trách nhiệm”, mà trách nhiệm do tận trung với bạo chúa, phò bạo quyền thì xem lại lịch sử đi. Nó nặng nề lắm, liệu có gánh nổi chăng?
***
Với mình, chuyện cậu cán bộ Thành Đòan nói gì sau sự kiện cậu ta giựt xấp Tuyên ngôn Nhân quyền trên tay một cô gái đang quảng bá các tiêu chí của nhân loại về quyền con người là chuyện nhỏ.
Chuyện lớn nằm ở chỗ “tai mắt nhân dân”. Có thời, cha, anh của cậu ta hay nói, họ làm được chuyện này, ngăn chặn được chuyện kia là nhờ “tai mắt nhân dân”.
Khoan bàn chuyện cha, anh của cậu ta nói thiệt hay nói dóc, chỉ nhìn mỗi sự kiện cậu ta tạo ra thì thấy “tai, mắt nhân dân” hướng vào ai, ủng hộ và chống cái gì.
Tuy đã “ngụy trang” như “quần chúng tự phát” nhưng cậu ta không thể lọt qua “tai mắt nhân dân”.
Nếu bảo vệ đảng, bảo vệ chính quyền thật sự là bảo vệ chính nghĩa, được “đại đa số nhân dân ủng hộ, đồng tình” thì việc gì phải cải trang, phải che giấu diện mạo, lai lịch, rồi lấy ghế, lấy tay che chắn, thậm chí bỏ chạy lúc bị chụp hình, không dám đeo bảng tên dù “thi hành công vụ”. Khi hiện tượng này phổ biến đến mức trở thành lối hành xử chung của những thành viên trong lục lượng đảm nhận vai trò “bảo vệ chế độ” thì vì lý do nào đó mà muốn tỏ ra mẫn cán, cũng nên ngồi ngẫm lại. Thượng cấp không phải nhân dân và nhân dân bao gồm cả thân nhân, thầy cô, bạn bè, hàng xóm, người quen...
Nên khắc cốt, ghi tâm yếu tố “tai mắt nhân dân”, ngẫm nghĩ rồi hãy hành xử các bạn à!
Vài dòng cùng chú thạc sĩ trẻ…