Wednesday, December 19, 2012

Nguyễn Chí Đức chờ nghị quyết của chi bộ

image
Bức ảnh trích từ video viên đại úy công an Minh đạp giày vào mặt anh Nguyễn Chí Đức, ngày 17/7/2011.


Anh Nguyễn Chí Đức là một trường hợp được bàn tán khá rôm rả trên các mạng và blogger tự do, trong giới viên chức trẻ, sinh viên, học sinh, thanh niên và trí thức. Bức ảnh anh bị tên đại úy công an Minh đạp giày vào giữa mặt ngày 17/7/2011 đã đi vòng quanh thế giới, tố cáo chế độ cảnh sát trị tàn ác lộng hành ở nước ta.

Anh Nguyễn Chí Đức còn có một bí danh là Đông Hải Long Vương - Vua rồng biển Đông - từng lên tiếng tố cáo mạnh mẽ bành trướng Trung Quốc trên blog riêng của anh. Anh cũng lên tiếng mạnh mẽ bênh vực luật sư Cù Huy Hà Vũ và cô Bùi Thị Minh Hằng.

Nguyễn Chí Đức, sinh năm 1976, người gốc Nghệ An, ông nội, ông chú và cha đều là đảng viên cộng sản, có người hy sinh trong chiến tranh. Anh học giỏi, tốt nghiệp Đại học Bách khoa Hà Nội năm 2000, cũng vào đảng CS năm này khi anh 24 tuổi. Anh là người đọc nhiều, suy nghĩ sâu, luyện cho mình tư duy khoa học, độc lập, tự tin - điều khá hiếm trong một môi trường giáo dục nặng về giáo điều, học vẹt, nhồi sọ, như anh từng kể.

Anh làm việc tại trung tâm dịch vụ của công ty Viễn thông Việt Nam, có nhiều quan hệ với khách hàng, cũng tiếp thu thường xuyên nhiều thông tin mọi mặt của thế giới. Anh giao du rộng, có nhiều bạn.

image
Từ cuối năm 2004, nghĩa là 4 năm sau khi trở thành đảng viên, Nguyễn Chí Đức ngày càng băn khoăn, hoài nghi rồi bất đồng với đảng. Lý do không thiếu. Đại Hội X năm 2006 rồi Đại hội XI năm 2011 càng làm anh thất vọng. Sau này anh tâm sự: «Biến động chính trị trên thế giới quán chiếu theo chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh được coi là đuốc soi đường và kim chỉ nam rõ ràng là không ổn». Anh nhận ra đường lối đó là sai từ trên căn bản học thuyết, ý thức hệ, trong khi tệ nạn tham nhũng bất trị, hoành hành ngang nhiên làm anh thất vọng. Lòng yêu nước thúc đẩy hành động, không thể ngồi im, đứng nhìn khi đảng đã «hèn với giặc, ác với dân».

Thế là anh suy nghĩ, cân nhắc, rồi quyết định dứt khoát: xuống đường!

Vốn làm công việc chuyên môn về viễn thông, anh liền lập blog riêng của mình, mang tên Đông Hải Long Vương, vừa nghiêm cách vừa trào lộng, tự nhận là vua rồng biển Đông. Các bài của anh đều tâm tư với giới thanh niên, với đảng viên trẻ về những băn khoăn lo nghĩ của trai thời loạn, khi Tổ quốc lâm nguy, thù trong giặc ngoài, vì đảng cũng gọi nạn tham nhũng là quốc nạn, là giặc nội xâm. Anh tham gia biểu tình đòi tự do cho Ls Cù Huy Hà Vũ, dấn thân hết mình, giương biểu ngữ, hô khẩu hiệu, đi hàng đầu, tranh cãi với nhân viên an ninh ngăn cản, đàn áp nguời yêu nước.

Họ chụp ảnh anh, ghi tên anh, biết địa chỉ anh, thông báo cho gia đình và cơ quan anh làm việc, ghi tên anh vào sổ đen, coi anh là phần tử nguy hiểm thuộc loại đặc biệt. Tất cả chỉ làm anh thêm kiên định, thêm thương dân, thêm yêu nước, gắn bó hơn với các bạn đồng hành cùng tham gia các cuộc biểu tình còn hơn anh chị em ruột thịt.

image
Tháng 7 năm 2011, một chục cuộc biểu tình chống bành trướng ngày chủ nhật nổ ra, Nguyễn Chí Đức luôn có mặt; anh và cô Bùi Thị Minh Hằng là hai nhân vật trung kiên nòng cốt của phong trào đang lan rộng.

Sự kiện chấn động xảy ra trưa 17-7-2011 khi 4 tên an ninh hung hãn lôi, kéo, nhấc bổng anh quẳng lên xe lớn của công an, trong khi tên đại úy Minh đạp giày vào giữa mặt anh và trên ngực anh, nét mặt hung tợn như muốn làm thịt anh tức khắc.

Chuyện trở tên nghiêm trọng khi ngay chiều 17/7 giám đốc công an Hà Nội Trung tướng Nguyễn Đức Nhanh tuyên bố không hề có lệnh đàn áp biểu tình. Sáng 18/7 báo Hà Nội Mới, cơ quan chính thức của thành ủy CS, đăng tin là không có biểu hiện gì chứng tỏ cuộc biểu tình bị đàn áp, ngụ ý không có chuyện công an đạp giày vào mặt người biểu tình.


image


Đến nước này thì anh đảng viên CS Nguyễn Chí Đức không sao chịu nổi. Trả lời phóng viên ở nước ngoài, anh nói «họ đã chơi đồng chí của họ», họ làm nhục anh đến hai lần, đạp giày vào mặt rồi còn rêu rao anh là kẻ dối trá, bịa ra chuyện ấy. Anh cho rằng thái độ hèn hạ của tay trùm công an CS và bài báo của thành ủy CS đã đẩy mối quan hệ giữa đảng CS với anh «từ trạng thái nghi ngờ, dồn nén đến chỗ bùng nổ». Theo anh, cái đảng này đã hư hỏng đến mức không thể sửa chữa, phục hồi, chỉnh đốn được nữa. Anh nói: «Họ đẩy tôi đến đường cùng ».

Thế là anh quyết định xin ra khỏi đảng. Anh viết lá đơn xin ra đảng ngày 12 tháng 9/2011.
 
Đơn xin ra đảng CS và bài điều trần của anh về việc này rất nên phổ biến rộng cho toàn đảng được rõ. Lời lẽ chân thật, mực thước, đàng hoàng, có nơi dùng từ dân gian rất ngộ. Bài viết đăng đơn xin ra đảng của anh mang tít: «Như lời chia tay buồn, một đi không trở lại».

image
Anh nói về những bất công, bất cập, nghịch lý của đảng CS mà bất cứ ai có chút lương tri cũng có thể thấy, không cần phải có hiểu biết gì cao siêu. Anh thấy những quan hệ thiếu minh bạch, thiếu tương xứng của đảng CS ngày càng tệ hại. Anh nhấn mạnh rằng «thâm cung bí sử» của đảng CS còn khốn nạn hơn cả chuyện dân gian. Anh không thể chịu nổi cảnh xa hoa khệnh khạng, ăn tục nói phét của cấp trên. Anh cho rằng hai mươi năm «đổi mới» vừa qua thực chất chỉ là hai mươi năm chụp giựt của đảng CS, tước đoạt thành quả phát triển của người dân, viên chức. Anh cho rằng công an là lực lượng phá hoại đảng CS mạnh mẽ nhất.

Anh yêu cầu đảng ủy và chi bộ đảng CS nơi anh sinh hoạt chấp nhận đơn xin ra đảng này và chấm dứt sinh hoạt đảng của anh trong thời gian sớm nhất. Đến nay anh vẫn còn chờ quyết định của chi bộ nơi anh sinh hoạt.

Nhưng đã quá 3 tháng mà anh vẫn chưa nhận được hồi âm. Họ không thể đuổi việc, cũng không dám đưa ra chi bộ đảng như điều lệ đảng quy định, càng không dám khai trừ anh, sợ gây bất ổn ngay trong nội bộ công ty. Anh vẫn đi làm nghiêm chỉnh, có nhiều bạn hơn, cả ở cơ quan và khắp cả nước; blog Đông Hải Long Vương thêm nhiều bạn đọc.

Anh Nguyễn Chí Đức ra đảng CS, từ biệt đảng CS, cũng giống như hơn 40 triệu đảng viên cộng sản Liên Xô đã nói «Vĩnh biệt Lênin!» là điều tất nhiên phải đến với mọi con người lương thiện, có tư duy lành mạnh. Nghị quyết của Đại hội XI nêu rõ đang có «không ít» đảng viên nhạt đảng, không quan tâm sinh hoạt đảng, bỏ sinh hoạt đảng do khủng hoảng niềm tin, do mất lý tưởng, cần ra sức giáo dục…

Việc câm lặng, chọn cách đối phó giả câm giả điếc chỉ làm nổi bật tình trạng bế tắc của đảng CS Việt Nam.. Chắc chắn đảng bộ CS của công ty Viễn thông Việt Nam có xin ý kiến của Trung ương, của Bộ Chính trị, của Ban Tổ chức Trung ưong Đảng, nhưng các vị này đều bế tắc, chủ trương cứ câm như hến là thượng sách.

Tuy tỏ ra mong đợi quyết định của đảng bộ và chi bộ, trên thực tế Nguyễn Chí Đức càng ngày càng xa đảng CS, anh đã «vĩnh biệt đảng CS», còn nhấn mạnh «một đi không trở lại,» nghĩa là một cuộc ly hôn, một cuộc tuyệt giao nhẹ nhàng, không luyến tiếc. Anh còn đưa ra sáng kiến lập «Câu lạc bộ Huynh đệ lầm đường lạc lối» để giúp các đảng viên CS, nhất là các đảng viên trẻ, trở về với nhân dân.

Nguyễn Chí Đức đã trở nên một chiến sỹ dân chủ kiên cường, một công dân yêu nước khảng khái, một kẻ sỹ được các anh chị em trí thức quý mến, là người con yêu của nhân dân.



Bùi Tín


Say thuốc lào đê mê về “tam phê, thất khoái” hay tự phê trong tương lai


image
Say thuốc lào đê mê về “tam phê, thất khoái” hay tự phê trong tương lai

Nguyễn Chí Đức - Với tư cách là công dân trong một nước Việt Nam mới rất tự do, nhân bản tôi xin tự phê (*) những điều sai lầm về nhận thức, thiếu sót trong hành động của bản thân như sau:

1) Tuy từng là đảng viên ĐCSVN nhưng tôi chưa làm một điều gì gây nợ máu với nhân dân, với tổ quốc Việt Nam.
2) ĐCSVN ít nhiều đã làm tôi có sự nghi kị giữa đồng bào với nhau

CỘNG HÒA VIỆT NAM

DÂN TỘC – DÂN QUYỀN – DÂN SINH

Tên tôi là : Nguyễn Chí Đức
Sinh ngày : 13/9/1976
Sinh quán : Nam Sơn – Đô Lương – Nghệ An

Kính gửi: Quí độc giả xa gần thân thương!

BẢN TỰ PHÊ BÌNH

Với tư cách là công dân trong một nước Việt Nam mới rất tự do, nhân bản tôi xin tự phê (*) những điều sai lầm về nhận thức, thiếu sót trong hành động của bản thân như sau:

1) Tuy từng là đảng viên ĐCSVN nhưng tôi chưa làm một điều gì gây nợ máu với nhân dân, với tổ quốc Việt Nam.

2) ĐCSVN ít nhiều đã làm tôi có sự nghi kị giữa đồng bào với nhau. Cụ thể:

- Phân biệt chiến tuyến theo kiểu ĐỊCH-TA với những người có liên quan đến chế độ Việt Nam Cộng Hòa thua trận(**), đồng bào theo đạo Công Giáo, Tin Lành.

- Có sự e dè nhất định, ngần ngại tiếp xúc với những người đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền của Việt Nam.

3) Không dứt khoát đứng về phía lực lượng tiến bộ như vậy gián tiếp làm chậm quá chính chiến thắng của cuộc cách mạng nhằm thức tỉnh dân tộc. Thực tế là tôi chẳng giúp được chút gì cho quá trình dân chủ hóa đất nước.

Tôi xin vô cùng cảm tạ biết bao anh hùng/anh thư trong nhiều giai đoạn đã chịu nhiều khổ nạn, hi sinh để tranh đấu cho một nước Việt Nam mới giúp cho tôi những điều sảng khoái sau:

1) Cho tôi rũ bỏ lời thề vô nghĩa đối với chủ nghĩa Mác-Lê Nin đã lạc hậu với thời đại mà khi đứng trong hàng ngũ của ĐCSVN bắt buộc bất kỳ ai cũng phải đọc lời tuyên thệ trung thành suối đời. Trong khi đó trên thế giới, ngay tại chính quốc quê hương của các ông tổ Cộng Sản người ta cũng đã tẩy chay các vị này từ lâu.

2) Cho tôi được nói/viết lên những suy nghĩ, tâm tư của mình đối với các vấn đề xã hội mà không lo sợ bị khủng bố tinh thần, bị áp lực nào từ phía chính quyền hoặc bị sách nhiễu âm thầm khác.

3) Cho tôi không phải nói dối những điều mình không thích, chẳng hạn trước đây dù ai đó không thích Cộng Sản/Công An hoặc chỉ trích một sai lầm của chính quyền cũng không dám phát biểu công khai ngoài chợ mà chỉ dám nghĩ ở trong lòng. Tôi cũng không còn phải miễn cưỡng đồng ý giơ tay với những bản báo cáo láo của chính phủ, phát biểu lung tung của các chính khách được lồng ghép vào các nghị quyết, chỉ thị trong nội bộ ĐCSVN.

4) Giúp con cháu của tôi không bị nhồi sọ những điều không cần thiết ở lứa tuổi nhi đồng. Ví dụ: phần lớn những em bé khi mới biết đi ỉa bằng bô cũng là lúc được tuyên truyền về việc kính yêu HCM, phiếu bé ngoan bác Hồ; lớn lên chút thì bị cưỡng bách đi học hè, gia nhập vào các Đội-Đoàn do ĐCSVN kiểm soát.

5) Cho tôi thực sự có quyền bỏ phiếu, lựa chọn những ứng cử viên nào có tài năng nhất khi bầu cử vào các chứ vụ trong Quốc Hội, Chính Phủ, Hội Đồng tại địa phương.

6) Cho tôi được tham gia những sinh hoạt chính trị theo sở trường và đúng tâm nguyện của mình.

Tư tưởng của tôi: chủ nghĩa quốc gia; sở thích: hoạt động phong trào/đám đông, đi đó đây khắp mọi miền.

7) Cho tôi được thấy người dân nước tôi được hưởng một cuộc sống tự do đích thực và tràn trề hạnh phục.

Trên đây là bản tự phê bình của tôi, nếu có gì còn sai sót, nhận thức còn khiếm khuyết xin quí độc giả vui lòng giúp đỡ để tôi được tiến bộ.

Hà nội, 19/8/2020

Người viết bản tự phê

(Sau này có Quốc hiệu chính xác của nước Việt Nam mới sẽ ký tên sau)



NGUYỄN CHÍ ĐỨC


Chú thích :
(*) Cảm hứng tôi viết bài này trong lúc bắn vài bi thuốc lào nằm mông lung hình dung về một nước Việt Nam mới sau này sẽ như thế nào đây?

(**) Việt Nam Cộng Hòa tuy thua Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa trong cuộc chiến, nhưng về lâu dài chế độ CHXHCNVN (tiền thân VNDCCH) sẽ tự thay đổi => tiến tới tự tiêu vong để hướng đến những điều chính thể Việt Nam Cộng Hòa đã từng phôi thai xây dựng. Như vậy một chế độ chiến thắng trong quân sự tuy áp đặt lối chơi trên toàn cõi Việt Nam nhưng về lâu về dài đã không thể áp đặt được tư tưởng cho người dân.



No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.