Tâm sự của một trí thức Việt
Trước
tình hình đất nước ngày càng xuống dốc về xã hội, văn hoá, kinh tế, chính trị…
nhất là tương lai Đất nước rất đen tối trước hoạ xâm lăng của Trung Quốc, là
người trí thức Việt Nam, tôi tự thấy lương tâm bị cắn rứt khi cứ im lặng chấp
nhận những điều chướng tai gai mắt diễn ra hàng ngày cũng như nghe những lời
than vãn của đồng bào mình.
Mục
sư Martin Luther King có nói:
–
“Kẻ nào chấp nhận cái ác mà không phản đối chắc chắn là tiếp tay cho cái ác
lộng hành” (He who accepts evil without protesting against it is really
cooperating with it); và:
–
“Cuộc đời của chúng ta bắt đầu chấm dứt khi chúng ta lặng thinh trước những vấn
đề sống còn” (Our lives begin to end the day we become silent about things that
matter).
Tôi
luôn tự hỏi mình: Nếu mọi người dân, nhất là các trí thức, vì sợ hãi cho bản
thân mình và gia đình mình, cứ tiếp tục im lặng trước hiện tình của Đất nước
thì tương lai Nước ta sẽ đi về đâu? Chắc chắn sẽ rất đen tối! Trước lời kêu gọi
của Nhà nước cho phép dân chúng góp ý sửa đổi Hiến pháp 1992 đến tháng 9 năm
2013 tới, nếu một số đông trí thức vẫn lặng thinh thì xem như chúng ta chấp
nhận bản dự thảo sửa đổi Hiến pháp do Quốc hội đưa ra, nghĩa là vẫn “rượu cũ
trong bình mới”, nghĩa là “vũ như cẩn”, vậy trách nhiệm với Đất Nước của chúng
ta ở đâu?
Chính
vì các lý do trên mà mặc dù rất ghét chính trị, tôi tự thấy không thể tiếp tục
lặng thinh được nữa. Tôi mong muốn sự lên tiếng của mình sẽ đóng góp một phần
nhỏ cho sự thay đổi của Đất nước, cho tương lai của các con cháu chúng ta. Thay
đổi hay không là tuỳ theo Đảng và Nhà nước có thật lòng lo cho Dân, cho Nước
không? Còn nếu một ngày xấu trời nào mà Nước Việt chúng ta chịu chung số phận
của nước Tây Tạng thì tôi cũng tự thấy mình đã làm hết sức rồi và sẽ không thẹn
với lương tâm trước khi nhắm mắt. Nếu có ngày đó thật thì quả là sống không
bằng chết, vì mất Tổ quốc là mất tất cả!
Đối
với tôi, cuộc đời chỉ có ý nghĩa khi mình sống có ích cho người khác. Chính vì
lý do đó, mặc dù có giấy bảo lãnh đi Canada đoàn tụ gia đình năm 1982, tôi đã
chấp nhận ở lại quê hương để làm công tác của một Thầy thuốc, hầu xoa dịu bớt
đau khổ của bệnh nhân cũng như đào tạo thêm các bác sĩ về X quang, Siêu âm.
Thành thật mà nói, đến giờ phút này, tôi chưa bao giờ hối tiếc về sự chọn lựa
đó.
Công
tác tại Bệnh viện đa khoa tỉnh Tây Ninh từ 1977 đến 1983, rồi tại Bệnh viện An
Bình TP Hồ Chí Minh từ 1983 đến 2009, tổng cộng thời gian công tác là 32 năm,
tôi được mời vào Đảng CSVN 2 lần nhưng đều đã từ chối vì không thích làm chính
trị, không thích theo bất cứ một phe phái nào. Tôi chỉ thích làm chuyên môn và
dạy học mà thôi.
Cách
đây không lâu, tôi đã ủng hộ Kiến nghị sửa đổi Hiến Pháp 1992 do 72 nhân sĩ trí
thức công bố ngày 19 tháng 1 năm 2013 với số thứ tự trong danh sách những người
ký tên là 7034. Tôi biết khi làm việc này, tôi có thể gặp nhiều rủi ro, nhưng
không sao, vì tôi đã sẵn sàng, đến chết là cùng chứ gì!
Xưa
kia, tôi đã chọn ở lại quê hương để phục vụ bệnh nhân và các thế hệ thầy thuốc
trẻ, giờ đây, tôi nói lên chính kiến của mình để xây dựng và bảo vệ Đất nước vì
đối với tôi, cuộc đời mỗi người như một quyển tiểu thuyết đầy đủ hỷ, nộ, ái, ố,
quan trọng là quyển sách đó có hay không chứ không phải nó có dày hay không!
Nếu
có một ngày tôi bị bắt, công an sẽ hỏi tôi (như đã từng hỏi những Bloggers,
những người không đồng chính kiến, những người biểu tình…) là ai đã xúi dục,
được cho bao nhiêu tiền… thì tôi đã có sẵn câu trả lời:
Không
ai có thể xúi dục được tôi, không ai mua chuộc được tôi mà CHÍNH LƯƠNG TÂM TÔI
ĐÃ MÁCH BẢO, CHÍNH TRÁI TIM TÔI ĐÃ THÚC DỤC TÔI LÀM THẾ!
Cuối
cùng, xin cầu mong đất nước Việt Nam chúng ta được độc lập, tự
do, hạnh phúc thật sự.
Việt
Nam ,
ngày 10 tháng 03 năm 2013
BS
Nguyễn Quý Khoáng
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.