MỸ
NỢ TQ HAY TQ CHO VỐN TỴ NẠN Ở MỸ
Người
và vốn của những tài phiệt Mafia đỏ tìm cách hạ cánh ở nước ngoài, nhất là Hoa
kỳ, cho chắc ăn. Phong trào vốn của TQ xuất ngoại tìm nơi tỵ nạn đã liên tục
trong suốt nhiều năm. Tại Trung quốc và Việt Nam , đám tư bản đỏ cướp dựt tài
nguyên quốc gia, bán nhân công với giá rẻ để thu tiền, nhưng không dám giữ tiền
đó tại TQ cũng như tại VN. Ngay mới đây, sau khi Kim Jong Un thanh trừng chú
dượng Yang Song Thaek và rồi có thể tới những người được chú dượng này che chở,
giới ngân hàng Thụy sĩ quan sát thấy số vốn của giới tư bản đỏ Bắc Hàn tăng lên
tại Thụy sĩ.
Trong
tuần này, chúng tôi đọc bài của Tác giả PHẠM THÀNH SƠN viết về CHỦ NỢ TRUNG
CỘNG VÀ CON NỢ MỸ. Chúng tôi cũng đã đưa nhận định về vấn đề này, nhưng
là nhìn việc CHỦ NỢ TRUNG CỘNG như là việc các nhà Tư bản Mafia đỏ Trung quốc
cho tiết kiệm chạy loạn sang Mỹ để tỵ nạn, nghĩa là Trung cộng cần Mỹ nhận vay
nợ và tất nhiên khi có người mang tiền cho vay, thì Mỹ cũng làm ơn vay nợ dùm!
Chúng
tôi nói đến những điểm sau đây:
Quan
điểm “Chủ nợ Trung Cộng, Con nợ Mỹ “ của Tác giả PHẠM THÀNH SƠN
Cái
nhìn của chúng tôi về việc Tài phiệt Mafia đỏ TQ chạy loạn tài sản cướp dựt đến
nơi an toàn nhất.
Quan
điểm “Chủ nợ Trung Cộng, Con nợ Mỹ “
của
Tác giả PHẠM THÀNH SƠN
Chúng
tôi xin trích ra đây bài viết của Tác giả PHẠM THÀNH SƠN như sau:
Chủ
nợ Trung Cộng , con nợ Mỹ “Nếu ngân hàng cho bạn vay 1.000 USD, ngân hàng là
ông chủ của bạn. Nhưng nếu ngân hàng cho bạn vay 1 triệu USD, bạn sẽ là ông chủ
của ngân hàng”. Điều này khiến chúng ta nghĩ đến con số 1.160 tỉ USD công trái
của Chính phủ Mỹ mà Trung cộng đang nắm giữ.
Mắc
nợ Trung cộng
Tại
sao một nền kinh tế mới nổi như Trung cộng lại có thể cho một nước tư
bản, lớn mạnh hàng đầu thế giới như Hoa Kỳ vay với khoản tiền hàng ngàn tỉ USD?
Các nhà phân tích tài chính quốc tế gọi đây là hiện tượng mất cân bằng trong
nền kinh tế thế giới, xuất phát từ chủ trương của Chính phủ Trung cộng .
Hiện
tượng đó được hình dung như sau: Người dân Trung cộng sản xuất thật nhiều hàng
hóa với giá thật rẻ, vì lương nhân công của nước này rất thấp. Khối lượng hàng
hóa ấy được xuất đi khắp thế giới và Mỹ là nước tiêu thụ nhiều nhất, bởi
người tiêu dùng ở Mỹ thì cứ thấy hàng gì rẻ là mua. Đây là thị trường lớn nhất
thế giới với mức tiêu thụ 10.000 tỉ USD một năm.
Tiền
của người tiêu thụ Mỹ được chuyển về Trung cộng, nhưng Chính phủ Trung
cộng không muốn đồng USD được tự do luân chuyển trong nước mình. Do muốn
đồng nhân dân tệ có giá rẻ nên Trung cộng phải tìm cách huy động USD vào
ngân hàng trung ương. Dùng tiền đó mua công trái Mỹ
Dù
lãi suất của công trái Mỹ không cao nhưng an toàn hơn cả so với các đồng tiền
khác nhờ tiềm năng kinh tế của Mỹ rất lớn.
Thật
ra thì không phải Trung cộng không thể đầu tư dự trữ ngoại hối của mình ở
chỗ khác. Họ cũng bỏ tiền đầu tư vào các quỹ đầu tư nước ngoài, nhưng kết quả
không được khả quan như mong đợi, còn đầu tư vào tài nguyên thiên nhiên ở các
nước thì gặp phải nhiều chống đối. Vì thế, mua công trái Mỹ là lựa chọn
tốt nhất.
Những
ngày gần đây, báo chí Trung cộng không ngớt lời đe dọa sẽ bán tháo
những khoản công trái Hoa Kỳ mà họ đang nắm giữ và việc bán tháo này sẽ
gây nguy hiểm cho nền kinh tế Hoa Kỳ.
Thế
nhưng ngày 9-8, đài CNN trong phóng sự“Những điều bí mật ẩn chứa đằng sau các
khoản nợ” đã nêu câu chuyện về khoản nợ hơn 1,1 ngàn tỉ USD bằng trái phiếu
chính phủ Mỹ và cho biết khoản nợ này trong thực tế chỉ bằng 8% tổng nợ của nước
Mỹ. Chủ nợ chính chi phối Hoa Kỳ là người dân Mỹ và các công ty Mỹ chứ không
phải Trung Cộng .
Ngoài
ra, bài phóng sự cũng cho thấy, nếu Trung cộng bán tháo trái phiếu Mỹ thì
người gánh chịu hậu quả cũng chính là nền kinh tế của Trung cộng , vì hiện nay
nền kinh tế của xứ này lệ thuộc vào đồng USD vì hàng xuất khẩu vào thị
trường Mỹ quá nhiều.Mà vốn đàu tư ở Trung cộng do chính Trung công cho
Mỹ vay
Cân
nhắc thiệt hơn hay cuộc chơi cân não
Ngày
2-8 Quốc hội lưỡng viện Hoa Kỳ đã đạt được đồng thuận nâng mức trần nợ công của
nước này, nghĩa là chính phủ sẽ có thể vay thêm nợ dưới hình thức phát hành
công trái.
Sự
kiện nói trên đã phần nào ảnh hưởng đến uy tín của nền kinh tế số một thế giới,
hậu quả là ngày 5-8, Công ty thẩm định tài chính Standard and Poor’s của Mỹ đã
hạ điểm tín nhiệm về nợ của Hoa Kỳ từ hạng cao nhất là AAA xuống hạng AA+. Có
thể xem đây là một biến cố, đã và đang gây chấn động trong dư luận và các thị
trường tài chính toàn cầu.
Vốn
là nước chủ nợ số một của Hoa Kỳ, lãnh đạo Trung cộng đã để các phương
tiện truyền thông liên tục đả kích việc Mỹ gây bội chi ngân sách và đi vay quá
nhiều. Tân Hoa Xã dẫn lời một quan chức Trung cộng nói rằng chính quyền
Mỹ nên nhận thức những ngày vàng son của họ đã chấm dứt rồi (tức thời kỳ Mỹ dễ
dàng vay nợ). Trung cộng khuyên Mỹ nên “cai bệnh ghiền nợ” và nhắc lại đề
nghị thế giới nên có một đồng tiền dự trữ khác thay thế cho đôla Mỹ.
Nắm
giữ trái phiếu của chính phủ Mỹ trị giá 1.160 tỉ USD, nếu muốn, Trung
cộng có thể hoặc cứ giữ đó để nhận tiền lãi và chờ đến ngày đáo hạn thì
được trả vốn, hoặc đem ra bán trên thị trường.
Tuy
nhiên, nếu Trung công đem nhiều công trái chính phủ Mỹ ra bán thì tất cả
các giấy nợ của chính phủ Mỹ sẽ xuống giá ngay lập tức và hậu quả là chính
Trung cộng sẽ mất tiền.
Điều
quan trọng hơn là sau khi bán họ sẽ mang tiền đầu tư vào đâu khi mà hàng chục
năm qua họ đổ tiền mua công trái của Mỹ vì không có chỗ đầu tư nào khác tốt
hơn! Có người cho rằng, phát hành công trái như nước Mỹ không chừng sẽ đến lúc
vỡ nợ, nhưng trong thực tế điều này khó xảy ra bởi chính phủ thà cắt bớt chi
tiêu, chấp nhận khó khăn đổ lên người dân chứ không dám quỵt nợ, vì Hiến pháp
Mỹ cấm điều này.
Công
trái Mỹ vẫn là nơi an toàn
Theo
nhận định của giới tài chính, trên thế giới khó tìm được nơi nào đầu tư an toàn
bằng công trái của Mỹ. Điều này đã thấy rõ trong mấy tuần qua. Sau khi Công ty
S&P hạ thấp điểm tín nhiệm của Hoa Kỳ, công trái Mỹ vẫn lên giá trên thị
trường thế giới. Điều đó chứng tỏ có quá nhiều chủ nợ vẫn tiếp tục muốn cho con
nợ là chính phủ Mỹ vay tiền! Hầu hết các quốc gia chủ nợ của Mỹ, từ Úc qua Âu
qua Á hay châu Mỹ Latin đều nói rằng họ tiếp tục tín nhiệm thị trường trái
phiếu Hoa Kỳ, nghĩa là tiếp tục cho Mỹ vay sau khi Mỹ đã bị hạ điểm tín
nhiệm.
Thông
tin mới đây cho biết Chính phủ Mỹ lại vừa phát hành công trái để vay thêm 32 tỉ
USD với thời hạn ba năm. Trong khi đó số tiền mà người ta đem tới sẵn sàng cho
vay lên tới gần 100 tỉ, cao gấp ba lần số tiền Mỹ muốn vay.
Nguyên
nhân là do lo ngại kinh tế thế giới trì trệ làm cho thị trường các cổ phiếu tụt
giảm, nhiều người có dư tiền sau khi bán cổ phiếu. Sẵn tiền, họ lại đi tìm mua
công trái Mỹ, vì vẫn thấy đó là nơi đầu tư an toàn nhất. Họ có đi mua vàng thì
cũng bị thiệt, vì giá vàng đang tăng cao kỷ lục và hứa hẹn còn lên nữa. Ngay cả
Chính phủ Trung cộng cũng khó tìm đâu ra nơi “gửi tiền” an toàn hơn công
trái Mỹ, nhất là một khối lượng tiền lớn lên đến ngàn tỉ USD.
Từ
khi Mỹ lâm vào khủng hoảng nợ, Trung cộng khuyên Mỹ nên “cai bệnh ghiền
nợ”. Thế nhưng chính những số tiền khổng lồ do Bắc Kinh cho vay qua hình thức
đầu tư vào cổ phiếu các công ty và trái phiếu chính phủ Mỹ đã khiến lãi suất
USD xuống rất thấp.
Các
ngân hàng Mỹ nhận được tiền với giá rẻ nên họ cho vay mua nhà bừa bãi với điều
kiện dễ dãi thời kỳ trước năm 2007, đã gây ra cơn khủng hoảng địa ốc làm suy
sụp nền tài chính Mỹ năm 2008, đến nay hậu quả vẫn chưa khắc phục hết. Đó chính
là bệnh ghiền nợ của kinh tế Mỹ.
Đáng
nói là trong suốt tháng 7 đầy sóng gió tại thủ đô Washington do trận chiến về
ngân sách giữa Chính phủ và Quốc hội, các nhà đầu tư lại mua vào rất nhiều trái
phiếu của Mỹ. Thực tế là còn cho Mỹ vay nhiều nhất trong năm vì dù sao thị
trường này vẫn có lời cao hơn các thị trường tín dụng còn lại, và vẫn có mức an
toàn nhất.
Lãi
suất cho tháng 7 tại Mỹ còn cao gấp ba lãi suất của các thị trường trái phiếu
khác trên thế giới khiến thị trường tín dụng Hoa Kỳ vẫn là nơi an toàn hơn cả
và tuy có bị sụt từ hạng AAA xuống AA+ thì vẫn đứng hạng cao hơn Trung
cộng và Nhật Bản được S&P đánh giá hạng AA.
Thực
tế thì mọi khoản nợ của Hoa Kỳ đều là nợ bằng USD và khi cần thiết thì Ngân
hàng Trung ương có thể in bạc ra cho ngân khố Mỹ.
Chính
nạn bội chi vô trách nhiệm đã gây phản ứng trong dân Mỹ nên mới có vụ khủng
hoảng vừa qua về ngân sách. Dân Mỹ đang muốn giới hạn lại việc tăng chi bừa bãi
để tiến tới quân bình ngân sách.
Quyết
định về tỷ lệ lãi suất trên phù hợp với những gì các nhà phân tích đã dự đoán
và không gây ra phản ứng nào lớn. Tuy nhiên sự chú ý của thị trường trong khi chờ
quyết định của FED đã tập trung vào chuyện khác, đó là việc Chính phủ Mỹ in
thêm tiền để bơm vào nền kinh tế 600 tỉ USD. Nên nhớ rằng, Chính phủ Mỹ khi
phát hành trái phiếu không phải chỉ để lấy tiền chi dùng cho các nhu cầu nội
địa mà dành đến 60% cho đầu tư ở nước ngoài. Số tiền này mang lại lợi nhuận
lớn, đặc biệt là từ thị trường Trung cộng .
Rõ
ràng, chủ nợ Trung cộng và con nợ Mỹ đang “ghìm” nhau qua bài toán nợ nần.
(Phạm
Thành Sơn)
Cái
nhìn của chúng tôi về việc Tài phiệt Mafia đỏ TQ chạy loạn tài sản cướp giựt
đến nơi an toàn nhất
Một
số Tác giả, khi nhìn vấn đề Mỹ nợ Trung quốc, tỏ ra bi quan và thường nhắc đến
việc Trung Cộng có thể xiết nợ làm Kinh tế Mỹ khó khăn. Thực ra những nợ công
của Mỹ phần lớn là do dân Mỹ cho vay. Trung quốc chỉ chiếm một phần nhỏ trong
tổng số nợ của Mỹ và những chủ nợ Trung quốc phần đông lại là những cá nhân tài
phiệt Mafia đỏ cần Mỹ che chở cho việc cất dấu tiết kiệm riêng. Nhìn cấu trúc
của nợ Mỹ như vậy, thì không có gì phải sợ chủ nợ xiết cổ.
Cái
nhìn của chúng tôi có phần khác với Tác giả PHẠM THÀNH SƠN. Chúng tôi trình bầy
cái nhìn ấy dưới đầu đề đã viết trước đây:
CHO
MỸ VAY NỢ LÀ VIỆC ĐẦU TƯ AN TOÀN
Thông
thường người ta dễ hãnh diện mình là “Chủ nợ“ và coi thường “Con nợ“ vì nghĩ
rằng mình có quyền xiết “Con nợ“. Đọc trtên Diễn Đàn, chúng tôi thấy một Vị
viết về “Con nợ Mỹ“ trong ý tưởng thường tình như vậy . Để mở đầu, Vị ấy viết:
“Khi
chúng ta nợ nhà băng một số tiền tương đối không ít quá và cũng không nhiều
quá, chúng ta là con nợ và chúng ta sợ....chủ nợ (nhà băng) vì sợ bị xiết nhà.
Nhưng khi chúng ta nợ cả triệu đô la trở lên và có nhiều khả năng không
trả nổi thì nhà băng...sợ ta (con nợ)."
Tương
tự như vậy các chủ nợ trên thế giới lỡ cho anh Mỹ này vay quá nhiều, nay nếu
không cho vay nữa, nó xù thì làm gì nhau. Lỡ phóng lao phải theo lao để nó trả
đồng lãi nào hay đồng đó. Cứ như vậy mà theo nhau chui đầu vào....cái vòng kim
cô của Mỹ!
Mỹ
qủa là siêu cường nợ!
Không
tỉnh bơ sao được khi Mỹ là "Ông Cố Nội...nợ" chứ không phải là
"Con nợ"?
Bàn
loạn một chút cho dzui đời lưu vong.”
Những
“Chủ nợ“ của “Con nợ Mỹ“
Theo
trang mạng "howstuffwork", danh sách đã liệt kê 10 "chủ nợ"
lớn nhất trong tổng số 11.560 tỷ USD nợ công của nước Mỹ. Nhưng với dự trù, Mỹ
phải mượn nợ lên đến 16.000 tỷ, là đụng trần nhà (Ceiling). Theo thống kê thì
Mỹ đã thiếu nợ các nơi sau đây:
1. Tại
nước Mỹ: Công dân Mỹ và các chính quyền địa phương chính là chủ nợ lớn nhất của
chính phủ Mỹ, với 4.140 tỷ USD và chiếm 36% tổng số nợ công. Tức là Mỹ vay của
người nhà, với con số nhiều nhất, nên không sợ bị đòi, khi lâm nguy mượn đỡ,
lúc khá thanh toán lại, đó là cái lưới an toàn.
2. Trung
Cộng: là chủ nợ lớn thứ 2 của chính phủ Mỹ, với 1.260 tỷ USD và chiếm 11%
tổng số nợ công. Nợ của Trung Cộng chỉ chiếm con số 11 % nên không đáng ngại,
dù cho đại tướng Uất Trì Cung thời đại là Trì Hạo Điền muốn xiết nợ Mỹ, thì
cũng chẳng ngán, mang quân qua đòi nợ là ôm đầu máu ngay.
3. Nhật
Bản: Xứ sở hoa anh đào là chủ nợ lớn thứ 3, với 1.120 tỷ USD và chiếm 9,6% tổng
số nợ công của nước Mỹ. Đây là đồng minh thân cận của Mỹ, Nhật cũng là nước
chịu ơn Mỹ sau đệ nhị thế chiến với " bên thắng cuộc" chẳng những
không trừng phạt" bên thua cuộc" như Việt Cộng đới xử tàn ác với quốc
gia, do đó Nhật lớn mạnh và trở thành một trong các trung tâm kinh tế toàn cầu.
Cho nên Mỹ thiếu nợ Nhật cũng chỉ là chuyện trao đổi nhau thôi.
4. Brazil: là
chủ nợ lớn thứ 4 của Mỹ, với 253,4 tỷ USD và chiếm 2,2% tổng số nợ công. Được
ghi nhận là quốc gia có nền kinh tế phát triền khá nhất vùng Châu Mỹ La Tinh.
5. Vùng
lãnh thổ Đài Loan: Hòn đảo Đài Loan là chủ nợ lớn thứ 5, với 196,6 tỷ USD và
chiếm 1,7% tổng số nợ công của Mỹ.
6. Thụy
Sĩ: Đất nước Thụy Sĩ nhỏ bé chuyên về du lịch và ngân hàng là chủ nợ lớn thứ 6
của Mỹ, với 192,7 tỷ USD và chiếm 1,7% tổng số nợ công.
7. Liên
bang Nga: Là chủ nợ lớn thứ 7 của Mỹ (với 162,9 tỷ USD,1,4% tổng số nợ công)
trong năm 2011, Tổng thống Putin đã nói Mỹ bị "tê liệt" trong nền
kinh tế thế giới.
8. Luxembourg:
Đất nước nhỏ xíu ở Châu Âu này là chủ nợ lớn thứ 8 của Mỹ, với 144,7 tỷ USD và
chiếm 1,3% tổng số nợ công 11.560 tỷ USD.
9. Vương
quốc Bỉ: Vương quốc Bỉ là chủ nợ lớn thứ 9 của Mỹ, với 143,5 tỷ USD và
chiếm 1,24% tổng số nợ công.
10.
Hong Kong: Vùng lãnh thổ Hong Kong xếp thứ 10 trong số các chủ nợ lớn nhất
của nước Mỹ, với 142,9 tỷ USD và chiếm 1,2% tổng số nợ công.
“Chủ
nợ“ cần cho vay kiếm lời và an toàn vốn
Đứng
về mặt Tài chánh, thì một số đại gia có tiết kiệm dồi dào, lại tìm mặt mà gửi
vàng cho an toàn và đồng thời kiếm được lời. Thực vậy, những đại gia
Trung quốc, Hồng Kông hay Đài Loan, thậm chí ngay cả những vua tham nhũng của
chế độ, có nhiều tiền và cùng dòng máu Chệt, mà không dám cho Nhà Nước Trung
quốc khổng lồ vay vì họ sợ mất vốn. Điều quan tâm nhất của những người giầu là
làm thế nào giữ được tiền của mình đã kiếm được cho an toàn trong tương lai.
Chính người Nga cũng không dám cho chính quyền Putin vay vì không tin tưởng tài
sản của mình sẽ ra sao sau này. Cho “Con nợ Mỹ “ vay thì mình cảm thấy an toàn
về tiết kiệm hơn. Cũng vậy, những người Việt hải ngoại “yêu Nước, thân CSVN“ có
dám cho Nhà Nước CSVN vay hay không ?
Chính
vì vậy, mà “Chủ nợ “ cần phải có “Con nợ “ an toàn để cho vay. Khi vấn đề an
toàn tiết kiệm được ổn rồi, thì người ta nghĩ đến việc cho vay sinh ra được lời.
Việc
cho “Con nợ Mỹ “ vay ở đây trở thành một nghiệp vụ tài chánh, nghĩa là Mỹ trả
cho tiền lời. Cả hai vấn đề an toàn tiết kiệm và lợi nhuận đi đôi với nhau. Nếu
lợi nhuận có hạ thấp mà người ta thấy an toàn vốn, thì người giầu vẫn cho vay.
Tiền lời thấp, nhưng an toàn cao. Còn nếu muốn tiền lời cao, thì đành phải chấp
nhận an toàn kém. Đây là vấn đề tính toán đặt để tiết kiệm, chứ không phải là
sự tốt bụng mà “Chủ nợ “ cho “Con nợ “ vay. Trung quốc cho Hoa kỳ vay không
phải là người Tầu yêu thương người Mỹ mà là sự tính toán an toàn tiết kiệm đồng
thời có lời.
Khi
cho Mỹ vay, nghĩa là mua Trái phiếu của Mỹ. Giữ Trái phiếu của Mỹ, có sự an
toàn, đồng thời có lợi nhuận. Những Trái phiếu này lại được mua đi, bán lại,
tạo thành một Thị trường quan trọng.
“Con
nợ “ chẳng có gì phải cám ơn lòng tốt của “Chủ nợ “. “Chủ nợ “ cũng chẳng
có gì phải lên mặt vênh vang với “Con nợ “ vì chính “Chủ nợ “ cũng cần “Con nợ
“ an toàn để cho vay bảo đảm tiết kiệm.
Giáo
sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.