Nghệ
sĩ Kim Chi (thứ nhất từ trái qua) trong đoàn văn công chiến trường.
Nghệ
sĩ Kim Chi vừa qua đã làm sôi động dư luận, khi bà viết thư cho Hội Điện Ảnh từ
chối làm thủ tục đề nghị Thủ tướng khen thưởng. Bà nói: “Tôi không muốn trong
nhà tôi có chữ ký của một kẻ đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân. Với
tôi, đó là một điều rất tổn thương vì cảm giác mình bị xúc phạm”.
Nghệ
sĩ cần lên tiếng trước việc nước
Năm
2009, vào thời gian trang Bauxite Việt Nam kêu gọi ký tên vào kiến nghị gửi
lãnh đạo nhà nước Việt Nam (VN) phản đối dự án khai thác Bauxite Tây Nguyên,
tôi có viết bài “Nghệ sĩ cần lên tiếng trước việc nước” trên BBC Việt ngữ.
Bài
viết nói về Zimerman, người Ba Lan sống ở Thụy Sĩ, một trong những nghệ sĩ
dương cầm hiện đại nổi tiếng nhất hiện nay, đã đoạt giải nhất cuộc thi quốc tế
mang tên Frédéric Chopin vào năm 1975. Trong buổi trình diễn ngày 27/4/2009 tại
Cung hoà nhạc “Walt Disney Concert Hall” ở Los Angeles, ông đã lên án việc tù
nhân bị tra tấn tại Guantanamo và kế hoạch xây dựng lá chắn chống hoả tiễn của
Mỹ tại Ba Lan.
Mặc
dù được thính giả Mỹ ái mộ rộng rãi, Zimerman nói “tôi không muốn chơi
nhạc ở một đất nước mà quân đội muốn kiểm soát toàn thế giới”. Tờ “Los Ageles Times”
cho rằng Ziermen “tẩy chay” Mỹ, vì ông nói đây là chuyến lưu diễn cuối cùng tại
Mỹ. Ông cũng nói, ông lên tiếng không phải với tư cách của người nghệ sĩ mà
trước hết là của một con người.
Từ
sự kiện này, tò mò rà danh sách những người ký tên phản đối dự án Bauxite Tây
Nguyên, tôi thấy dường như vắng bóng các khuôn mặt từ giới nghệ sĩ sân
khấu-điện ảnh và showbiz của VN. Vì thế, tôi đặt câu hỏi: “Họ không biết gì về
bản kiến nghị, hay là vô cảm trước số phận của mảnh đất Tây Nguyên?”.
Hậu
quả nặng nề của dự án khai thác bauxite giờ đây đè nặng lên vai của nhân dân
trước hết thuộc trách nhiệm những người điều hành đất nước đã đành, nhưng có cả
phần trách nhiệm của giới tinh hoa.
Chính
vì tinh thần phản kháng của giới tinh hoa nói riêng và của xã hội nói chung
chưa đủ mạnh, nên ông Nguyễn Tấn Dũng vẫn “triều kiến” (chữ của tờ “Finance
Times”) Trung Quốc món thầu trọn gói với số tiền đầu tư được thông báo dưới 10
ngàn tỷ đồng (khoảng 500 riệu USD) để không quá mức phải được quốc hội chấp
thuận. Thế nhưng trong tiến trình thi công đã phải đầu tư bổ sung hàng trăm
triệu đôla cho các hạng mục cơ sở hạ tầng không được (?) đưa vào dự toán, đến
nay vẫn tiếp tục nảy sinh bê bối, ước tính mỗi năm lỗ 35 triệu đôla và
không biết bao giờ có lãi!
Tình
trạng bàng quan với chính trị, mũ ni che tai, chỉ chăm chú tỉa tót bộ lông cánh
của mình, thậm chí hạ thấp nhân cách tới mức lố bịch, là lối sống bao trùm lên
giới có học thức, văn nghệ sĩ và showbiz ở VN.
Vì
thế, tiếng nói thẳng thắn hiếm hoi của nghệ sĩ (NS) Kim Chi có sức lan toả,
thức tỉnh xã hội, được dư luận cảm phục, trân trọng.
Trên
trang Facebook tôi đã hai lần đưa hình ảnh NS Kim Chi với những lời bình luận
thiện cảm và quý mến, nhưng chừng mực, không tung hứng thái quá.
Tuy
nhiên, nghe NS Kim Chi trả lời phỏng vấn của BBC Việt ngữ, lòng tôi bị
chùng xuống, khi nghe bà nói bà là “một người cộng sản chính hiệu”.
Tôi
tin NS Kim Chi nói thật, không có vẻ để che chắn, tự vệ, vì bà nói ngay cả việc
dựng tai nạn xe để bà chết, thì “từng đi chiến trường 10 năm, ‘không sợ chết
với bom đạn’, bà coi mọi cái nhẹ như lông hồng”.
Xác
định là “một người cộng sản chính hiệu”, NS Kim Chi không hề làm giảm đi sự mến
phục của tôi đối với bà, nhưng tôi thấy cần chia sẻ đôi điều.
Người
cộng sản là ai?
Cố
Tổng thống Mỹ Ronald Reagan đã đưa ra một định nghĩa chuẩn: “Người cộng sản là
ai? Là người đọc Marx và Lenin. Còn người chống cộng sản là ai? Là người hiểu
Marx và Lenin”.
Cố
Thủ tướng Anh Quốc, Winston Churchill, nhận xét tinh tế: “Người cộng sản như
cá sấu, khi há miệng, chúng ta không biết nó cười hay muốn ăn tươi nuốt sống
ta”.
NS
Kim Chi, như đa phần đảng viên khác trong số hơn 3 triệu, rất có thể chưa đọc
một cuốn sách kinh điển nào của Marx và Lenin về chủ nghĩa cộng sản (CNCS), mà
chỉ nghe qua bộ máy tuyên truyền của ĐCSVN. Chưa đọc thì chưa thể là “người CS
chính hiệu”, nói gì đến hiểu được bản chất của nó.
NS
Kim Chi chắc cũng chưa đọc cuốn “Le Livre noir du communisme” (tạm dịch: “Sách
đen về CNCS”) phát hành tại Pháp năm 1997, được dịch ra nhiều thứ tiếng và đã
bán được gần 1 triệu bản cho đến năm 2001.
“Sách
đen về CNCS” được viết bởi các nhà nghiên cứu và chuyên gia châu Âu, trong đó
có nhiều cựu đảng viên đảng CS, dựa trên các tài liệu được bạch hoá từ lưu trữ
mật của KGB, an ninh Liên Xô. Ở phần kết luận viết: “Các chế độ CS đã
biến tội ác hàng loạt thành một hình thức chính thể và ước tính khoảng 94 triệu
người đã bị giết dưới các chế độ CS, cao hơn cả dưới chế độ phát xít”.
Số
người chết được đưa ra như sau: 65 triệu ở Trung Quốc, 20 triệu ở Liên Xô; 2
triệu ở Campuchia; 2 triệu ở Bắc Triều Tiên; 1,7 triệu ở châu Phi; 1,5 triệu ở
Afghanistan; 1 triệu ở các nước CS Đông Âu; 1 triệu ở VN; 150 ngàn ở Mỹ Latinh;
10 ngàn chết “vì hành động của phong trào CS quốc tế”…
Con
số nạn nhân của CNCS vẫn còn gây tranh cãi, nhưng chỉ cần một phần nhỏ thôi (ví
dụ, ở VN, hàng trăm ngàn người bị đấu tố nhục hình và giết oan trong Cải cách
Ruộng đất) cũng đã chứng minh tội ác của CNCS khủng khiếp như thế nào.
Vào
ngày 25/01/2006, Hội đồng châu Âu, cơ quan dân cử của 46 quốc gia châu Âu,
trong cuộc họp thường niên, đã bỏ phiếu thông qua Nghị quyết 1481, lên án
CNCS và đồng nhất CNCS với tội ác chống lại loài người.
Ở
Ba Lan, nơi tôi học tập, trưởng thành trong chế độ CS và chứng kiến sự sụp đổ
của nó, hiến pháp dân chủ ra đời năm 1997 đặt CNCS bên cạnh CN phát xít, CN
phân biệt chủng tộc và cấm mọi hình thức tuyên truyền hoạt động đối với các CN
này.
Là
một học thuyết ngoại lai, CNCS được Hồ Chí Minh du nhập vào VN trong thế kỷ
trước, đã bị phá sản hoàn toàn ngay trong cái nôi sinh ra nó.
Thiết
nghĩ, có thể đã đủ để NS Kim Chi thấy rằng, chằng hay ho gì khi nhận mình là
“người CS chính hiệu”. Chả lẽ một người tử tế lại muốn làm tín đồ trung thành
của một chủ nghĩa tội ác?
Đã
đến lúc dừng lại sự mù quáng, mải miết đi tìm CNCS, được xem như là chân trời,
đi mãi chẳng bao giờ tới, được giễu cợt trong các chuyện tiếu lâm ở Ba Lan.
“Những
điều trông thấy mà đau đớn lòng”
NS
Kim Chi thuộc thế hệ “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước, mà lòng phơi phới dậy
tương lai”, giống như tôi và bè bạn hồi học lớp 10, mặc dù biết sẽ được đi học
ở nước ngoài, vẫn rủ nhau chích máu ký vào đơn xin đi bộ đội, với niềm tin rằng
“Không có gì quí hơn độc lập tự do. Đến ngày thắng lợi nhân dân ta sẽ xây dựng
lại đất nước đàng hoàng hơn, to đẹp hơn“, như lời Hồ Chí Minh kêu gọi năm 1966,
khi máy bay Mỹ bắt đầu đánh phá thủ đô Hà Nội.
Cũng
giống như Dương Thị Xuân Quý, vợ của nhà thơ Bùi Minh Quốc, chia tay chồng, con
nhỏ, tình nguyện vào chiến trường miền Nam và đã hy sinh ở tuổi thanh xuân.
Đã
có hàng triệu người hăng hái như thế trong giai đoạn kháng chiến chống Pháp,
Mỹ. Họ lên đường hầu hết không phải vì yêu ĐCSVN hay CNCS mà xuất phát từ lòng
yêu nước, bảo vệ Tổ quốc trước ngoại xâm.
Nhưng,
mấy thập niên sau chiến tranh, đất nước thống nhất, tất cả bỗng nhận ra rằng,
cả dân tộc đã ngộ nhận, cả tin ngây thơ, bị ĐCSVN dẫn vào một cuộc lừa mị vô
tiền khoáng hậu. Nhà thơ Bùi Minh Quốc xót xa:
Ơi
em gái Trường Sơn mười tám tuổi
Cùng
đồng đội đêm nao truy điệu sống cho mình
Và
thế cứ dấn thân vào lửa dội
Em
nghĩ gì sau cặp mắt kiên trinh?
Em
nghĩ tới tương lai tươi thắm ngọt lành?
Tương
lai ấy bây giờ tôi sống dở
Quay
mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa
Cả
một thời đểu cáng đã lên ngôi
Ông Huỳnh
Nhật Tấn, cựu Phó giám đốc Trường Đảng tỉnh Lâm Đồng, cùng thế hệ với bà Kim
Chi, cay đắng:
”Tôi
có lỗi với dân tộc. Chính cái hăng hái, nhiệt huyết của tôi đã góp phần dựng
nên chế độ độc tài hiện nay, đã vô tình đem lại sự đau khổ hiện nay”.
Trong
“Thư đầu năm gửi nghệ sĩ ưu tú Kim Chi“, ông Lê Hiếu Đằng, một người đã nếm mật
nằm gai cùng bà Kim Chi ở rừng núi chiến khu, viết:
“Tuổi
trẻ chúng ta (…) rời bỏ trường học, gia đình, nếp sống êm ấm để vượt Trường
Sơn, để vào chiến khu, để đấu tranh trong lòng các đô thị và đã có nhiều đồng
đội, đồng chí chúng ta đã nằm xuống vĩnh viễn (…) – để rồi chúng ta có một xã
hội như ngày nay sao? Lý tưởng chiến đấu cho nền độc lập, thống nhất của Tổ
quốc, cho một xã hội công bằng, dân chủ và tiến bộ đã bị phản bội. Ai tự diễn
biến và ai phản bội ai? Tình hình thực tế hiện nay đã phơi bày tất cả, không ai
có thể dùng bạo lực, trấn áp để lấp liếm, che đậy được. Thế hệ chúng ta và
nhiều thế hệ khác, dù miền Bắc hay miền Nam đều sống trong bi kịch: chết trên
chiến trường, chết trong tù ngục… để rồi bây giờ chứng kiến cảnh đất nước tụt
hậu trở về với “chủ nghĩa tư bản man rợ”, giẫm đạp lên nhau mà sống của thời kỳ
mông muội của con người“.
NS
Kim Chi chắc chắn hiểu rõ tình trạng đất nước hôm nay trước chủ quyền bị đoạ,
nạn tham nhũng xói mòn tiềm lực của dân tộc, huỷ hoại các giá trị đạo đức, cái
Thiện bị cuộc chơi tiền-quyền chà đạp, cái Ác lên ngôi. Có lẽ chính vì thế, bà
mới cảm thấy bị xúc phạm nếu trong nhà có chữ ký khen thưởng của “một kẻ đang làm
nghèo đất nuớc, làm khổ nhân dân“.
Tuy
nhiên, NS Kim Chi vẫn chưa thoát khỏi não trạng bị nhồi nhét về CNCS, cái mà
nhà nước CSVN vẫn cố bám và lợi dụng làm phương tiện che giấu sự hoạt động của
một hệ thống chính trị không còn “do dân vì dân”, với những phe nhóm trục lợi
nhờ độc quyền và đặc quyền, không có một chút liên hệ gì tới các nguyên tắc của
lý thuyết chủ nghĩa CS nữa.
Thậm
chí cho rằng, lý tưởng CS tốt đẹp về mặt lý thuyết, và NS Kim Chi muốn là
“người CS chính hiệu” trong nội hàm của ý nghĩa này, thì bà cũng nên hiểu rằng,
bà vẫn u mê.
Richard
Pipes, sử gia Mỹ, nhà xô-viết học, đã nói:
“CS
rao giảng những lý tưởng tiến bộ, liên tiếp làm đẹp lòng giới trí thức. Các nhà
khoa học xã hội sống trong thế giới của lý tưởng và rất thích tưởng tượng rằng,
CNCS sẽ tuyệt vời nếu trở thành hiện trong cuộc sống. Thế nhưng không ai khác,
họ bị lạc vào không tưởng và tách ra khỏi thực tế…”.
Nhà
thơ Nguyễn Quốc Chánh, hiện sống ở Sài gòn, đã đưa ra một đúc kết:
”Một
người thông minh & lương thiện thì không thể cộng sản,
Một
người thông minh mà cộng sản thì không thể lương thiện, &
Một
người lương thiện mà cộng sản thì chắc chắn không thông minh”.
Lời
kết
Thực
ra suy nghĩ của NS Kim Chi khá phổ biến trong hàng ngũ đảng viên ĐCSVN. nhất là
với thế hệ ở độ tuổi trên 60.
Tôi
muốn gửi thông điệp qua bài viết này không chỉ tới NS Kim Chi mà tới tất cả
những ai đang mang thương hiệu “đảng viên ĐCSVN”. Hãy dứt mình ra khỏi cơn mộng
mị. Nếu không đủ can đảm, công khai ra khỏi đảng như nhà văn, đại tá Phạm Đình
Trọng hay các ông Tô Hoài Nam (Khánh Hoà), Nguyễn Chí Đức (Hà Nội), Nguyễn
Thanh Hảo (Nghệ An), v.v… thì ít nhất hãy đoạn tuyệt với hai chữ “Cộng Sản”
trong tư tưởng để trở về con người bình thường, lương thiện.
Lê
Diễn Đức
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.