Đó
không phải là một kỳ trăng mật bình thường. Sau khi đáp chuyến bay ở Canada , Margaret McKinnon và chồng mới cưới lên
đường đến Lisbon ,
Bồ Đào Nha.
Khi
chuyến bay của hãng Air Transat bay lên trên bầu trời giữa Đại Tây Dương,
McKinnon đi vào nhà vệ sinh. Không hệ thống nào trong đấy hoạt động. “Thật
kỳ lạ,” cô nói nhưng không hề suy nghĩ nhiều về điều đó.
Quay
trở lại ghế ngồi, các tiếp viên phục vụ bữa sáng nhưng sau đó thông báo rằng họ
sẽ hạ cách khẩn cấp. “Vào lúc đó tôi không thật sự hiểu điều đó nghĩa là gì,”
cô nói. Sau đó cô đã nhận ra rằng các tiếp viên đã hướng dẫn hành khách mặc
áo phao. Đèn chập chờn, sau đó tắt hẳn. Áp suất giảm. Mặt nạ dưỡng khí được
thả xuống.
Các
hệ thống của máy bay đã dừng hoạt động sau một sự cố rò rỉ nhiên liệu
nghiêm trọng. "Họ la lên rằng chúng tôi sẽ đâm xuống biển,” McKinnon nhớ
lại.
Sau
nửa giờ đồng hồ chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, McKinnon nhớ lại ai đó la lên
rằng họ đã hạ cánh xuống mặt đất.
Đó
là Azores , một quần đảo cách biệt nằm cách
bờ biển Bồ Đào Nha 1.360 km. Các phi công đã liên lạc được với Lajes, một căn
cứ không quân quân-dân sự. Sau cú xoay 360 độ và nhiều lần đảo chiều gấp để
giảm độ cao, các phi công đã hạ cánh được. Lửa tóe ra từ bánh máy bay.
Các
hành khách và tiếp viên còn sửng sốt đã trượt qua đường thoát hiểm và chạy đến
khoảng cách an toàn nơi có lính Mỹ đang cầm súng. Hai người bị thương nặng
trong quá trình sơ tán khỏi máy bay nhưng tất cả 293 hành khách và 13 thành
viên phi hành đoàn đều sống sót.
Tại
sao ghi khắc?
Nhưng
đối với nhiều người chuyến bay chưa kết thúc ở đó. Đối với một số người, trong
đó có McKinnon – những trải nghiệm kinh hoàng hiện lại rõ mồn một và cô gặp
ác mộng trong những tháng sau đó.
Chính
trải nghiệm này đã khiến McKinnon, giờ đây là một nhà tâm lý học lâm sàng,
nghiên cứu tác động của khủng hoảng tâm lý đối với não bộ – nó đã thay đổi
trí nhớ chúng ta như thế nào và tại sao một số người có triệu chứng rối loạn
tâm lý sau khủng hoảng (PTSD).
Trong
những năm gần đây, cô và một số nhà nghiên cứu khác đã cố gắng tìm hiểu điều
gì đã làm cho những trải nghiệm kinh hoàng khắc sâu vào tâm khảm chúng ta như
vậy. Và nếu họ hiểu tại sao những khủng hoảng tâm lý lại có tác động sâu sắc
và kéo dài như vậy đối với chúng ta thì có lẽ họ sẽ tìm ra cách giúp các nạn
nhân đối phó tốt hơn.
Mối
liên hệ giữa ký ức và sự sợ hãi đã lôi cuốn nhiều nhà nghiên cứu trong hàng
chục năm.
Tuy
nhiên, các dữ liệu vẫn còn không nhất quán. “Một số nghiên cứu cho thấy khi
hồi tưởng lại những sự kiện kinh hoàng, ký ức của chúng ta được kích thích.
Câu chuyện trở nên sống động và nhiều chi tiết được nhớ lại,” McKinnon nói.
Một số nghiên cứu khác cho thấy việc nhớ lại những ký ức kinh hoàng
lại rất nghèo nàn và rời rạc với các chi tiết không ăn khớp với nhau.
Có
ít nghiên cứu xem xét trí nhớ trong lúc xảy ra những tai nạn kinh hoàng, nhất là
trong cùng một sự kiện mà nhiều người cùng trải qua.
McKinnon
và các đồng sự của cô đã xem xét ký ức của 15 hành khách trên chuyến bay đáng
sợ mà cô đã đi để so sánh họ nhớ đến đâu giữa ba sự việc: chuyến bay đó, một
sự kiện bình thường không gây xáo trộn gì đến tâm lý xảy ra trong cùng năm và
trải nghiệm của họ trong thời gian xảy ra vụ khủng bố ngày 11/9 ở Mỹ trong
tháng sau đó.
Sáu
trong số những người được nghiên cứu đã cho thấy các triệu chứng PTSD.
Chi
tiết đâu đâu
Những
người này được yêu cầu kể lại ‘tất cả những gì mà họ có thể nhớ được về chuyến
bay’ và sau đó được kích thích bằng những câu hỏi gợi trí nhớ như ‘lúc đó đang
nghĩ gì, đang cảm thấy như thế nào, ánh sáng trong máy bay ra sao?’
Những
hồi tưởng này sau đó được so sánh với những gì đã được biết chính xác về chuyến
bay đó và ký ức một nhóm các hành khách khác không bị chấn thương tâm lý.
Họ
nhận ra rằng tất cả các hành khách, dù họ có bị PTSD hay không, đã nhớ lại rất
rõ ràng và sống động sự việc. Điều này củng cố giả thiết cho rằng nỗi sợ hãi
đã thay đổi cách não bộ xử lý trí nhớ.
Ở
nhóm các hành khách bị PTSD, “họ kể lại rất nhiều những chi tiết lạ lùng ở đâu
đâu, không phải chỉ trong vụ tai nạn kinh hoàng đó mà còn trong sự kiện ngày
11/9 cũng như những sự kiện bình thường khác,” McKinnon nói. Điều này cho thấy
những người này gặp vấn đề trong việc xử lý những gì họ nhớ lại.
Vậy
nếu những ký ức kinh hoàng được nhớ lại một cách sống động, thì điều gì đã
xảy ra bên trong não bộ chúng ta khi chúng hình thành?
Có
nhiều hệ thống của trí nhớ trong não, chẳng hạn như trí nhớ vật lý giống như
khi chúng ta tập đi xe đạp. Nhưng nỗi sợ đã kích hoạt một hệ thống hoàn toàn
khác: trung tâm kiểm soát khẩn cấp trong cơ thể chúng ta được gọi là amygdala,
hay là hạch hạnh nhân.
Với
cảm giác sợ hãi, hệ thống sinh tồn của chúng ta được kích hoạt và chúng ta có
ký ức gọi là ký ức qua một lần trải nghiệm.
“Nếu
thoát khỏi một con sư tử một lần hoặc nếu nhìn thấy người khác bị sư tử ăn
thịt thì anh sẽ sợ con sư tử đó,” Kerry Ressler, giáo sư tâm lý và khoa học
hành vi từ Đại học Emory ở Atlanta, Georgia nói.
Do
sinh tồn
Khi
chúng ta cảm thấy sợ hãi, chất adrenaline dâng lên kích hoạt một phản ứng được
cho là kích thích việc ghi nhớ những sự kiện xảy ra ngay trước đó. “Hệ thống
sợ hãi đã tiến hóa để giúp chúng ta sinh tồn,” ông Karim Nader, một giáo sư
tâm lý tại Đại học McGill ở Montreal ,
Canada , cho
biết.
Những
trải nghiệm về nỗi sợ không phải lúc nào cũng để lại những ký ức mạnh mẽ.
Elizabeth
Phelps, một giáo sư tâm lý và khoa học thần kinh ở Đại học New York, quan tâm
đến cái gọi là ‘ký ức đèn chớp’ của sự kiện ngày 11/9. Đây không phải là những
người mắc chứng PTSD ‘mà là những người bình thường đã trải qua ngày 11/9, là
tất cả chúng ta’, ông Phelps nói. Bà nhận thấy rằng mặc dù những ký ức về
ngày 11/9 rất sống động chúng không mạnh như chúng ta tưởng – chúng có thể
thay đổi.
Phòng
thí nghiệm của Phelps tại New York
ở gần nơi xảy ra thảm họa.
Trong
cuộc khảo sát quy mô lớn lần đầu tiên chỉ trong vài tuần sau khi xảy ra vụ
11/9, sau đó một năm, 2 năm rồi 10 năm, họ nhận xét rằng ‘mọi người rất tự
tin về những chi tiết mà họ nhớ là chính xác’.
Không
phải chi tiết sự việc xảy ra như thế nào mà là lúc đó họ ở đâu, ở với ai, nghe
báo tin lần đầu như thế nào và họ làm gì sau đó. Tuy nhiên, sự hồi tưởng của
mỗi người về các chi tiết bối cảnh của sự việc lại thay đổi theo thời gian.
Điều
này cho thấy, theo Phelps, ‘ký ức đèn chớp’ khác với trí nhớ những việc bình
thường không phải bởi vì chúng ta ghi nhớ chúng tốt hơn mà vì chúng ta nghĩ
rằng chúng ta nhớ chúng rõ hơn.
“Với
những sự kiện khủng hoảng chúng ta nghĩ rằng chúng ta có trí nhớ vô cùng chính
xác,” bà nói, “Sự thật là, nhiều chi tiết mà chúng ta cho là chính xác hóa ra
lại không chính xác. Cảm xúc đã làm chúng ta tập trung vào một số chi tiết
hơn những chi tiết khác.”
Lesley
Evans Ogden
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.