Ông
Võ Văn Kiệt (bìa phải) đã có những phát biểu gây xúc động về ngày 30/04
Ngày
30-4, ngày nếu có một triệu người vui, cũng là ngày có một triệu người buồn.
Câu
nói trong quá khứ của ông Võ Văn Kiệt, nguyên Thủ tướng chủ trương chính sách
Đổi Mới, được lập đi nhắc lại nhưng liệu có còn chính xác với tình thế hiện tại
của đất nước?
Ngày
nay, kinh tế tụt hậu, hàng xuất là lao động giá bèo, cái đinh vít cũng không
làm được mà nhập hàng ngoại tuốt tuột, nợ chồng chất. Rồi tham nhũng lên đỉnh
cao, đạo đức xã hội xuống cấp, bạo hành từ nơi công quyền đến lề đường xó chợ,
dân oan mất nhà mất đất vẫn chỉ biết kêu thất thanh trên khắp ba miền, và nhất
là hiểm họa mất biển mất đất vào tay những 'đồng chí đàn anh' phương Bắc ngày
một trầm trọng.
Nên
nếu có một triệu người vui, số người buồn chí ít cũng phải vài chục triệu. Thế
nhưng guồng máy quyền bính đương thời đang chuẩn bị các loại lễ hội, xây dựng
một lô tượng đài, chắc hẳn những từ ngữ như chiến thắng, giải phóng...sẽ lại
phô trương đến bị bào mòn để lẩn vào vô thức một dân tộc mà sự phân hóa có khả
năng trở thành phân liệt chia rẽ dài hạn.
Trong
trường hợp này, người Việt chúng ta không tập hợp được nội lực dân tộc lẽ ra
phải có, đất nước tụt hậu dài dài, chủ quyền bị gậm nhấm rồi và chẳng thế nào
tránh được thân phận nô thuộc ngoại bang.
Ngày
30-04-1975 là ngày kết thúc một cuộc chiến tranh, có người gọi là chiến tranh
giải phóng, người cho là chiến tranh ủy nhiệm của hai khối Tư Bản và Cộng Sản
đối đầu trong thời Chiến Tranh lạnh...
Dù
gì, khí giới là khí giới Nga, Tàu, Mỹ...và xác người, xác Việt Nam mà con số
tử trận và thương vong lên đến cả chục triệu. Năm nay, năm 2015.
Sau
40 năm hò reo chiến thắng và vinh quang, lẽ ra những người đang nắm quyền lực
phải nghĩ, dẫu muộn, đến vấn đề hóa giải hận thù trong lòng người Việt Nam
trong nước cũng như ở hải ngoại.
Ngược
dòng lịch sử nước ta, ngay sau khi chiến thắng quân Nguyên xâm lăng hơn 600 năm
trước, Vua Trần Nhân Tông, một minh quân kiệt xuất, đã đốt hết thư tịch làm
bằng chứng tố cáo đám người theo giặc, tránh trả thù , không truy bức để yên
lòng dân.
Trong
cuộc nội chiến Nam-Bắc ở Mỹ, điều kiện đầu hàng mà tướng Grant phía Bắc- quân
(Union) viết cho tướng Lee phía Nam-quân (Confederate) ghi rõ chỉ tịch thu khí
giới, cho phép binh lính Nam-quân về làm ăn sinh sống bình thường trong đời
sống dân sự.
Nhưng
năm 75, chính quyền gọi là chính quyền Cách Mạng, tiếp tục dùng chữ ngụy-quân,
ngụy-quyền để chỉ những người thua trận, và sau đưa ra chính sách học tập cải
tạo mà mục đích là cầm tù hành hạ họ, ra oai để yên dân bằng sự sợ.
Chính
sợ hãi là yếu tố khiến hàng trăm ngàn thuyền nhân liều mạng phiêu lưu trên biển
cả, đánh cược mạng sống của mình và gia đình, hậu quả là số bỏ mạng lên tới
trên dưới 500 ngàn người.
Đào
sâu, đục rộng sự phân hóa nhưng leo lẻo chuyện hoà hợp hòa giải dân tộc chỉ là
mảnh vải thưa, làm sao che mắt ai trong thời buổi thông tin bừng nở của thiên
niên kỷ này.
Hóa
giải hận thù, điều kiện cần
Trong
hầu hết mọi tôn giáo - ở nước ta chủ yếu là Phật Giáo và Thiên Chúa Giáo - hận
thù là cái phải cởi, không nên buộc. Hoá giải hận thù là điều kiện cần khiến
hòa giải mới có khả năng thành hiện thực.
Hòa
giải giữa nạn nhân và những kẻ tác nghiệp chỉ khả thi khi những bên đối tác
cùng có tâm thế nhân ái bao dung, đồng thời tôn trọng sự thật, công lý, và cố
gắng xua đi những bồng bột cảm tính.
Nếu
hai bên có tinh thần đối thoại, lắng nghe và tìm hiểu lý lẽ chứ không khăng
khăng xác quyết chân lý của riêng mình, sự tháo gỡ hoặc giảm thiểu tính đối đầu
ăn thua có khả năng hiện thực, và từ đó một lộ trình hòa giải mới có thể thành
hình.
Sau
ngày một phía gọi là ngày mất nước, phía bên kia gọi là ngày Giải phóng, chính
sách Học tập Cải tạo (HTCT) đã đưa vào cảnh tù tội khổ sai cả trăm nghìn người.
Nạn
nhân là người trong guồng máy chính quyền Việt Nam Cộng hòa, các quân nhân,
trí thức văn nghệ sĩ... bị tập trung và giam giữ trung bình từ 2,3 cho đến 12,
13 năm.
Những
nạn nhân đó có quyền đặt một số vấn đề, chẳng hạn Học tập Cải tạo do đâu nếu
không đơn thuần là trả thù; thời hạn giam giữ dài ngắn là vì sao, có hợp lý hợp
tình không; và những hậu quả liên quan đến bản thân (bệnh tật) và gia đình họ
(chia ly, phân tán...) phải được bù đắp bồi hoàn thế nào?
Về
phía tác nghiệp, lẽ tất nhiên họ phải nhận trách nhiệm và trả đáp những câu hỏi
trên. Trách nhiệm cao nhất là trách nhiệm chính trị thuộc về những người làm ra
chính sách, sau mới đến trách nhiệm những người điều hành ở các cấp trung, cao.
Kèm
vào tác động khủng bố tâm lý của chính sách Học tập Cải tạo, chiến tranh với
Campuchia và sau là chiến tranh biên giới với Trung Quốc, kẻ 'dạy Việt Nam một
bài học', sự hoảng sợ lan rộng trong nhiều tầng lớp nhân dân, nhất là ở thành
thị ngày một ngột ngạt vì không còn được sinh hoạt tự do như trước đây.
Đồng
thời, phong trào đánh tư sản mại bản và hai lần đổi tiền khiến nhiều người mất
hết cơ nghiệp. Dẫu biết đầy bất trắc hiểm nguy đến tính mạng, họ đánh liều vượt
biển nhân dịp người gốc Hoa 'được' ra đi chính thức hoặc bán chính thức.
Thảm
kịch thuyền nhân, với những con thuyền đuôi tôm hai blốc đầy ắp người lênh đênh
tìm đường sang Phi, Mã Lai, Thái Lan ,
Nam
Dương...chết chìm trong lòng Thái Bình Dương là một vết nhơ cho chính quyền đã
không giữ nổi con dân trên xứ sở của mình mà lại còn xua đuổi và nhân cơ hội
cướp trắng.
Ban
đầu, giá chính thức cho một đầu người là 16 cây vàng. Sau, vàng cạn, giá tuột
xuống 12, rồi 8, 6 và cho đến giữa thập niên 80 thì chỉ còn 2 cây, số cây tỉ lệ
nghịch với độ rủi ro phải chấp nhận. Theo những ước lượng của Liên Hiệp Quốc,
số người chết trên biển khoàng bốn trăm ngàn đến năm trăm ngàn người.
Đã
thế, khi những người tị nạn - nay là người gốc Việt sinh sống ờ hải ngoại -
dựng tượng tưởng niệm nạn nhân vượt biển trên những hòn đảo ở Mã Lai , Nam
Dương... những kẻ nắm quyền ở Việt Nam làm áp lực lên chính quyền các
nước ASEAN nói trên yêu cầu triệt hạ những bức tượng đó.
Đồng
thời, họ leo lẻo 'Việt kiều là khúc ruột ngàn dặm', và mới đây vài năm ra Nghị
quyết 36 kêu gọi lòng yêu nước, hô hào góp tay xây dựng quê hương qua điều vốn
đầu tư, và cả, dĩ nhiên, qua cả cách gửi tiền về giúp bà con, hiện lượng tiền
gửi về nay trên dưới 10 tỷ USD mỗi năm.
Nạn
nhân của chính sách 'thu vàng đuổi người' nếu đã chôn thây dưới đáy biển thì
vẫn còn những người thân trong gia đình họ. Như chứng nhân, hoặc trực tiếp hoặc
gián tiếp, họ có quyền hỏi đâu là công lý, tại sao có cái chính sách đó, và
toàn thể nhân dân có lý do thắc mắc số vàng thu được đi đâu, vào tay ai, được
xử dụng như thế nào cho đất nước.
Công
khai bạch hóa những vấn đề này là một bước không nhỏ góp phần vào triển vọng ổn
định lòng người.
Biểu
hiện tinh thần hóa giải hận thù nhân ngày 30-04 lần thứ 40:
Nếu
thực sự chính quyền đương nhiệm không chỉ đề cập đến bốn chữ Hòa Hợp Hòa Giải
như một chiêu bài 'đánh bùn sang ao', ồn ào rỗng tuếch, thì hy vọng họ sẽ gọi
ngày 30-4 là Ngày Hóa Giải Hận Thù.
Và
trong tương lai họ cần cho dựng ở những địa phương từ Bắc chí Nam :
1-
Tượng đài Thương Tiếc những người lính hy sinh trong chiến tranh, không phân
biệt Bắc - Nam ,
Quốc- Cộng.
2-
Tượng đài Ghi Ơn mẹ Việt Nam ,
không cần thêm chữ anh hùng, chữ được hiểu là mẹ những người hy sinh cho chế độ
độc trị hiện hành.
3-
Đàn Giải Oan cho những nạn nhân bỏ mạng trên biển cũng như đất liền ở mọi nơi.
Đề
nghị thế, nhưng trước mặt chúng ta chẳng hy vọng gì vào chính quyền đương nhiệm.
Theo
thiển ý, 22 tổ chức Xã hội dân sự độc lập hiện đang hoạt động trong nước có thể
cổ vũ ý kiến nêu trên, thậm chí dựng tượng đài một cách tượng trưng, không cần
'hoành tráng', cái chính là trong lòng dân.
Mặt
khác, vào ngày 30-4, chúng ta có thể vận động người ra đường với áo kẻ chữ hai
chữ Hóa Giải, hoặc Ghi ơn Mẹ Việt Nam, hoặc Thương Tiếc Các Anh, như thông điệp
gửi đến toàn thể đồng bào.
Hội
Đồng Hòa Giải Dân Tộc
Trên
thế giới, sau những cuộc đổi đời trong những quốc gia từng có những bất công,
bạo hành, và những vi phạm quyền con người...thì nhiều nước đã thành lập những
Hội đồng hòa giải dân tộc (Commission for National Reconciliation, hoặc
Commission for Truth and Reconciliation).
Có
thể kể Nam Phi khi Mandela lên nắm chính quyền, Pakistan dưới thời Musharraf,
rồi Palestine, Liberia, Algeria...và ở Á châu có Đông Timor sau khi ly khai
khỏi Indonesia.
Mỗi
quốc gia, vấn đề một khác. Nơi thì chủ yếu khác biệt sắc tộc, nơi khác biệt tôn
giáo... đã là nguồn gốc của hận thù và sự phân liệt cần được hóa giải.
Theo
tinh thần chủ đạo là Hòa Giải dân tộc nên, như một hệ luận, phương thức tiến
hành của Hội Đồng tóm gọn là:
1/
Tìm hiểu sự thật lịch sử, xác minh ai tác nghiệp (gọi là tác nhân), và dựa trên
sự xâm phạm quyền con người, ai là nạn nhân, ai là chứng nhân. Hội Đồng có
trách vụ tạo điều kiện cho họ đối thoại, giải trình, biện minh và đả thông mọi
mâu thuẫn, vướng mắc...
2/
Yêu cầu nói trên phải thực hiện với tiêu chuẩn thông tin công khai, minh bạch
của mọi tác nhân, nạn nhân, và chứng nhân trước công luận.
3/Hội
đồng có ý kiến về vấn đề qui trách nhiệm cho những tác nhân. Cần phân biệt a-
Trách nhiệm chính trị (là trách nhiệm hoạch định chính sách); b- Trách nhiệm
điều hành chính sách cấp cao và trung; và c- Trách nhiệm dân sự.
Chỉ
một Hội Đồng Hòa Giải ở cấp quốc gia mới thực sự hoàn thành công cuộc hóa giải
oán thù
4/Trong
một số quốc gia, Hội Đồng có thẩm quyền điều tra những lũng đoạn kinh tế, thất
thoát kinh tế, tham nhũng, hối lộ cửa quyền... và đề đạt lên cơ quan có thẩm
quyền thuộc ngành Tư Pháp những mức độ xử lý, từ ân xá đến yêu cầu truy tố, và
tùy trường hợp cụ thể, qua Toà án quốc gia hay Tòa án quốc tế.
và
từng bước đi đến mục tiêu hòa giải dân tộc.
Con
đường không ngắn, nhưng cũng không buộc là dài. Và trong bất cứ trường hợp dài
ngắn thế nào đi chăng nữa, chúng ta rồi thì cũng sẽ đối mặt với nhiệm vụ này
như một nhiệm vụ lịch sử.
Hy
vọng từ đó chúng ta sẽ không dẵm lên những lối mòn đầy tai ương, để thẳng tiến
trên con đường đến tương lai mà không bị xảo ngôn của những lý thuyết huyễn hão
sập bẫy như từ bao nhiêu năm nay.
Để
tạm kết, xin chép lại bốn câu thơ của Cao Tần:
Nếu mai mốt có đổi đời phen nữa
Ta đi về ta cứu lấy quê hương
Ta sẽ mở ra nghìn lò cải tạo
Lùa cả nước vào học tập yêu thương.
Và
thành tâm mong sao các vị 'lo trước cái lo của thiên hạ', các chuyên gia, trí
thức trong những ngành như Triết, Sử, Luật...và tất cả những Tổ chức Dân Sự Độc
Lập góp tay vào sửa soạn nhằm thực hiện những đề đạt trình bày trong bài viết
này.
Tất
cả, vì con em, và cho con em chúng ta. Có thế, ta mới 'vui sau cái vui của
thiên hạ' được.
Nhà
văn Nam Dao
Hào giải cái gì? Anh đi đưòng anh tôi đi đường tôi. Mổi người một ngả chẳng phiền lòng nhau
ReplyDelete