Chắc
hẳn nhiều người còn nhớ buổi giao ban năm ấy… Với sắc mặt thất thần, ông Trần
Quang Cơ gần như gào to giữa phòng họp: “Mọi người biết không, người ta sắp cắt
thủ cấp Nguyễn Cơ Thạch để dâng cho nước ngoài rồi”.
Đoán
“triều đình” có biến, lũ chúng tôi (những đứa lần đầu được dự giao ban), chẳng
ai bảo ai, im thin thít. Tôi cố gắng tập trung vào “Bản tin A” (*) nhưng đầu óc
thì nghĩ mông lung.
Không
tham quyền cố vị
Ông Trần Quang Cơ (ở giữa,
complet màu tối) đã tham gia quá trình bình thường hóa quan hệ với Hoa Kỳ
Trước
tháng 12/1986, đại sứ Trần Quang Cơ được Bộ triệu tập về họp. Khi trở sang
nhiệm sở (Bangkok ),
ông kể lại với một cán bộ tâm phúc về quyết định của “anh Thạch” dự kiến điều
ông về nước làm thứ trưởng ngoại giao và giới thiệu ông vào Ban Chấp hành TƯ Đảng.
Ông
lưỡng lự trước đề nghị của Bộ trưởng và tâm sự: “Với cơ chế của ta thì không
thể làm việc được”.
Sợ ông từ chối cái ghế nhiều người đang mơ ước, cán bộ tâm
phúc ấy nói với ông rằng, anh nên nhận lời anh Thạch. Cố nhiên, anh không đi
thì “chợ vẫn đông”, nhưng anh làm sẽ tốt hơn khối người khác.
Thế
mới biết, tại sao năm 1991, rồi năm 1993 ông lại đề nghị được rút khỏi danh
sách Ban Chấp hành TƯ. Đặc biệt và có thể nói vô tiền khoáng hậu (xin lỗi nếu
có ngoại lệ), ông từ chối cả cái ghế Bộ trưởng Bộ Ngoại giao khi Tổng Bí thư
Đảng đã có quyết định.
Dương Danh Dy
Khí
phách Trần Quang Cơ hẳn nhiên đạt tới “đỉnh” khi ông quyết định công bố “Hồi ức
và Suy nghĩ” khá sớm, khoảng đầu 2001. Chính nhà ngoại giao Dương Danh Dy cũng
không hiểu vì sao được ông tín nhiệm, giao tận tay một lúc cả hai bản đánh máy.
Thấy chắc chắn sẽ có ích cho cái chung, ông Dy góp thêm một số ý kiến, sau đó
công khai đưa lên mạng.
Hồi
ký Trần Quang Cơ lập tức trở thành sách gối đầu giường đối với nhiều nhà quan
sát và giới cầm bút muốn có nguồn tư liệu trung thực để phân tích tình hình
Việt Nam những năm hậu chiến, thậm chí để hiểu thấu được cả những sự kiện mà hệ
lụy của chúng còn kéo dài mãi tới hôm nay và mai sau.
Cống
hiến và phản biện
Trần
Quang Cơ đóng góp nhiều cho Ngành từ những ngày ông về phụ trách Vụ 2, vụ đối
sách với Mỹ, đàm phán tìm giải pháp cho vấn đề Campuchia, bình thường hóa với Trung
Cộng. Từ những năm ấy, ông đã xác quyết các ý đồ và âm mưu của Trung Cộng đối
với Việt Nam ,
đặc biệt là âm mưu cướp biển đảo.
Và
Trần Quang Cơ đã bảo vệ đến tận cuối cuộc đời mình tất cả những kế sách mà ông
cho là hiệu quả trong cuộc đấu tranh không cân sức với Trung Cộng.
Ông
đã lên tiếng kêu gọi phải khẩn trương trong việc bình thường hóa quan hệ với Mỹ
và sớm gia nhập ASEAN. Triết lý sống còn về an ninh của đất nước được ông khái
quát khá sớm: “Trong cái thế anh nằm ngay cạnh nước lớn, nước khổng lồ, mà
không có bạn thì anh sẽ bị ép”. Đối với ông, chiến lược an ninh và đối ngoại
phải hết sức linh hoạt, phải phù hợp với xu hướng chung của cục diện chính
trị-kinh tế thế giới, nhất thiết phải tương thích với những đặc điểm lớn của
thời đại đại.
Nhưng
rồi ông cũng cay đắng đưa ra nhận xét, ngày ấy, ta đã làm những việc cần thiết
đối với Mỹ và ASEAN “chậm trễ tới cả mười năm”.
Sau
này, ngay cả khi đã “rửa tay gác kiếm” ông vẫn sẵn lòng cho chúng tôi biết thêm
một số chi tiết giá trị trong cuộc vật lộn ngoại giao đằng sau các cuộc chiến,
đặc biệt là những bão táp thời hậu chiến mà ông là người trong cuộc, có lúc
từng là tác nhân và nhờ sự tỉnh táo mách bảo, biết rút ra sớm khỏi cuộc chơi
trước khi có thể trở thành nạn nhân.
Phản
biện thông minh và luôn có ý thức tích lũy để cống hiến. Từng là cán bộ địch
vận, thuyết phục binh lính Pháp, cùng làm việc với nhiều “cây đa, cây đề” trong
làng ngoại giao và văn hóa, một thời dưới trướng Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Từ
ngày chuyển về Bộ Ngoại giao, ông càng có cơ hội phát huy tầm nhìn xa trông
rộng đối với các vấn đề mỗi khi góp phần vào việc đề xuất chính sách.
Có
lẽ các phẩm chất tử tế nói trên đã làm Trần Quang Cơ thành danh như nhận xét
của nhà báo tự do Huy Đức. Tuy nhiên, chiến cuộc ngoại giao mà suốt đời ông
phụng sự một cách tận tụy thì vẫn còn đó… và đang hết sức nan giải.
Nhưng
vận mệnh đất nước không thể cứ “bèo dạt mây trôi” như thế này mãi. Ông ra đi
nhưng dường như vẫn muốn nán lại để hỏi chúng ta: “Những người đang sống phải
làm gì?”
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.