Tôi
là cựu giáo viên dạy nhạc tại một trường tiểu học ở DeMoines.
Tôi
luôn kiếm được lợi tức từ công việc dạy đàn dương cầm, đó là một công việc mà
tôi đã làm suốt 30 năm qua.
Trong
thời gian đó, tôi đã gặp nhiều trẻ em có những khả năng về âm nhạc ở nhiều cấp
độ khác nhau. Tôi chưa bao giờ có hứng thú trong việc có học sinh thuộc dạng
"cần nâng đỡ" mặc dù tôi đã từng dạy một vài học sinh tài năng. Tuy
nhiên tôi cũng dành thì giờ vào những học sinh mà tôi gọi là "trơ
nhạc".
Một
trong những học sinh đó là Robby.
Robby
đã 11 tuổi khi mẹ cậu thả vào lớp trong bài học dương cầm đầu tiên. Tôi thích
những học sinh (đặc biệt là những cậu bé) bắt đầu ở lứa tuổi nhỏ hơn, và nói
điều đó với Robby
Nhưng
Robby nói rằng mẹ cậu luôn luôn mơ ước được nghe cậu chơi dương cầm. Vì vậy tôi
đã nhận cậu vào học. Thế là Robby bắt đầu những bài học dương cầm đầu tiên và
tôi nghĩ rằng đó là sự cố gắng vô vọng.Robby càng cố gắng, cậu càng thiếu khả
năng cảm thụ âm nhạc cần thiết để tiến bộ.
Nhưng
cậu rất nghiêm túc trong việc ôn lại những bài học và những bản nhạc sơ đẳng mà
tôi yêu cầu cất cả các học sinh của mình đều phải học.
Sau
nhiều tháng ròng rã, cậu miệt mài cố gắng và tôi vẫn cứ lắng nghe và cố khuyến
khích cậu.
Cứ
hết mỗi bài học hàng tuần, cậu luôn nói : "Một ngày nào đó mẹ em sẽ đến
đây để nghe em chơi đàn". Nhưng điều đó dường như vô vọng. Cậu không
hề có một năng khiếu bẩm sinh nào.
Tôi
chỉ thấy mẹ cậu (một phụ nữ không chồng) ở một khoảng cách khá xa khi thả cậu
xuống xe và chờ cậu trong một chiếc xe hơi cũ mèm khi đến đón cậu. Bà luôn vẫy
tay và mỉm cười nhưng không bao giờ ở lại lâu.
Thế
rồi một ngày nọ Robby không đến học nữa, tôi định gọi điện cho cậu nhưng thôi ,
bởi vì cậu không hề có chút năng khiếu nào , có lẽ cậu đã quyết định theo
đuổi một con đường khác. Tôi cũng vui khi cậu không đến nữa. Cậu làm cho sự
quảng bá trong việc dạy dỗ của tôi mất ưu thế !
Vài
tuần sau đó, tôi gởi đến nhà những học sinh của mình các tờ bướm thông báo cho
buổi diễn tấu sắp tới. Trước sự ngạc nhiên của tôi, Robby (cũng đã nhận một tờ
bướm) hỏi xem cậu có được tham dự biểu diễn hay không.
Tôi
bảo với cậu, buổi diễn chỉ dành cho học sinh đang học, vì cậu đã thôi học nên
cậu sẽ không đủ khả năng thực hiện. Cậu nói rằng mẹ cậu đang ốm và không thể
chở cậu đi học nữa, nhưng cậu vẫn luôn luyện tập.
"Cô
Hondorf … cô cho em diễn một lần thôi …", cậu nài nỉ.
Tôi
không hiểu điều gì đã xui khiến tôi cho phép cậu chơi trong buổi trình tấu đó.
Có
thể là cậu đã tha thiết quá, hoặc là một điều gì đó trong tôi đã bảo mách tôi
rằng điều đó là đúng.
Đêm
biểu diễn đã đến. Trong hội trường đông nghịt những phụ huynh, bạn bè và họ
hàng. Tôi sắp xếp cho Robby ở cuối chương trình trước khi tôi xuất
hiện để kết thúc và cảm ơn những học sinh đã trình diễn.
Tôi
nghĩ rằng tất cả những rủi ro mà cậu có thể gây ra cũng là lúc kết thúc và nếu
có bề gì thì tôi cũng có thể "chữa cháy" cho sự biểu diễn yếu kém của
cậu bằng tiết mục "hạ màn" của tôi. Và buổi biểu diễn trôi qua không
một trở ngại nào. Những học sinh đã luyện tập nhuần nhuyễn và trình bày rất
tốt. Thế rồi Robby bước ra sân khấu. Áo quần cậu nhàu nát và mái tóc như
tổ quạ.
"Tại
sao cậu lại không ăn vận như những học sinh khác nhỉ ? Tôi nghĩ "Tại sao
ít ra mẹ cậu lại không chải tóc cho cậu vào cái đêm đặc biệt như thế này chứ
?".
Robby
mở nắp đàn lên và bắt đầu. Tôi ngạc nhiên khi thấy cậu tuyên bố rằng cậu chọn
bản Concerto số 21 cung Đô Trưởng của Mozart. Tôi hoàn toàn bất ngờ khi nghe
những gì tiếp theo đó.
Những
ngón tay của cậu lấp lánh, nhảy múa trên những phím ngà. Cậu đã chơi những giai
điệu từ nhẹ nhàng êm dịu đến hùng tráng … thật có hồn và đầy điêu luyện trong
sự phối âm tuyệt diệu của nhạc Mozart.
Chưa
bao giờ tôi nghe một đứa trẻ ở tuổi ấy trình bày nhạc Mozart hay đến thế.Sau 6
phút rưỡi cậu đã kết thúc trong một âm thanh huy hoàng mạnh mẽ và mọi người đều
đứng lên vỗ tay.
Không
nén được lệ tràn trong mắt, tôi chạy lên sân khấu và vòng tay ôm lấy Robby
trong hạnh phúc : "Cô chưa bao giờ nghe em chơi hay như thế Robby ạ. Làm
sao em có thể làm được điều đó ?".
Robby
giải thích qua chiếc micro "Thưa cô Hondorf … cô có nhớ là em đã kể rằng
mẹ em đang ốm ? Thực ra, mẹ em đã bị ung thư và qua đời sáng nay.
Mẹ
em bị điếc bẩm sinh vì vậy đêm nay là đêm đầu tiên mẹ em nghe thấy em đàn. Em
muốn làm điều gì đó thật là đặc biệt".
Tối
hôm ấy, trong hội trường không đôi mắt nào không nhỏ lệ . Khi những người
ở Trại Xã Hội đưa cậu từ sân khấu trở về trại mồ côi, tôi nhận thấy mắt họ đỏ
và sưng mọng.
Tôi
chợt nghĩ, đời tôi nhiều ý nghĩa biết bao khi đã từng nhận một học sinh như
Robby.
Không,
tôi chưa bao giờ nhận một học sinh nào "cần nâng đỡ", nhưng đêm đó
tôi trở thành người được nâng đỡ bởi Robby.
Cậu
là thầy của tôi và tôi chỉ là một học trò. Bởi vì cậu đã dạy cho tôi ý nghĩa
của sự kiên trì, của tình yêu và niềm tin trong chính con người của chúng ta và
điều đó có thể tạo ra cho người khác một cơ hội mà chúng ta không biết vì sao.
Điều
này càng đặc biệt ý nghĩa hơn khi sau này tôi biết Robby bị chết trong vụ nổ
bom điên rồ tại toà nhà Alfred P Murrah Federal ở thành phố Oklahoma vào tháng 04/1995 nơi cậu đang biểu
diễn .
Nhị
Tường
*****
INSPIRATIONAL
STORY ON “THE POWER OF SELF IMPROVEMENT”
I
am a former elementary school music teacher from DeMoines , Iowa . I’ve always supplemented my
income by teaching piano lessons – something I’ve done for over 30 years. Over the years I
found that children have many levels of musical ability.
found that children have many levels of musical ability.
I’ve never had the pleasure of having a protege, though I have taught some talented students. However, I’ve also had my share of what I call “musically challenged” pupils. One such student was
Robby. Robby was 11 years old when his mother (a single mom) dropped him off for his first piano lesson.
Robby. Robby was 11 years old when his mother (a single mom) dropped him off for his first piano lesson.
I
prefer that students (especially boys) begin at an earlier age, which I explained to Robby. But, Robby said that it had always been his mother’s dream to hear him play the piano. So I took him as a student. Well, Robby began with his piano lessons and, from the beginning, I thought it was a hopeless endeavor.
As much as Robby tried, he lacked the sense of tone and basic rhythm needed to excel. But, he dutifully reviewed his scales and some elementary pieces that I require all my students to learn.
Over the months he tried and tried while I listened and cringed and tried to encourage him.
Over the months he tried and tried while I listened and cringed and tried to encourage him.
At
the end of each weekly lesson he’d always say, “My mom’s going to hear me play someday.” But, it
seemed hopeless. He just did not have any inborn ability.
seemed hopeless. He just did not have any inborn ability.
I only knew his mother from a distance as she dropped Robby off or waited in her aged car to pick him up. She always waved and smiled but never stopped in. Then one day Robby stopped coming
to our lessons. I thought about calling him, but assumed, because of his lack of ability, that he had decided to pursue something else.
to our lessons. I thought about calling him, but assumed, because of his lack of ability, that he had decided to pursue something else.
I
also was glad that he stopped coming. He was a bad advertisement for my teaching!
Several weeks later I mailed to the student’s homes a flyer on the upcoming recital. To my surprise Robby (who received a flyer) asked me if he could be in the recital. I told him that the recital was
for current pupils and because he had dropped out he really did not qualify. He said that his mom had been sick and unable to take him to piano lessons, but he was still practicing.
Several weeks later I mailed to the student’s homes a flyer on the upcoming recital. To my surprise Robby (who received a flyer) asked me if he could be in the recital. I told him that the recital was
for current pupils and because he had dropped out he really did not qualify. He said that his mom had been sick and unable to take him to piano lessons, but he was still practicing.
“Miss
Hondorf… I’ve just got to play!” he insisted. I don’t know what led me to allow him to play in the recital. Maybe it was his persistence or maybe it was something inside of me saying that it
would be all right.
would be all right.
The night for the recital came. The high school gymnasium was packed with parents, friends and relatives. I put Robby up last in the program before I was to come up and thank all the students
and play a finishing piece. I thought that any damage he would do would come at the end of the program and I could always salvage his poor performance through my “curtain closer.”
Well,
the recital went off without a hitch. The students had been practicing and it showed. Then Robby came up on stage. His clothes were wrinkled and his hair looked like he had run an eggbeater through it. “Why didn’t he dress up like the other students?” I thought. “Why didn’t his mother at least make him comb his hair for this special night?”
Robby
pulled out the piano bench and he began.
I
was surprised when he announced that he had chosen Mozart’s Concerto #21 in C Major. I was not prepared for what I heard next. His fingers were light on the keys, they even danced nimbly on the ivories. He went from
pianissimo to fortissimo… from allegro to virtuoso. His suspended chords that Mozart demands were magnificent! Never had I heard Mozart played so well by people his age.
After six and a half minutes he ended in a grand crescendo and everyone was on their feet in wild applause. Overcome and in tears.
After six and a half minutes he ended in a grand crescendo and everyone was on their feet in wild applause. Overcome and in tears.
I ran up on stage and put my arms around Robby in joy. “I’venever heard you play like that Robby!
How’d you do it?”
Through
the microphone Robby explained: “Well Miss Hondorf…remember I told you my mom was sick? Well, actually she had cancer and passed away this morning. And well… she was born deaf, so tonight was the first time she ever heard me play. I wanted to make it special.”
There
wasn’t a dry eye in the house that evening. As the people from Social Services led Robby from the stage to be placed into foster care, I noticed that even their eyes were red and puffy and I thought to myself how much richer my life had been for taking Robby as my pupil. No, I’ve never had a prodigy, but that night I became a protege… of Robby’s. He was the teacher and I was the pupil. For it is he that taught me the meaning of perseverance and love and believing in yourself and maybe even taking a chance in someone and you don’t know why.
This
is especially meaningful to me since, after serving in Desert Storm, Robby was killed in the senseless bombing of the Alfred
P. Murrah Federal
Building in Oklahoma City in April of 1995, where
he was reportedly… playing the piano.
———
he was reportedly… playing the piano.
———
Footnote
to the story. If you are thinking about emailing (or mailing) this message, you are probably thinking about which people on your address list who may not be the “appropriate” ones to receive this type of story. The person who displays this story, or sent it to you, believes that we can all make a difference. We all have many opportunities, every day, to help realize God’s plan. So, with this in mind, you are presented with a choice: Will you send along a spark of the Divine? Or, will you pass up that opportunity, and leave the world a bit colder in the process?
Have
a blessed day!
Mildred
Hondorf
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.