Sau
hai vòng đàm phán không chính thức với mục đích nếu không đạt được Hiệp ước
Liên minh Quân sự với Hoa Kỳ thì ít ra cũng được phép mua vũ khí từ Mỹ, Đại
diện CSVN đành về nước tay không với gói quà 18 triệu đô viện trợ cho Cảnh sát
Biển.
Hôm trước khi ra sân bay về nước, Đại diện CSVN có ngõ lời mời người đối tác phía Mỹ một buổi cơm tối thân mật tại một nhà hàng Tàu trong vùng Virginia. Nhà hàng này nổi tiếng với món Vịt Bắc Kinh và có rất nhiều Tổng thống Mỹ ghé qua ăn và chụp hình lưu niệm. Vừa bước vô cửa người đại điện Mỹ nói chào một cách dí dỏm:
Hôm trước khi ra sân bay về nước, Đại diện CSVN có ngõ lời mời người đối tác phía Mỹ một buổi cơm tối thân mật tại một nhà hàng Tàu trong vùng Virginia. Nhà hàng này nổi tiếng với món Vịt Bắc Kinh và có rất nhiều Tổng thống Mỹ ghé qua ăn và chụp hình lưu niệm. Vừa bước vô cửa người đại điện Mỹ nói chào một cách dí dỏm:
- Ông cũng khéo chọn lựa chứ? Mỹ gặp Việt trong nhà hàng Trung Quốc?
Đại diện CSVN cười và giải thích:
- Nhà hàng này có chủ là người Đài Loan. Cứ xem như kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Đại diện Mỹ buột miệng ra một câu tiếng Việt:
- Thế ra là nhà hàng của “Thế lực THÙ (của) ĐỊCH” à?
Đại diện CSVN phá lên cười:
- Gớm. Ông cũng rành tiếng Việt đấy chứ?
- Tôi học tiếng Việt ở Mỹ, học tiếng lóng tiếng láy ở Sài Gòn khi còn làm tùy viên văn hóa bên đó trước năm 1975. Sau này vẫn theo dõi thời sự và trao đổi trên Facebook. Chúng ta có thể thảo luận bằng tiếng Việt để khỏi mất thì giờ. Ông muốn gặp tôi lần cuối chắc là có câu hỏi gì cho tôi?
- Hai vòng đàm phán qua ông đã kết luận chúng tôi không thể có Liên minh Quân sự với Mỹ vì Trung Quốc sẽ cản trở. Chúng tôi không có đủ ngân sách để mua vũ khí tự túc. Xem ra giải pháp quân sự lúc này với Trung Quốc không khả thi. Thế thì giải pháp pháp lý, ông nghĩ có khả thi hay không? Ý tôi muốn nói rằng đưa Trung Quốc ra Tòa án Quốc tế để kiện như Philipines đang làm thì có khả thi không?
- Cơ hội rất ít, thưa ông. Và các ông nên cân nhắc cẩn thận về các bằng chứng trình trước tòa. Vì nếu tòa phán quyết các ông THUA thì con đường tương lại còn gian nan hơn nữa. Phán quyết mới nhất của tòa cấp quốc tế xem ra là bản án tử hình cho các ông tại Biển Đông. Khi ấy các ông bị đẩy ra bên lề mọi tranh chấp sau này của các nước trong vùng đối với Biển Đông.
- Nhưng nếu chúng tôi liên kết kiện với Phi hay các nước khác?
- Chúng tôi có đầy đủ các bằng chứng THUẬN LỢI từ thời Thực dân Pháp đến Việt Nam Cộng Hòa rằng Việt
- Các ông đang trưng dẫn bằng chứng của những chế độ đã qua mà không hề có bằng chứng xác nhận chủ quyền cấp quốc tế từ chế độ của các ông. Xem ra khó thuyết phục tòa án. Các ông có thể trưng dẫn hình ảnh thời thơ ấu trong một căn nhà, những câu chuyện tuổi thơ ở đó, trong khi người ta trình ra GIẤY BÁN NHÀ của bố các ông, thì dĩ nhiên tòa án không thể cho các ông vào nhà được.
- Ý ông muốn nói đến Công Hàm Phạm văn Đồng năm 1958?
Đại diện CSVN cười sặc sụa:
- Công hàm đó KHÔNG CÓ HIỆU LỰC ông ơi. Phạm văn Đồng dù có nói thẳng là “giao Trường Sa và Hoàng Sa cho Trung Quốc” thì cũng không có hiệu lực. Đó chỉ là ĐÒN NGOẠI GIAO … KHÔN NGOAN của chúng tôi để nhận viện trợ từ Trung Quốc mà đánh Mỹ. Năm 1958 chúng tôi không có chủ quyền ở Hoàng Sa, Trường Sa.
Chờ cho người đại diện CSVN cười xong, uống một ngụm nước, thì đại diện Mỹ mới từ tốn lên tiếng:
- Đối với luật pháp Tây Phương chúng tôi thì chúng tôi phân biệt rất rõ sự tách biệt giữa “khế ước buôn bán” và “chủ quyền”.
- Ý ông nói là các ông có thể bán những gì các không có cơ à. Thật là HOANG ĐƯỜNG và TRẺ CON.
- Chuyện có thật ông à. Khế ước buôn bán là giao kết giữa hai hay nhiều bên về chuyển nhượng một cái gì đó nó có thể trong hiện tại hay trong tương lai để đổi lấy giá trị tiền bạc hay vật chất có thể giao hôm nay hay giao vào một thời điểm trong tương lai. Như vậy vào năm 1958 các ông hứa bán một cái gì đó các ông không có ngay lúc đó, và lời hứa sẽ giao hàng ngay khi các ông có. Vấn đề là phía Trung Quốc tin như vậy và ủng hộ các ông biến điều đó thành hiện thực. Đổi lại họ cung cấp viện trợ cho các ông gần cả tỉ đô la về vật chất và con người để tiến hành chiến tranh chống chúng tôi.
Năm 1958 các ông không có CHỦ QUYỀN nhưng các ông đã làm KHẾ ƯỚC, thì khi các ông có chủ quyền các ông phải thực hiện khế ước buôn bán đó.
- Thế các ông có trường hợp buôn bán kiểu đó trong thực tế không?
- Có chứ ông. Trong sở hữu chứng khoán, thị trường thế giới có cái gọi là “future options”. Ông không dám mua chứng khoán đó vì ông sợ thua lỗ, ông có thể trả tiền với LỜI HỨA sẽ mua và công ty đó phải giao “chủ quyền” chứng khoán đó cho ông trước thời điểm nào đó, dù nó lên hay xuống thấp hơn giá trị ông trả. Rồi ông cần tiền ông vẫn có thể bán LỜI HỨA đó cho người khác và cứ thế cho đến khi thời điểm hứa đó đến thì người cuối cùng phải … THỰC HIỆN. Cái đó là buôn bán thứ ông không có chủ quyền …
Đại diện CSVN nghiêm mặt lại biện hộ:
- Nhưng ông không đọc thấy trong ngôn từ Thủ Tướng Phạm văn Đồng rất KHÔN NGOAN không hề đề cập để chuyện “giao chủ quyền” như cái ví dụ mà ông nêu. Ông ta chỉ nói …
“có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung Quốc trong mọi quan hệ với nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa trên mặt biển”
- Các ông đã có lịch sử CÔNG NHẬN công hàm này. Đó là vào năm 1974 khi Trung Quốc tấn công Hoàng Sa thuộc chủ quyền VNCH. Các ông đã “tôn trọng hải phận của Trung Quốc trong mọi quan hệ trên mặt biển” nên các ông hoàn toàn để mặc cho Trung Quốc hành động chiếm chủ quyền … TƯƠNG LAI của các ông. Thế thì sao các ông có thể biện minh trước tòa rằng một văn bản không hiệu lực lại được tôn trọng?
- Chúng tôi cũng như các ông thôi. Hạm đội 7 các ông nằm đó đâu có động tĩnh gì!
- Hoa Kỳ bị ràng buộc bởi Thông cáo chung Thượng Hải với Trung Quốc và Hiệp định
Đại diện Mỹ ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Tôi xem công hàm Phạm văn Đồng nhiều lần và phải công nhận vào thời điểm năm 1958, ông Đồng hay ai đó soạn cho ông Đồng ký công hàm này là “khôn liền” ngay lúc đó mà không có … “khôn lâu”.
- Ý ông là?
Đại diện CSVN mỉa mai:
- Nếu “khôn lâu” như ông trong trường hợp đã lỡ ký LỜI HỨA đó thì ông phải làm sao?
- Nếu tôi là các ông mà tôi bắt buộc phải viết công hàm đó để có viện trợ thì tôi vẫn viết như thế …
- Huề tiền!
- Tôi vẫn nhận gần cả tỉ đô la để đánh Hoa Kỳ và kéo nó đến bàn Hội Nghị Paris năm 1973 để nó phải rút quân …
Đại diện CSVN phá liên cười:
- Ông khôi hài quá, thế mà lại “dạy ngoại luộc trứng”
Đại diện Mỹ vẫn từ tốn nói tiếp:
- CSVN ký công hàm Phạm văn Đồng là khôn liền ngay năm 1958 nhưng ai đó quyết định xé hiệp định Paris chiếm Miền Nam năm 1975 là ĐẠI NGU để Trung Quốc nó …. (xin lỗi tôi hay có tật nói láy)
Đại diện CSVN hết kiên nhẫn ngắt lời:
- Ông có khiếu kể chuyện cổ tích. Xin phép trở lại trọng tâm. Thế thì có giải pháp nào cho chúng tôi trong bế tắc này không?
Đại diện Mỹ nhìn quanh rồi pha trò:
- Có tình báo Hoa Nam Cục ở đây không?
Rồi ông nói tiếp:
- Theo tôi thì các ông phải tuân thủ công hàm Phạm văn Đồng vì 1974 các ông đã tuân thủ thì hôm nay phải tuân thủ để yên cho Trung Quốc đặt giàn khoan.
- Không còn cách nào hết sao?
- Chỉ còn cách mà tôi đã nói với các ông hôm đầu tiên.
- Cách gì ông nhắc lại đi.
- Một cách vô cùng giản dị, không cần viện trợ của Hoa Kỳ, chẳng cần ủng hộ của thế giới, mà lại đoàn kết, hòa hợp hòa giải với mọi thành phần người Việt trong và ngoài nước và quan trọng là vô hiệu hóa công hàm Phạm văn Đồng.
- Làm cách nào?
- Ngay ngày mai ...
Đổi lại tên nước thành Việt Nam Cộng Hòa.
Lấy lại tên Sài Gòn và dời thủ đô về đó
Lấy CỜ VÀNG làm quốc kỳ
Đại diện CSVN vuốt mồ hôi lạnh trên trán:
- Chỉ đơn giản thế thôi sao?
Vịt Bắc Kinh trên bàn đã NGUỘI LẠNH, lớp mỡ trắng đã bắt đầu đóng viền quanh dĩa vì không ai còn đoái hoài đến nó.
Đại diện Mỹ vỗ vai đại diện CSVN nói một câu tiếng Anh:
- All road lead to
Hãy trả cho Ceazar những gì của Ceazar.
Các ông chỉ có một ĐƯỜNG BINH … cầm bài chi lâu cho nó … ƯỚT.
|
Một bài viết cho tuổi trẻ Việt Nam http://baomai.blogspot.com/ |
Nói với những ai sợ buông Trung Quốc http://baomai.blogspot.com/ |
Khi thằng ăn cướp muốn đi kiện thằng ăn cắp ...
ReplyDeleteThằng ăn cắp nhất định là thằng Tàu Khựa, và chính nó,đã và sẽ còn ăn cắp của dân tộc VN rất nhiều, qua thằng ăn cướp là DCSVN.
DCSVN đã cướp chính quyền, và cướp đi của dân tộc VN những quyền căn bản nhất mà dân tộc bình thường nào cũng được hường: Quyền Làm Người.
Chúng ta chỉ mới biết, đất nước này đã mất biển đảo như thế nào qua công hàm của Thủ Tướng Phạm Văn Đồng (1958). Còn những gì VN mất qua Hội Nghị Thành Đô (1990) thì chưa được thằng ăn cắp Tàu Khựa hé mở.
Chuyện hài bây giờ là thằng ăn cướp lại muốn đi kiện thằng ăn cắp trước Tòa Án Quốc Tế, về những gì mình đã dâng hiến cho nó. Nhưng kiện với tư cách gì, và kiện như thế nào, đó là câu hỏi mà chính thằng ăn cướp còn đang ú ớ !
"Công hàm PVĐ không có giá trị pháp lý, vì năm 1958 chủ quyền các đảo Hoàng Trường Sa thuộc quyền quản lý của VNCH", đó là cái lý chính nhất của thằng ăn cướp dùng để đi kiện.
Nhưng thưa các anh Vẹm, VNCH là cái gì vậy ? VNCH đâu có trong ngôn ngữ của các anh trong suốt 20 năm chiến tranh, và ngay cả sau 40 năm sống trong hòa bình. Đối với các anh chỉ tồn tại có "Ngụy quyền" tay sai của đế quốc Mỹ , đôi khi "văn hóa" hơn thì các anh gọi đó là "chính quyền SG".
Ngụy là cái gì không thật, không có tính pháp lý, không chính danh... và một khi đã không thật, không chính danh, thì lấy tư cách gì mà miền Nam chúng tôi có quyền hành để quản lý HS TS ??
Cái "chính quyền SG" mà các anh đât tên trong suốt 60 năm nay, theo đúng nghĩa các anh dùng, thì nó chỉ co cụm chung quanh SG, làm gì đại diện cho toàn miền Nam bao gồm luôn cả biển đảo thiêng liêng, phải không các anh ??
Đấy, chẳng ai khác, chính các anh đã mắc khúc xương VNCH do chính lối hành xử của các anh..
Các anh là những con người không được học nhiều để hiểu biết về pháp lý quốc tế, những luật lệ của thế giới văn minh loài người. Các anh đã quen hành xử chỉ qua mã tấu, dao găm và súng đạn. Đùng một cái bị thằng ăn cắp nó bạt tai vào mặt, thì la hoảng, mà chẳng biết chính các anh là con kiến đi kiện củ khoai ..
Lịch sử là khoa học, là những sự kiện có thật, đâu phải là những văn bản tùy tiện được ghi chép của những người thắng trận hung hăng như các anh ! Tòa án quốc tế đâu có xét xử theo kiểu lý giải của các anh.
Họ sẽ hỏi các anh, các anh định nghĩa VNCH là gì. Họ sẽ hỏi các anh về Hiệp Định Paris, đó là Hiệp Định hòa bình, để người dân có cơ hội chọn một chính thể cho miền Nam qua bầu cử, hay đó là hiệp định chiến tranh, cho phép các anh dùng vũ lực, với sự tiếp sức của 13 nước CS, để chiếm đoạt miền Nam, bức tử VNCH ?
Từ từ rồi mọi việc sẽ được phơi bày ra ánh sáng, và mọi văn kiện mà chính bàn tay các anh đã ký vào, từ hiệp định Geneve, công hàm PVĐ, hiệp định Paris, sự ra đời của CHXHCN VN mà quốc ca, quốc kỳ không thay đổi từ thới VNDCCH đến nay, sẽ được thảo luận nghiêm túc.
Các anh là những tên ăn cướp nhưng không có trí tuệ. Các anh đã bị thằng ăn cắp Tàu Khựa khôn ngoan xảo trá quỷ quyệt cho vào thòng lọng từ năm 1930 đến nay.
Nói tóm lại: dân tộc VN nhất định sẽ đòi bằng được những gì thằng ăn cắp TQ đã lấy mất qua Tòa Án Quốc Tế, nhưng kẻ đại diện không phải là những thằng ăn cướp. Cái mà VN cần lúc này, là một Quốc Hội, một Chính Phủ đại diện cho ý chí của 90 triệu người Việt.
Một Quốc Hội, một Chính Phủ thật sự do dân bầu lên, đổi quốc kỳ và quốc ca, dám nhìn lại lịch sử, nhìn lại cuộc chiến phi nghĩa và phi pháp, nhìn lại VNCH, dám nhận trách nhiệm đại diện quyền lợi dân tộc trước quốc tế, thì mới hy vọng đòi lại những gì thằng ăn cướp đã dâng cho thằng ăn cắp.
Còn VC, thì VN đã và sẽ còn mất rất nhiều qua cái thằng đồng chí "4 tốt 16 chữ vàng" !
NGƯ ÔNG
ReplyDelete"Khấu đầu!" nô lệ giặc Tầu !
"Cha già"để lại gia tài lũ con,
Đảng Trưởng chỉ biết cúi lòn !
"Chệt mèo" vờn chuột còn ai đỡ đòn?
Đông Tây kêu cứu mỏi mòn...
"Bác Mao" dậy bảo biển, non cúng dường,
Đồng y’: Phú, Trọng, Thanh, Sang...!
Dũng vờ gân cổ ngăn ngang,
Hại dân bán nước quân gian chung điều!
Đất đai biển rộng còn nhiều,
"Toàn dân "ngu dốt" dâng Tầu sài thôi!
Lãnh đạo như đỉa phải ôi!
Chức quyền trên dưới "đi đôi" tắc đường !
Nga, Tầu chung sống đế vương,
Những nước nhỏ bé thê lương chư hầu !
"Đỉnh cao trí tuệ" mắc câu.
Lưu manh dối gạt quay đầu hiếp dân !
Đảng dân chống đối đến gần ...
"Ngư ông" đắc lợi giặc Tầu bầy mưu.
PHANNGY
Westminster,CA June. 2014