Thành phố Westminster , California , ngày 24 tháng 5 năm 2014
Chú
Ba Dũng thân mến,
Tin
vui giữa giờ tuyệt vọng! Lúc 3 giờ sáng nay, tôi liên tiếp nhận mấy cú điện
thoại viễn liên reo vui trong tai: “Mừng bạn! Mừng bạn! Ba Dũng nghe lời đề
nghị của bạn rồi đó! Mở đài Á Châu Tự Do mà nghe đi!” Đang mắt nhắm mắt mở, tôi
cũng dồn dập hỏi:
– Cái
gì? Cái Gì? Ba Dũng làm đảo chánh hả?
–
Cứ mở đài RFA ra mà nghe Ba Dũng tuyên bố ở Manila !
Bản
tin trên RFA với cái tựa “Còn Tin Vào 16 Chữ Vàng Là Lú Lẫn” mở đầu như
sau: “Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng đã bày tỏ những quan điểm cụ thể hơn
trong đối sách với Trung Quốc về Biển Đông, Việt Nam sẽ tự vệ nếu bị tấn công
quân sự và không đánh đổi chủ quyền lấy hữu nghị viển vông. Tại Diễn đàn Kinh
tế Thế giới vùng Đông Á diễn ra ở Manila ngày 21-23/5/2014, lần đầu tiên một
lãnh đạo Việt Nam xác định sát cánh cùng Philippines trong chiến dịch phản
kháng Trung Quốc xâm phạm chủ quyền biển đảo của các nước ở khu vực Trường Sa.”
Nghe
xong bài tường trình của ký giả Nam Nguyên qua lời phát biểu của Chú, tôi nhận
thấy Chú tỏ ra cứng cựa. Sự đánh giá của tôi về Chú trước đây không sai. Tôi
tin rằng dư luận quần chúng trong nước cũng vui lắm. Dưới đây là đường link mà
tôi đã mở để nghe.
http://www.rfa.org/vietnamese/programs/ReviewOnlineDomesticPress/if-cn-attacks-vn-will-defend-nn-05232014110535.html
Nhưng
đấy chỉ là lời nói. Tiếp theo Chú Ba phải có hành động cụ thể để gây niềm tin
trong quần chúng. Chú biết tại sao không? Cộng sản lừa dối đồng bào nhiều rồi.
Toàn nói lời hay ý đẹp, nhưng không bao giờ thực hiện những điều ích quốc lợi
dân. Do đó, tôi đề nghị một số hành động cụ thể:
Về
đối nội:
1/
Lập tức ra lệnh trả tự do cho tất cả những nhà đấu tranh dân chủ yêu nước như
Điếu Cầy, Tạ Phong Tần, Trần Huỳnh Duy Thức, Việt Khang, Bùi Minh Hằng …
2/
Cho phép những tiền bối của Chú – những người được mệnh danh “lão thành cách
mạng – được quyền tự do phát biểu tư duy của họ mà không bị cắt sổ hưu. Họ là
những người yêu nước, nhưng bị lừa, bị lầm đường lạc lối. (Nên nhớ Chú có sự
nghiệp như ngày nay là nhờ công lao của họ).
3/
Ra lệnh cho Công An bảo vệ những người yêu nước biểu tình ôn hòa để ngăn ngừa
bọn xấu cố tình phá hoại, gây tác hại cho an ninh quốc gia. Đây là thời điểm
Chú phải hết sức thành thật. Tuyệt đối không sử dụng tiểu xảo, mánh mung để tạo
niềm tin.
4/
Hiệu triệu quốc dân để nói rõ con thuyền quốc gia sắp sửa đắm, kêu gọi mọi
người từ già tới trẻ, từ nam đến nữ phải xiết chặt tay nhau tự cứu để con
thuyền không bị ngập nước hầu sống còn. Năm 1975, Việt Nam Cộng Hòa bại trận,
còn có Hoa Kỳ đưa máy bay sang đón, người vượt biển đi tìm tự do còn được tàu
chiến Mỹ vớt, được cho định cư, tự do làm ăn, trở nên giàu có, con cái được học
hành tại những trường Đại Học danh tiếng. Nay, nếu Trung Cộng chiếm Việt Nam , chẳng có
ai cứu vớt mình. Muốn vượt biển cũng không thể nào thực hiện được, vì Trung
Cộng đã chiếm Biển Đông. Tài sản tiêu tan. Tiểu gia hay đại gia đều không tránh
khỏi thân phận nô lệ. Vắt chanh bỏ vỏ là ngón nghề muôn thuở của cộng sản mà
mấy anh chị trí thức Miền Nam
đã nếm sau 1975. Dù đã cúc cung phục vụ chúng như Nguyễn Phú Trọng cũng sẽ bị
chúng thải hồi, ngồi chơi xơi nước giống như Huỳnh Tấn Phát, Nguyễn Hữu Thọ,
Nguyễn thị Bình, Dương Quỳnh Hoa, Ngô Bá Thành …
Khi
Chú có hành động cụ thể như trên, tôi tin chắc rằng Chú sẽ có sức mạnh từ nhân
dân. Những kẻ nào có hành động chống lại việc làm của Chú, lập tức chúng sẽ bị
quần chúng lên án trước công luận. Ngoài ra, Chú sẽ biết ngay những kẻ nào chống
đối Chú là tay sai của Trung Cộng thì dễ loại trừ. Miền Nam thua trận
chính là vì bọn phản phúc nằm vùng, làm nội ứng cho giặc.
Tôi
biết có nhiều đảng viên cộng sản uất ức trước sự ngang ngược của Trung Cộng,
nhưng không dám bày tỏ sự căm phẫn hoặc “thoái đảng” vì sợ bị guồng máy đảng
trừng trị, mất quyền lợi. Nhưng khi Chú đã thấy có quần chúng, có đảng viên
đứng sau lưng Chú, Chú sẽ không còn sợ những phần tử bảo thủ cản đường Chú được
nữa. Lúc đó, Chú có thể hiên ngang tuyên bố giải tán đảng cộng sản.
Về
đối ngoại:
Bọn
Trung Cộng dùng tiền mua chuộc cấp lãnh đạo đảng để độc quyền khai thác bauxite
ở Tây Nguyên – nóc nhà Việt Nam, thuê rừng đầu nguồn để khai thác quặng mỏ, bắt
chẹt nông dân … không làm cho thế giới quan tâm. Bởi vì thế giới cho đó là vì lãnh
đạo Việt Nam
không nhìn thấy nguy cơ tai hại cho tương lai xứ sở thì ráng chịu. Nhưng Trung
Cộng mang giàn khoan HD-981 đặt trong vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam là một sai
lầm chiến lược, vì thế giới sẽ xem Trung Cộng là loại thảo khấu. Ngoi lên địa vị
cường quốc, đáng lý ra Trung Cộng phải có cách ứng xử của một đại cường có
trách nhiệm, nhưng chúng vẫn mang cái não trạng của Tần Thủy Hoàng gồm thâu
thiên hạ và não trạng cộng sản, nghĩa là điêu ngoa, vu khống để đổ hết tội lỗi
cho kẻ bị áp chế.
Chú
hứa hẹn sẽ không manh động để gây nên chiến tranh, nhưng nếu bị tấn công thì
Việt Nam sẽ tự vệ, sẽ đáp trả, không đổi chủ quyền quốc gia để lấy hữu nghị
viển vông.
Đó
là câu tuyên bố tỏ rõ lập trường đáng khen ngợi. Nhưng Chú vốn xuất thân từ lò
cộng sản, Chú rành cộng sản hơn tôi: Khi kẻ địch sơ ý không đề phòng, cộng sản
lập tức lợi dụng thời cơ để đặt mọi việc trước sự đã rồi. Chờ cho tới lúc tự vệ
hay đáp trả, tôi e rằng với hỏa lực của Trung Cộng, nước mình chắc chẳng còn
một manh giáp. Nên khôn ngoan, đừng cường điệu hoặc duy ý chí mà chạy theo cái
khẩu hiệu “khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng”. Ta chưa
phải là đối thủ của Trung Cộng.
Cho
nên, tôi đề nghị Chú mở hải cảng Cam Ranh cho Hoa Kỳ và các quốc gia đồng minh
của Hoa Kỳ như Nhật Bản, Hàn Quốc, Phi Luật Tân, Nam Dương, Úc châu … được tự
do sử dụng. Thậm chí có thể cho Đệ thất Hạm đội được đặt bản doanh tại Cam Ranh
càng tốt. Đó là cách để quốc tế hóa vấn đề Biển Đông. Không những các quốc gia
trong vùng Á Châu hỗ trợ Chú, mà các quốc gia Âu Châu cũng ủng hộ Chú. Bởi vì
các quốc gia Âu châu tuy không công khai lộ ra nỗi lo của họ, nhưng họ luôn
luôn cảnh giác họa da vàng. Mà họa da vàng chỉ có Trung Cộng với 1.2 tỉ dân mà
thôi!
Chú
Ba Dũng thân mến,
Trong
đời người, không phải dễ gì có được cơ hội làm lịch sử. Mặc dầu trước kia Chú
đã phạm vào một số tội ác, vì ở trong guồng máy thì phải tuân theo chủ trương
của đảng cộng sản. Nhưng nay, Chú làm theo lời khuyên của tôi thì quần chúng sẽ
bỏ qua tất cả những lỗi lầm trong quá khứ của Chú. Không những thế, Chú hành
động là Chú sẽ cứu mạng sống của Chú, gia đình Chú. Thậm chí, nếu chẳng may bị
rơi vào trường hợp xấu nhất, nếu Chú bị hy sinh thì Chú cũng sẽ được đồng bào
vĩnh viễn thờ phụng Chú như vị Thánh. Tôi lặp đi lặp lại điều này để Chú nhớ.
Tháng
Tư năm 1975, Tổng thống Nguyễn văn Thiệu lên đài truyền hình mạnh dạn cam kết
với quốc dân sẽ trở về Quân Đội, cùng cầm súng chiến đấu với anh em binh sĩ đến
giọt máu cuối cùng, đã làm nức lòng đồng bào. Nhưng tiếc thay, hôm sau ông
Thiệu cùng với Thủ tướng Trần thiện Khiêm và tùy tùng lợi dụng giờ giới nghiêm
trong đêm, lẻn ra phi trường Tân Sơn Nhất để chuồn sang Đài Loan. Không được
Hoa Kỳ cho tá túc, ông Thiệu phải sống ẩn dật ở Luân Đôn, Anh Quốc. Một buổi
sáng, ông Thiệu ra cổng lấy tờ báo thì không ngờ bị những ký giả nhiếp ảnh túc
trực trước nhà quay phim. Ông Thiệu vội vã quay lưng chạy vào nhà với vẻ mặt
hớt hơ hớt hải đến tội nghiệp. Khúc phim đó được chiếu lên cho cả thế giới xem.
Tôi
nghĩ rằng lúc bấy giờ Tướng Thiệu hối hận, ăn năn và tự trách tại sao mình
không giữ lời hứa với quốc dân để ngày nay phải trốn chạy trước ống kính của ký
giả như một thằng hèn?! Tổng thống Thiệu là người lưu lại câu nói mà người Việt
ở hai phía thường nhắc đến: “Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ
những gì cộng sản làm”. Thế nhưng ông Thiệu đã không hành động như lời tuyên
bố. Nên về sau người ta cũng châm biếm: “Đừng nghe những gì ông Thiệu nói, mà
hãy nhìn kỹ những gì ông Thiệu làm”. Ông Thiệu đã đánh mất cơ hội làm lịch sử.
Cuối cùng ông Thiệu đã được Hoa Kỳ cho sang Mỹ để sống bên vợ con, nhưng vẫn
lén lút, không dám công khai gặp gỡ đồng bào.
Tôi
mang chuyện Tướng Thiệu ra kể để Chú Ba Dũng thấy rằng cuộc đời đáng sống là
cuộc đời dám xả thân vì nghĩa lớn. Những gì Chú đã tuyên bố ở Manila , nhớ phải hành động. Cơ hội ngàn năm
để làm lịch sử, Chú đừng bỏ qua. Bị bêu rếu như ông Thiệu, không thể nào thanh
thản lìa đời được đâu!
Hồ
Chí Minh cùng với Võ Nguyên Giáp, Trường Chinh, Phạm văn Đồng tin tưởng vào ý
thức hệ cộng sản một cách mù quáng, kết nghĩa anh em đồng chí môi hở răng lạnh
với kẻ thù truyền kiếp, muôn đời nuôi tham vọng biến nước ta một phiên thuộc,
khiến cho đồng bào ta bị lâm vào cảnh khốn cùng, điêu đứng như ngày hôm nay. Xã
hội băng hoại, đạo đức suy đồi, ăn cắp từ trên xuống dưới bị cả thế giới miệt
thị, khinh khi. Chắc hẳn trong thâm tâm Chú cũng cảm thấy nhục vô cùng?
Cụ
Phan Thanh Giản gốc người Minh Hương, tổ tiên trốn chạy Nhà Thanh, sang tá túc
ở nước ta. Khi đi sứ sang Pháp điều đình, không giữ được ba tỉnh Miền Tây Nam
Phần, còn biết bưng ly thuốc độc tuẫn tiết để tỏ lòng trung thành với nước cưu
mang mình. Nguyễn Phú Trọng và bè lũ thản nhiên trước nỗi bất hạnh của giống
nòi, nước sắp mất trước mắt mà chúng còn sủa cái câu “Bốn tốt, mười sáu
chữ vàng” mà Chú cho là lú lẫn thì hãy còn là nhẹ. Cái tội của chúng đáng
bị lăng trì mới xứng.
Có
dư luận chê Chú chỉ là anh y tá vườn, rồi có người chê cười tôi u tối, không
biết chọn đối tượng mà cổ vũ. Đừng bận tâm điều đó Chú Ba! Khi xưa, Đinh Bộ
Lĩnh chỉ là chú bé chăn trâu mà về sau dẹp được loạn mười hai sứ quân, lập nên
nhà Đinh, triều đại vua chúa đầu tiên trong lịch sử nước nhà. Lê Lợi chỉ là
đình trưởng đất Lam Sơn cũng đánh đuổi được quân Minh và lập nên Nhà Hậu Lê.
Nguyễn Huệ chỉ là người theo hai ông anh (Nguyễn Nhạc, Nguyễn Lữ) đi thâu thuế
chợ ở Bình Định, mà về sau trở nên một thiên tài quân sự vì đã chớp nhoáng đánh
tan 20 vạn quân Thanh trong mười ngày. Chủ yếu là mình có dám làm lịch sử để
lưu danh muôn thuở hay uốn mình thần phục ngoại bang để bị lưu xú vạn niên
thôi. Anh hùng áo vải mà làm nên sự nghiệp đấy!
Quan
trọng nhất trong việc trị nước là biết trọng dụng trí thức, nhân tài. Bởi vì họ
là tài sản trí tuệ của đất nước. Vì chủ trương “đào tận gốc, trốc tận rễ” trí
thức của Hồ Chí Minh mà đất nước ta trở nên lạc hậu như hôm nay. Hãy thi hành
theo quốc sách của La Sơn Phu tử dâng cho vua Quang Trung về ba vấn đề: Một là
“Quân đức” (đại ý khuyên vua nên theo đạo Thánh hiền để trị nước); hai là “Dân
tâm” (đại ý khuyên vua nên dùng nhân chính để thu phục lòng người), và ba là “Học
pháp” (đại ý khuyên vua chăm lo việc giáo dục). Tuy là ba, nhưng chúng có quan
hệ mật thiết với nhau và đều lấy quan niệm “dân là gốc nước” làm căn bản.
Nguyễn Thiếp viết: “Dân là gốc nước, gốc vững nước mới yên”.
Do
đó, bắt chước lối nói theo giới bình dân Miền Nam , tôi đề nghị: “TỚI LUÔN
BÁC TÀI !!!”
Đúng
thế! Bây giờ Chú là người thuyền trưởng có trách nhiệm lèo lái con thuyền quốc
gia trong cơn bão tố mà tất cả thủy thủ cũng như hành khách trên tàu sẵn sàng
chịu chung số phận với Chú đó. Hàng đêm, tôi cứ cầu nguyện Ơn Trên giúp Chú
sáng óc, sáng lòng nghe theo lời khuyên của tôi.
Chú
thực tâm cứu nước thì dân ta sẽ tránh được sự đổ máu vô ích. Nhược bằng Chú
mạnh mẽ tuyên bố như ở Manila để câu giờ, để
duy trì chế độ thì nhất định nhân dân sẽ vùng lên dù máu đổ thịt rơi. Bởi vì
người dân vì nhẹ dạ, bị cộng sản đánh lừa mà đành cam chịu với hy vọng cộng sản
sẽ thay đổi. Nhưng nay người dân thấy rõ dã tâm bán nước của tập đoàn cộng sản,
tôi tin rằng dân ta nhất định sẽ vùng lên tiêu diệt cộng sản Việt trước, rồi
đến cộng sản Tàu. Lúc bấy giờ Chú hối hận cũng không kịp.
Mấy
chữ “TỚI LUÔN BÁC TÀI” tuy có vẻ dân dã, mộc mạc, nhưng đó là tiếng kèn
thúc giục Chú làm lịch sử đó. Tên tuổi của Chú sẽ lưu danh muôn thuở đó. Hải
ngoại cũng sẽ đồng hành với Chú.
Thân
ái,
Bằng
Phong Đặng văn Âu
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.