“Em
nào mà gặp Soeur này, chắc chắn sẽ xin đi tu thôi”. Người
bạn cùng đi với chúng tôi thốt lên như vậy.
Hẳn tôi không nghĩ như thế nhưng một ngày làm
việc với nhau, người Nữ Tu này đã để lại nơi tôi nhiều cung bậc cảm xúc.
Người
bạn cùng đi với chúng tôi nói tiếp: “Con đã rất quen với các cơ sở từ thiện,
đến nhiều nơi, gặp nhiều người, con muốn nói đến sự quen thuộc, nhưng Soeur này
để lại trong con nhiều ấn tượng mạnh mẽ, quả thật diệu kỳ”.
Đúng
vậy, với các “thành tích”: nuôi các chị em mang thai ngoài ý muốn, nuôi các
cháu cô nhi, quy tụ nâng đỡ người già neo đơn, kẻ nghèo khó, mỗi ngày phục vụ
300 tô cháo ở bệnh viện, chôn cất các thai nhi bị phá bỏ… là những hình thức
bác ái quen thuộc. Khó khăn có, gian lao có, thách thức có, nhất là công việc
Bảo Vệ Sự Sống những năm khởi đầu khi hiếm có nơi nào làm. Nhưng những khó khăn
ấy nhờ ơn Chúa, với thời gian và lòng quảng đại của nhiều người, sẽ không đến
nỗi là những ngăn trở hiểm nguy cho lắm đối với chị. Trong sứ mạng của chị, chị
cũng đã vượt qua.
Nhưng
rồi, cách đây vài năm, qua thông tin của dân chúng, chị biết có vài ngôi mộ vùi
dập thân xác những người vượt biển chết trôi dạt vào bờ. Người ta bắt đầu cần
đất bờ biển để làm du lịch. Không ai là thân nhân của những người xấu số, chị
đứng ra nhận rồi cải táng về nghĩa trang Giáo Xứ, ngày ngày thăm viếng, đốt một
nén nhang cho ấm áp hương hồn. Tin này truyền đi trong dân chúng quanh vùng.
Và
thế là một ngày “duyên nợ” lại đến.
Người
ta dẫn chị đến một ngọn đồi với cái tên thật thơ mộng, “Đồi hoa sim”. Hàng
trăm ngôi mộ đất hoang tàn của những người lính Việt Nam Cộng Hòa năm xưa.
Những trận đánh khốc liệt của những ngày tháng tư năm 75, cuộc tan hàng vội vã
bỏ lại phía sau những anh em đồng đội đã gục ngã… Rồi thất trận ly tán bốn
phương, những ngôi mộ đất rơi vào quên lãng, âm thầm lặng lẽ u buồn theo năm
tháng…
Rồi
lại một nghĩa trang khác của một trại lính, cũng vậy, lác đác vài chục ngôi mộ,
trại lính năm xưa chỉ còn là cỏ dại, cô quạnh với những cành sim khô khốc…
Rồi
lại một trại tù cải tạo, người ta phát hiện ra vài ngôi mộ năm chơ vơ giữa đồng
cát. Trại tù đã giải thể, bỏ lại cánh đồng vắng những kẻ chết rũ tù chẳng biết
tự bao giờ !
Chị
đã bật khóc nhiều lần khi kể lại cho chúng tôi nghe. Chị dẫn chúng tôi đến từng
ngôi mộ, kể lể chi tiết, rằng khi đào lên bên trong còn những gì. Thật khó, hơn
400 ngôi mộ vô danh, chị ghi lại lý lịch từng ngôi mộ, cái này xác còn cuốn
trong Poncho, cái này đôi giầy còn nguyên vẹn, cái này có răng vàng, cái này
còn cái đinh niken ở ống chân... May mắn có tất cả 74 ngôi mộ bên dưới còn giữ
được chiếc thẻ bài của người lính.
Với
các chi tiết có được, chị ghi chép cẩn thận và bày tỏ với chúng tôi nỗi trăn
trở làm cách nào đây để thân nhân từng người lính này biết được nơi an nghỉ của
họ, làm cách nào để những con người đã nằm xuống có ngày nhận được những nén
nhang từ tay người thân của mình cắm trên phần mộ... Chị không mong ước gì hơn
và hoàn toàn không có một mục đích nào khác ngoài việc quy tập anh em, cầu kinh
khấn nguyện và cùng anh em ngóng đợi người thân...
Tôi
đi dọc theo những hàng mộ xây dựng thẳng tắp ngay ngắn, xin lỗi chị, dưới con
mắt của người biết chút ít về nghệ thuật kiến trúc, tôi thấy việc xây dựng mộ
khá thô vụng xét về kiểu dáng, về chất liệu cũng như mầu sắc, nhưng tôi khâm
phục chị và các cộng tác viên vô cùng. Làm sao một phụ nữ mỏng manh bình dị như
thế, một Nữ Tu lẽ ra bằng lòng với câu kinh tiếng kệ trong bốn bức tường Tu
Viện, chị lại xông pha sương gió làm gì, nhận lấy những gian lao khốn khó làm
gì, đối đầu với bao rủi ro hiểm nguy đến từ một chế độ quá nhiều ác cảm và phân
biệt đối xử làm gì, và bởi đâu chị lại kiên trì âm thầm thực hiện được một công
việc quá to lớn như vậy ? Cánh đàn ông chúng tôi có thể biết làm đấy, nhưng có
dám làm, có dám chịu trách nhiệm ? Người ta chỉ bằng lòng dừng lại với việc
“cầu cho các linh hồn mồ côi”, thế thôi, chớ có dại làm gì ảnh hưởng đến các
hoạt động mục vụ khác, thậm chí có khi người ta còn nại đến… vì lợi ích Dân
Chúa ! Thật buồn…
Thấy
tôi ngạc nhiên về những cành hoa tươi cắm đều trên các phần mộ, chị giải thích:
“Có một vị ân nhân ở Đà Lạt, đôi ba ngày lại gởi xuống một giỏ hoa tươi, chúng
con chỉ việc nhặt nhạnh rồi cắm vào các ngôi mộ, nhang thì chúng con thắp mỗi
ngày”. Vùng giáp biển nên gió thổi rất mạnh, một cái giếng được đào bên rìa
nghĩa trang, cứ vài ngày thì các ngôi mộ được bơm nước rửa sạch bụi bặm.
Một
bức tường cao được xây dựng để ngăn trâu bò len vào giẫm đạp. Lại có hai người
thường xuyên ngoài nghĩa trang đến để dọn dẹp quang quẻ sạch sẽ cũng như tiếp
tục chôn cất các thai nhi.
Một ngày làm việc trôi qua với nhiều cảm xúc, chúng tôi quây quần quanh
nhau để lắng đọng tâm hồn cùng với lời cầu kinh cho những người đã nằm xuống,
ráng chiều đã rực lên, gió hoàng hôn đã bắt đầu những cơn quần quật. Mọi người
lặng thinh với không gian và với chính mình. Trên đường về không ai bảo ai,
lòng như trùng xuống ngậm ngùi, chạnh nhớ một bài hát của Trịnh:
May
quá, ở nghĩa trang này, không chỉ có chim trời và hoa dại, mà vẫn luôn có đó
một chị Nữ Tu ân cần tận tụy và những con người tốt bụng chăm sóc gần gũi các
anh...
ANH LÍNH CỘNG HÒA ƠI !!!
ReplyDeleteThuở đó tâm hồn em sáng trong
Như giấy trắng tinh trải tấm lòng
Chưa biết buồn lo, chưa sầu nhớ
Chưa lén khóc thầm hay đợi mong
Én liệng bầu trời xanh, rất xanh
Xuân, hè hoa nắng nở long lanh
Nhìn lá vàng bay, mưa phai phái
Gió thoảng hương thu thoáng qua mành
Rồi Ngày Quân Lực đến mỗi năm
Những chàng trai trẻ chốn xa xăm
Bôn ba khắp nẻo đường đất nước
Mừng đón anh về, hội hoa đăng
Thành phố tưng bừng, nhạc trống vang
Hoa Dù lờ lửng gió mây ngàn
Hoa R ừng, hoa Bi ển, hoa Đ ồng Nội…
Sắc áo màu cờ quyện giang san
Cà Mau, Quảng Trị, Huế, Kiến Phong…
Anh trai hào kiệt giống Lạc Hồng
Bụi chiến trường xa vương áo lính
Cô bé ngày xưa, xao xuyến lòng
Từ dạo chúng mình quen biết nhau
Anh không thệ ước dưới trăng sao
Chẳng đón đưa em chiều tan học
Chinh nhân ơi! Da ngựa, chiến hào
Làm sao em hờn trách được anh?
Người đi làm rạng rỡ sử xanh
Hiểm trở, dãi dầu nơi chiến tuyến
Mong sao đất nước sớm an lành
Ba mươi, tháng Tư giặc tràn vào!
Đày anh rừng thẳm, biển, núi cao…
Bao năm vật vã trong tù ngục
Thể xác héo mòn, dạ chẳng nao!
Cờ vàng trong nắng phấp phới bay
Chiến sĩ, tấm lòng khó chuyển lay
Dù nay sức yếu, thân chùm gởi
Anh quyết tâm đào luyện người trai
Bản Giốc, Hoàng Sa, đến Trường Sa
Việt Cộng dâng hiến cho Trung Hoa
T ội đồ thiên cổ! Ai bán nước?
Xé nát hồn em! Mắt lệ nhòa
Năm Châu đoàn kết sức thanh niên
Những chàng trai Việt ở ba miền
Tị nạn Cộng thù, hay du học…
Nguyện đưa nước Việt khỏi xích xiềng
Hải ngoại mọi người xiết chặt tay
Trẻ già chung sức dựng tương lai
Cộng Sản tan tành trên cố quốc
Hãy vững lòng tin, có một ngày…
Đường phố hôm nay rộn nói cười
Mừng Ngày Quân Lực, nắng hồng tươi
Người lính Cộng Hòa muôn năm đó
Sống mãi trong tim của mọi người ...
Dư Thị Diểm Buồn
Buất Khuất