Stan sống ở
tầng trên cùng trong khu căn hộ của tôi ở Việt Nam và anh được coi là một người
thành đạt. Trông anh cao ráo và ưa nhìn. Anh đã sống ở nhiều nước và là một bác
sĩ kiêm nhà quản lý được đánh giá cao. Stan không đến Việt Nam để kiếm
tiền mà để giúp người Việt, vì thế anh kỳ vọng rất nhiều.
Mặc dù công
việc của Stan thành công mỹ mãn nhưng anh vẫn thường nản lòng khi về đến căn hộ
của mình. Mùi hôi thối tỏa ra từ ống dẫn trong nhà tắm, điều hòa nhiệt độ
thường xuyên hỏng và hơn nữa là anh không bao giờ bắt được kênh BBC World trên
TV.
Hầu hết những
người sống cùng khu này đều gặp phải vấn đề tương tự, nhưng mà từ lâu mọi người
đã từ bỏ ý định thay đổi gì đó. Chúng tôi chấp nhận những mùi mẽ ấy, thời tiết
nóng điên người và mọi thứ không được sửa sang.
Nhưng Stan thì
khác: anh ấy nghĩ rằng đó là vấn đề nguyên tắc. Anh trả tiền thuê nhà theo giá
quốc tế với suy nghĩ rằng sẽ nhận được dịch vụ và chất lượng theo chuẩn quốc
tế. Hơn nữa, Stan cũng tin rằng bằng việc giữ tiêu chuẩn của mình, anh cũng
đang giúp Việt Nam .
Làm sao mà người Việt có thể đạt được chuẩn quốc tế ở bất kì lĩnh vực nào đó
nếu ai cũng từ bỏ kỳ vọng của chính mình?
Đôi lúc Stan
đúng. Sau khi khăng khăng là mùi trong nhà tắm không thể chấp nhận được, người
ta đã cử một nhóm thợ ống nước đến và rồi vấn đề cũng được giải quyết theo
hướng có lợi cho tất cả mọi người.
Nhưng đôi khi
tính cố chấp của anh chỉ khiến anh thêm thất vọng. Đơn giản là anh không thể có
một chiếc điều hòa nhiệt độ mới trong khi cái anh đang dùng có thể được sửa
lại. Tín hiệu BBC ở phòng anh chập chờn là vì đường dây cáp loằng ngoằng dẫn
lên tầng áp mái nơi anh ở. Vì chuyện nọ chuyện kia cùng những vấn đề cố hữu ở
đây mà mối quan hệ giữa Stan và quản lý khu nhà ngày càng căng thẳng và xấu đi
trông thấy.
Nhưng Stan
cũng xây dựng được một số mối quan hệ thân tình với những người làm trong khu
nhà, như chàng trai tên Sơn trẻ trung nhanh nhẹn.
Stan hướng dẫn
Sơn cách ngồi thẳng lưng trên ghế khi sử dụng máy vi tính, anh bảo Sơn rằng
chiếc mũ bảo hiểm nhãn Manchester United của cậu chẳng có công dụng bảo vệ gì
hết, không khác gì cái hộp nhựa. Và nhất là Stan còn giật thuốc lá ra khỏi
miệng Sơn và ném đi khi anh bắt gặp Sơn hút thuốc.
Gần đây, tôi
có cơ hội hỏi Sơn về cảm giác của cậu về cách mà Stan đối xử với cậu. Tôi bảo:
“Anh ta hành xử như thể cậu là một đứa trẻ không thể tự đưa ra quyết định được
vậy.”
Sơn đưa ra
phản ứng của mình. “Cả lời nói và cách ứng xử của Stan đều đúng. Tư thế của tôi
sai nên lưng tôi bị đau, tôi thực sự nên mang một chiếc mũ bảo hiểm tốt hơn và
lái xe cẩn thận hơn, và ai cũng biết là hút thuốc lá có hại cho sức khỏe nữa.
Nhưng đôi lúc tôi không thể tự nhắc mình những điều ấy.”
Nhưng tôi cũng
biết rằng, mặc dù phóng khoáng, nhưng Sơn vẫn không ưa Stan vài điểm. Sơn là
người tự tôn và yêu nước; cậu am tường lịch sử Việt Nam , văn hóa, ca dao tục ngữ và cảm
thấy tự hào khi thảo luận những điều đó với người sống trong khu nhà này (đặc
biệt là những ai biết chút tiếng Việt). Tôi biết cậu giận dỗi vì cuối mỗi tháng
Sơn lại cộng thêm 2,000 đồng vào hóa đơn tiền điện của Stan cho mỗi điếu thuốc
bị vứt đi.
Mối quan hệ
của Sơn và Stan cho thấy vẫn còn một hố sâu ngăn cách giữa Việt Nam và phương
Tây.
Văn minh Phương Tây và Phương Đông
Chúng ta hãy
bắt đầu bằng việc xem xét nền văn minh và sự văn minh nghĩa là thế nào. Văn hóa
và văn minh có mối liên hệ rất gần gũi. Tuy nhiên, nếu như văn hóa được xem là
nhân dạn và tính cách của một xã hội thì văn minh có thể được coi là dân trí và
đạo đức của xã hội ấy.
Ở phương Tây,
văn minh đồng nghĩa với hiện đại hóa cho nên trở nên văn minh là tiến từ đói
khổ lên giàu có, từ tĩnh thành động, từ định hướng nhóm sang định hướng cá
nhân, từ bó buộc trong phạm vi địa phương sang những biên giới phổ quát hơn.
Quan niệm của phương Tây về văn minh vì thế tập trung vào sự tiến lên và nhu
cầu bỏ lại đằng sau những tập tục cũ, cách nghĩ cũ và giá trị cũ.
Người Việt và
nói chung người Đông Á hiểu về văn minh khác, nhấn mạnh đến mở rộng thay vì
tiến lên. Trong khi cá nhân ở phương Tây tìm kiếm sự độc lập thì cá nhân ở
phương Đông lại tìm kiếm sự hòa nhập. Theo Khổng Tử việc phát triển bản ngã (tu
thân) là cái điều kiện tiên quyết để điều hành gia đình (tề gia), và gia đình
làm nền tảng cho việc trị quốc và bình thiên hạ. Theo mô hình này, việc mở rộng
dần dần cho phép duy trì tính liên kết xã hội trong khi có biến.
Đương nhiên,
không có nền văn minh nào là hoàn hảo hoặc là đồng nhất, và Phương Đông và
Phương Tây hay giao thoa qua lại. Tuy thế, trong những diễn đàn tôi tham gia
gần đây, quan điểm của mọi người chủ yếu xoay quanh lập trường tiến lên của
Stan và mở rộng của Sơn đối với các vấn đề gây tranh cãi ở Việt Nam như gia
trưởng, ăn thịt chó, karaoke và ách tắc giao thông. Một số tranh luận mạnh mẽ
nhất từ cả hai phía được tóm tắt dưới đây:
Gia trưởng
Quan điểm của
Stan: Theo tôi, đầu
tiên là phụ nữ Việt cần được giải phóng khỏi những áp bức ở nhà và cả ngoài xã
hội.
Người vợ hầu
như bị phụ thuộc toàn bộ vào chồng. Tôi gần như không bao giờ thấy đàn ông làm
việc nhà và thường là ít hoặc không chịu trách nhiệm nuôi dưỡng con cái.
Ngoài xã hội,
tôi thấy phụ nữ phải quét tước, mang vác và bán hàng, làm bất cứ việc gì để trợ
giúp gia đình; trong khi đàn ông ngồi hàng giờ uống bia, chè và cà phê, nói
chuyện bóng đá, chơi bài hay chơi cờ. Những người phụ nữ học vấn cao mà tôi
biết cũng không khá khẩm hơn, họ cũng phải đối mặt với áp lực và thách thức
trong công việc chuyên môn rồi về nhà vẫn phải hoàn thành tất cả những nghĩa vụ
truyền thống trong gia đình.
Vì thế, tôi
cho rằng không gì khiến xã hội Việt văn minh hơn là dành tự do và công bằng hơn
nữa cho phụ nữ Việt.
Quan điểm của
Sơn: Chỉ đơn giản
là vì phụ nữ Việt không giống phụ nữ phương Tây không có nghĩa là họ bị áp bức.
Ở Việt Nam
phụ nữ cũng được tôn vinh như anh hùng (Hai Bà Trưng và Bà Triệu), nhà thơ (Hồ
Xuân Hương và Bà Huyện Thanh Quan) và những vị thần thánh (thánh mẫu). Việt Nam có Hội Phụ
nữ hoạt động mạnh và rộng khắp, đồng thời là nước có tỉ lệ nữ đại biểu Quốc hội
lớn hơn cả Anh và Mỹ.
Không phải cái
gì thuộc về gia trưởng cũng xấu và cần loại bỏ ngay lập tức. Người đàn ông và
đàn bà Việt có những vai trò khác nhau bởi vì về cơ bản họ có những mong muốn,
phẩm chất, và tính khí khác nhau.
Sự khác biệt
này không hẳn là đồng nghĩa với sự nô dịch; mà hơn hết, sự tổng hòa đàn bà và
đàn ông, âm và dương, là nền tảng để xây dựng cộng đồng hòa hợp.
Vì thế trước
khi phá bỏ hoàn toàn cấu trúc gia đình phụ hệ là nền tảng cho văn hóa Việt bao
thế kỉ nay thì chúng ta cần xem xét thận trọng xem hành động đó có ý nghĩa như
thế nào đối với các giá trị gia đình vốn tồn tại làm nền tảng cho xã hội Việt
Nam.
Ăn thịt chó
Quan điểm của
Stan: Người văn minh
không ăn thịt chó vì chúng gần gũi với con người. Chó là “người bạn thân cận
nhất của con người.” Nhiều người trong chúng ta lớn lên cùng với loài vật này
và xem chúng như là anh chị em. Khi chúng ta lập gia đình, chúng ta thường nuôi
chó như “những đứa trẻ có lông” của chúng ta.
Là động vật có
vú ăn thịt, chó là loài rất gần gũi với con người. Thịt của chúng “ô uế” vì
rằng chúng ăn thịt của các loại động vật khác. Ngoài ra, (đây không phải là
điều tôi muốn nghĩ đến!), thịt chó thật kinh tởm vì chúng ăn cả phân.
Người nước
ngoài và Việt Nam
nhìn khác nhau về món thịt chó
Ở Hàn Quốc
người ta vẫn đôi khi đánh chó để giết thịt, nhưng làm thế để làm tăng mùi vị
của thịt là rất tàn bạo và cần dừng lại ngay, trong trường hợp không thể cấm
việc tiêu thụ thịt chó.
Quan điểm của Sơn: Việc nuôi chó
làm thú cảnh không phải truyền thống ở Việt Nam nên người ta cũng chỉ coi chúng
như lợn mà thôi, thứ thực phẩm mà người phương Tây tiêu thụ với một ý thức rõ
ràng. Mà trên thực tế lợn còn gần gũi với con người hơn chó về nhiều mặt vì lợn
đặc biệt thông minh, và tình cảm nữa và các bộ phận của lợn thậm chí còn được
dùng để cấy ghép cho người.
Đánh chó trước
khi đem giết thịt là vô nhân đạo. Nhưng mà người phương Tây nhốt những con vật
ấy cả đời trong những cũi bé tí trong những trại tập trung thì cũng vô nhân đạo
chẳng kém.
Tất nhiên với
nhiều người, ăn chay là cách ăn duy nhất lành mạnh và có đạo đức. Đứng từ góc
độ đó thì người dân Việt không hẳn là chay tịnh, nhưng vẫn còn tiêu thụ ít thịt
và có nhiều tín đồ Phật giáo ăn chay hơn bất cứ nước phương Tây nào.
Karaoke
Quan điểm của
Stan: Ở Việt Nam ,
tôi không sợ gì bằng đi công cán hay dự hội nghị và được mời – hay đúng hơn là
bị “ép” – hát karaoke. Điều đó thậm chí còn tồi tệ hơn cả việc xung quanh đầy
rẫy những vodka, cognac và gái gọi.
Như thế không
phải là tôi không thích nhạc, ngược lại là đằng khác. Vấn đề là ở chỗ karaoke
không thực sự là nhạc, kể cả khi hát đúng chăng nữa. Nó giống như ảnh cưới của
nhiều người Việt , sắp đặt và chỉnh sửa quá nhiều, không thật, lòe loẹt, khoa
trương và ngớ ngẩn.
Khái niệm
kitsch (tạm dịch là lòe loẹt, giả tạo) có vẻ tương đối lạ lẫm đối với người
Việt, nhưng lại rất phổ biến ở phương Tây. Hát karaoke có thể được coi là một
biểu hiện của khoe mẽ bởi lẽ đó là hành động giả làm ngôi sao chứ không phải là
phát triển kĩ năng và tính sáng tạo cần thiết để trở thành một nghệ sĩ chuyên
nghiệp.
Nó thổi phồng
cái tôi của những kẻ nghiệp dư trong khi tôn vinh cái ăn theo. Nên khi tôi hát
hay nghe hát karaoke, tôi thấy nó đúng là kiểu giả tạo và khoe mẽ, thế nên tôi
chẳng thích karaoke tí nào cả.
Nhiều người
phương Tây lạ lẫm vì sự phổ biến của karaoke ở Việt Nam
Quan điểm của
Sơn: Tiếng Việt với
những dấu lên xuống dập dờn rất giàu tính nhạc. Tất cả mọi thứ từ lời chào, đến
thơ phú hay thậm chí cả những câu chửi cũng được cất lên như những bài ca khi
chúng thoát ra khỏi miệng người nói. Chúng tôi không thấy việc đó có gì sai
trái mà trái lại nhà cửa và đường phố tràn ngập lời ca tiếng hát lại rất hay. Ở
Việt Nam
hát là cách biểu hiện đầy đủ và chân thật những gì trong trái tim và khối óc;
karaoke không gì khác là một sự biểu hiện ở mức cao hơn quá trình đó.
Tôi cũng không
thích việc có đầy rẫy gái gọi và những cách hành xử thô lỗ ở các quán karaoke,
nhưng tôi cũng biết là ở phương Tây cũng chẳng thiếu nạn mại dâm, kích dục và
bất lịch sự. Trước tiên người Tây nên tập trung vào việc là hình mẫu cho chính
xã hội của mình trước khi áp đặt đánh giá lên người khác.
Vậy nên nếu
người Tây cho rằng ai đó hát hết sức bình sinh ở chốn công cộng là điên rồ thì
chính họ mới là có vấn đề. Nếu người Tây không thể thưởng thức karaoke mà không
hề nghi ngại thì đó chính là vấn đề của họ. Và nếu người Tây không biết hát thì
đó cũng lại là vấn đề của họ.
Giao thông hỗn
loạn
Quan điểm của
Stan: Nếu nhìn lướt
qua giao thông ở Hà Nội hay Sài Gòn thì thấy người Việt đang ngày một kém văn
minh. Đường thì càng ngày càng tắc, người đi đường tranh giành nhau từng tấc
đường một, họ leo lên cả vỉa hè, đi sai đường, không chú ý đèn đỏ, và chẳng để
ý gì đến lối đi cho người đi bộ hay cả người đi bộ. Buổi tối thì càng kinh
khủng hơn khi có người say rượu lái xe và những tay hooligan trẻ măng lao ra
đường hàng loạt.
Tình trạng
thiếu văn hóa giao thông cho thấy Việt Nam ngày càng thịnh vượng không đi
cùng với văn minh được nâng lên hay dân trí tăng.
Kinh khủng
nhất là trẻ con bị nhồi nhét và để cho ngồi vắt vẻo trên mô tô: lắc lư trong
nôi hay yếu ớt trong vòng tay mẹ; được nhấc lên cao để có thể nhìn qua vai bố;
hay núp giữa hai chân người lái, thò mũi qua đằng trước. Một xã hội đối xử với
trẻ em tệ thế thì không thể văn minh được.
Quan điểm của Sơn: An toàn giao thông là vấn đề lớn với tất cả người Việt. Tuy nhiên, thủ phạm là thiếu vốn và kế hoạch đầu tư thiếu sát thực và tầm nhìn chứ không phải do dân trí.
Mặc dù lộn xộn
nhưng giao thông Việt Nam
cũng có những điểm kì diệu khiến việc lái xe không đến nỗi kinh khủng lắm. Đôi
khi tôi rất ngạc nhiên khi thấy dòng xe cộ lưu thông được (nếu nhìn vào áp lực
lên những con đường và cơ sở hạ tầng). Nhưng mọi thứ vẫn đang diễn ra, đôi lúc
còn tốt là đằng khác. Nó giống như thể mỗi một người lái xe là một con cá bơi
trong một đàn lớn, một thành viên trong dàn nhạc giao hưởng hỗn loạn. Nếu bạn
đào sâu hơn thì có thể thấy là giao thông chỉ là một dấu hiệu của dân trí và sự
hòa hợp trong xã hội Việt Nam
vì đó là lạc hậu và lộn xộn.
Tất nhiên là
tôi quan tâm đến trẻ em và tương lai và mong muốn góp lời khuyên để giúp bảo vệ
chúng tốt hơn nữa.
Tuy nhiên,
điều tôi không bao giờ ủng hộ là quan điểm cho rằng người Việt không quý trọng
mạng người như người Tây; hay thậm chí suy nghĩ rằng cuộc sống của người Việt
là rẻ rúng và có thể hi sinh mà không cần tưởng niệm hay trả thù. Sự tàn khốc
của chất độc màu da cam và vô số ví dụ khác nữa về những vụ giết người hàng
loạt và dồn dân mà Việt Nam
đã từng gánh chịu trong quá khứ là những hành động hết sức vô đạo đức nếu hiểu
theo khái niệm văn minh.
Những diễn đàn này còn thảo luận về việc không xếp hàng, sử dụng điện thoại di động cộc cằn, đái bậy, cùng với tập tục kéo “chim” bé trai để thể hiện là chúng được quý ở miền Bắc. Trên thực tế chúng tôi đạt được không nhiều sự đồng thuận về bất cứ vấn đề nào kể trên. Nhưng mục đích của việc thảo luận “Người Việt có cần văn minh hơn…hoặc là mọi người khác?” không nhằm thay đổi quan điểm của mọi người và tạo ra sự đồng thuận mà trên hết là nhằm giúp chúng ta thoải mái hơn với những khác biệt và từ đó hiểu hơn về nhau.
Tiến sĩ Kim
Huỳnh, giảng viên tại Đại Học Quốc Gia Úc, đã viết tiểu sử về gia đình mình
trong cuốn Where the Sea Takes Us: A Vietnamese-Australian Story
(HarperCollins 2008). Trần Hoàng Tuấn là một dịch giả tự do và hiện đang viết
tiểu thuyết đầu tay về người đồng tính nam ở Việt Nam .
Bản gốc
tiếng Việt được bà Hà Thị Thu Hương từ Trung tâm Integrated Culture and
Language Studies (ICLS) chỉnh sửa đôi chút và BBC biên tập lại.
Kim Huỳnh và
Trần Hoàng Tuấn
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.