Hôm nay là
ngày quyết định sẽ đưa mẹ vào Viện dưỡng lão. Cả đêm qua thao thức không ngủ
được, Phượng trằn trọc xuốt đêm, nghĩ ngợi lan man hết chuyện này sang chuyện
khác, lòng rối như tơ vò. Gần sáng nàng mới mệt mỏi thiếp đi, nhưng vừa chợp
mắt được một lát, Phượng bỗng choàng tỉnh dậy vì một mùi khét từ nhà bếp xông
lên làm nàng tỉnh hẳn ngủ. “ Thôi chết rồi, mẹ lại quên tắt bếp ” Phượng nói
thầm như vậy, rồi không kịp xỏ dép, nàng hốt hoảng chạy thật nhanh xuống nhà
dưới. Căn bếp mù những khói, hơi khét từ cái nồi đang nấu trên bếp bay tỏa khắp
căn phòng, lửa xanh vẫn liếm quanh đáy nồi. Phượng vội vàng tắt bếp gas, bê cái
nồi đặt qua một bên, rồi mở tất cả các cửa cho khói bay ra, may quá, nàng xuống
kịp, nếu không cả nhà lại bị một phen hoảng vía. Từ khi mẹ bị bệnh lú lẫn,
Phượng phải khoá ống gas mỗi khi đi làm, nhưng hôm nay nàng ở nhà nên không
khóa, vì có dè đâu bà cụ lò mò xuống bếp sớm thế. Phượng đứng im, định thần một
lúc cho tim bớt đập, rồi mới chậm rãi bước ra cửa sau.
Nàng gặp mẹ từ
ngoài vườn đi vào, tay cầm một nắm lá gì dài dài, xanh xanh. Thấy con gái, bà
Trình mỉm cười vui vẻ:
- Sáng bảnh
mắt rồi, giờ này mới ngủ dậy à? May cho cô, tôi là má ruột, nếu là má chồng,
thể nào cô cũng bị rầy.
Phượng nhìn
lên bầu trời trắng đục, vừng đông chưa ló dạng, bóng đêm còn lảng vảng, cô
khoan khoái hít một hơi thật sâu làn không khí mát mẻ của buổi ban mai, rồi
quay sang mẹ, hỏi:
- Má ra vườn
chi sớm thế?
- Má ra hái ít
hành ngò để bỏ vô nồi cháo…
Vừa nói bà vừa
đưa nắm lá lên khoe, Phượng suýt bật cười, nhận ra đó chỉ là một nhúm cỏ, nàng
thở ra một hơi dài:
- Má lại quên
tắt bếp, mà má định nấu món gì vậy?
- Má nấu cháo
gà. Lâu lâu cũng nên đổi món, sáng nào cũng ăn bánh mì hoài, khô khan quá.
Phượng nhìn vô
trong nồi, chỉ thấy lổn nhổn một ít gạo sống, và hai con gà bằng nhựa, đồ chơi
của mấy đứa nhỏ, mẹ nàng đã bỏ tất cả vô một cái nồi với một chút nước, và bật
bếp… Bây giờ tất cả đều cháy thành than, nhưng còn nhận diện ra được, Phượng
nhăn mặt:
- Sao má để
lửa lớn thế?
- Má muốn nấu
cho lẹ để ba ăn xong còn kịp đi làm. Thôi, con lên lầu đánh thức ổng đi, má ở
dưới đây pha cho ba ly cà phê.
Thấy Phượng
vẫn đứng im, bà dục:
- Sao không đi
đi, còn đứng đó? trễ giờ rồi.
Phượng đau xót
nhìn mẹ:
- Má, nhớ lại
đi! ba đi xa rồi mà, ba đâu có nhà?
- Thiệt à? ba
đi xa thiệt à?
Bà mẹ lập lại
một cách ngớ ngẩn, nét mặt chùng xuống, rất buồn. Một cơn gió lạnh lọt qua song
cửa, làm lay nhẹ mấy tấm rèm, bà rùng mình, ngẩng nhìn ra bên ngoài, hàng cây
maple bên kia đường đã rụng hết lá, vậy là mùa đông sắp tới rồi. Tim bà se lại,
ông ra đi vào một ngày chớm đông, ông đi không bao giờ về nữa… Từ đó, bà sợ mùa
đông, tuyết rơi chỉ gợi đến sự chia ly, màu tuyết trắng quá, trắng lạnh như màu
áo tang, tuyết rơi phủ ngập khắp nơi, giá băng cũng phủ ngập đời bà. Xa nhau đã
mấy đông rồi, bà chẳng còn nhớ, nhưng bà vẫn đợi, những đêm không ngủ, nằm nghe
tiếng gió gọi, bà tưởng như tiếng thì thầm của người xưa. Ông đang ở đâu? đêm
dài lạnh lẽo, ông có thấy cô đơn không ông? ở nơi xa xăm nào đó, chắc ông cũng
đang nhớ đến tôi, sao ông không về? ông ơi…
Bà cố nhớ lại,
trong ký ức đã phai mờ của bà, những hình ảnh cũ vẫn hiện ra, nhưng lộn xộn,
không theo một thứ tự nào hết. Bà nhớ hôm đó không biết là ngày gì mà nhà bà
đông người lắm, khách khứa ra vô tấp nập, đủ mặt bà con họ hàng và cả những
người bạn bè. Gia đình hai đứa con trai lớn của bà từ hai tiểu bang khác cũng
về họp mặt đông đủ. Lũ cháu nội, con của Sơn, Hải hiệp cùng hai đứa cháu ngoại
con của vợ chồng Phượng thành một đám giặc, rượt đuổi nhau lung tung khắp nhà,
làm bà chóng cả mặt. Nhưng bố mẹ chúng trái lại, rất khẽ khàng, họ chỉ thì thầm
bàn tán, người nào cũng có vẻ mặt quan trọng, người nào cũng mặc quần áo trắng
lùng thùng, trông chẳng ra làm sao. Phượng cũng đưa cho bà một bộ quần áo trắng
bằng vải sô, và biểu bà mặc vô. Bà hỏi chi vậy? nó nói mặc áo vô để đi tiễn ba.
A! bà hiểu rồi, đây là lúc tiễn ông lên đường, vì ông sắp phải đi xa… Bà nhớ
mấy hôm trước, bệnh ông có mòi thuyên giảm, không thấy ông rên rỉ, những cơn
đau hình như cũng rút lui, không còn hành hạ ông như mọi ngày. Bà ngồi bên
giường, canh cho ông ngủ. Ông nằm im lìm, mắt nhắm nghiền, một cái mền mỏng đắp
lên tới ngực, che thân hình ốm nhom chỉ còn da bọc xương thấy tội quá, căn bệnh
ung thư quái ác đã lấy đi của ông hết da thịt. Ông ngủ không yên, lúc tỉnh, lúc
mơ, thỉnh thoảng lại ú ớ…
Nhưng đến
trưa, thì ông hoàn toàn tỉnh táo, ông cầm tay bà dặn dò:
- Tôi sắp phải
đi xa, bà đừng khóc nhé? Hãy can đảm lên…
Ông còn nói
nhiều nữa, nhưng bà nghe tiếng được, tiếng mất, vì ông nói không rõ, ông chỉ
thều thào… Bà tưởng ông nói sảng, chứ đang đau mà đi đâu? vợ chồng chưa bao giờ
xa nhau, lần nào đi xa, ông cũng cùng đi với bà, chẳng lẽ cuộc hành trình lần
này, ông lại đơn độc một mình? Bà khuyên ông nằm nghỉ, không nên nói nhiều, ông
nhìn bà lờ đờ, rồi ông thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại. Sau bà, đến lượt các
con xúm quanh giường nghe ông dặn dò, đứa nào mắt cũng đỏ hoe. Rồi ông thôi
không nói nữa, ông nằm im, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ, giấc ngủ cuối cùng của
đời người, mắt ông khép kín, nét mặt thanh thản không chút ưu phiền. Các con
lặng lẽ rút kui, để mẹ riêng tư với cha. Bà nghĩ chắc ông mệt nên ngủ say lắm,
không thấy ông trở mình. Bà sờ thử, thấy tay chân ông lạnh ngắt, bà vội vàng
lấy thêm mền đắp cho ông, trời mùa đông rét mướt, những người già thật khổ,
nhất là ông lại đang bệnh… Bà chờ ông tỉnh dậy, để nghe ông xác nhận rằng ông
chỉ nói chơi thôi, nhưng ông cứ ngủ hoài.
Bà rón rén,
không dám cử động mạnh, sợ phá giấc ngủ của chồng, chả mấy khi ông ngủ được yên
giấc. Bà muốn ngồi đây hoài, không muốn rời ông, để khi ông tỉnh, trông thấy
bà, ông yên tâm. Tội nghiệp, từ dạo đau nặng, ông đổi tánh giống như con nít,
hay hốt hoảng, sợ hãi, hơi một tí là giận hờn… Bà ngồi bên ông không biết bao
lâu, cho tới khi một đứa con kéo bà đứng lên, nói:
- Má ơi! gần
tối rồi, má phải đi ăn, từ sáng tới giờ má chưa ăn gì cả.
Bà đâu có
thiết ăn? bữa cơm không có ông mới buồn làm sao, bà nói:
- Tụi bay và
mấy đứa nhỏ cứ ăn trước đi, đừng để phần cho má. Má không thấy đói, má muốn
ngồi đây với ba thêm một lúc nữa.
Nhưng chúng nó
cương quyết kéo bà ra khỏi phòng, nói ba mệt để cho ba nghỉ. Thằng Sơn còn kéo
cái mền phủ kín cả mặt ba nó, cái thằng thiệt vô ý, vô tứ quá, trùm kín thế làm
sao ông thở được?
- Trời ơi! có
bỏ ra không? ba bây ngộp mất thôi.
Bà la lên phản
đối, bắt Sơn phải kéo cái mền xuống như cũ, bà mới chịu ra khỏi phòng. Từ lúc
đó, tụi nó thay phiên nhau canh gác, không cho bà vô với ông nữa, nói đã có tụi
con… Bà vẫn không tin rằng ông sẽ đi xa, vậy mà ông đi thiệt mới lạ chứ? sự
thật mà cứ ngỡ như trong một giấc mơ… Cuộc tiễn đưa khá long trọng, có cả kèn
trống. Bà và các con mặc áo trắng tiễn ông đi. Trời mưa sụt sùi, các con đi
cạnh bà cũng sụt sùi, bà không bằng lòng, gắt:
- Ba không bao
giờ bỏ má đâu, ổng đi rồi ổng lại về, tụi bây khóc lóc chi vậy? để ba bây nóng
ruột.
Thiệt tình bà
không trông thấy lúc ông đi, và ông cũng chẳng bao giờ thơ từ về nhà. Nhưng bà
biết ở một nơi xa xăm nào đó, ông vẫn hướng về bà, vẫn nhớ đến bà, vợ chồng đầu
gối, tay ấp mấy chục năm trường, đi xa sao khỏi vấn vương? Bà kiên nhẫn đợi ông
về, chỗ ngồi của ông trên bàn ăn, bữa nào bà cũng bầy chén, đũa, để ông nhớ
rằng ông vẫn còn chỗ trong gia đình này.
Nhưng sao ông
đi đâu mà lâu quá? Bà ngậm ngùi nói với con gái:
- Dạo ba con ở
nhà, sáng nào ba cũng chở thằng Thái đi học, còn má ở nhà coi con Uyên…
Rồi sực nhớ ra
điều gì, bà hối:
- Con lên coi
tụi nhỏ dậy chưa? bồng con Uyên xuống đây cho má thay tã.
Phượng nhìn mẹ
thương xót, Uyên đã chín tuổi rồi, mà sáng nào bà cũng đòi bồng đi thay tã, trí
nhớ của bà dừng lại ở ngày ông vĩnh viễn ra đi. Phượng ôm vai mẹ đi vô trong
nhà, nàng bật TV lên rồi nói:
- Chắc cháu
Uyên còn ngủ. Má ngồi đây coi chương trình truyền hình Việt Nam , đừng xuống
bếp nữa nghe má? để con lên lầu coi tụi nhỏ ra sao.
Bà Trình gật
đầu, vơ lấy cuộn len và cái áo đan dở lên ngắm nghía:
- Được, con đi
đi! má vừa coi TV vừa đan nốt cái áo cho ba. Mùa đông sắp tới, ba cần có áo ấm,
mà mấy cái kia đã cũ cả rồi.
Tánh bà tham
công tiếc việc, chẳng muốn ở không, bà coi việc chăm lo miếng ngon, áo ấm cho
chồng, cho con, cháu là bổn phận và cũng là một thú vui của bà. Ông mất đã tám
năm, mà ngày nào bà cũng đan áo cho ông, đan gần xong, rồi lại tháo ra đan lại,
như vậy cả mấy chục lần.
Phượng lên
lầu, vào buồng mẹ, kiểm soát lại một lần chót cái va li lát nữa sẽ đem theo. Va
li đựng toàn quần áo và những vật dụng cá nhân của bà Trình. Khi biết chắc
không còn quên món gì, Phượng đóng nắp lại, ngồi thừ người rất lâu. Lúc soạn
cái va li này, nàng đã không cầm được nước mắt, mỗi món đồ của mẹ đều gợi lại
những kỷ niệm. Nhìn chiếc ghế đu mẹ vẫn thường ngồi, Phượng tưởng như được nghe
tiếng ru của mẹ. Trên cái ghế ấy, bà đã ru cháu, lúc còn bé thơ, Thái và Uyên
không chịu ngủ nếu không có tiếng ru của bà. Ngày xưa, cũng những tiếng ru “ ầu
ơ, ví dầu” đó đã đưa Phượng vào giấc ngủ êm đềm, bây giờ thì đến các cháu…
Những buổi
sáng tinh mơ, khi các con cháu còn nằm trong chăn ấm, bà đã thức dậy, lui cui
nấu nướng, lo bữa sáng ngon lành cho cả nhà. Những buổi tối mùa đông rét mướt,
bà thức rất khuya, ngồi bên lò sưởi đan áo ấm. Những khi trái nắng, trở trời,
bà không quản ngại thức suốt đêm, trông chừng, dỗ cho cháu ngủ yên giấc… Bà đã
nuôi con, nuôi cháu lớn lên bằng tất cả tình thương của bà. Tình mẹ bao la như
một dòng sông, nước chảy miên man, vô tận. Qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc
sống, mẹ lúc nào cũng sát cánh bên đàn con, tận tụy hy sinh, bảo vệ, che chở,
giúp đỡ... Gia đình lúc nào cũng đầm ấm, yên vui, mọi người quây quần đông đủ
dưới một mái nhà, thế mà lúc cuối đời, mẹ lại phải đơn độc một mình. Ôi chặng
đường cuối cùng, bao giờ cũng là một chặng đường buồn thảm. Phượng rơi nước
mắt, nghĩ đến phút chia tay lát nữa.
Con về mẹ ở lại đây
Chia tay là đứt lìa dây mẫu từ
Ngàn năm biết có bao giờ
Có dòng ước mắt ngược bờ chảy lên?
Phượng hiểu
nỗi cô đơn của mẹ trong những ngày sắp tới, nàng thấy lòng xót xa. Ý định đưa
mẹ vô viện dưỡng lão thật ra đã manh nha có từ lâu, kể từ khi bà Trình có triệu
chứng lú lẫn và có những hành động có thể gây nguy hiểm. Nhưng Phượng còn nấn
ná chưa chịu thi hành, tại thương mẹ nên không nỡ. Cho tới mấy tháng gần đây,
tình trạng trở nên tồi tệ, khi bà Trình hay mặc quần áo ngủ đi lang thang ra
phố một mình và không biết đường về, hàng xóm phải đi tìm dùm. Một lần, bà suýt
bị đụng xe lúc băng qua đường, may người tài xế thắng xe lại kịp, bà chỉ bị
trầy trụa sơ sài. Bà mỉm cười ngu ngơ lúc được cảnh sát đưa về, mọi người hỏi
bà đi đâu? bà nói bà đi đón ông. Tội nghiệp, ngày nào bà cũng đi đón ông, nhiều
lần bà thức dậy từ hai, ba giờ sáng, vô phòng đánh thức mấy đứa cháu, biểu sửa
soạn đi đón ông ngoại. Từ đó, sợ các con mất ngủ, mỗi buổi tối, sau khi đưa mẹ
vô phòng riêng, Phượng phải khoá cửa lại. Có đêm nàng nghe tiếng đập cửa thình
thình, mẹ đòi mở cửa cho bà đi chợ…
Bà Trình thích
nấu nướng lắm, phải công nhận ngày trước, bà nấu ăn rất ngon, nhưng từ dạo bị
mất trí nhớ, bà chẳng bao giờ tắt bếp. Mấy lần, bà suýt làm cháy nhà vì cái tật
hay quên đó, vì vậy, trước khi đi làm, Phượng đã phải tắt ống gas và khoá cửa,
sợ mẹ ra ngoài rồi gặp nạn. Như vẫn chưa yên tâm, nàng khoá cả ống dẫn nước vì
mẹ hay mở vòi nước mà không tắt, làm nước chảy lênh láng khắp nhà, ướt cả thảm,
may sao bà chưa trợt chân té ngã. Phượng đi làm mà trong bụng cứ phập phồng,
không yên...
Tình trạng này
không thể kéo dài, không thể để bà cụ ở nhà một mình được nữa. Một cuộc họp gia
đình đã diễn ra giữa Phượng và hai người em trai ở tiểu bang khác. Vì sinh kế,
không ai có thể bỏ việc để ở nhà săn sóc mẹ, nên tất cả đều đi đến quyết định
là phải cho mẹ vào nhà dưỡng lão, nơi đó bà cụ sẽ được chăm sóc tử tế. Phượng
đã đi thăm dò nhiều nơi, sau cùng nàng chọn cho mẹ một nhà dưỡng lão có người
Việt Nam
để mẹ đỡ cô đơn. Cuộc hẹn đưa mẹ vô viện sẽ là 11 giờ sáng nay.
Phượng vô
phòng đánh thức hai đứa con để chúng ăn sáng và sửa soạn đi học, xong nàng bước
vô phòng ngủ của hai vợ chồng. Dũng đã thức và đang cạo râu, chàng nhìn vợ qua
gương và hỏi:
- Nãy giờ em ở
dưới nhà à?
Phượng gật
đầu, kể cho chồng nghe về nồi cháo, và nói má đòi thay tã cho con Uyên, khiến
Dũng bật lên cười. Thường ngày Phượng không bao giờ cảm thấy khó chịu vì những
tiếng cười vô tư của chồng khi chứng kiến những hành động ngây ngô, nhiều khi
rất con nít của mẹ, nàng biết chồng không có ý châm biếm, chàng cười chỉ vì
buồn cười mà thôi. Dũng mồ côi mẹ từ thuở nhỏ, chàng thiếu tình mẫu tử nên rất
quí mẹ vợ. Phượng cho là mình may mắn, và vẫn thầm cám ơn chồng, nhưng không
hiểu sao hôm nay Phượng lại thấy bực mình vì tiếng cười vô tư của chồng, mà
nàng thấy là không đúng lúc, Phượng có cảm tưởng như chàng là người ngoại cuộc,
nàng cau mày trách:
- Anh có im đi
không? em đang rối ruột đây!
Dũng ngạc
nhiên ngó vợ, nhưng rồi chợt nhớ ra hôm nay là ngày gì, chàng lập tức ngưng
ngay tiếng cười vô ý thức của mình. Im lặng một lúc, chàng mới nói, giọng băn
khoăn:
- Hôm nay anh
không thể nghỉ làm để đưa má đi được.
- Không sao,
tự em sẽ đưa má đi, như vậy tốt hơn. Anh đưa hai đứa nhỏ tới trường và đón về
dùm em, vì không biết em sẽ phải ở lại với má bao lâu…
- Được, được,
em cứ thong thả lo cho má. Xong việc, nhớ điện thoại vào sở ngay cho anh, cho
biết tình hình ra sao.
Phượng đứng
trên đầu cầu thang, nhìn hai đứa nhỏ ôm hôn bà ngoại trước khi đi học, có cảm
tưởng như đó là những cái hôn vĩnh biệt, lòng nàng đau như dao cắt. Đợi cho
chồng và hai con đã ra khỏi nhà, Phượng mới xuống bếp sửa soạn bữa ăn sáng cho
mẹ. Ý nghĩ đây là bữa ăn cuối cùng của mẹ ở nhà, khiến Phượng thấy tim se lại,
nàng nhớ tới một đoạn phim được xem đã lâu, nói về bữa ăn cuối cùng của người
tử tội, nàng bỗng thấy lòng rưng rưng. Phượng tự nhủ thôi đừng nghĩ đến chuyện
ấy nữa, cứ để việc gì phải tới, sẽ tới. Vừa làm nàng vừa hát nho nhỏ, cố tìm hiểu
ý nghĩa của lời ca, nhưng không thể. Dọn bàn xong, nàng mời mẹ ra ăn. Bà Trình
nhìn mặt bàn ê hề những thức ăn, hỏi con:
- Sao con làm
nhiều đồ ăn thế?
Phượng nhìn đi
chỗ khác, nói:
- Má ăn đi,
thay cho bữa trưa luôn thể.
- Con cũng
cùng ăn với má chứ?
Phượng gật
đầu, nàng ngồi vào bàn, nhưng không tài nào nuốt được. Nhìn mẹ ăn ngon lành,
nàng có mặc cảm phạm tội vì đang đánh lừa mẹ. Đợi bà ăn xong bữa, Phượng ngập
ngừng mãi, mới mở miệng nói dối:
- Má có muốn
đi phố một lúc không? vô phòng thay đồ đi, con chở má đi chơi.
- Đi chơi
thiệt sao? thích quá.
Mắt bà mẹ sáng
lên với vẻ vui mừng, được đi ra ngoài, bà sung suớng lắm. Thường ngày cứ bị
nhốt ở nhà, bà thấy bực bội, năm thì mười hoạ mới được con chở đi chơi, những
dịp ấy đối với bà vui như một ngày hội. Thấy Phượng xách theo va li, bà hỏi:
- Đi du lịch à?
Vừa nói bà vừa
nhìn quanh khắp căn nhà, như để kiểm soát một lần cuối cùng, theo thói quen
trước khi đi xa. Không hiểu sao Phượng có cảm tưởng những tia nhìn của mẹ có vẻ
lưu luyến rất tội nghiệp, chắc bà có linh cảm sẽ không được trở về đây nữa?
Không muốn kéo dài giây phút đau lòng, nàng vội vã đưa mẹ ra xe. Phượng ngồi
vào tay lái, tâm trạng bất an nên Phượng lái xe mà đầu óc để tận đâu đâu, mấy
lần bị xe khác bấm còi inh ỏi. Bà mẹ bất chợt lên tiếng:
- Dũng lái xe
giỏi hơn con, sao không để cho nó lái?
Rồi như chợt
nhớ ra điều gì, bà hỏi giọng lo lắng:
- Đi du lịch
mà sao không có Dũng và hai đứa nhỏ?
Phượng ậm ừ,
tránh không trả lời, nàng cho xe ra khỏi xa lộ và tìm hướng vào thành phố. Viện
dưỡng lão kia rồi, từ xa đã thấy một toà nhà đồ sộ sơn màu vàng nhạt, trông như
một cái bệnh viện. Khi quẹo xe vô cổng, Phượng nhìn đồng hồ, 11 giờ 15, trễ mất
mười lăm phút. Nàng hoảng lên, trời! làm thế nào nếu họ không tiếp và cho một
cái hẹn khác? chắc nàng không có can đảm… Đậu xe xong, Phượng kéo mẹ đi như
chạy tới phòng hướng dẫn, nơi đó người ta chỉ cho nàng phải đi lối nào. Viện
dưỡng lão có ba dãy nhà bao quanh một khu vườn rộng có trồng hoa, và nhiều cây
lớn cho bóng mát. Nơi đây có nhiều cụ già chống gậy đi thơ thẩn một mình, hoặc
túm năm tụm ba ngồi trò chuyện trên những băng đá, đó là các cụ tương đối còn
mạnh khoẻ. Cũng có những cụ già ngồi trên xe lăn, đang được những người khán hộ
đẩy đi quanh vườn để sưởi nắng. Khi hai mẹ con sắp bước tới cái cửa tự động để
vô tòa buyn đinh chính giữa, bà mẹ bỗng chùn lại không chịu đi nữa, bà hỏi với
một giọng lo lắng:
- Đây là đâu?
trông không có giống khách sạn tí nào. Má không muốn vô, con đưa má về đi, má
không muốn đi du lịch nữa.
Phượng dỗ:
- Vô một chút
thôi má, vô làm giấy tờ xong rồi về.
Tới phòng nhận
bệnh, Phượng trình giấy tờ và được mời vào, cửa được đóng lại ngay sau lưng. Bà
y tá người da trắng, trông có vẻ hiền lành tử tế, mời hai mẹ con ngồi, rồi tự
giới thiệu:
- Tôi là
Ingrid, y tá trưởng ở đây. Còn đây là…
Phượng vội đỡ
lời:
- Bà Nguyễn
Thị Trình, mẹ tôi. Xin lỗi cô Ingrid, mẹ tôi không nói được tiếng Anh…
- Không sao
cả, ở đây có bốn y tá là người Việt và cũng có một số bệnh nhân là Việt Nam , mẹ cô sẽ
không cô đơn đâu.
- Được vậy tôi
rất mừng.
Sau khi chờ
cho Phượng điền một lô những giấy tờ liên quan đến bảo hiểm y tế, tên tuổi,
tình trạng sức khoẻ, bệnh tật và những thuốc men mẹ nàng đang dùng, cô Ingrid
cầm xem sơ qua một lượt rồi nói:
- Sáng mai
chúng tôi sẽ đưa bà cụ đi khám bác sĩ để lập hồ sơ bệnh lý. Bây giờ tôi cho
người đưa bà cụ đi nhận phòng.
Nói xong, cô
Ingrid bấm chuông, và một người y tá mới xuất hiện, Phượng gật đầu chào và hỏi:
- Tôi đi theo
được chứ?
- Dĩ nhiên!
mời hai người theo tôi.
Cô y tá đi
trước dẫn đường, hai mẹ con lúp xúp theo sau, bà mẹ đi sát vào con gái như tìm
sự che chở, bà chỉ yên tâm khi có con ở bên cạnh. Họ đi thang máy lên lầu hai,
tới trước căn phòng sơn màu xanh, có đề bảng số 204 B, cô y tá dừng lại, gõ nhẹ
vào cửa hai tiếng, rồi mở toang cửa phòng:
- Đây là phòng
của mẹ cô, ở chung với một bà cụ cũng người Việt Nam .
Rồi cô quay
đi, sau khi chỉ cho Phượng chỗ để quần áo, cô ghé sát vào tận tai nàng thì thầm:
- Hai mẹ con
từ giã nhau đi nhé, lát nữa tôi sẽ quay lại.
Phượng thấy
tim nhói lên một cái, nàng đưa mắt nhìn mẹ, bà Trình đang nhìn theo cô y tá với
một vẻ sợ sệt. Đợi cô ta đi khỏi, Phượng mới đưa mắt quan sát, căn phòng tương
đối sáng sủa, tường sơn màu xanh dịu mắt, có một cái cửa sổ trông xuống vườn
hoa. Ngoài một cái TV ở chính giữa, treo ở trên cao, và một cái bàn hình vuông
có bốn cái ghế kê ở cuối phòng - chắc dùng làm chỗ tiếp khách - những đồ đạc
còn lại, thứ nào cũng có hai cái: hai tủ đựng quần áo, hai bàn đêm và hai cái
giường, một cái để trống dành cho mẹ nàng, và trên cái giường kia có một bà cụ
đang nằm xây mặt vào tường. Nghe có tiếng động, bà ta quay lại, nở một nụ cười
méo mó:
- Người mới
hả? ở đây tụi tui kêu là… con so. Tui tên Năm, ở đây trên ba năm rồi. Không sao
đâu bà cụ! vô đây làm bạn với tui cho vui, nằm một mình buồn lắm. Cái giường
kia bỏ trống cả tháng nay, người nằm đó chết rồi, chết vì chứng ung thư máu…
Bà Trình rùng
mình, kéo tay con gái:
- Ở đây toàn
người bịnh, sợ quá, má muốn về nhà. Đi về lẹ lên đi con! mình ở đây khá lâu rồi
đó, đã tới giờ con đi rước mấy đứa nhỏ, còn má phải sửa soạn bữa cơm chiều…
Phượng thở
dài, lòng cô chùng xuống, tội nghiệp mẹ luôn luôn nhớ bữa cơm chiều… Đối
với mẹ, bữa cơm chiều là quan trọng nhất, vì là giờ phút xum họp của tất cả mọi
người trong gia đình trở về nhà, sau một ngày làm việc mệt nhọc. Bằng tất cả
thương yêu, trìu mến, mẹ chăm sóc miếng ngon cho cả nhà, hạnh phúc của mẹ là
được nhìn thấy các con cháu sung sướng.
Nếu mẹ biết sẽ
chẳng bao giờ còn có những bữa cơm gia đình, sẽ chẳng bao giờ mẹ còn được tựa
cửa ngóng trông con, cháu trở về? Phượng thấy lòng bất nhẫn quá, nhưng nàng
biết sẽ phải cương quyết, nếu không, sẽ không còn cơ hội nào nữa. Tim đập nhanh
trong lồng ngực, Phượng dìu mẹ ngồi xuống giường… Đây là giây phút quan trọng
nhất, Phượng ngập ngừng mãi, không biết phải mở đầu như thế nào. Sau cùng, nàng
hít vô một hơi thật sâu để lấy thêm can đảm, rồi bằng tất cả cố gắng, nàng nắm
lấy tay mẹ, giọng run run:
- Má nghe con
nói! Đây là phòng của má, má hãy ở đây đêm nay, ngày mai con và Dũng sẽ đưa mấy
đứa nhỏ vô thăm má…
- Ồ không… con
ơi! Mẹ nàng kêu lên thảng thốt, vùng ôm chặt lấy con gái như sợ cô chạy mất, má
không muốn ở đây, má chỉ thích cái phòng riêng của má, cái giường của má. Má
nhớ hai đứa nhỏ, nhớ cái bàn thờ có hình của ba con…
Phượng ứa nước
mắt, nàng cũng ôm mẹ thật chặt:
- Má hiểu cho
con, con cũng đâu có muốn xa má. Nhưng tình thế bắt buộc, má cần người săn sóc,
mà con thì không thể… Má ở đây con yên tâm hơn, vì luôn luôn có các bác sĩ, y
tá thường trực ngày đêm, chăm lo sức khoẻ cho má, cũng như tất cả mọi người.
Bà mẹ vừa khóc
vừa nói:
- Má không cần
bác sĩ, má chỉ cần các con cháu. Giọng bà bỗng dưng tỉnh táo một cách lạ lùng,
má biết dạo này má già cả, lẫn cẫn, không còn giúp ích gì cho mọi người, má vô
dụng rồi. Chắc con giận má hay sơ ý, mấy lần suýt làm cháy nhà? Má cũng ân hận
lắm, hãy cho má thêm một cơ hội nữa, má hứa sẽ không gây phiền phức cho con nữa
đâu. Má hứa sẽ nhớ tắt bếp, má cũng sẽ không đi lang thang ra đường một mình,
má sẽ ở nhà suốt ngày đợi con, cháu về…
Tới đây thì
Phượng không thể chịu đựng nổi nữa, nàng cũng bật khóc lên thành tiếng, nước
mắt chảy ròng ròng:
- Ồ không phải
vậy đâu má, nhưng mà…
Phượng nghẹn
ngào, không biết sẽ phải tiếp tục ra sao, hai mẹ con ôm nhau, cùng nức nở...
Bỗng cánh cửa bật mở, cô y tá hồi nãy trở lại, thấy cảnh đó thì thở dài, làm
việc ở đây đã lâu, những cảnh này đối với cô quen thuộc quá, nhưng mỗi khi phải
chứng kiến, lòng cô không khỏi se lại. Chờ cho hai mẹ con bịn rịn thêm một lúc
nữa, cô mới nhẹ nhàng an ủi:
- Mới đầu thì
ai cũng vậy, nhưng chỉ dăm bữa, nửa tháng nữa thôi, mọi việc rồi sẽ đâu vào đấy
cả.
Rồi cô quay
qua, nói riêng với Phượng:
- Sáng mai sẽ
có y tá người Việt Nam ,
hy vọng bà cụ sẽ thấy thoải mái. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ săn sóc mẹ cô tử tế.
Bây giờ cô nên về đi, như thế sẽ dễ cho chúng tôi hơn.
Bà cụ nằm
giường bên bỗng lên tiếng:
- Dùng dằng
mãi cũng chỉ đến thế, chẳng ích gì. Cô cứ về đi, không sao đâu, tôi sẽ an ủi mẹ
cô dùm cho.
- Vâng cháu
xin nhờ cụ.
Bà mẹ nghe
thấy thế, thì vội vàng níu chặt lấy áo con gái. Phượng nhẹ nhàng gỡ tay mẹ ra,
dỗ dành:
- Má thấy
chưa? bác Năm tốt lắm, các cô y tá cũng vậy, ở đây ai cũng chỉ muốn giúp đỡ má
thôi mà. Má yên tâm đi, chẳng việc gì phải sợ hãi cả. Bây giờ con phải về đón
mấy đứa nhỏ nghen má.
- Thế con có
trở lại không?
- Có chứ, nếu
má đừng gây lộn xộn, chiều mai con sẽ đưa các cháu vô thăm má.
Phượng dịu
dàng đặt một cái hôn lên trán mẹ, nàng ôm xiết mẹ một lúc rồi buông ra:
- Má! con phải
đi, mai con sẽ trở lại.
- Con sẽ không
bỏ má ở lại đây một mình chứ?
- Con sẽ vô thăm
má thường xuyên mà. Phượng nói với mẹ mà như một lời nhắc nhở với chính mình,
con hứa mỗi cuối tuần sẽ đến đón má về. Thôi bây giờ má đi nghỉ đi, con phải về
lo cho các cháu.
Nói xong,
Phượng đứng dậy, cô y tá lẹ làng đứng chen vào giữa hai mẹ con, và đẩy nhẹ lưng
Phượng:
- Cô đi ngay
đi, lẹ lên!
Cô ta nắm lấy
cánh tay bà mẹ, nhưng bà dằng ra, run rẩy chạy theo con ra cửa:
- Con ơi! đừng
bỏ má, van con đừng bỏ má!
Phượng ngập
ngừng, quay lại, nhưng cánh cửa đã được khép lại sau lưng nàng, như một bức tường
ngăn cách giữa hai mẹ con, ngăn cách những con người già nua, bệnh tật khốn khổ
đang chờ chết ở bên trong, với thế giới vui tươi, sinh động ở bên ngoài. Phượng
nghe tiếng mẹ gào lớn:
- Con ơi! con
ơi…
Phượng rùng
mình, có cảm tưởng như vừa nghe tiếng kêu cứu của người tử tội trước khi bị lên
máy chém. Nàng bịt tai lại, vùng bỏ chạy, nhưng những tiếng gọi của mẹ vẫn đuổi
theo. Phượng biết suốt đời nàng sẽ không bao giờ quên được tiếng gọi “ con ơi ”
ai oán của mẹ.
Phương Lan
Truyện này được
trích trong tác phẩm Lấy chồng xa của Phương Lan
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.