Thoả hiệp
không có gì xấu, chỉ vì trong đời sống, sự thoả hiệp là yếu tố cần thiết để
mang lại phúc lợi cho cả hai bên một cách công chính. Nhưng một khi thoả hiệp
bị mất ý nghĩa thì…
Con buôn và
nghệ sĩ là hai thành phần dễ thoả hiệp, hay nói rõ hơn là dễ mua chuộc. Có thực
vậy không? Theo tôi, cần thêm kẻ hành nghề truyền thông báo chí cũng thế nữa,
một khi đồng tiền làm họ mờ mắt, và khi mờ mắt thì không thể nhìn thấy rõ con
đường đi về đâu, họ cứ cắm đầu sờ soạng mò mẫm trong bóng đêm. Do vậy, nói
chung, con người, một khi tiền bạc, quyền lợi, bổng lộc dụ dỗ khiến người ta dễ
dàng thoả hiệp.
Bất cứ hoàn
cảnh nào, thực tế luôn xảy ra đau lòng là, những kẻ dễ dàng thoả hiệp vì đồng
tiền và bổng lộc, dễ dàng đánh mất nhân cách. Ngay cả trong trại tù cải tạo,
chỉ vì đói, khát, bị hành hạ, bị trù dập, mà đã có biết bao người mất tư cách,
mất nhân cách để chấp nhận thoả hiệp làm “ăng ten” chỉ điểm báo cáo tình hình
sinh hoạt của anh em tù bạn với bọn quản giáo cộng sản, nhằm đổi lấy chút cơm
thừa cá cặn, và sự “ưu đãi” cho làm việc lao động nhẹ, và họ đã thể hiện vai
trò tay sai này hết sức đắc lực.
Ngày nay,
trong giới nghệ sĩ Việt Nam sinh sống ở nước ngoài, thực tế rất đau lòng là,
những tiếng hát được mến mộ đã đi đi về về Việt Nam, cái quê hương nghèo khổ,
tả tơi, do cộng sản và tập đoàn tư sản đỏ cai trị, để hát hò kiếm tiền, đó là
sự thoả hiệp với kẻ thù đất nước, bất chấp sự phản đối, bất kể tình thương mến
mộ từ khán giả chân chính ở hải ngoại và ngay cả đồng bào chúng ta trong nước,
đã vơi dần sự thương mến họ rất nhiều. Thậm chí có người sau bao năm làm việc,
dành dụm tiền bạc bên hải ngoại, đã về VN mua nhà, sinh sống hẳn bên quê hương,
họ đâu có biết ở với cọp dữ, có ngày nó cắn mình tả tơi. Họ quên đi ngày trốn
chạy xuống thuyền ra biển, họ quên đi những tháng ngày tù tội, bị đói, bị giam,
rên xiết dưới bạo quyền!
Họ đã nhanh
chóng quên đi những trận cuồng phong giữa sóng dữ ba đào suýt nhận chìm thuyền
khi vượt biển, họ cũng đã quên đi những trận hãm hiếp bởi hải tặc Thái Lan, để
rồi, sự trở lại quê nhà ca hát nào có huy hoàng gì đâu? Nào có ngựa xe như nước
áo quần xênh xang như mộng tưởng.
“Xa rồi cũng
buồn mơ ngày trở lại
mái nhà xưa con
ngõ bùn lầy
dưới giàn hoa
giấy, đâu đây, dưới giàn hoa giấy
tiếng mẹ cười,
hiền triết xuống
hồn ai.
Ta lữ khách dạt
trôi từ tuổi dại
Lúc tròn trăng
thôi đã trường đời”
(HXS)
Ai cũng yêu
mến nhớ nhung quê hương, bởi vì nơi mình sinh ra, lớn lên, dù vui, buồn, đau
khổ hay sung sướng, là nơi mình đã trải qua một phần đời, đó là kỷ niệm thiêng
liêng gắn bó mãi mãi trong tâm hồn chúng ta. Do vậy sự về thăm cố hương, một
lần rồi thôi là điều dễ cảm thông, nhưng nếu cứ chọn Việt Nam hiện nay trong
chế độc độc tài, độc đảng để sinh hoạt kiếm tiền thì, quả là điếc không sợ
súng. Cái quê hương ta đói khổ, người nghèo la liệt khắp nơi, từ các thôn quê
xa lánh, biết bao áp bức đoạ đày, mà những kẻ cầm quyền hiện nay, họ đã không
từ nan bất cứ thủ đoạn, mưu mô nào cả, lấy đất bán cho ngoại bang, xua đuổi,
cưỡng chiếm, đánh đập, bắt bớ giam cầm những ai bất đồng chính kiến, chỉ vì
quyền lợi bổng lộc cho phe nhóm, thử hỏi xem, bạn có yên lòng để hoà nhập vào
cuộc sống như thế không?
Mời bạn đọc bài
viết sau đây của một vị cao niên:
“Cách đây 12
năm, lúc tôi được 49 tuổi, đã xa đất nước VN được 24 năm, khi nghe tin chính
phủ Cộng sản đổi mới chính sách, quên hết hận thù, gọi Việt kiều ngoại là khúc
ruột ngàn dặm, bỏ qua quá khứ, hướng về tương lai, đoàn kết một nhà (!)”
…Lúc đó tôi
cũng như rất nhiều người Việt tha hương so sánh một vài điều về tài chánh, về
vật giá, về tình ruột thịt, bà con giữa xứ Mỹ và xứ mình, nên cũng rất là “hồ
hởi”…nhưng quên đi mất nhiều chi tiết quan trọng mà mình ở đất Mỹ không thấy
được những cái sự việc khác rất thực tế đang xảy ra ở VN. Sau 2 lần về thăm lại
VN năm 2000 và năm 2007 cùng với nhiều tin tức về vô số vấn đề …nhưng chỉ ghi
nhận trung thực trong 10 vấn đề nêu trên thì thấy phần lớn là xấu, nhất là vấn
đề y tế, an ninh, luật pháp, nên: Tôi đã bỏ hẳn ý định về Việt Nam để nghỉ hưu.
Đến ngày hôm
nay, tôi vẫn còn biết có người bạn cùng khóa 23 ở bên Mỹ nhưng đang có vợ ở
Việt Nam, một người bạn ở Texas cũng dự tính về VN để dưỡng già, một bạn Việt
kiều rất già có vợ trẻ, cứ sáu tháng ở VN, vài tuần về Mỹ… Một số Việt kiều dự
tính về VN để sống luôn … Số còn lại mấy chục năm trước họ nhớ VN tha thiết, nhớ
quay quắt, nói có về VN sống thì ”ăn đất, ăn cát cũng chịu”… sau đó họ về xây
vài ba căn nhà ở VN. Bây giờ đa số họ không còn có cái tình cảm “nóng sốt” như
những ngày xưa, bắt đầu âm thầm bán dần tài sản nhà cửa ở VN và chỉ về VN thăm
viếng mà thôi, và quyết định sẽ chết ở Mỹ…
Tôi nêu lên
dưới đây là những câu chuyện rất thật mà tôi đã theo dõi trên 20 năm và phỏng
vấn họ nhiều giai đoạn, từ lúc họ nhỏ những giọt nước mắt nhớ về quê hương, lúc
họ gởi tiền về VN xây nhà, cho đến lúc họ gặp tôi chấp tay xá xá lia lịa vì sợ,
rất sợ cái gọi là đất nước Việt Nam của Cộng sản. Như chị Gẫm nói với tôi rằng
“ Chú Nam
đừng phổ biến những tin nầy sợ người ta hiểu lầm cho rằng anh chị là người vong
bản quên đi đất nước quê hương của mình mà lại còn nói cái xấu nữa”. Những
người bạn Việt kiều của tôi đang ở VN hay dự tính về VN tôi sẽ lần lượt phỏng
vấn họ, hy vọng họ cho tôi biết những sự thật bây giờ và tương lai, bởi vì họ
quan niệm “người ta sống được thì mình sống được, đừng có hù nhé, về VN thì
sống mấy đời cũng không hết tiền, vật giá thì quá rẻ, bên Mỹ nầy cực quá, mình
về VN có nhà lớn hơn, có kẻ hầu người hạ, có tình bà con đậm đà thắm thiết, vui
gấp ngàn lần ở Mỹ, mình đừng làm chính trị chống chế độ thì đâu có ai khó dễ gì
được …”
Tôi không dám
nói nhiều vì cũng ngại các người bạn nầy sẽ ghét mình, thành thử cứ để thời
gian và thực tế sẽ phơi bày trắng đen, biết đâu họ lại sống được như những
người khác, làm bạn với Công an hiền lành, thương dân…vì thế tôi cố gắng thật
khách quan khi viết bài nầy, nhưng có thể còn rất nhiều thiếu sót, nếu vô tình
đụng chạm thì xin người đọc miễn thứ cho và chỉ giáo thêm trong tinh thần xây
dựng.
Sau đây là chi
tiết 10 điều căn bản :
1. Tài chánh: Không có gì khó khăn khi so sánh
lợi tức ở Mỹ hay ở ngoại quốc đối với lợi tức đầu người ở VN. Về VN sống thì có
người giúp việc, có người nấu ăn, tiền hưu bổng xài cả đời không hết ….Trước
năm 2010 có thể nói rằng vật giá ở VN còn rẻ so với ngoại quốc, nhưng bây giờ
thì..! Anh Thu ở xóm tôi mới về VN, trở qua Mỹ đầu tháng 4/2011 nói rằng vật
giá ở VN bây giờ rất cao, thí dụ: một tô mì vit tiềm trong một tiệm ăn trung
bình giá khoảng 75.000 VN, tức khoảng 3 đô la rưỡi…ăn một tô phở ở một tiệm
tương đối sạch sẽ không có người ăn xin đứng chờ với hai bàn tay cùi hay ghẻ lỡ
thì cũng xấp xỉ 4, 5 đô.!!
2. Tình người: Nếu Việt kiều về thăm viếng một thời
gian ngắn thì thấy ai ai cũng đối xử với mình trong tình cảm đậm đà thân thiện
hết. Người VN mình tình cảm đậm đà nhưng không dễ gì bị “người dưng nước lã”
gạt, nhưng đau nhất trên đời là bị thân nhân bà con ruột thịt của mình gạt ngon
ơ đau đớn lắm! Cô Nữ, Chị Hà người Tuy Hòa, về VN xây nhà, lựa mấy đứa cháu
ngoan hiền đứng tên. Một thời gian sau chúng nó đem cầm sổ ĐỎ phải bỏ tiền ra
chuộc tức muốn ói máu…Vợ chồng ông Điều, dân Quảng Bình di cư, bị cô em vợ sang
đoạt hết mấy căn nhà ở VN tức muốn đứng tim …Dì dượng bên bà xã của tôi ở San
Diego, về VN cưới thằng chồng VN cho con gái bên Mỹ, sang đây cao thủ đánh cắp
hơn USD 60.000, ông bà tức quá, bây giờ chỉ cầu xin Chúa và đức Mẹ mà thôi…
Ngày
18-4-2011, trên Việt báo online tình mẹ con bà cháu ruột thịt tiêu tan chỉ vì
tranh dành mảnh đất ở Thủ Thiêm …Cũng trên tờ Vietbao online, mục blog chuyện
thật “Bà già ngu” bỏ tiền xây nhà ở VN, không ngờ mấy đứa em đem bán sạch, ở Mỹ
một ổ bánh mì mà không có tiền mua, đấm ngực kêu trời …Còn nhiều lắm chỉ toàn
là những trường hợp bị những người ruột thịt của mình gạt gẫm mà thôi ….ai cũng
nói “Không biết mấy người bất lương đó ra sao, chứ anh hay chị hay cháu, hay
(…) của tôi không như tụi đó đâu, gia đình tôi gia giáo, lễ nghĩa không lẽ họ
dứt tình ruột thịt hay sao ….. Xin thưa rằng những người bị gạt là những người
trong đầu đã có sạn, những con cáo già, không dễ có người xa lạ nào gạt được họ
đâu, nhưng mọi người nên nhớ là sau vài chục năm xa cách, Cộng Sản đã biến cải
người dân, những người ruột thịt của mình thành những tay cao thủ “những quái
chiêu lường gạt”!! Việt kiều bây giờ đối với khúc ruột ngàn dậm là những con
cừu non mà thôi.
3. Con cháu: Người già ở ngoại quốc thì nhớ
VN, còn về VN thì lại nhớ con cháu ở ngoại quốc. Anh Tư, chị Gẫm mê xóm Bóng,
Nha Trang, 12 năm về trước nhất định về già sẽ về VN để sống, có nghèo cũng
chịu. Bây giờ có 3 đứa cháu ngoại,
4 đứa cháu
nội, tất cả đều ở Mỹ,…thương quá xá, xa một ngày cũng nhớ, thành ra cũng là một
lý do bỏ luôn cái vụ việc về VN để ở …
Tôi có quen
với một người bạn trẻ trên dưới 50 tuổi dự trù tương lai sẽ về VN về vùng quê
để dưỡng già. ”Người ta sống được thì mình sống được …” nhưng người bạn đó chưa
nghĩ tới đứa con trai một của mình ở bên Mỹ mà vợ chồng cưng nhất trên đời, nếu
họ có vài đứa cháu nội không biết họ có dứt khoát bỏ con cháu bên Mỹ nầy mà về
VN ở luôn hay không, chưa kể còn nhiều vấn đề khác nữa như vấn đề sức khỏe, an
ninh …
4. Thời
tiết : Quá nóng ở VN
so với nơi cư ngụ của mình ở Mỹ. Bà mẹ của người bạn trong sở , tuổi gần 80,
mấy năm về trước lúc nào cũng đòi về VN để sống. Mùa Đông năm 2010 bà về thăm
VN để sửa sọan về ở luôn, tôi gặp bà trở về Mỹ…Bà bảo tôi rằng sẽ chết ở bên
Mỹ, không về VN nữa…Hỏi mãi bà chỉ hé ra một chi tiết nhỏ thôi: “trời quá nóng,
chịu không nổi…”.
5. Thức ăn: Đồ ăn có thể ngon miệng hơn, rẻ tiền hơn …Gần đây tin tức hàng ngày thực phẩm ở VN đầy ngập những chất độc
trong thức ăn khỏi cần thí dụ…
6. Y tế: Ở VN tiền thuốc thang bệnh viện quá rẻ so với nước Mỹ nhưng kỹ thuật, vệ sinh thì quá tồi tệ…(trừ việc đi trồng răng.
Trồng răng bên VN rất rẽ…khoảng USD 100/cái so với Mỹ khoảng USD 1.000/cái).
Nhưng anh Tư, chị Gẫm về VN bị bệnh, trong lúc chờ mổ ở Nha Trang thấy ông bác
sĩ còn bận đồ ngủ pyjama, mổ bệnh nhân dao kéo mổ xẻ máu me đầy chậu, ruồi
nhặng bu đầy, dùng nước lạnh trong vòi rửa xong mổ tiếp cho bệnh nhân thứ hai
!…
Tôi về VN lần
đầu, chỉ có 3 tuần thôi mà bị hai thứ bệnh : tiêu chảy vì ăn cây kem và ho vì
ngủ dưới bốn cây quạt trần …Khi bị bệnh thì việc đầu tiên là tôi muốn bay trở
về Mỹ lập tức vi thuốc ở VN không trị nổi. Rất nhiều người già về VN chơi bị
bệnh, con cháu gởi phi cơ cho họ trở về Mỹ liền ngay, như những người còn trẻ
cũng đổi vé phi cơ trở về Mỹ khi biết bệnh của mình hơi bị nặng …vì Bác Sĩ ở
Việt Nam không giỏi bằng Bác Sĩ bên Mỹ mà thuốc thì ” dổm ” rất nguy hiểm cho
tính mạng.
7. An ninh: Quá tệ, cướp giật ở thành thị,
trộm cướp ở thôn quê. Cô em vợ vượt biên lúc 14 tuổi, sang Pháp lập gia đình,
về VN thăm lúc 34 tuổi cứ tưởng xã hội VN giống bên Pháp, bị cướp giựt xách tay
ngay chợ Bến Thành, mất hết giấy tờ làm việc với Công An sợ quá bây giờ không
dám về VN …Cũng anh Tư, chị Gẫm mê xóm Bóng, Nha Trang, về xây nhà ở Thành, lúc
về thăm VN bị trộm, bị cướp vài lần, nhà cửa giao cho đứa em xây bất hợp pháp,
bây giờ cho không chánh quyền để đỡ tốn tiền thuê nhân công phá bỏ….
8. Môi trường: Từ không khí, nước sông, nước hồ
ô nhiểm đầy bệnh truyền nhiểm như hepatitis, bệnh lao, bệnh lãi …Nếu sống ở
ngoại quốc với những điều kiện vệ sinh khi đã quen thì về VN mà tính ở luôn thì
thì cũng phải là một người không bao giờ sợ bệnh, không sợ dơ và thật sự thương
xứ VN lắm đó …
9. Luật pháp: Luật rừng, hối lộ là qua được
hết, làm ăn lớn mà chi không đủ thì cũng có ngày bỏ của chạy lấy người …Công an
là vua, bỏ tù bất cứ ai chống chế độ một cách hợp pháp, ai ai cũng biết chẳng
cần thí dụ …
10. Chính trị: Quá tệ đảng CS tàn ác độc tôn, bỏ
tù thủ tiêu những người yêu đất nước, thương dân tộc, nói ra sự thật, kể cả
những đảng viên lâu đời …Dân chúng sợ sệt, không có dân chủ, nếu sống quen ở
nước tự do thì không biết có chịu nổi cảnh sống nầy hay không… Chắc ai cũng
biết, không cần thí dụ …
Để kết luận,
tôi mượn lời của ông Khánh Hưng: “Ở trên trái đất nầy, không hề có thiên đàng.
Điều mà anh và tôi tìm kiếm không phải là một xã hội hoàn hảo, mà là một xã hội
ít có sự bất công hơn, ít có sự lừa dối hơn, và ít có cái xấu hơn. Trong ý
nghĩa nầy, thì nước Mỹ là một mô hình tốt hơn vạn lần so với cái xã hội Việt
Nam Cộng Sản, nơi mà sự ác, sự bất công, và sự lừa dối đang thống trị xã hội…”
Nói như nhà
thơ Trần Trung Đạo: ” Việt Nam
nay để thương, để nhớ, chớ không phải để ở.. “
Nhưng tôi phải
thêm là:
Thấy cũng
chẳng có gì để mà “phải
thương phải nhớ” cả !
. . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bạn vừa đọc
xong bài viết này. Ôi! Chẳng lẽ tình cảm với đồng bào, với quê nhà đã biến
những trái tim thành vô cảm rồi chăng? Để không có gì “phải thương, phải nhớ”
hay sao!
Do bởi vì đâu.
Câu trả lời do bởi chế độ độc tài, độc đảng dẫn đến chính sách trị dân, trị
nước không minh bạch, thái độ chính quyền vô liêm sỉ, tạo ra hệ thống giáo dục
giả dối, không thực tế và dẫn đến một đất nước tham nhũng, tan hoang từ vật
chất đã đành, lại còn phá nát tình cảm và tinh thần của người Việt Nam trong và
ngoài nước.
Nhà báo. Hãy dũng cảm, đừng thoả hiệp vì
lợi tức mua giấy in báo giá rẻ từ tập đoàn Hà Nội với các chuyến tàu chở sang
Mỹ, mà cho in những tin tức, những thư tín làm lợi cho tập đoàn cộng sản, làm
đau lòng cộng đồng chúng ta.
Ca
sĩ. Hãy sống tư cách để làm danh thơm cho giới nghệ sĩ, đừng về nước hát
hò nữa, kiếm tiền chẳng là bao, danh tiếng đã có rồi, nếu có thêm thì cũng
chẳng làm cho hào quang sáng hơn, vài lần đầu cũng đã thoả mãn bạn rồi, nếu
tiếp tục sẽ đi đến sự thoả hiệp bất chính và dẫn đến đoạn kết là bạn “cũng sẽ
chìm trôi”.
Con
buôn. Thị trường ngoại quốc rộng lớn tha hồ kinh doanh, đừng nhân danh
“giúp quê nhà” để thỏa hiệp làm những mối lợi bất chính, mà kẻ thủ đắc vẫn luôn
là tập đoàn độc tài, độc đảng cai trị hiện nay.
Từ thiện. Hãy giúp những đau khổ gần nhất
ta là nơi ta đang sinh sống. Cộng đồng ta, các lớp Việt Ngữ cho con em chúng
ta, các hội đoàn, cộng đồng, chùa, nhà thờ… rất cần sự “từ thiện” nơi chúng ta.
Đừng mang tấm lòng từ bi hỉ xả đi về quê nhà quá xa, bất an, và tiền bạc thu
hoạch được ở hải ngoại do làm từ thiện mang về Việt Nam, cuối cùng sẽ vào túi
và kẻ thủ đắc vẫn là tập đoàn độc tài, độc đảng hiện nay.
Cuối cùng, các
bạn đã cố ý hay vô tình, góp vào hầu bao của đảng độc tài những ngoại tệ khổng
lồ, để họ thêm móng vuốt, kéo dài thời gian đày đoạ quê hương và đồng bào chúng
ta đau khổ.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.