Trên
đường, quẹt xe nhau một tí: dừng lại chửi bới nhau, thậm chí, thượng cẳng chân
hạ cẳng tay với nhau. Trong quán nhậu, giữa những lúc ồn ào hò la dzô dzô, bỗng
dưng nỗi quạu, nhào tới vung tay thọi nhau chí choé làm náo động cả quán.
Tôi
có một sinh viên người Úc rất mê Việt Nam . Cứ hễ có chút tiền là anh
ấy bay đi Việt Nam .
Mỗi năm đi Việt Nam
ít nhất một lần. Tôi hỏi: Anh mê nhất ở Việt Nam điều gì? Anh đáp: Tình người.
Anh khen người Việt Nam
thân thiện và hiếu khách, lúc nào cũng cười, và khi cần, sẵn sàng giúp đỡ anh,
một người ngoại quốc chỉ bập bẹ được đôi ba câu tiếng Việt hết sức đơn giản.
Khi tôi hỏi tiếp: Có gì anh không thích ở Việt Nam ? Anh đáp: tính bạo động. Anh
thường xuyên thấy cảnh người Việt gấu ó và đánh lộn với nhau. Trên đường, quẹt
xe nhau một tí: dừng lại chửi bới nhau, thậm chí, thượng cẳng chân hạ cẳng tay
với nhau. Trong quán nhậu, giữa những lúc ồn ào hò la dzô dzô, bỗng dưng nỗi
quạu, nhào tới vung tay thọi nhau chí choé làm náo động cả quán. Anh cho đó là
một nghịch lý mà anh không hiểu tại sao. Anh băn khoăn hỏi tôi: Tại sao như vậy?
Đó
cũng là câu hỏi thỉnh thoảng tôi tự đặt ra với chính mình. Về tính thân thiện
của người Việt, chúng ta khỏi cần bàn: Nó khá hiển nhiên. Nhưng còn sự hung
hãn? Cứ mở bất cứ tờ báo nào ra, chúng ta cũng thấy những bản tin về chuyện
người Việt Nam
đánh lộn với nhau, có khi gây tử vong, chỉ vì những duyên cớ hết sức nhỏ nhặt.
Trong lễ hội đền Gióng tại huyện Sóc Sơn, Hà Nội vừa rồi, cả hàng trăm người
nhào tới cướp hoa tre để lấy may mắn; từ giành giật dẫn đến xô xát; và khi xô
xát, người ta dùng cả gậy gộc để phang thẳng vào đầu nhau khiến lễ hội đáng lẽ
rất linh thiêng trở thành một cuộc hỗn chiến nhếch nhác, người thì u đầu người
thì sứt trán. Cũng theo báo chí trong nước, từ ngày 27 tháng chạp đến mồng bốn
tết Ất Mùi vừa qua, trong cả nước có 6.200 người phải đưa vào bệnh viện cấp cứu
chỉ vì đánh nhau. Những người đánh nhau ấy có khi là bạn bè của nhau. Cứ rượu
vào thì lời ra; lời, đến mức nào đó, nghe chói tai, thế là người ta nhào đến
vung tay vung chân hạ gục nhau. Có
khi tay chân không đủ, người ta sử dụng cả vũ khí nữa.
Trong
phạm vi gia đình, chúng ta cũng dễ dàng bắt gặp những hành vi bạo động như vậy.
Nặng thì đánh đập nhau: một hình thức bạo động bằng vũ lực; nhẹ thì dùng lời
nói để làm nhục nhau: một hình thức bạo động bằng ngôn ngữ. Cả hai hình thức
bạo động ấy không chỉ xảy ra giữa vợ chồng, anh em, mà còn xảy ra giữa bố mẹ và
con cái.
Vấn
đề là: tại sao người Việt Nam
lại hung hãn đến như vậy? Tôi ngờ là đằng sau những sự hung hãn ấy là một thứ
văn hoá, tạm gọi là văn hoá bạo động.
Có
thể định nghĩa văn hoá bạo động là niềm tin hay nếp nghĩ cho rằng các xung đột
chỉ có thể được giải quyết thông qua bạo lực. Trong xã hội loài người, ở
đâu và thời nào cũng có các xung đột hoặc về lợi ích hoặc về tư tưởng và tính
tình. Để giải quyết các xung đột ấy, người ta có nhiều biện pháp khác nhau.
Trong văn hoá bạo động, các biện pháp ưu tiên hàng đầu là thượng cẳng chân hạ
cẳng tay.
Đặc
điểm đầu tiên của văn hoá bạo động là người ta không có thói quen giải quyết
xung đột và mâu thuẫn bằng các biện pháp thương thảo. Tôi sống ở Tây phương khá
lâu, tôi nhận thấy điều này: khi có điều gì bất hoà hoặc bất đồng, người ta
thường ngồi lại với nhau để phân tích ai đúng ai sai. Giữa vợ chồng hay giữa bố
mẹ và con cái hay giữa bạn bè với nhau, người ta đều làm vậy. Sau khi phân
tích, người có lỗi nhận lỗi và người kia thì cũng bỏ qua, mâu thuẫn và xung đột
coi như được giải quyết. Ngoài xã hội cũng vậy. Thỉnh thoảng tôi thấy các cảnh
cãi cọ nhưng hiếm khi nào thấy cảnh người ta ẩu đả với nhau. Có. Đâu đó vẫn có
cảnh đánh lộn. Nhưng mức độ chắc chắn là rất ít. Trong các dịp lễ hội tại Úc,
ví dụ, trong các đêm giao thừa, có khi cả triệu người đổ xô xuống đường, nhưng
hiện tượng ẩu đả nhau khiến cảnh sát phải can thiệp rất hiếm, có khi hoàn toàn
không có.
Đặc
điểm thứ hai của văn hoá bạo động là sự thiếu vắng niềm tin vào lý lẽ và vào
luật pháp. Lấy ví dụ về những chuyện đụng xe với nhau. Ở Úc, tôi từng chứng
kiến cảnh xe cộ đụng nhau khá nhiều lần. Chưa bao giờ tôi thấy cảnh người ta
đánh nhau hay cãi cọ với nhau. Thường, người ta chỉ ghi bằng lái và số xe của
nhau. Tất cả các phần còn lại đều do các hãng bảo hiểm hoặc, trong những trường
hợp trầm trọng, do toà án giải quyết. Người ta không cần sử dụng bạo động trong
ứng xử hoặc trong ngôn ngữ vì người ta tin vào luật pháp, tin vào lý lẽ. Ở Việt
Nam
thì khác. Trong các vụ đụng xe, hầu như không ai tin vào những thứ ấy. Người ta
giành quyền giải quyết chuyện thắng thua ngay tại chỗ. Và bằng sức mạnh của nắm
đấm.
Với
hai đặc điểm nêu trên, văn hoá bạo động có gốc rễ từ bản năng của con người,
đặc biệt, khi bản năng ấy chưa được thuần hoá bằng giáo dục và bằng nếp sống
văn minh đặt trên nền tảng của lý trí và luật pháp. Có lẽ ngày xưa, ở đâu người
ta cũng có thứ văn hoá bạo động như vậy. Tuy nhiên, ở những nơi lý trí và luật
pháp được coi trọng, thói quen tranh luận và thương thảo đã thành nếp, văn hoá
bạo động dần dần nhạt đi, những cảnh ẩu đả vì những lý do vu vơ dần dần giảm
xuống.
Ở
Việt Nam ,
văn hoá bạo động không những không giảm thiểu mà còn bộc phát mạnh mẽ. Theo
tôi, điều này có thể được giải thích bằng hai nguyên nhân: Thứ nhất, đó là di
sản của chiến tranh, một biến dạng của văn hoá chiến tranh trong thời bình.
Trước, suốt bao nhiêu năm chiến tranh, ở bất cứ phe nào, người ta cũng khuyến
khích văn hoá bạo động, sử dụng bạo động để giành chiến thắng. Riết, thành thói
quen trong nếp nghĩ và trong cách hành xử. Thứ hai, quan trọng hơn, người ta
không tin vào pháp luật. Nguyên nhân của việc không tin vào pháp luật là chính chính
quyền cũng không tin và không hành xử theo pháp luật. Bởi vậy, để giảm thiểu
văn hoá bạo động, mọi người, bắt đầu từ giới có quyền lực, phải sống theo luật
pháp.
Người
xưa thường nói: thượng bất chính, hạ tắc loạn. Văn hoá bạo động tại Việt Nam hiện nay,
do đó, xuất phát từ sự bất chính của giới lãnh đạo. Không thể thay đổi điều gì
được nếu không bắt đầu thay đổi từ gốc: chính quyền.
Tiến
sĩ Nguyễn Hưng Quốc
*****
Feb
25, 2015
Trong
đó, ba nguyên nhân, bối cảnh chính gây ra tình trạng này là việc phát triển
kinh tế thị trường không gắn liền với phát triển văn hóa, pháp luật chưa nghiêm
minh và người dân mất lòng tin vào hệ thống pháp quyền dẫn ...
Feb
13, 2015
Bỏ
vấn đề văn hóa sang một bên, tôi nghĩ Việt Nam vẫn có thể ngăn lễ chém lợn nếu
có luật như ở Anh, nơi không ai được giết động vật khi còn sống vì sẽ gây đau
đớn kéo dài cho chúng. Luật về thú y và thực phẩm cũng ...
19
hours ago
Mất
văn hóa dễ dẫn tới mất nước. image. Vào những dịp cuối năm và đầu năm, tôi
thường có những việc phải về quê, nhân đó mà chứng kiến hoặc nghe kể biết bao
cảnh “xuống” (theo cách nói của Tản Đà) ở xã hội làng ...
Jan
27, 2015
Từ
nhà vệ sinh công cộng đến các hàng quán cà phê, rồi ra đến ghế đá công viên,
thậm chí là trên các di tích văn hóa lịch sử, đâu đâu cũng thấy những câu chữ
phản cảm và bậy bạ của những người sinh ra không muốn làm ...
Jan
29, 2015
Trong
nhiều bài viết, trên blog cũng như trên facebook, tôi hay dùng các khái niệm
như văn hoá dân chủ và văn hoá độc tài, văn hoá chiến tranh và văn hoá tham
nhũng, văn hoá vô cảm, và văn hoá chụp giựt, v.v…Một số ...
Nov
22, 2014
Sở
dĩ nói xe máy tiện lợi là vì như đã nói ở trên, hình dáng và cách thức vận hành
của loại xe này rất nhanh gọn và thích hợp với những con phố nhiều ngõ nhiều
ngách ở Việt Nam .
Văn hóa Việt Nam
là văn hóa lề đường.
Nov
10, 2014
Nhưng
may mắn vì nhờ sống ngoài lề, hắn có khoảng cách với các trung tâm văn hoá, nhờ
đó, hắn có thể thoát được áp lực của truyền thống và của đám đông, có thể ít
nhiều giữ được tính chất độc lập trong cách cảm, cách ...
Sep
26, 2014
Ai
cũng biết, nhưng giả vờ không biết, Vì Văn hóa "giả vờ" là đồng lõa
cho xã hội ăn cắp. image. Cán bộ lãnh lương 200 đô la một tháng, xây nhà chục
triệu đô nhưng giả vờ" đó là công sức lao động tay chân, và trí tuệ,
hay ...
Aug
10, 2014
Giáo
Sư Nguyễn Đăng Hưng một Việt kiều Bỉ không ngạc nhiên khi báo chí đặt vấn đề sự
khác nhau trong văn hóa ứng xử giữa Sài Gòn và Hà Nội. Có một nếp gấp rất lớn
giữa hai thành phố mặc dù cùng là người Việt như ...
Sep
27, 2014
Ngoài
vấn đề thiết chế, để có dân chủ, người ta cần một yếu tố khác: văn hoá dân chủ.
Nói một cách tóm tắt, một nền dân chủ lành mạnh cần được xây dựng trên một nền
văn hoá dân chủ lành mạnh. Không có văn hoá dân ...
May
06, 2014
Nhưng
sự mất mát đau lòng nhất trên đất nước chúng tôi là mất văn hóa và không còn
nhuệ khí. image. Biết làm sao được khi chúng tôi được dạy để trở thành công cụ
chứ không được dạy để làm người. Tiếc thay bản chất ...
Aug
02, 2011
Qua
hai bài "Kích thước văn hóa trong việc giảng dạy ngôn ngữ" và
"Ngôn ngữ là văn hóa", chúng ta đã đi đến ba nhận định chính: một,
ngôn ngữ thực chất là văn hóa; hai, nói hoặc viết ngôn ngữ khác với tiếng mẹ đẻ
của ...
Sep
21, 2012
Nếu
chính trị và văn hóa có quan hệ chặt chẽ với nhau, hệ luận đầu tiên có thể được
rút ra là: muốn có một sinh hoạt chính trị đàng hoàng nghiêm túc, điều cần có,
trước hết, là một văn hóa chính trị thích hợp. Cũng vậy, muốn ...
Apr
25, 2014
Hiện
tượng nhất định không từ chức này phổ biến đến độ người ta gọi đó là một thứ
văn hóa: văn hóa không từ chức, hoặc, diễn tả một cách khác: Việt Nam chưa có cái
gọi là văn hóa từ chức. Và hai, trong cơ chế công ...
Nov
03, 2013
Nếu
như ai đó nhận định xe máy cản trở quy hoạch đô thị thì ngược lại, chính tính
ưu việt nhà mặt tiền tạo điều kiện thuận lợi cho nhu cầu thiết thực của người
sử dụng xe máy dẫn đến phát triển “nền văn hóa xe máy”. image.
Aug
11, 2011
Liên
quan đến việc giảng dạy văn hóa qua ngôn ngữ (ở đây cụ thể là tiếng Việt), tôi
đã bàn đến mấy khía cạnh chính trong văn hóa giao tiếp: mức độ hoạt ngôn; các
hình thức giao tiếp phi ngôn ngữ và mức độ nghi thức hóa.
May
05, 2011
Người
Việt Nam
vẫn hãnh diện về di sản văn hóa lớn lao do cha ông để lại từ 50 thế kỷ qua.
Nhưng điều đau lòng là di sản văn hóa này đang bị tàn phá một cách nghiêm
trọng. Qua bài viết dưới đây, chúng ta hãy cùng tìm ...
Aug
09, 2011
Vào
chiều ngày Chủ Nhật 22 tháng 5 vừa qua, Trung tâm Văn Hóa Nghệ thuật Dân tộc
Việt đã tổ chức một buổi trình diễn nhạc dân tộc Việt Nam với đề tài “Phong
Châu mở hội” tại Trung tâm Văn hóa Cộng đồng Richard ...
Aug
21, 2013
“Đường
lối chỉ đạo của Đảng ta về việc giữ gìn bản sắc dân tộc của nền văn hóa Việt Nam trong thời
kì đổi mới: Sinh thời, Chủ tịch HCM đã nói: “Vì lẽ sinh tồn cũng như mục đích
của cuộc sống, loài người mới sáng tạo và ...
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.