"...Khi ông Obama sang Châu Âu tuần tới,
ông sẽ đề nghị khối NATO tăng cường phòng vệ các nước từ Ba Lan lên miền biển Baltic;
để các nước khác yên lòng. Nhưng việc đó sẽ giúp ông Putin kích thích tự ái của
dân Nga, khiến uy tín của ông lên cao hơn. Nếu trước khi đi ông Obama mạnh dạn
công bố dự định bán dầu, khí của Mỹ sang Châu Âu, đồng thời cô lập các ngân
hàng Nga trong hệ thống tài chánh quốc tế, rồi phong tỏa các dòng luân lưu rửa
tiền của các đại gia Nga, thì hiệu quả có thể nhanh chóng hơn nhiều. Trong suốt
thời gian trước và sau cơn khủng hoảng ở Ukraine, ông Obama đóng vai thụ
động, chỉ chống đỡ các đòn do ông Putin phóng ra. Ðối với ông Putin thì chiến
thuật trả đũa từng bước chỉ chứng tỏ một thế yếu kém. Bây giờ là lúc ông Obama
phải đổi thế cờ, tấn công trước, và tấn công một cách toàn diện, dù chỉ trên
mặt trận kinh tế..."
Ðòn kinh
tế của Mỹ với Nga
Ðể chiếm lại Crimea đem về cho nước
Nga, Putin phải trả giá rất đắt. Năm ngoái, ngân sách chính quyền Crimea được
chính phủ Ukraine trợ
cấp $850 triệu. Năm tới trở đi, ông Putin sẽ phải chi. Chính phủ ở Kiev cũng chi gần tỷ Mỹ kim trả tiền hưu bổng cho những
người lớn tuổi trong vùng Crimea. Mai mốt họ
sẽ ngưng trả, lấy lý do vùng này ly khai bất hợp pháp; và họ có thể nêu vấn đề
này trong các cuộc mặc cả kinh tế sắp tới với ông Putin.
Crimea hiện nay được Ukraine
tiếp tế nước (90%), điện (80%) và hơi đốt (65%). Chính phủ Nga có thể thay chân
tiếp tế, nhưng phải mất hàng năm xây dựng hạ tầng cơ sở. Trong ba bốn tháng
tới, dân Crimea sẽ thấy một hậu quả trước mắt:
Vắng bóng du khách. Năm ngoái, hai triệu dân Crimea được đón tiếp 6 triệu
du khách, trong đó hơn 4 triệu là người Ukraine. Cả du khách khác từ Âu
Châu, năm nay còn ai muốn đến thăm một xứ bất ổn như vậy nữa? Phải mất nhiều
năm số du khách Nga mới đến thay thế được. Trong mấy năm tới ông Putin sẽ phải
chi mỗi năm vài tỷ Mỹ kim để nuôi vùng Crimea.
Nhưng đó không phải là hậu quả kinh tế quan trọng nhất của hành động “tái nhập Crimea” vào nước Nga. Các chính phủ Mỹ và Châu Âu sẽ đưa
ra những đòn phong tỏa, trong một cuộc chiến tranh lạnh diễn ra trên mặt trận
kinh tế. Ông Putin đã và sẽ trả đũa, hai bên sẽ ghìm nhau, chờ phản ứng của bên kia trước
khi leo thang. Cuộc chiến tranh lạnh kinh tế sẽ diễn ra từ từ, từng bước một,
Obama cấm visa một số nhân vật Nga thì Putin cũng cấm một số người Mỹ. Obama
phong tỏa một số xí nghiệp và ngân hàng Nga thì Putin cũng đáp lại tương xứng.
Hai bên sẽ gờm gờm nhìn nhau, chiến tranh lạnh có thể kéo dài hai, ba năm hoặc
lâu hơn.
Phong tỏa kinh tế có khi hiệu quả, có khi không; mà chắc chắn cả hai bên đều
gây thiệt hại cho nhau. Trong cuộc đấu sức, bên nào dai sức, chịu đựng được lâu
hơn, thì cuối cùng sẽ thắng thế. Hiện nay, kinh tế Nga đang trong cơn suy yếu;
trong khi kinh tế Âu Châu và Mỹ đang bắt đầu hồi phục; cho nên nếu hai bên cứ
tiếp tục leo thang thì chắc Nga sẽ đuối. Nhớ lại, Iran bắt đầu bị Châu Âu phong
tỏa kinh tế từ năm 2012; sau khi Mỹ đã bắt đầu trước; với cách không mua dầu
lửa, phong tỏa trương mục ngân hàng của các công ty và đại gia Iran ở ngoại
quốc, chưa đầy hai năm Iran đã chịu không nổi, vì năm ngoái tổng sản lượng của
Iran giảm 6%, trong khi lạm phát lên gần 40%. Trước đây, Iran là nước
xuất cảng dầu thô nhiều thứ từ trên thế giới.
Tuần tới, Tổng Thống Obama sẽ gặp thủ lãnh các nước kinh tế hàng đầu G-7 (Nga
đứng hàng thứ tám, không được mời). Ông Obama sẽ đề nghị những biện pháp phong
tỏa đồng loạt và mạnh hơn. Các nước Âu Châu sẽ dè dặt, vì họ ràng buộc với Nga
chặt chẽ. Cho nên, khi Phó Tổng Thống Mỹ Joe Biden sang thăm các nước Ba Lan và
ba nước miền Baltic tuần rồi, tất cả mới thoát ách “đô hộ” của Nga từ năm 1990,
nhưng cả bốn nước đều dè dặt không muốn bàn vấn đề phong tỏa kinh tế Nga bây
giờ. Ba nước vùng Baltic, cũng như Thụy Ðiển, Phần Lan, nhập cảng 100% hơi đốt
sử dụng từ Nga; còn Ðức, Ba Lan cũng tùy thuộc từ 40% đến 60%.
Nhưng khi nói ràng buộc, chúng ta phải hiểu bao giờ cũng có hai chiều, tôi bị
ràng buộc với anh nghĩa là anh cũng bị ràng buộc với tôi. Nếu Nga ngưng xuất
cảng dầu lửa và hơi đốt sang Âu Châu thì kinh tế sẽ nghẹt thở, vì sẽ mất một số
khách hàng quá lớn. Trong năm 2012 dầu và hơi đốt chiếm 70% số hàng xuất cảng
của Nga, và cung cấp 52% ngân sách của chính phủ Nga. Liên Hiệp Âu Châu (EU)
bán 169 tỷ đô la hàng hóa sang Nga, nhưng một nửa hàng hóa Nga xuất cảng bán
sang Châu Âu (gần 300 tỷ đô la Mỹ), là 15% Tổng Sản lượng nội địa (GDP) gần hai
ngàn tỷ đô la của nước Nga.
Ông Obama được tự do, có thể tấn công ông Putin mạnh hơn, vì quan hệ kinh tế Mỹ
với Nga không quá chặt chẽ. Trong số các nước bán hàng cho dân Mỹ xài, nước
Nga, với số nhập cảng 27 tỷ Mỹ kim, đứng hàng thứ 20. Nhưng Mỹ là nước đứng thứ
năm trong số các nước bán hàng cho Nga, dù số thương vụ chỉ có 11 tỷ Mỹ kim.
Cho nên nếu ông Obama leo thang mà ông Putin trả đũa đến cùng, chỉ một số công
ty Mỹ bị thiệt hại, nhiều nhất là Boeing, Exxon, và Ford Motors.
Nga dễ bị thương tổn nếu cuộc chiến tranh kinh tế kéo dài, vì nền kinh tế Nga
tùy thuộc quá nhiều trên việc xuất cảng tài nguyên thiên nhiên; đặc biệt là dầu
và hơi đốt. Năm ngoái, tỷ lệ tăng trưởng của GDP chỉ có 1.3%. Sau khi lính Nga
không đeo phù hiệu chiếm đóng Crimea, đồng rúp
và thị trường chứng khoán Nga tụt giảm mạnh vì người ta đã dự đoán sẽ có phong
tỏa kinh tế. Trong ngày 3 Tháng Ba vừa rồi, cổ phần ghi trên thị trường Micex
tụt giá, tổng cộng mất 60 tỷ đô la, cao gấp tám lần ngân sách chi cho Thế Vận
Hội Mùa Ðông trước đó. Hôm qua, sau khi Mỹ công bố thêm tên những công ty, ngân
hàng, và nhân vật bị cấm vận, cổ phiếu của tất cả các công ty liên hệ tới họ
đều xuống từ 2 đến 5%.
Việc phong tỏa tài sản các đại gia thân cận của ông Putin không có ảnh hưởng
bao nhiêu đến họ, vì họ đã chuẩn bị rút tiền, chuyển tài sản từ các nước Âu
Châu, Canada, Úc và Mỹ đi tới những nước an toàn hơn. Ảnh hưởng tai hại lớn là
trên toàn thể nền kinh tế, đặc biệt là hệ thống ngân hàng, nếu ông Obama đi
thêm bước nữa. Hai công ty thẩm lượng tín dụng, S&P và Fitch, đã cắt điểm
tín nhiệm của Nga, một hậu quả là từ nay nhiều xí nghiệp và ngân hàng Nga sẽ
vay tiền với lãi suất cao hơn. S&P cũng ước định tỷ lệ tăng trưởng của kinh
tế Nga năm nay xuống gần sát với số không, nghĩa là không lên thêm được. Công
ty này còn cho biết trong ba tháng đầu năm 2014 các đại gia đã chuyển ra khỏi
nước Nga số vốn khoảng 60 tỷ Mỹ kim, cao gần bằng số tiền vốn bỏ chạy trong cả
năm 2013.
Những hành động khuấy động rồi chiếm Crimea
của ông Putin cũng là một cách làm lạc hướng dư luận dân Nga để họ bớt nghĩ đến
nền kinh tế đang suy yếu. Nay mai, ông Putin còn có thể đổ hết trách nhiệm kinh
tế suy yếu cho Mỹ và các nước Châu Âu! Kinh tế Nga không suy yếu từ khi có
khủng hoảng tại Ukraine,
mà đã bắt đầu sẵn từ trước. Khi giá trị đồng rúp tụt xuống vì vụ Crimea, Ngân
Hàng Trung Ương Nga lại tăng lãi suất để giữ giá đồng bạc, khiến cho giới kinh
doanh Nga càng khó vay tiền hơn. Việc phong tỏa không cho các xí nghiệp và ngân
hàng Nga sử dụng đầy đủ hệ thống tài chánh và ngân hàng thế giới sẽ khiến kinh
tế Nga càng bị cô lập, khó gây vốn trong thị trường quốc tế. Hiện nay, Châu Âu
và Mỹ mới nhắm vào việc phong tỏa các đại gia và cố vấn thân cận của ông Putin,
nhưng nếu mở rộng ra các xí nghiệp và ngân hàng lớn thì hậu quả sẽ nặng nề hơn.
Nhưng một “vũ khí” lợi hại nhất mà ông Obama có thể sử dụng là tấn công ngay
vào thị trường dầu, khí, nguồn vú sữa đang nuôi sống kinh tế Nga cũng như cả
nhóm đại gia “quả đầu” chung quanh ông Putin. Ngày hôm qua, nhật báo Wall
Street Journal, đại biểu cho khuynh hướng bảo thủ trong đảng Cộng Hòa, đã thúc
giục: “Tổng Thống Obama nên báo hiệu cho thế giới biết ông sẽ tích cực chấm dứt
vai trò thống ngự của Nga trên nguồn năng lượng của Châu Âu; bằng cách chấp
thuận ngay các dự án xin thiết lập các bến tàu chuyên dùng để xuất cảng hơi
đốt.” Các đại biểu Quốc Hội Mỹ, đặc biệt là thuộc đảng Cộng Hòa cũng đang thúc
đẩy chính phủ xúc tiến việc xuất cảng dàu, khí sang Châu Âu để giúp các đồng
minh thoát khỏi vòng kiềm tỏa của Nga.
Ðây là biện pháp nguy hiểm nhất, ảnh hưởng lâu dài trên kinh tế cả nước Nga.
Nhưng có thể dùng để đe dọa chính quyền Putin ngay bây giờ hay không?
Nước Mỹ hiện nay đã vượt qua Nga để thành quốc gia sản xuất hơi đốt nhiều nhất,
và trong dăm năm nữa Mỹ sẽ vượt qua Á Rập Saudi về số sản xuất dầu thô lớn
nhất. Ðó là nhờ những phát kiến kỹ thuật khai thác mới ở Mỹ, được phát triển
trong vòng dăm năm qua, khoan ống hàng dọc và hàng ngang, dùng sức ép của nước
đẩy dầu và khí phun lên. Luật lệ ở Mỹ không cho phép xuất cảng hơi đốt, trừ cho
một số nước có hiệp định tự do mậu dịch; ngoài ra muốn xuất cảng đi nước khác
phải xin phép. Hơi đốt xuất cảng phải được biến sang thể lỏng, chuyển sang Châu
Á hay Châu Âu bằng tàu thủy. Vì vậy, phải xây dựng những “cầu tàu” đặc biệt, là
nơi biến hơi đốt ra thể lỏng, có bến đậu an toàn cho loại tàu lớn đến nhận hơi
đốt lỏng. Hiện có mấy chục đơn xin lập những cầu tàu như vậy, còn chờ chính phủ
Mỹ duyệt xét. Nếu chính phủ Obama tuyên bố sẽ tiến hành việc cho phép nhanh
chóng hơn, và cứu xét việc cho phép xuất cảng dầu và khí đốt sang Châu Âu, đặc
biệt là sang Ukraine, thì các thị trường dầu, khí, than đá, nói chung các loại
năng lượng, sẽ chuyển động ngay! Tuy nhiên, đây không phải là một mối đe dọa
tức thời đối với chính quyền Nga. Hiện nay, Mỹ chỉ có đủ cơ sở và phương tiện
có sẵn để bán dầu và hơi đốt cho Ukraine, nếu họ bị Nga đe dọa cắt.
Ở Châu Âu đã có sẵn bến cảng tiếp nhận được hơi đốt lỏng ở Tây Ban Nha, một
nước không mua dầu, khí của Nga. Những ống dẫn dầu khí nối liền các nước Châu
Âu có thể cho chạy ngược chiều, đem hơi đốt từ Tây Âu sang Ukraine hoặc Ba
Lan. Mùa Ðông vừa qua không lạnh lắm, cho nên các nước Châu Âu đều còn dư khí
đốt dự trữ, đủ dùng hàng năm nữa. Nhưng việc hoàn tất các cầu tầu để đưa hơi
đốt lỏng đi, hoặc để đón nhận hơi đốt tới, đều phải kéo dài hai, ba năm hoặc
lâu hơn.
Ngoài ra, việc xuất cảng dầu, khí sang nước nào là quyết định của các công ty
thương mại chứ không phải của chính phủ Mỹ. Hiện nay dầu, khí bán cho các nước
Á Châu được trả giá cao hơn ở Châu Âu rất nhiều. Cho nên dù ông Obama có đưa ra
một “tín hiệu” như bên đảng Cộng Hòa yêu cầu, thì hậu quả đối với việc Nga cung
cấp dầu, khí cho Châu Âu cũng còn lâu mới thành sự thực. Nói như vậy, nhưng
chính quyền Putin cũng khó ngủ yên nếu tín hiệu được đưa ra cho thế giới biết.
Giá dầu lửa và hơi đốt khắp nơi sẽ hạ thấp, khi mọi người biết có một nguồn
cung cấp lớn từ nước Mỹ sẽ gia nhập thị trường. Năm 2000, khi ông Putin mới lên
cầm quyền, ông gặp may vì đúng lúc đó giá dầu lửa bắt đầu tăng lên, lần đầu
tiên lên trên 100 đô la một thùng. Nước Nga chỉ đào đất lên lấy dầu và quặng mỏ
đem bán là đủ sống. Nhưng vận may này chỉ kéo dài cho tới năm 2008, khi kinh tế
thế giới xuống dốc, giá dầu khí và các nguyên liệu cũng xuống theo. Với một nửa
ngân sách quốc gia tùy thuộc vào dầu khí xuất cảng, nếu giá dầu xuống thì ngân
sách sẽ khiếm hụt nặng nề. Kinh tế cả nước tùy thuộc vào dầu khí, tất cả sẽ bị
ảnh hưởng.
Kinh tế Nga sẽ tới lúc đuối sức nếu cuộc chiến tranh lạnh mới kéo dài, nhưng
chưa chắc ông Putin đã nhường một bước nào. Trong khi các chính phủ Âu Châu lo
làm sao không để cho dân mình nghèo hơn vì chiến tranh kinh tế, thì ông Putin
không quan tâm. Ông đã bám chắc ngai tổng thống 2 nhiệm kỳ, trong 10 năm tới,
trừ khi ông muốn ngồi hơn! Một nhà bình luận trên hệ thống CNN còn đề nghị các
nước Tây phương hãy hô nhau tẩy chay giải bóng tròn thế giới (World Cup) năm
2018 ở Nga, để trừng phạt việc chiếm Crimea. Có lẽ hành động này sẽ làm dân
chúng thấy những việc ông Putin làm chỉ gây tổn thương cho uy tín của dân tộc
Nga!
Khi ông Obama sang Châu Âu tuần tới, ông sẽ đề nghị khối NATO tăng cường phòng
vệ các nước từ Ba Lan lên miền biển Baltic; để các nước khác yên lòng. Nhưng
việc đó sẽ giúp ông Putin kích thích tự ái của dân Nga, khiến uy tín của ông
lên cao hơn. Nếu trước khi đi ông Obama mạnh dạn công bố dự định bán dầu, khí
của Mỹ sang Châu Âu, đồng thời cô lập các ngân hàng Nga trong hệ thống tài
chánh quốc tế, rồi phong tỏa các dòng luân lưu rửa tiền của các đại gia Nga,
thì hiệu quả có thể nhanh chóng hơn nhiều. Trong suốt thời gian trước và sau
cơn khủng hoảng ở Ukraine,
ông Obama đóng vai thụ động, chỉ chống đỡ các đòn do ông Putin phóng ra. Ðối
với ông Putin thì chiến thuật trả đũa từng bước chỉ chứng tỏ một thế yếu kém.
Bây giờ là lúc ông Obama phải đổi thế cờ, tấn công trước, và tấn công một cách
toàn diện, dù chỉ trên mặt trận kinh .
Trần Thanh Châu
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.