NHÂN
Thời nào cũng vậy, chữ nhân luôn đặt lên hàng đầu, là quan trọng hơn cả, nó đã là bao quát, là đạo làm người. Dù thời xưa hay thời nay chữ nhân đó vẫn thể hiện trong cách sống của mỗi con người. Cách đối nhân xử thế, tấm lòng của con người giữa đời thường, cũng như vai trò trách nhiệm của mỗi cá nhân trong xã hội.
Chữ nhân trong mỗi người không chỉ là một tấm lòng, tấm lòng yêu thương con người, quê hương đất nước mà còn biết gắn cái riêng của mình vào cái chung của xã hội hiện tại, với sự ràng buộc giữa người với người, bằng những mối liên quan gắn kết.
NGHĨA
Muốn thực hành
chữ nghĩa, thì phải noi theo câu: “Kỷ sở bất dục vật thi ư nhơn”. Những việc gì
ta chẳng muốn ai làm cho ta chịu đau khổ thảm sầu thì ta không nên đem các điều
ấy mà làm cho người khác, mới là trọn nghĩa.
Chữ nghĩa bao
hàm rất lớn thay. Như là nghĩa cha con, nghĩa thầy trò, nghĩa chồng vợ, nghĩa
anh em cốt nhục đồng-bào, nghĩa bằng hữu chi giao, ấy là ngũ-luân chi đạo. Mọi
sự đều phải có nghĩa, thì mới đủ tư-cách làm người cao trọng.
Chữ nhân và
chữ nghĩa thường đi đôi với nhau, cho nên trong Kinh Sám Hối có 4 câu dạy rằng:
Làm người nhân-nghĩa
xử xong,
Rủi cho gặp lúc
long-đong chẳng sờn.
Làm người nhân-nghĩa
giữ tròn,
Muôn năm bóng khuất
tiếng còn bay xa.
Nghĩa ở đây
thể hiện vai trò, trách nhiệm của con người với người, giữa người với đời, với
xã hội hiện tại. Sống ở đời cần có một trách nhiệm với đời, cũng chính vì vậy
mà cần có nghĩa, sống có trách nhiệm với quê hương đất nước, với gia đình, với
anh em bằng hữu cũng là nghĩa. Biết trả ơn khi mình đã nhận được những điều may
mắn trong cuộc sống – đó cũng là nghĩa. Tại sao có nhiều người luôn biết quan
tâm giúp đỡ mọi người trong xã hội, làm từ thiện tri ân với đời… cũng vì họ
sống có nghĩa với đời, với cuộc sống hiện tại, họ biết cho khi đã nhận.
Nghĩa cũng là
sống cho mọi người chứ không chỉ sống cho riêng cá nhân mình.
LỄ
Xem qua cách hành xử, ứng xử cùng với những nghi thức, lễ nghi đúng thủ tục, hợp lòng người trong cuộc sống đương thời mà qua đó xã hội đánh giá đến sự hiểu biết của một cá nhân, phải đạo với trời đất, hợp đạo với đời.
Con người có thể sống cao thượng, phẩm giá được tôn quí là do nơi biết giữ lễ, còn bị tội lỗi làm mất tư-cách con người, thiên-hạ chê bai khinh bỉ nhục-nhã, là do nơi thất lễ.
Nếu đánh giá một con người, một gia đình mà chỉ xét qua cách hành lễ nghi thôi không xét về nghĩa thì quả là thiếu sót. Bởi có nhiều người trong xã hội hàng ngày hành sự có thừa lễ nghi nhưng nghĩa thì lại thiếu.
TRÍ
Nếu muốn làm được việc nghĩa thì phải có trí, phải có một sự hiểu biết nhất định ở xã hội. Có nhân, có nghĩa mà không có trí thì chẳng khác nào một người lính ra trận chỉ có áo giáp mà không có gươm, đao, chỉ bảo vệ được mình mà không bảo vê được người khác. Sống ở đời nếu chỉ sống cho riêng ta thì đơn giản quá, mà muốn giúp đỡ được người khác tất mình phải có tài, có hiểu biết.
Trí là một sự hiểu biết, người không trí, không hiểu biết thì quả là một thiệt thòi lớn, có thể nói người không trí không làm được gì cả. Nếu như ngày xưa đánh giá chữ trí của một con người qua sự hiểu biết về đạo quân tử, triết lý Khổng giáo, Lão giáo hay Phật giáo thì ngày nay ngoài sự hiểu biết về lĩnh vực văn hóa xã hội, triết học thì cần có một sự hiểu biết về khoa học tự nhiên, bước sang thế kỷ XXI, với cuộc sống hiện đại, thông tin chóng mặt thì điều đó là cần thiết. Hiểu biết nhiều có thể làm được nhiều việc có ích với đời nếu người đó có nhân, có nghĩa trong tâm.
TÍN
Chữ tín là
bằng hữu của uy tín, thủy chung trước sau như một, không thay lòng đổi dạ, dù
hứa hẹn một việc nhỏ cũng chẳng sai lời, mới gọi là người biết giữ uy tín.
Chữ tín trong
cuộc sống hàng ngày rất quan trọng, dù thời xưa hay thời nay thì sống ở đời mọi
người cũng cần có một uy tín nhất định trong quan hệ với mọi người xung quanh.
Thời xưa cái uy tín với bạn bè luôn được đánh giá cao, uy tín đó sẽ gây dựng
được lòng tin, mọi người tin tưởng sẽ dễ dàng được mọi người giúp đỡ trong cuộc
sống. Nói thì phải làm, sống trung thực với mọi người, với bản thân.
Ngày nay cũng
vậy cho dù anh có tài nhưng không có được uy tín thì cũng chẳng ai theo, muốn
được người khác giúp đỡ thì bản thân mình phải giữ được lòng tin trước mọi
người, chưa nói đến trong quan hệ làm ăn ở xã hội, chữ tín cái uy tín trong
công việc luôn đặt lên hàng đầu, quyết định đến sự thành công.
Nói chung,
Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín luôn có sự gắn kết với nhau, làm con người mà thiếu đi
một cũng không được. Như bài thơ sau:
Người không có Nhân
thì sẽ thành kẻ độc ác.
Người không có Nghĩa
thì sẽ thành kẻ bội bạc.
Người không có Lễ thì
sẽ thành kẻ vô phép.
Người không có Trí
thì sẽ thành kẻ ngu ngốc.
Người không có Tín
thì sẽ thành kẻ giả dối.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.